CHƯƠNG 21 : Hiểu lầm (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tử Kỳ nhìn cái điện thoại màu trắng cứ liên tục phát ra âm thanh xoạt xoạt, rồi lại nhìn gương mặt hung hăng đến đỏ gay lên của cậu, cảm thấy không hiểu. Chỉ là trò chơi chém trái cây thôi mà, có cần phải như thế không chứ?

Vương Nguyên tay vuốt vuốt màn hình điện thoại, miệng thì cứ lầm bầm 'Vương Tuấn Khải đáng ghét, Vương Tuấn Khải đáng ghét..." Cũng lâu rồi không chơi chém trái cây, bây giờ chơi lại tự dưng thấy ghiền, thế là cứ nằm trên giường mà chém chém chém, chém mãi trời tối lúc nào không hay, tâm trạng khó chịu cũng vơi đi đôi chút.

Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, đến lúc Vương Nguyên nhìn lại thì đã quá bảy giờ rưỡi.

Vương Tuấn Khải đi gặp thầy tổng quản nhiệm gì mà lâu thế không biết, đi cũng hơn một tiếng rồi.

A...

Lại là Vương Tuấn Khải, thôi thôi không nghĩ tới hắn nữa, không nghĩ tới nữa.

Cậu huơ huơ tay loạn xạ trên không trung, cất điện thoại vào túi, đảo mắt nhìn ngó xung quanh. Lưu Chí Hoành và Thiên Tỉ đã ngủ lúc nào không hay, Nghê Tử Ngư thì vẫn bấm điện thoại, còn Tử Kỳ và hai đàn anh kia thì đứng ngoài ban công hóng gió. Cậu nhìn đi nhìn lại, thấy ở trong phòng mãi cũng chán, thế là quyết định ra ngoài tham quan khách sạn một vòng.

Cậu đi xuống cầu thang bộ, vừa xuống đến tầng bốn thì gặp người quen.

"Ủa Vương Nguyên, bạn đi đâu vậy?"

Là Trịnh Tử Khởi.

"À, ở trong phòng thấy chán nên mình đi dạo chút." cậu cười cười, thành thật trả lời.

"A vậy hả, mình cũng đang định đi dạo một vòng, vậy... tụi mình đi chung đi."

Vương Nguyên nhìn cô bạn trước mặt, đi dạo mà đi một mình cũng chán, thêm một người đi chung cũng tốt, "Vậy cũng được."

Thế là cả hai quyết định bước vào thang máy, xuống dưới tầng ba.

Trịnh Tử Khởi hình như vừa tắm xong, từ cơ thể thoảng ra một mùi sữa tắm nhè nhẹ. Cô bạn búi tóc cao, mặc một cái áo thun trắng cộc tay và chiếc váy hồng dài ngang đầu gối, chân thì mang đôi dép lê của khách sạn. Nhìn tổng thể rất giản dị, không hoa hòe lòe loẹt lại rất dễ thương. Vương Nguyên thầm đánh giá, đúng là hoa khôi có khác, ăn vận thế nào cũng thấy vừa mắt.

Trịnh Tử Khởi len lén nhìn cậu, thầm tán dương, lớp trưởng lớp hai Vương Nguyên đúng là không hổ danh lớp trưởng hấp dẫn nhất, nhìn đúng thật là rất... hấp dẫn.

Thang máy 'Ding' một tiếng, Vương Nguyên bước ra, Trịnh Tử Khởi cũng theo sau. Không biết là mắt thần của thang máy bị trục trặc hay sao mà khi Trịnh Tử Khởi còn chưa kịp bước ra thì cửa thang máy đột ngột đóng lại, làm kẹt một góc váy bên trong. Cô bạn hốt hoảng kéo tay Vương Nguyên lại, cậu thấy thế ngay lập tức siết chặt lấy tay Trịnh Tử Khởi kéo ra, vì lực kéo quá mạnh nên cả hai bị mất thăng bằng té vào bức tường bên cạnh, lưng cậu đập mạnh vào tường, theo quán tính ôm trọn Trịnh Tử Khởi vào lòng, cái tư thế này muốn bao nhiêu mờ ám liền có bấy nhiêu mờ ám.

Cánh cửa phía đối diện bật mở, Vương Tuấn Khải bước ra, vừa kịp nhìn thấy cảnh này.

Vương Nguyên vẫn chưa hoàn hồn, còn đang choáng váng thì thấy Vương Tuấn Khải tự dưng xuất hiện trước mặt, thế là vội vàng đẩy cô bạn ra. Khuôn mặt Trịnh Tử Khởi đỏ hết lên, bộ dạng vô cùng lúng túng, cô lắp bắp, "Vương... Vương Nguyên này, thôi mình... mình không đi dạo nữa, mình về phòng nhé." sau đó nhanh chóng quay đi rồi chạy thẳng một mạch ra phía cầu thang bộ.

Vương Tuấn Khải đơ mất mấy giây. Sau một hồi bàn tới bàn lui về trò chơi cắm trại ngày mai với thầy tổng quản nhiệm, cuối cùng cũng thống nhất tất cả. Hắn mệt mỏi chuẩn bị về phòng, không ngờ vừa ra khỏi cửa lại thấy tên nhóc Vương Nguyên cùng một cô bạn nào đó ôm nhau ngay ngoài hành lang.

Vương Tuấn Khải cảm thấy máu nóng xông não, cả người căng cứng. Hắn nhìn chòng chọc vào tên nhóc trước mặt kia, không biết phải nói cái gì nữa.

Vừa mới nãy... là Vương Nguyên đang ôm một bạn gái ở đây...

Vương Tuấn Khải cảm thấy hơi đau, đau nơi ngực trái.

Vương Nguyên, vậy mà bấy lâu nay...

Hóa ra vị lớp trưởng lớp hai nổi tiếng đẹp trai học giỏi hấp dẫn như thế này lại có cái hành vi ôm ấp như vậy ngay hành lang khách sạn...

Hóa ra vị lớp trưởng lớp hai nổi tiếng đẹp trai học giỏi hấp dẫn như thế này lại đang âm thầm hẹn hò một cô bạn cùng trường với mình, bạn gái nhìn cũng xinh thật...

Hóa ra vị lớp trưởng lớp hai nổi tiếng đẹp trai học giỏi hấp dẫn như thế này cứ ngỡ là một cậu nhóc ngây thơ vô tư vô lự lại ghê gớm đến vậy...

Hóa ra...

Trong đầu Vương Tuấn Khải càng lúc càng xuất hiện nhiều cái 'hóa ra', gương mặt hắn lúc này trông đã vô cùng đáng sợ, một tầng hàn khí nặng nề lại bắt đầu nổi lên.

"A... là anh hả, hóa ra phòng của thầy tổng quản nhiệm là ở đây à, ha ha ha..."

Hắn nhìn cậu ngây ngô gãi đầu cười ha ha như vậy, cảm thấy muốn điên lên, hắn cũng chẳng hiểu tại sao mình tự dưng lại thấy khó chịu đến như vậy nữa.

"Điều-mười-nội-quy-trường, cấm-chỉ-yêu-đương." hắn gằn mạnh từng chữ, ánh mắt như muốn xuyên thủng người cậu, "Lớp-trưởng-lớp-hai-Vương-Nguyên, cậu-đang-làm-cái-gì-ở-đây-vậy-hả?"

Không khí như đông lại, một phút im lặng trôi qua.

Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải, ngơ ngác mất một lúc mới hiểu là hắn đang nói cái gì, tức thì cậu liền chạy tới lắc lắc tay hắn, lắp ba lắp bắp, "Này Vương Tuấn Khải, anh... anh... anh... anh... đừng có hiểu lầm tôi nha, thực ra không... không phải vậy đâu, anh... anh... anh đừng có nói bừa."

Cảm giác chán ghét nảy sinh trong lòng Vương Tuấn Khải, hắn gạt tay cậu ra "Cậu là lớp trưởng một lớp mà vi phạm nội quy trường đi hẹn hò yêu đương, tôi là phó ban hội học sinh, cậu nghĩ tôi nói bừa sao? Đứng ở đây mà lại ôm nhau rõ ràng vậy, đừng cố giải thích lấp liếm nữa." hắn nói một lèo, sau đó quay lưng đi vào trong thang máy. Vương Nguyên thấy vậy cũng chạy theo vào thang máy, nhất quyết phải giải thích cho tên kia hiểu mới được.

"Này Vương Tuấn Khải, anh nói vậy là sao, anh nói vậy là xúc phạm người khác lắm đó, có biết không hả?" thật sự cậu cũng bắt đầu cảm thấy khó chịu.

"Tôi không có hẹn hò yêu đương gì cả, cô bạn kia chỉ là cô bạn ngồi kế tôi trên xe thôi."

A thì ra là 'cô bạn xinh xắn' ngồi kế bên... Vương Nguyên, cậu được lắm.

Thang máy 'Ding' một tiếng rồi mở cửa, Vương Tuấn Khải bước ra, hướng thẳng đến phòng mình. Vương Nguyên cũng đi theo, cước bộ của hắn càng lúc càng nhanh làm cậu đi mà gần như phải chạy để đuổi kịp.

"Này này, anh có nghe tôi nói không hả, tôi không có yêu đương gì hết, bọn tôi chỉ tình cờ ngồi cùng trên xe, rồi tình cờ cùng muốn ra ngoài đi dạo thôi."

Vương Tuấn Khải vẫn bước nhanh, cũng không thèm trả lời cậu.

"Anh có đang nghe không vậy, tôi chỉ là cùng bạn ấy đi dạo, rồi váy bạn ấy bị kẹt ở cửa thang máy, tôi chỉ kéo bạn ấy ra rồi mất đà mà ngã như vậy thôi, không có ôm nhau hay yêu đương gì hết! Anh đừng có mà hiểu lầm!"

Vương Nguyên cảm thấy ấm ức. Cái tên mặt than này, rốt cuộc hắn bị cái gì vậy? Vô duyên vô cớ làm lơ cậu từ hồi trưa, đã vậy bây giờ còn vu khống cậu vi phạm nội quy trường lung tung, còn không chịu nghe cậu giải thích nữa, cuối cùng là hắn muốn gì đây. Chuyện của cậu, mắc mớ gì hắn lại phải tỏ thái độ tức giận như thế chứ.

Vương Tuấn Khải hung hăng mở cửa rồi bước vào phòng. Nghê Tử Ngư bị dọa cho giật mình, ngẩng đầu lên thì thấy nam thần Karry mặt mày đỏ gay, theo sau còn có lớp trưởng Vương đang ra sức nói cái gì đó.

"Này Vương Tuấn Khải, anh thật quá đáng, anh vô duyên vô cớ hiểu lầm tôi rồi còn không nghe tôi giải thích à?"

Bình sinh Vương Nguyên ghét nhất là người khác giận mình mà mình không biết lý do, lại càng ghét hơn việc bị người khác hiểu lầm như vậy. Đằng này người đó lại là Vương Tuấn Khải, là nam thần Karry đỉnh đỉnh tuyệt hảo và cũng là tên mặt than đáng ghét chung phòng với cậu. Cậu thật sự không muốn bị hắn hiểu lầm như thế, càng muốn giải thích rõ ràng cho hắn.

"Vương Tuấn Khải, anh quay lại nghe tôi nói cái coi, tại sao tự nhiên lại nổi giận với tôi vậy chứ?"

Vương Nguyên kéo tay hắn, muốn nhìn thẳng vào mắt cái tên mặt than đáng ghét này mà nói cho hắn hiểu chuyện. Ấy vậy mà Vương Tuấn Khải chẳng những không chịu quay mặt lại mà còn hất tay cậu ra, làm cho cậu bị mất thăng bằng lảo đảo ngã xuống, vai đập vào cái bàn bên cạnh, làm ly thủy tinh in hình cỏ bốn lá để trên bàn ngay tức khắc bị rớt xuống, "xoảng" một tiếng rồi vỡ tan, miểng chai văng tứ tung.

Lưu Chí Hoành và Thiên Tỉ bị tiếng ồn làm cho tỉnh giấc, đám Tử Kỳ đang đứng ngoài ban công, nghe tiếng động thì lập tức chạy vào, chỉ thấy Karry đang đứng trân trân ra ở đó, còn Vương Nguyên thì ngã xuống sàn, mảnh thủy tinh rải rác xung quanh.

Trong phút chốc không khí trong phòng như đông lại, ai nấy đều mắt chữ A mồm chữ O nhìn một phó ban một lớp trưởng kia, không hiểu rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì nữa.

"Cái... cái ly của Karry... vỡ rồi." Tử Kỳ lên tiếng, phá tan cái bầu không khí im lặng đến đáng sợ này.

Vương Nguyên hết nhìn mấy mảnh thủy tinh rồi lại nhìn Vương Tuấn Khải, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.

Đám Nghê Tử Ngư mặt đơ ra, miệng há hốc còn chưa ngậm lại được.

Vương Tuấn Khải tay siết chặt lại, hắn nhìn những mảnh thủy tinh xung quanh, mắt vằn tia máu. Hắn nhìn chòng chọc vào cậu, ánh mắt xoáy sâu đến muốn cháy cả da. Tử Kỳ định bước tới thì Vương Tuấn Khải đột ngột bước ra khỏi cửa, chạy ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại, cánh cửa phòng khách sạn như muốn rớt khỏi bản lề.

Vương Nguyên ngồi thẫn thờ, sức nhẫn nhịn của con người có giới hạn. Cậu tức, bây giờ cậu đã thực sự tức giận, rất tức giận. Vương Tuấn Khải, cái tên mặt than đáng ghét, thái độ của hắn như vậy là sao đây, cuối cùng hắn muốn cái gì đây, muốn tránh mặt cậu thật ư, không muốn nghe cậu giải thích ư? Được lắm, anh được lắm đấy Vương Tuấn Khải.

Hắn vừa đi khỏi, cậu liền đứng dậy, tông cửa chạy ra ngoài luôn. Cánh cửa một lần nữa muốn bung bản lề, đám Nghê Tử Ngư và Tử Kỳ vẫn còn ngơ ngác, thật sự không hiểu và cũng rất muốn hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây.

Vương Nguyên đuổi theo Vương Tuấn Khải, hắn bước vào thang máy nhấn xuống tầng trệt. Vương Nguyên vừa đến thì thang máy liền đóng lại, cậu tức tối đấm một đấm vào tường, sau đó nhanh chóng đến cầu thang bộ chạy xuống, máu nóng chảy loạn xạ trong người.

Vương Nguyên vừa chạy xuống đến quầy tiếp tân thì thấy hắn đang đi ra ngoài cửa, cậu tức tối hét lên, "NÀY VƯƠNG TUẤN KHẢI, ANH ĐỨNG LẠI ĐÓ CHO TÔI!"

Buổi tối không khí bên ngoài khá lạnh, nhưng hiện tại cả Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải đều chỉ mặc mỗi một chiếc áo sơ mi mỏng. Cậu vừa chạy ra ngoài thì thấy tên mặt than đáng ghét kia đang đi bộ định băng qua đường. Cậu ngước lên nhìn, thấy đèn báo hiệu dành cho người đi bộ đang chuyển sang màu đỏ, Vương Tuấn Khải cứ phăm phăm đi như vậy, không biết hắn có nhìn thấy đèn báo hiệu không nữa. Cậu nhìn phía xa xa thì bất chợt phát hiện có một chiếc xe tải lớn đang lao về phía này với tốc độ vô cùng nhanh.

Trong tích tắc, tim Vương Nguyên như ngừng đập.

Cậu chỉ kịp gào lên "CẨN THẬN!" rồi không suy nghĩ, mặt trắng bệnh lao ra ngoài đường một cách nhanh nhất có thể. Cậu chạy ra túm được góc áo của Vương Tuấn Khải, liền dùng hết sức bình sinh kéo hắn vào trong.

Vương Tuấn Khải bị một lực mạnh nào đó kéo lại, ngay lập tức bị mất đà ngã ra đằng sau. Vương Nguyên ôm lấy hắn, cậu cũng bị ngã xuống, cả hai lăn mấy vòng trên đường, vừa vào được đến vỉa hè thì chiếc xe tải kia cũng vừa chạy ngang qua. Cả hai chỉ kịp nghe một tiếng động cơ thật lớn ngay sát bên tai, sau đó bao nhiêu khói bụi đều xông hết vào mặt, tiếng động cơ cũng xa dần đi.

Chiếc xe vừa đi qua, Vương Nguyên cảm giác như mình vừa từ cõi chết trở về.

Vương Nguyên thở không ra hơi, cậu vẫn chưa hoàn hồn, cánh tay tê rần, toàn thân run lên. Vương Tuấn Khải cũng không hơn gì cậu, hắn cũng đã giác ngộ được điều gì vừa xảy ra, không khỏi lạnh sống lưng.

Khoảnh khắc mới nãy... thực sự quá kinh khủng.

Vương Nguyên nằm đè lên Vương Tuấn Khải, mặt cậu kề sát với mặt hắn, bốn mắt nhìn nhau, không ai nói được lời nào.

Cậu đảo mắt nhìn đi nơi khác, cố gắng ngồi dậy, tim đập nhanh đến mức khiến cậu mất mấy phút sau đó mới bình tĩnh lại được. Cậu nhìn tên mặt than đáng ghét, máu nóng một lần nữa lại nổi lên.

Rồi bất ngờ, cậu giáng xuống gương mặt anh tuấn của Vương Tuấn Khải một cái tát thật mạnh, mạnh đến mức nghe được một tiếng "chát" giòn tan.

"CÁI ĐỒ ĐIÊN KIA, ANH BỊ CÁI GÌ VẬY HẢ? KHÙNG À, CÓ BIẾT LÀ MỚI NÃY NGUY HIỂM LẮM KHÔNG! NẾU TÔI KHÔNG KỊP KÉO ANH LẠI THÌ SAO ĐÂY? ANH BỊ CÁI GÌ VẬY, TỰ NHIÊN LAO RA ĐƯỜNG, LỠ NHƯ TÔI KHÔNG CHẠY THEO ANH THÌ SAO ĐÂY? HA, HAY LÀ ANH MUỐN CHẾT, MUỐN TỰ TỬ CHỨ GÌ, PHẢI KHÔNG HẢ? HẢ? HẢ?"

Vương Nguyên gào lên, bao nhiêu khó chịu bực tức như trút ra hết. Người qua đường lúc này hiếu kỳ bu lại thành một đống xung quanh hai người.

"TÔI GIẢI THÍCH TẠI SAO ANH LẠI KHÔNG CHỊU NGHE HẢ? TÔI ĐÃ NÓI RỒI, TÔI KHÔNG CÓ HẸN HÒ YÊU ĐƯƠNG GÌ HẾT! TÔI VÀ CÔ BẠN ĐÓ CHỈ LÀ BẠN BÈ BÌNH THƯỜNG THÔI! LÀ BÌNH-THƯỜNG, ANH CÓ BIẾT KHÔNG HẢ ĐỒ ĐÁNG GHÉT KIA?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro