Chương 6: Cả nhà đều có bệnh!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Ấn Hồng gọi A Đồng vào phòng,Liễu Ngọc Như đã khóc xong rồi.

Trước khi Ấn Hồng tới,nàng đã dùng nước rửa sạch mặt, trên mặt trấn định bình tĩnh, nếu không nhìn đôi mắt có chút phiếm hồng còn chút hơi nước thì không nhận ra nàng đã khóc.

Cô nương đến có dáng người thon gầy,khuôn mặt thanh lệ dịu dàng, đứng ở đó nhìn như cây liễu đón gió, làm người ta vô cùng thương tiếc. Liễu Ngọc Như đánh giá nàng ta một lúc rồi nói: "A Đồng, mẫu thân của ngươi có khá hơn không?"

Nghe Liễu Ngọc Như hỏi chuyện,A Đồng vội nói: "Cảm tạ đại tiểu thư giúp đỡ, mẫu thân đã khá hơn nhiều."

"A Đồng" Liễu Ngọc Như thở dài: "Hôm nay ta gọi ngươi lại đây là muốn hỏi ngươi một chút,không lâu nữa ta sẽ phải gả đi, ngày sau ở Liễu phủ,ngươi có thể thay ta chiếu cố mẫu thân của ta không?"

A Đồng ngẩn người, Liễu Ngọc Như vội nói: "Ta chỉ hỏi ý kiến của ngươi,nếu nguyện ý thì lưu lại còn nếu ngươi không muốn cũng không cần miễn cưỡng."

A Đồng vừa nghe đã minh bạch ý của Liễu Ngọc Như, nàng cười rộ lên: "Tiểu thư nói đùa, nô tỳ là kẻ hèn mọn nhưng lại có bộ dáng này,nhà bình thường thì không chứa chấp nô tỳ,nếu vào nhà giàu thì chỉ có thể làm ca cơ hoặc thông phòng, có thể trở thành người hầu thân cận bên đại phu nhân là phúc phận của nô tỳ,có gì mà không muốn chứ?"

"Ta chỉ sợ ngươi bị ủy khuất." Liễu Ngọc Như chần chờ nói: "Ngươi còn trẻ như vậy......"

"Tiểu thư".A Đồng thở dài: "Nô tỳ đã nghĩ kỹ rồi.Thật ra chỉ cần có thể cả đời vinh hoa phú quý quý, nô tỳ đã cảm thấy không có gì ủy khuất. Huống hồ ân của đại tiểu thư đối với nô tỳ giống như tái sinh,trong lòng nô tỳ luôn áy náy, có thể giúp đỡ tiểu thư chiếu cố phu nhân,A Đồng cảm thấy rất cao hứng."

Nghe được những lời này, Liễu Ngọc Như đã có thể yên lòng, nàng vỗ vỗ tay A Đồng,dặn dò nàng ta mấy câu rồi cho nàng ta đi rửa mặt, thay quần áo.Sau đó hai người cùng đến phòng Tô Uyển.

Tô Uyển còn ngủ say ở trong phòng,sức khỏe bà không tốt,hầu hết thời gian đều thấy buồn ngủ và mệt mỏi. Liễu Ngọc Như không dám quấy rầy nên chỉ ngồi bên cạnh.Một lúc sau, Tô Uyển chậm rãi tỉnh lại, Liễu Ngọc Như vội tiến lên hầu hạ Tô Uyển đứng dậy. Tô Uyển dùng trà xúc miệng,được Liễu Ngọc Như đỡ tới trước bàn cơm, ôn nhu nói: "Hôm nay nương nghe bên ngoài vô cùng náo nhiệt, có phải Diệp gia tới hạ sính không?"

Nghe được lời này,tất cả mọi người ở đây đều im lặng, Tô Uyển vẫn chưa cảm thấy bất thường, cầm chiếc đũa,tiếp tục nói chuyện với Liễu Ngọc Như: "Diệp gia tới hạ sính là chuyện này đã tính định ra hơn phân nửa,nương đã cho người đi hỏi thăm Diệp công tử là một thanh niên tốt, ngày sau con gả cho hắn,nương cũng không lo lắng."

"Mẫu thân......" Liễu Ngọc Như do dự mở miệng, Tô Uyển quay đầu nhìn Liễu Ngọc Như, có chút nghi hoặc nói: "Có chuyện gì vậy?"

"Không phải Diệp gia." Liễu Ngọc Như rốt cuộc lên tiếng, Tô Uyển hơi sửng sốt, trong mắt mang theo khó hiểu.

Liễu Ngọc Như hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, nhìn Tô Uyển, nghiêm túc nói: "Tới hạ sính, không phải Diệp gia, là Cố gia."

Mặt Tô Uyển lộ vẻ kinh ngạc,bà nắm chặt chiếc đũa, vội vàng nói: " Cố gia nào?"

"Cố Cửu Tư." Liễu Ngọc Như dường như cắn ra cái tên này,cả người Tô Uyển cứng lại.

"Cố Cửu Tư......"

Bà đột nhiên phản ứng lại: "Chính là Cố Cửu Tư - người cả ngày bài bạc ẩu đả, không có chí tiến thủ,dựa vào gia thế mà làm xằng làm bậy?!"

Mọi người xung quanh đều im lặng, Liễu Ngọc Như cúi đầu xuống, Tô Uyển thở dốc, Liễu Ngọc Như thấy Tô Uyển không tốt, vội đi đến đỡ bà nhưng khi nàng vừa chạm vào Tô Uyển,bà lại đột nhiên nôn ra một búng máu.

Ấn Hồng la hoảng lên, Liễu Ngọc Như vội vàng cho người đi gọi đại phu còn mình thì cố gắng đỡ Tô Uyển lên trên giường nằm.Tô Uyển giãy giụa muốn đứng dậy, khuôn mặt luôn nhu hoà bây giờ lại tràn đầy phẫn nộ: "Nương muốn đi tìm phụ thân con......Nương muốn đi tìm hắn!Một chút liêm sỉ cuối cùng hắn ta cũng bỏ qua sao...... Việc hôn nhân này không thể định, không thể định!"

"Mẫu thân!" Liễu Ngọc Như đè lại Tô Uyển, rống to ra tiếng: "Vô dụng thôi!"

Toàn thân Tô Uyển ngây dại, Liễu Ngọc Như đỏ mắt, nàng thấp giọng nói: "Sính lễ đã hạ rồi thì có người trong sạch nào có thể đồng ý cưới một nữ tử từng lui hôn sự chứ? Mẫu thân".Giọng Liễu Ngọc Như khàn khàn: "Con đã bất lực rồi."

Tô Uyển không nói chuyện, nàng ngơ ngác nhìn nóc giường, cả người đều mang màu sắc tuyệt vọng.

"Ngọc Như......" Một lúc lâu sau,Tô Uyển nghẹn ngào lên tiếng: "Do nương vô dụng."

Không sinh được một đứa con trai, thời thời khắc khắc đều lo sợ trượng phu hưu bà, nếu bà bị hưu thì Tô gia sẽ vô cùng nhục nhã,bà chỉ còn cách chọn một dải lụa trắng treo ở xà ngang mà không còn lựa chọn nào khác.

Cả đời của bà đã luôn phải sống cẩn thận, nơm nớp lo sợ,cứ tưởng Liễu Ngọc Như có thể có đường lui tốt hơn. Ai biết đến cuối cùng lại vẫn đi tới một bước này.

Bà biết Liễu Ngọc Như vì gả vào Diệp gia đã phải trả giá bao nhiêu nỗ lực, mà trả giá nhiều năm như vậy lại bởi vì những tiền tài của Cố gia mà bị chính tay phụ thân mình chôn vùi.

Bà hận.

Tô Uyển siết chặt nắm tay,bà hận không thể lôi Liễu Tuyên, Trương Nguyệt Nhi cùng toàn bộ Liễu gia cùng nhau chôn vùi. Nhưng bà lại không thể, nếu bà thật sự làm như vậy,thanh danh Liễu Ngọc Như sẽ như thế nào chứ ?Có lẽ ngay đến cả Cố Cửu Tư cũng sẽ không cưới Ngọc Như nữa,vậy thì con gái của bà phải làm sao?

Cả người bà hãm vào trong vực sâu tuyệt vọng, Liễu Ngọc Như nhìn Tô Uyển,nàng nắm chặt tay bà, lau nước mắt rồi vội nói: "Nương, người đừng tưởng tượng lung tung.Con đã đồng ý mối hôn sự này rồi."

Tô Uyển chậm rãi nhìn qua, trong mắt tất cả đều là hiểu rõ.

"Con nguyện ý cái gì?"Giọng bà khàn khàn: "Những năm này,con luôn chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu,lúc nào cũng nói con rất tốt. Nhưng con sống có được không, trong lòng nghĩ như thế nào,làm sao nương lại không biết? Nhưng nương không làm được cái gì, chỉ có thể trơ mắt xem con chịu ủy khuất,cố gắng lấy lòng Trương Nguyệt Nhi, hy vọng bà ta có thể thấy mẹ con ta thức thời mà đối với nương tốt hơn một chút."

"Nhưng hôm nay thì sao?"Nước mắt Tô Uyển rơi xuống: "Bà ta trực tiếp bán con đi."

"Nương, không có đâu." Liễu Ngọc Như cười rộ lên, nàng lau nước mắt: "Thật sự,con nguyện ý. Kỳ thật con người Cố Cửu Tư rất tốt, Cố gia đến cầu hôn con vì con và chàng đã quen biết từ trước,chàng còn từng giúp con,chúng con đều vừa ý nhau."

Liễu Ngọc Như kể lại cuộc gặp gỡ của mình với Cố Cửu Tư.Nàng tưởng tượng thành một giai thoại nhất kiến chung tình,còn nói thêm rất nhiều lời hay về Cố Cửu Tư,biến chàng từ một kẻ ăn chơi trác táng thành một cậu thanh niên thẳng thắn chỉ hơi có chút nóng tính thôi.

"Lần trước con đưa cho nương phấn mặt chính là chàng mua.Chàng thấy con luyến tiếc không dám mua,lại sợ chỉ mua cho con sẽ làm người khác bàn tán nên mua tất cả son phấn của cửa hàng rồi tặng hết cho những người có mặt ở đó."

"Chàng rất tốt với con, thật đó nương, gả cho chàng con sẽ không bị coi thường đâu ."

Liễu Ngọc Như nói nửa thật nửa giả, Tô Uyển nhất thời cũng không nhận ra thật giả.Bà chỉ có thể rơi nước mắt rồi kéo tay con gái, oán trách bản thân vô dụng.

Liễu Ngọc Như thấy Tô Uyển ổn định hơn, đại phu cũng tới,sau khi xem bệnh cho Tô Uyển xác nhận bà chỉ là tức giận công tâm, khí huyết ngược chiều nên chỉ viết một đơn thuốc rồi thi châm cho Tô Uyển mới rời đi. Chờ đại phu đi rồi, Liễu Ngọc Như thấy Tô Uyển đã tốt hơn, nàng do dự một chút, kéo tay Tô Uyển, ôn nhu nói: "Mẫu thân,con chắc chắc sẽ đính hôn với Cố Cửu Tư, nương cũng đừng nghĩ nhiều. Việc cấp bách bây giờ là chuyện khác."Đợi Tô Uyển quay đầu nhìn nàng,nàng mới bình tĩnh nói: "Lần này Cố gia hạ sính tất nhiên không ít, nếu không phụ thân sẽ không mạo hiểm đắc tội Diệp gia để kết thân với Cố gia.Với tính tình của Trương Nguyệt Nhi thì sợ là của hồi môn của con cũng  không nhiều,con sợ sẽ làm người khác chê cười,ở Cố gia,con thật sự không dám ngẩng đầu."

Nghe được lời này, Tô Uyển nghiêm túc nói: "Con nói đúng,nương nhất định sẽ tranh của hồi môn cho con......"

"Mẫu thân,từ từ hãy bàn việc này." Liễu Ngọc Như bình tĩnh nói: "Cố gia mới hạ sính,còn một thời gian nữa mới thành thân,tình cảm của nương và phụ thân từ trước đến nay không tốt, Trương Nguyệt Nhi được sủng ái,bây giờ nương tranh cùng bà ta sẽ không có phần thắng."

"Vậy phải làm như thế nào?"

"A Đồng." Liễu Ngọc Như lên tiếng,A Đồng đứng bên cạnh Ấn Hồng đi lên,hành lễ với Tô Uyển và Liễu Ngọc Như, ôn nhu nói: "Nô tỳ gặp qua đại phu nhân."

"Mẫu thân" Liễu Ngọc Như nắm tay Tô Uyển, trầm giọng nói: "Sau khi con xuất giá,A Đồng sẽ thay con chiếu cố người."

Tô Uyển nhìn cô nương trước mặt, nàng ta nhìn chắc cùng lắm mới mười mấy tuổi,khuôn mặt vô cùng thanh lệ. Liễu Ngọc Như chỉ trang điểm cho nàng một chút mà nhìn qua đã thay đổi giống như thiên kim nhà giàu.

Tô Uyển ngơ ngác nhìn A Đồng,vừa nhìn thấy khuôn mặt cô nương này,bà lập tức nhớ tới một bức họa trong thư phòng của Liễu Tuyên.

Liễu Tuyên cũng đã thật lòng từng yêu một cô nương nhưng nghe nói cô nương kia mất sớm, vừa qua cập kê đã mắc bệnh hiểm nghèo mà qua đời.Liễu Tuyên tưởng niệm cả đời.

Bà cũng thế, Trương Nguyệt Nhi cũng vậy,đều có nét tương tự cô nương kia, mà cô nương A Đồng này lại càng giống hơn.

Tô Uyển lập tức hiểu ý của Liễu Ngọc Như.

"Mẫu thân,lúc trước con vẫn giấu A Đồng ở ngoại viện vì không muốn kết thù cùng Trương Nguyệt Nhi.Thứ nhất,mấy năm qua, chúng ta cũng vẫn bình yên, thứ hai con sợ nương khổ sở. Nhưng giờ đây đã khác,con phải đi,chỉ có một mình người ở trong phủ,con không yên lòng."

"Nương minh bạch." Tô Uyển lên tiếng, nếu trước kia,có lẽ trong lòng bà còn có vài phần khổ sở nhưng mà bây giờ, nhìn khuôn mặt của con gái,bà vươn tay cầm tay Liễu Ngọc Như,nói: "Nương hiểu rõ. Con để nàng ấy ở lại viện của nương, ngày mai nương sẽ giả bệnh để phụ thân con đến thăm."

Ba người thương lượng một lúc lâu, chờ đến đêm dài, Liễu Ngọc Như lúc này mới rời đi. Nàng đi đến trong đình viện,sau khi suy nghĩ một lát mới nói: "Ấn Hồng,chờ một lát nữa,ngươi đi hỏi thăm một chút, hôm nay sính lễ có những gì."

Lấy gia thế của Cố gia,lúc hạ sính chắc chắn sẽ có người chuyên môn báo danh mục quà tặng, chỉ cần có người ở trong viện là có thể nghe thấy. Ấn Hồng đáp ứng rồi tìm người hỏi thăm một chút.Đêm khuya, nàng ta trở về báo cho Liễu Ngọc Như.Sau khi Liễu Ngọc Như nghe xong thì mím môi, lập tức nói: "Ấn Hồng, ngươi tìm mấy người đáng tin, lập tức đi sòng bạc tìm Cố Cửu Tư.Nếu tìm được thì truyền tin cho ta.Ta viết tin nhờ chàng đổi tên khế đất thành tên của ta."Chuyển nhượng khế đất cần đến quan phủ đóng dấu,nhà Cố Cửu Tư hạ sính quá nhanh,chắc chắn chưa kịp xin dấu quan phủ mà chỉ viết tên mặt tiền cửa hiệu vào sính lễ, đây là phần sính lễ duy nhất mà Liễu gia còn chưa lấy vào tay nhưng lại là thứ đáng giá nhất. Vì phòng ngừa Cố gia viết chủ nhân khế đất là Liễu Tuyên, nàng cần phải hành động ngay.

Ấn Hồng lại có chút do dự: "Tiểu thư, làm như vậy có thể làm Cố gia khinh thường người không?"

"Ngươi cho rằng Cố gia không biết chuyện của nhà của chúng ta sao?Trong thành Dương Châu này có ai không biết chứ? Ngươi xem,dù là Diệp phu nhân hay Cố phu nhân,có ai tới lại hỏi qua mẫu thân của ta một câu không? Còn không phải là bọn họ đều biết ở Liễu gia thê không bằng thiếp,lời nói của mẫu thân căn bản không có trọng lượng gì sao ?" Liễu Ngọc Như cười khổ: "Ta đã sớm là một chuyện chê cười, lại sợ gì mất mặt?"

"Tiểu thư......"

"Ngươi cũng đừng lo lắng" Liễu Ngọc Như thở dài: "Ta làm ngươi truyền lời là ta có nắm chắc,bản tính của Cố Cửu Tư không xấu."

Dù nhìn qua có vẻ chàng ương ngạnh,nóng tính nhưng chỉ cần chuyện chàng đưa phấn mặt cho nàng thì nàng biết chàng là người tốt.Chàng là một người bênh vực người mình, trong lòng cũng không có quy củ gì.Nếu chàng đã cho Cố gia tới cầu hôn, tất nhiên cũng có vài phần tình cảm với nàng.Chuyện này nói cho chàng,cùng lắm ngày sau chàng sẽ cười nàng mà thôi.Ấn Hồng nghe vậy cũng cảm thấy Liễu Ngọc Như nói đúng, vì thế chờ sau khi Liễu Ngọc Như viết tin, nàng ta lập tức sai gia đinh hiểu biết đi ra ngoài tìm người.Sáng sớm, gia đinh đã tìm thấy người.Lúc này, Cố Cửu Tư đã ở sòng bạc đánh bài một ngày một đêm,trên người thua sạch tiền, đạp nắng sớm vừa ngáp vừa đi về nhà. Đi mới vài bước, đã bị người ngăn cản.

Cố Cửu Tư cảm thấy kỳ lạ,liếc mắt đánh giá gia đinh kia một cái,vừa ngáp vừa nói: "Nếu hôm nay ngươi không nói ra được lý do ngăn cản gia thì đừng trách gia đánh ngươi."

"Cố công tử".Gia đinh giao tin cho Cố Cửu Tư, nghiêm túc lặp lại lời Ấn Hồng nói: "Tiểu thư nhà ta nói, đã có tâm trở thành phu thê thì làm phiền công tử che chở nàng một chút."

Cố Cửu Tư nghe nhưng không thể hiểu được.Chàng mở tờ giấy ra xem, vừa xem vừa cau mày nói: "Ngươi nói lung tung cái gì vậy? Có phải tìm lầm người không? Gia là Cố Cửu Tư, phu thê cái gì chứ......"

Nói còn chưa dứt lời, Cố Cửu Tư đột nhiên phát hiện có chút không ổn,chàng nhìn nội dung tờ giấy, lại nhớ tới tác phong của lão cha nhà mình, lập tức ngẩng đầu nói: "Tiểu thư nhà ngươi là ai?"

"Đại tiểu thư Liễu gia......"

"Liễu Ngọc Như?!" Cố Cửu Tư đề cao giọng nói, gia đinh nhìn phản ứng của Cố Cửu Tư, cảm thấy có chút khó hiểu.Cố Cửu Tư hít sâu một hơi, tức khắc minh bạch đã xảy ra chuyện gì, cắn răng nói: "Tốt....Quá tốt."

Nói xong,chàng lập tức muốn về nhà hỏi cho ra lẽ, gia đinh vội ngăn chàng lại, sốt ruột nói: "Cố công tử, khế đất......"

"Khế cái gì mà khế! Loại hôn sự này mà cũng đáp ứng,đầu óc tiểu thư nhà ngươi có bệnh à?!"

Sau đó Cố Cửu Tư đẩy hắn ra: "Nếu ngươi còn ngăn cảm gia, gia đánh gãy chân chó của ngươi!"

Chàng nói như vậy, gia đinh cũng không dám ngăn cản nữa, chỉ có thể nhìn Cố Cửu Tư hùng hổ đi qua còn lẩm bẩm: "Lão già thối này,đem lời nói của ta như gió thổi bên tai hay sao?!"

Gia đinh cũng không rõ ý tứ của Cố Cửu Tư, chỉ có thể trở về Liễu gia. Ấn Hồng canh giữ ở cửa nhà, thấy gia đinh đã trở lại, vội hỏi: "Thế nào? Cố công tử nói như thế nào?"

Mặt gia đinh đỏ lên, không biết nói gì, Ấn Hồng nôn nóng nói: "Ngươi nói xem nào!"

"Cố công tử...... Cố công tử nói."Gia đinh ấp a ấp úng, có chút ngượng ngùng nói: "Đầu óc tiểu thư có bệnh......"

Ấn Hồng đem lời nói của gia đinh từ đầu chí cuối nói lại cho Liễu Ngọc Như.

Liễu Ngọc Như uống trà, tức giận đến run cả tay.

Ấn Hồng cho tất cả mọi người lui xuống, nhìn Liễu Ngọc Như, có chút hoảng loạn nói: "Tiểu thư, người cũng đừng quá tức giận hay là nghĩ biện pháp khác đi. Cố công tử nhìn qua cũng quá không đáng tin cậy, nếu phu nhân không tranh được của hồi môn cho người thì lúc người gả đến Cố gia phải làm sao bây giờ?"

"Có bệnh......" Liễu Ngọc Như run rẩy tay, cắn răng, Ấn Hồng có chút mê mang: "Tiểu thư?"

Liễu Ngọc Như rốt cuộc không nhịn được, nàng mất đi bình tĩnh và phong độ ngày thường, đột nhiên ném chén trà trên mặt đất,tức giận nói: "Cố Cửu Tư,cả nhà ngươi mới đều có bệnh!"

Đến bây giờ thì nàng đã hiểu.

Toàn bộ Cố gia này,người lớn thì chưa hiểu rõ ràng mọi chuyện đã đến hạ sính.

Người bé thì toàn nói bừa, gây chuyện, cả ngày chỉ biết bài bạc,hoàn toàn không biết gì chuyện hôn nhân đại sự.

Coi hôn nhân của người khác như trò đùa, từ trên xuống dưới không có một ai đáng tin.

Có bệnh, cả nhà đều có bệnh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro