CHƯƠNG 20 : Tin nhắn (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không sao đâu mà, cũng đâu có giáo viên nào ở đây đâu, đừng làm ồn quá là được, xuống dưới chơi đi, ngồi trên đây cũng đâu có gì làm."

Vương Nguyên nhìn ngó xung quanh, thấy mình đúng là ngồi đây cũng chẳng làm gì, thế là cậu gạt chuyện Trịnh Tử Khởi sang một bên, gật đầu một cái, "Được, vậy xuống dưới chơi." rồi nhanh chóng đi theo Hạ Nhi xuống phía cuối xe luôn. Hạ Nhi rủ thêm đám Nghê Tử Ngư và vài người nữa, rồi một đám tụm năm tụm bảy lại ở mấy hàng ghế cuối, lôi ra một bộ bài tây rồi bắt đầu lập sòng.

Vương Nguyên là đứa nhoi nhất đám. Mỗi lần chơi đều rất nhiệt tình, nhất là chơi bài xì phé, dù con tốt hay con xấu gì, khi lật bài ra đều đập xuống nghe cái chat. Nếu thắng thì lấy tay vỗ vỗ ngực, cười ha ha lên, còn nếu thua thì chán nản than thở một tiếng, rồi cũng cười ha ha. Có nhiều lúc quá khích còn hét lên báo hại đám Nghê Tử Nghư phải liên tục bịt miệng cậu lại, mấy người ở hàng ghế trên khó chịu nhìn xuống, cả đám cũng chỉ biết cười giả lả xin lỗi, rồi sau đó lại tiếp tục chia bài chơi tiếp.

Trên xe người ngủ kẻ chơi bài đứa bấm điện thoại, cứ như thế mỗi người đều có 'công việc' riêng của mình. Đám Vương Nguyên ngồi chơi bài, cười muốn banh họng, mấy đứa thua bị uống nước đến no căng bụng. Không biết đã qua bao lâu rồi, chơi miết cũng thấy chán, thế là cả đám quyết định cất bài vào không chơi nữa, lúc ấy mặt trời cũng đã đứng bóng. Đoàn xe dừng lại tại một nhà hàng nọ, mọi người lần lượt xuống xe, di chuyển vào nhà hàng bắt đầu dùng bữa trưa.

Vương Nguyên nhìn thấy Vương Tuấn Khải vừa bước xuống xe liền cười tít mắt chạy tới, thế nhưng hắn lại quay mặt đi chỗ khác, làm lơ cậu. Vào đến bên trong, từ lúc món ăn được dọn ra cho đến lúc mọi người đã căng bụng, cậu không biết tại sao mình cứ liên tục liếc về phía Vương Tuấn Khải một cách vô thức. Mà cứ hễ mỗi lần cậu nhìn sang thì lại phát hiện hắn đang dùng một cặp mắt vô cùng đáng sợ nhìn chằm chằm vào cậu, làm cho cậu giật mình mấy lần. Vương Nguyên khó hiểu vô cùng, không biết cậu đã đắc tội gì với tên mặt than này mà hắn cứ nhìn cậu như nhìn kẻ thù vậy, lại còn lơ cậu đi nữa chứ.

Ăn trưa xong cả đoàn được nghỉ ngơi nửa tiếng, sau đó lại lên đi xe tiếp. Vương Nguyên mấy lần đến gần Vương Tuấn Khải, muốn bắt chuyện với hắn thì hắn đều tránh đi chỗ khác. Cậu đâm tức, nghĩ nát óc cũng không hiểu tại sao tên mặt than này lại như vậy với mình. Thế là cậu cũng chẳng cần phải suy nghĩ nữa, hắn biết làm lơ bộ cậu không biết làm lơ chắc, không muốn nói chuyện với bổn Đại Nguyên thì bổn Đại Nguyên đây cũng không thèm nói chuyện với mặt than nhà ngươi nữa, không thèm, không thèm, không thèm luôn.

Vương Nguyên đem cái suy nghĩ ấy dùng dằng bước lên xe, mặt xụ thành một đống. Một lát sau đó bác tài xế khởi động xe, tiếp tục chuyến hành trình. Người ta nói căng da bụng chùng da mắt, cả đám sau khi ăn trưa xong, xe lại chạy vô cùng êm ái, thế là tự dưng thấy buồn ngủ. Cậu quay đầu nhìn xuống phía cuối xe, thấy cả đám Nghê Tử Ngư ai cũng im lặng, bây giờ đang giữa trưa, cũng không thể rủ chơi bài tiếp được nữa. Cậu lại nhìn sang bên kia, thấy Thiên Tỉ và Chí Hoành cả hai đều đã ngủ tự lúc nào, còn dựa vai nhau mà ngủ nữa chứ, sao mà nhìn ngứa mắt thế không biết.

Vương Nguyên liếc sang bên cạnh, Trịnh Tử Khởi tai đeo tai nghe, mắt nhắm lại, không biết có phải đang ngủ không. Vương Nguyên ngồi không rảnh rỗi chẳng biết làm gì, cậu nhàm chán nhìn ra phía cửa sổ, nhìn một hồi rồi mắt cũng bắt đầu díp lại, sau đó cũng ngủ quên luôn lúc nào không hay.

Cả đoàn xe vẫn cứ chạy đều đều như thế, không biết thời gian đã qua bao lâu rồi, Vương Nguyên đang say giấc thì có ai đó khều khều vai cậu, giật mình tỉnh dậy thì thấy Trịnh Tử Khởi đang chăm chú nhìn cậu, gương mặt ngại ngùng, "Vương Nguyên à, đến... đến nơi rồi kìa Xuống thôi."

Vương Nguyên vuốt mặt, cậu dụi dụi mắt, vươn vai một cái, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời bên ngoài nhuốm một màu ráng vàng, trên xe mọi người cũng đang lục đục lấy balo đi xuống, thì ra đã đến nơi rồi ư?

Nhanh thật, ngủ một giấc tỉnh dậy đã là hoàng hôn. Vương Nguyên một lúc sau đó mới tỉnh hẳn, cậu ngồi thẳng dậy, đứng lên lấy hai cái balo trên giá hành lý xuống, đưa một cái cho Trịnh Tử Khởi, sau đó cũng nhanh chóng theo mọi người xuống xe.

Theo lịch trình, khi đến nơi, cả đoàn sẽ nghỉ ngơi ở khách sạn, đến sáng hôm sau thì đi bộ ra khu du lịch bắt đầu tham quan, cắm trại, chơi trò chơi. Thầy tổng quản nhiệm đi lòng vòng xem xét một hồi, sau khi thấy tất cả học sinh đều đã xuống xe hết, thầy liền dẫn cả đoàn bước vào trong khách sạn chuẩn bị nhận phòng.

Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải mặt mày có vẻ mệt mỏi, trong lòng cậu tự nhiên dao động, cậu muốn chạy đến hỏi han hắn. Thế nhưng lại nhớ đến lúc trưa, mỗi lần cậu đến gần là hắn lại tránh đi chỗ khác, không biết lý do tại sao luôn. Vương Nguyên thở dài, đành bỏ cái ý nghĩ đến chỗ hắn qua một bên, đi theo thầy tổng quản nhiệm vào trong khách sạn.

Cả đoàn đi vào, đến quầy tiếp tân. Bỗng nhiên, có một sự cố nho nhỏ xảy ra. 


================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro