CHƯƠNG 13 : Mama đến thăm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13: Mama đến thăm

***

"Mama.", Vương Nguyên kích động, cười đến tít cả mắt, "Sao mama đến thăm con sớm thế, không chịu báo trước gì hết trơn..."

Trời ơi, mama cuối cùng cũng đến ký túc xá thăm cậu rồi aaaaaaaa.

Mama đang đứng trước mặt đây, cậu bất ngờ đến mức quýnh lên. Bà Vương cũng bị con trai làm cho choáng váng, vội vàng đặt tay xoa đầu nhóc quỷ nhà mình, nở một nụ cười hiền hòa hết sức, "Tiểu Nguyên, lớn rồi mà cứ như con nít không bằng, chẳng phải mama đã gọi điện cho con rồi sao, trời bên ngoài nóng, còn không mời mama vào."

Vương Nguyên không thể ngừng cười được, cậu nhanh chóng xách cái túi to bự của mama rồi vồn vã kéo bà vào trong.

Ở nhà, ngoại trừ quản gia ra thì mama là người gần gũi thân thiết với cậu nhất trong gia đình. Bởi vậy, cậu yêu mama nhất, mama là tuyệt vời nhất nhất luôn.

Bà Vương bước vào, quét mắt nhìn xung quanh căn phòng một hồi thầm đánh giá. Tuy rằng không bằng như ở nhà, nhưng nhìn sơ qua cũng thấy thật tốt. Phòng hai người ở, có bàn học, có kệ sách và tủ quần áo. Giường ngủ và vật dụng của hai người được bài trí hai bên đối xứng nhau, nhìn rất hài hòa. Tiểu Nguyên từ khi chuyển vào trường này học, ngoại trừ lần gọi điện về khoe được làm lớp trưởng kia ra thì con trai bà hầu như không thấy phàn nàn gì. Đúng là một đứa trẻ ngoan, bà nhìn Vương Nguyên, thấy vô cùng hài lòng.

Vương Tuấn Khải đang ngồi im đọc sách, thấy bà Vương vừa bước vào thì ngay lập tức đứng lên, cúi đầu vô cùng lễ phép, "Cháu chào cô."

Bà Vương nở một nụ cười hiền hòa gật đầu với Vương Tuấn Khải, sau đó quay qua con trai, "Này Tiểu Nguyên, kia có phải là người cùng phòng trên một lớp với con?"

"A ha ha ha, vâng chính là anh ấy đấy ạ. Mama cứ ngồi xuống trước đi đã.", cậu cười lả giả với mama, ấn bà ngồi xuống giường của mình, "Đây là Vương Tuấn Khải, học lớp mười một hai."

Vương Nguyên gãi đầu cười đến phát ngốc. Cậu ngồi xuống cạnh bà Vương, hiện tại cậu đang rất vui nha, kể đủ thứ về cuộc sống nội trú của mình, kích động đến mức hoa chân múa tay. Bà Vương cũng vui vẻ lắm, cũng hỏi han Vương Nguyên đủ thứ chuyện, cười nói rôm rả hệt như những người bạn thân với nhau.

Vương Nguyên không giống con gái lúc nào cũng nũng na nũng nịu trước mặt mẹ, cũng không giống con trai cao lớn mạnh mẽ luôn tỏ ra mình đã trưởng thành, mà cậu chính là loại người đối với mẹ mình có chuyện vui thì cười nói, có chuyện buồn thì ngồi than vãn, điển hình của loại người ruột để ngoài da, tâm trạng vô cùng dễ nắm bắt.

Cậu là người sống vô cùng thoải mái phóng khoáng nhưng lúc nào cũng tâm niệm rằng mình phải thật cool, là người không quá cứng nhắc cũng không quá ẻo lả. Đối với mọi người thì cậu thân thiện hòa đồng nên rất dễ kết bạn, và tất nhiên đối với mẹ mình cũng vậy. Bởi với cậu, bà Vương không chỉ đơn giản là mama của mình, mà còn là một người bạn rất thân thiết nữa cơ.

Tuy nhiên bà Vương cũng không hài lòng lắm với điều ấy. Bà vẫn muốn con trai mình đối với bà nên có một chút kính nể, chứ không phải cái dạng thân thiết như thế này. Nhưng điều đó không quan trọng, bà vẫn cảm thấy hạnh phúc vì có đứa con trai như vậy.

"Mama sau này đừng gọi con là Tiểu Nguyên nữa, con cũng lớn rồi đó nha...", Vương Nguyên cười đến nhắm tít cả mắt, tâm trạng vui vẻ không hề che giấu.

Dù mỗi tuần đều được về một lần, nhưng cái cảm giác được gặp mama ngay trong ký túc xá này nó thật khác với lúc gặp ở nhà nha, thật là vui quá đi...

Hai mẹ con cứ như vậy ngồi nói chuyện một hồi lâu mới phát hiện trời cũng trễ lắm rồi mà vẫn chưa ăn trưa, thế là bà Vương đề nghị đi ra nhà hàng ở gần trường dùng bữa, dù sao cũng lâu rồi hai mẹ con không có dịp ăn uống cùng nhau.

Vương Nguyên quay qua Vương Tuấn Khải đang cắm đầu vào mấy cuốn sách nãy giờ, hỏi, "Này, anh cũng chưa ăn trưa mà đúng không, đi chung luôn cho vui."

"Không sao, một lát tôi xuống nhà ăn của căn tin.", hắn trả lời, ánh mắt vẫn không rời khỏi cuốn sách.

Vương Nguyên chạy lại chỗ hắn, nghiến răng nói nhỏ hết mức có thể, "Này, mama-tôi-hiếm-lắm-mới-đến-thăm-tôi đấy, đừng có làm cho mama tôi nghĩ tôi đang sống cùng phòng với một tên lạnh lùng khó gần như anh chứ, đi ăn chung đi mà, đi mà đi mà...."

"..."

Vương Tuấn Khải thầm nghĩ, mẹ của Vương Nguyên và cậu ta đi ăn trưa, vậy cũng lôi hắn theo cho bằng được. Làm ơn đi, chỉ là đi ăn thôi mà, làm như như con rể ra mắt mẹ vợ vậy không bằng. Chính bản thân hắn cũng cảm thấy buồn cười trước suy nghĩ của mình.

Thế nhưng mặc dù vậy, hắn cũng chịu đứng lên, gấp cuốn sách lại, nhanh chóng đi đến chỗ tủ quần áo.

Trường này tuy nói là trường nội trú nhưng cũng không quản lý học sinh 24/24 như những trường nội trú khác. Ngoại trừ giờ học ra thì học sinh có thể rời khỏi ký túc xá đi đâu đó mình muốn, chỉ cần đúng giờ tối thì phải có mặt tại phòng là được. Kiểu này cũng giống như những trường bình thường, chỉ khác ở chỗ tăng tiết nhiều hơn một chút và học sinh ở ký túc xá thì y như sinh viên đại học. Nói một cách chính xác hơn thì trường này gần như dành cho những học sinh ở xa đến, hoặc là dành cho những học sinh muốn tự lập. Vương Nguyên nghĩ lại thấy nhà mình cách trường còn chưa tới mười phút đi xe, tự nhiên thấy buồn cười.

Bà Vương gọi điện cho tài xế Lý, cả ba người cùng nhau rời khỏi ký túc xá, bước xuống dưới sảnh. Lúc mới đi xuống cầu thang, không biết do hấp tấp hay sao mà Vương Nguyên bị hụt chân, lúc cậu sắp đổ nhào xuống cầu thang rồi thì ngay lúc ấy, Vương Tuấn Khải nhanh chóng nắm lấy vai cậu kéo lại, cả người cậu theo đó mà ngả luôn vào người hắn. Vương Tuấn Khải lảo đảo lùi lại mấy bước, cũng theo quán tính ôm lấy người cậu, tư thế vô cùng ám muội.

Sau khi định thần lại, Vương Nguyên ngại ngùng đẩy hắn ra, gãi đầu cười hề hề, "Cám... cám ơn nha.", còn Vương Tuấn Khải thì trừng mắt với cậu ám chỉ 'đi đứng cho đàng hoàng vào' sau đó một bước xoay người xuống thẳng cầu thang.

Vương Nguyên đặt tay lên hông mình nơi Vương Tuấn Khải vừa chạm vào, không hiểu sao tự dưng cậu lại cảm thấy xấu hổ.

Bà Vương thấy được cảnh ấy, không khỏi nhíu mày. Bà tằng hắng giọng một cái rồi nói với con trai, "Đi cẩn thận vào."

Vừa bước ra khỏi cổng ký túc xá thì đã thấy tài xế Lý đứng đó. Tài xế Lý mở cửa xe cho cả ba người vào rồi một mạch chạy thẳng đến nhà hàng Long Viên gần trường. Nhà hàng này cũng chỉ mới mở cách đây không lâu, thế nhưng tiếng tăm cũng không kém những nơi khác. Vừa mới bước vào Vương Nguyên đã bị phong cách trang trí kiểu cung đình ở nơi đây làm cho choáng ngợp, tâm tình vui vẻ cũng tăng lên một bậc. Dù là một cậu ấm giàu có từ nhỏ đã quen sống trong nhung lụa, nhưng Vương Nguyên mỗi lần đi đến đâu mới mẻ thì khuôn mặt đều giống như lần đầu tiên đi đến những nơi sang trọng, tâm trạng đều phấn khởi đến lạ thường.

Phục vụ dẫn ba người đi lên tầng trên, bà Vương chọn một vị trí có không khí thoáng đãng ngồi xuống. Khu vực này và hành lang được bố trí những dãy bàn ghế gỗ mộc tông vàng nhạt chạy dọc theo chiều dài của nhà hàng, bên ngoài và lối đi lại. Từ nơi đây có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh của thành phố qua những ô cửa sổ kính chạy dọc bên tường.

Phục vụ đem cuốn menu đến, ở đây chủ yếu là những món ăn truyền thống của Trung Hoa đắt tiền. Đi ăn trưa ở đây quả thực cũng có hơi phô trương. Vương Tuấn khải gọi đại vài món, còn Vương Nguyên thì đọc hết một lèo rồi thấy cái gì hay hay cũng gọi, không cần biết mình có đủ sức ăn hết hay không.

Vương Tuấn Khải thầm nghĩ, tên nhóc này không những thích ngủ mà còn ăn nhiều như heo.

Phục vụ vừa đi khỏi, Vương Nguyên quay qua cười cười rồi bắt đầu tiếp tục kể chuyện. Bà Vương thì thỉnh thoảng gật đầu, cũng nói phụ họa theo, hỏi han đủ thứ chuyện trên lớp. Còn Vương Tuấn Khải chỉ ngồi đó nhìn, im lặng không nói gì.

Một lát sau phục vụ đem thức ăn lên. Trên bàn la liệt nào là mì sợi, há cảo, rồi còn linh tinh các món nướng khác nữa, Vương Tuấn Khải nhìn mà đen cả mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro