CHƯƠNG 16 : Ngủ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại còn nghĩ hắn... đáng yêu nữa chứ... đầu óc dạo này loạn mất rồi...

Thôi thôi bỏ qua bỏ qua, không suy nghĩ nữa, bây giờ lo tiếp chuyện cắm trại thôi.

Vương Nguyên tự nhủ với bản thân như vậy, tay chân cũng tự dưng trở nên quýnh quáng, không hiểu lý do tại sao luôn.

Cậu nghe Lưu Chí Hoành kể chuyện. Một lúc sau đó, dù có dằn lại rồi, nhưng không hiểu sao cái đầu nó lại đi theo hướng khác, cậu bắt đầu suy nghĩ lung tung.

À mà lại nghĩ đến Vương Tuấn Khải nữa, không biết giờ này hắn đã ăn gì chưa nhỉ...

Trường nội trú này dù sao cũng là trường cấp ba, đề cao tinh thần tự giác hơn cả thảy. Cứ đến giờ ăn thì tất cả học sinh đều phải tự động xuống nhà ăn của căn tin dùng bữa, xuống đúng giờ thì còn, xuống trễ thì người ta dẹp hết rồi. Vương Tuấn Khải là dạng người không thích đi lại, cứ ngồi mãi trong phòng, đợi đến khi cậu nhắc thì hắn mới chịu nhấc mông lên mà đi, còn cậu không nhắc thì dám hắn bỏ bữa luôn quá. Hazza... từ khi nào mà cậu lại trở thành bảo mẫu của hắn như thế này chứ...

Cậu đi qua phòng Chí Hoành chơi từ chiều giờ, cũng quá giờ ăn tối rồi, không biết tên mặt than kia đã xuống căn tin chưa nhỉ, hay là một lát cậu mua thêm một phần cháo gà nữa cho hắn ta...

Mua hay không mua bây giờ...

Thôi quyết định mua đi, nếu hắn ăn rồi thì cậu ăn vậy.

Ba người nhanh chóng xử lý gọn lẹ phần cháo của mình. Chẳng mấy chốc bữa tối đã giải quyết xong, cả ba đứng dậy đi tính tiền, cậu mua thêm một phần cháo gà nữa, rồi sau đó cả ba thong thả đi bộ về ký túc xá.

Vương Nguyên về đến phòng mình thì thấy Vương Tuấn Khải đang nằm ngủ, cái điện thoại kế bên vẫn còn phát sáng. Hắn đeo tai nghe, tay gối đầu, mắt thì lim dim, trông yên bình vô cùng.

Ai da, hôm nay không biết mà ngày gì mà ai cũng ngủ vào mấy giờ giấc kỳ cục thế này vậy trời. Cậu thở dài đi đến bên giường đối diện, lay lay hắn, "Vương Tuấn Khải này, dậy, dậy đi."

Vẫn ngủ...

"Dậy đi dậy đi, giờ này mà ngủ cái gì chứ..."

Cậu lay lay một hồi, cuối cùng hắn cũng chịu trở mình, mặt nhăn nhó mở mắt ra, vừa nhìn thấy cậu liền chau mày khó chịu, đúng kiểu gương mặt của những người đang say giấc bị đánh thức.

Vương Nguyên không quan tâm lắm, cậu lấy phần cháo mới mua khi nãy để lên bàn học, rồi ngồi xuống đối diện với hắn, "Anh ăn chiều chưa, chưa chứ gì.", cậu mở cái bao để phần cháo trước mặt hắn, khói bốc lên nghi nghút, mùi thơm liền ngay lập tức xông lên mũi, "Tôi qua phòng của Nhị Hoành chơi, rồi rủ nhau đi ăn cháo luôn. Khống biết anh có ăn chưa nữa nên mua về một phần."

Vương Tuấn Khải lúc này mới chịu ngồi dậy, khó hiểu nhìn chằm chằm vào Vương Nguyên.

Hắn đã tỉnh ngủ.

Tên nhóc phiền phức cùng phòng này, sao tự dưng lại bỏ tiền ra mua cho hắn, dù sao ăn rồi hay chưa cũng đâu có liên quan đến cậu ta.

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng trong lòng Vương Tuấn Khải cũng thấy có gì đó vui vui, một cảm xúc mơ hồ dần la tỏa...

Vương Nguyên thấy tên mặt than cứ ngồi im hoài, chịu không được mà lên tiếng, "Cái này mua cho anh, nếu anh không ăn thì tôi ăn đó nha..."

Cậu nói vậy chứ bây giờ cậu cũng no lắm rồi, không biết còn nuốt nổi không nữa.

Vương Tuấn Khải không trả lời. Hắn cúi đầu xuống nghĩ, đúng là tên nhóc phiền phức mà, bây giờ còn quản chuyện ăn uống của hắn nữa chứ. Hắn định từ chối, thế nhưng vừa ngẩn đầu lên nhìn Vương Nguyên thì không hiểu sao không mở miệng được, chữ nghĩa bay đi hết trơn.

Cái cảm giác này... thật là lạ, không hiểu nổi.

Hắn bất đắc dĩ, vươn tay ra lấy phần cháo trên tay của cậu, trên môi không tự chủ được mà mỉm cười một cái.

"Cảm ơn."

Vương Nguyên thấy Vương Tuấn Khải mặt than cười như vậy, phút chốc ngồi ngây ngẩn cả người ra, gương mặt hớn hở hẳn lên.

Cậu bật cười ha ha, ngay lập tức đứng dậy đi đến chỗ hắn, ngồi kế bên hắn tắt cái điện thoại còn đang phát nhạc kia, bắt đầu nói chuyện phiếm linh tinh.

Thế đấy, một căn phòng ở một mình thì không sao, cứ có thêm người thứ hai, cho dù là dạng người như thế nào đi nữa thì Vương Nguyên vẫn sẽ vui vẻ ngồi nói chuyện, bất cứ lúc nào, miễn không phải lúc đang học hay đang ngủ thì bầu không khí xung quanh cậu lúc nào cũng sẽ sôi động như thế.

Một ngày nữa lại nhanh chóng kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro