Debut ở vị trí center trong lòng đỉnh lưu(14)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Có gì không tốt? Anh ta đã làm gì trong nhóm? Mỗi ngày không phải là đen mặt thì cũng là mất tích không ai tìm thấy."

Tiết Tử Tiêu lần lượt đếm lại tội trạng của Kiều Trầm Diệc.

Lý Đặc: "Nhưng cậu ấy cũng không kéo chân các cậu."

Tiết Tử Tiêu: "..."

Mặc dù hắn không muốn thừa nhận nhưng đó là sự thật.

Kiều Trầm Diệc không hợp hoạt động nhóm, có đôi khi luyện tập cũng không đến.

Nhưng mỗi lần lên sân khấu, anh ta không phạm sai lầm.

"Vậy thì sao, người biết hát biết nhảy nhiều hơn, chúng ta là một nhóm, là một đoàn đội, hắn như vậy, để chúng ta làm như thế nào?"

"Người trên mạng đều kêu hắn rời khỏi nhóm, hắn có bao nhiêu fan?"

"Dù sao anh cũng đi nói cho công ty biết đi, nếu anh ta không rời khỏi nhóm, tôi sẽ báo cảnh sát! ! Tôi không muốn chung nhóm với một kẻ cuồng bạo lực như anh ta! "

"......"

Lý Đặc cùng Tiết Tử Tiêu lớn tiếng qua lại, Tiết Tử Tiêu cảm xúc kích động, Lý Đặc rời đi trước.

Tiết Tử Tiêu ở trong phòng bệnh tức giận.

Linh Quỳnh đợi một lát mới đẩy cửa đi vào.

"Tôi đã nói rồi, hoặc là hắn rời nhóm, hoặc là tôi báo cảnh sát, anh không cần khuyên..."

Tiết Tử Tiêu cho rằng Lý Đặc đã trở lại.

Kết quả quay đầu nhìn thấy một bóng dáng xa lạ.

"Thẩm Yểu Yểu có phải không?" Tiết Tử Tiêu không chắc kêu một tiếng.

Linh Quỳnh tháo khẩu trang xuống, trên mặt mang theo nụ cười nhu thuận: "Tiết tiên sinh thật có mắt."

Tiết Tử Tiêu sửng sốt vài giây sau, nét mặt lộ ra vui mừng, "Sao cô lại tới đây?"

"Nghe nói Kiều Trầm Diệc đánh anh nên cố ý đến thăm anh bị đánh như thế nào."

Tiết Tử Tiêu bị nhắc nhở, trong nháy mắt bừng tỉnh, hoảng hốt cầm khẩu trang đeo vào.

"Cái kia, tôi hiện tại..." Tiết Tử Tiêu chỉ vào mặt mình, "Làm cho cô chê cười. "

"Không có việc gì."

"Tôi thật sự không nghĩ tới tiểu muội lại đến thăm tôi." Tiết Tử Tiêu không che giấu được kích động.

"Hẳn là phải."

Tiểu cô nương nói cười nho nhã, giọng nói thanh ngọt mềm mại, nghe làm cho người ta cảm thấy thoải mái.

Đáy lòng Tiết Tử Tiêu nhộn nhạo.

Bình thường bọn họ cũng không có giao du gì, thế nhưng cô lại chủ động đến thăm mình...

"Mời ngồi, để tôi rót cho cô một ly."

"Tiết tiên sinh không cần phiền phức vậy đâu."

"Không phiền, không phiền."

Lúc Tiết Tử Tiêu đi rót nước, thuận tiện sửa sang lại quần áo của mình.

Khuôn mặt không cứu được, nhưng quần áo không thể mất điểm hơn nữa.Tiết Tử Tiêu đưa nước cho Linh Quỳnh.

"Lại nói tiếp còn có chuyện rất ngượng ngùng, lúc trước có một lần bởi vì vội vàng, lúc xuống lầu đụng phải cô, còn chưa kịp nói xin lỗi ."

Con ngươi Linh Quỳnh híp lại: "Thì ra là anh."

"Trong khoảng thời gian này quá bận rộn, tôi vốn định tìm cô nói lời xin lỗi." Tiết Tử Tiêu ảo não nói: "Yểu Yểu cũng đừng giận tôi."

Linh Quỳnh nặn ra một nụ cười, "Làm sao có thể. "

Tiết Tử Tiêu nói không ngừng, Linh Quỳnh nghe hắn nói nhảm vài phút, lúc này mới hỏi: "Kiều Trầm Diệc vì sao đánh cậu?"

"......"

Tiết Tử Tiêu ngồi xuống bên giường, thở dài.

"Kiều Trầm Diệc tính tình cổ quái, lúc trước đã đánh người, tôi cũng không biết trêu chọc anh ta ở đâu, đột nhiên đánh tôi một trận."

"Phải không?"

Tiết Tử Tiêu:"Cô không nghe những tin đồn đó sao?"

Linh Quỳnh: "Tôi cho rằng đều là truyền lung tung."

Tiết Tử Tiêu:"Không có lửa làm sao có khói, lúc ấy tôi không có ở đấy, bất quá tôi nghe nói. Không ngờ, bây giờ đến lượt tôi. "

Linh Quỳnh: "Anh ấy thật sự vô duyên vô cớ đánh anh?"

Tiết Tử Tiêu: "Vậy cũng không, tôi lại không đụng đến hắn."

"Tiết tiên sinh."

Tiết Tử Tiêu chống lại ánh mắt Linh Quỳnh, "Không cần gọi tôi như vậy, gọi tôi Tử Tiêu hoặc là Tiêu ca là được. "

Linh Quỳnh cười một chút, chậm rãi hỏi: "Kiều Trầm Diệc vì sao đánh cậu."

...

Tối qua,

Kiều Trầm Diệc tắm rửa đi ra. Vừa lúc nghe thấy Tiết Tử Tiêu cùng một người bạn cùng nói những lời không quá lọt vào tai.

Mà đối tượng bọn họ thảo luận, chính là Linh Quỳnh.

Lúc Linh Quỳnh cùng Triệu tổng cùng nhau rời đi, bị Tiết Tử Tiêu nhìn thấy.

Một cô gái xinh đẹp, cùng một nam nhân trưởng thành, có tiền có thế... Lại là nơi như giới giải trí.

Tiết Tử Tiêu có thể nói ra lời gì?

Đừng nhìn hắn hiện tại ân cần như vậy, trên thực tế đáy lòng căn bản cũng không phải nghĩ như vậy.

Linh Quỳnh cũng không ngờ Kiều Trầm Diệc đánh người lại có liên quan đến mình...

Cô liếc mắt nhìn Tiết Tử Tiêu một cái, "Nói một chút, ngươi đã làm qua chuyện gì không thể lộ ra ánh sáng "

Bản thân Tiết Tử Tiêu nửa đường xuất đạo.

Trước đó, ỷ vào khuôn mặt kia của hắn, cũng không ít lần lừa gạt cô gái nhà lành.

Sau khi ký hợp đồng ngược lại thu liễm, dù sao công ty quản lý rất nghiêm, hắn không có thời gian đi tìm tiểu cô nương.

Nhưng trong thời gian này, hắn đã làm một số công việc bát nháo.

Ví dụ như phá hư khảo hạch của người khác.

Thời điểm nhóm tuyển chọn, dùng thủ đoạn không trong sạch để thượng vị.

Tóm lại Tiết Tử Tiêu này cũng không phải là tốt lành gì.

Bị đánh không phải là đáng đời sao?

Linh Quỳnh hỏi xong, từ phòng bệnh đi ra, mở cửa liền thấy Kiều Trầm Diệc dựa vào bên cửa.

Anh ta mặc một chiếc áo khoác mũ đen, và chiếc mũ che kín đầu

Có người qua lại trên hành lang, có người đánh giá hắn, nhưng dường như cũng không nhận ra.

Trên người con yêu con có lẽ là lắp đặt lá chắn tự động.

Linh Quỳnh ngoan ngoãn kêu một tiếng, "Ca ca?"

Kiều Trầm Diệc: "Cô đến thăm hắn ta?"

Linh Quỳnh suy nghĩ một chút, "... Coi như vậy đi. "

Giọng Kiều Trầm Diệc lạnh nhạt: "Cô và hắn ta rất quen biết?"

Linh Quỳnh lắc đầu: "Không quen. "

Kiều Trầm Diệc: "..."

"Ca ca, anh tới nơi này làm gì?"

Kiều Trầm cũng kéo mũ xuống, chân chống vào tường hơi dùng sức đạp một cái, đi về phía thang máy.

"???"

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Con yêu trông như đang ăn giấm?

Linh Quỳnh vội vàng đuổi theo, "Ca ca, anh chậm lại, tôi không thể đuổi kịp anh. "

"Vậy đừng đuổi theo."

Kiều Trầm Diệc rẽ, trực tiếp đi xuống cầu thang.

"Ca ca, đợi một chút." Linh Quỳnh chạy theo anh.

Kiều Trầm Diệc chân dài bước đi rất nhanh, Linh Quỳnh và hắn có một khoảng cách.

Rầm rầm...

Kiều Trầm Diệc nghe thấy tiếng, bước chân dừng lại, nhìn lên trên.

Cô gái nhỏ ngồi trên mặt đất như thể bị ngã.

Hắn nhướng mày, do dự vài giây, xoay người trở về.

...

Linh Quỳnh ôm mắt cá chân, ánh sáng trước mắt hơi tối, cô ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn mỹ trong nháy mắt xâm chiếm tầm nhìn.

Linh Quỳnh uỷ khuất rơi nước mắt: "Ca ca. Đau quá. "

Kiều Trầm Diệc: "Sao lại ngốc như vậy, đi cầu thang cũng có thể ngã?"

Linh Quỳnh bĩu môi: "Em muốn đuổi kịp anh. "

Kiều Trầm Diệc không nghe lời này, hỏi cô: "Còn có thể đứng dậy được không?"

Linh Quỳnh lắc đầu.

"......"

Kiều Trầm Diệc ngồi xổm xuống, lấy tay cô ra, nhìn xuống mắt cá chân.

Mắt cá chân của cô đã sưng đỏ và trông nghiêm trọng.

Kiều Trầm Diệc mang theo một cái ba lô, anh đem ba lô nhét vào trong ngực Linh Quỳnh, khom lưng ôm cô lên.

Linh Quỳnh hai tay ôm túi xách, con ngươi ngập nước nhìn hắn, "Ca ca, anh muốn ôm ngươi em?"

"..." Kiều Trầm Diệc im lặng vài giây, giống như là không kiên nhẫn, "Ôm. "

Linh Quỳnh lúc này mới vươn ra một tay ôm hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào.

Thân thể Kiều Trầm Diệc cứng đờ, nhưng rất nhanh trở lại bình thường, ôm cô xuống lầu. vv

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro