CHƯƠNG 23 : Buổi cắm trại ngoài trời vui vẻ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 23: Buổi cắm trại ngoài trời vui vẻ

***

Ngày hôm sau, thời tiết vẫn còn khá lạnh, từ tầng năm khách sạn nhìn qua cửa sổ ra ngoài đường có thể thấy một tầng sương mù bao trùm cả thành phố. Mới tờ mờ sáng mà các thầy cô giáo và mấy người trong ban tổ chức đã đi gõ cửa từng phòng đánh thức mọi người dậy. Đám Vương Nguyên vì tối hôm qua thức khuya chơi bài mà ngủ không đủ giấc, kết quả làm Tử Kỳ gõ cửa muốn gãy tay luôn mà chẳng đứa nào chịu dậy, làm cho anh ta mới sáng đã phát điên lên.

Bởi thế mới nói, lúc là học sinh bình thường thì không sao, đến khi được làm ban tổ chức rồi mới thấu hiểu cảm giác của các thầy cô tổng quản a, suốt ngày phải quản lí đám học sinh như quỷ này, thật sự mệt mỏi không lời nào để tả.

Rất may, lúc Tử Kỳ còn đang định đạp cửa xông vào thì Thiên Tổng đại nhân cuối cùng cũng chịu tỉnh giấc. Cậu ta bước ra mở cửa, nói với Tử Kỳ, "Anh cứ về trước đi, để em gọi tụi nó dậy." sau đó mắt nhắm mắt mở trở lại vào phòng, bắt đầu lay từng người dậy.

Đêm qua gần một giờ sáng cả đám mới chịu dẹp bộ bài tây leo lên giường, mà leo lên giường đâu phải ngủ liền, còn nói chuyện phiếm cười đùa linh tinh, ngót cũng phải gần hai giờ sáng cả bốn người mới thật sự đi vào giấc nồng. Bởi vậy Thiên Tổng đại nhân của chúng ta phải vất vả lắm mới làm cả ba con sâu ngủ kia tỉnh giấc. Lưu Chí Hoành uể oải mệt mỏi ngáp ngắn ngáp dài, Nghê Tử Ngư thì thẫn thờ bước vào toilet nhìn chả có sức sống, tệ hại nhất là vị lớp trưởng đỉnh đỉnh đẹp trai dễ thương học giỏi Vương Nguyên kia, nằng nặc ôm lấy cái gối không chịu rời giường. Đến khi Thiên Tỉ phải hét vào lỗ tai thì cậu mới chịu ngồi dậy, còn ném một cái liếc mắt như muốn ăn tươi nuốt sống vào Thiên Tỉ nữa chứ.

Cả bốn người trong phòng loay hoay lục đục làm vệ sinh cá nhân, thay đồ, chuẩn bị balo này nọ mãi hơn một tiếng mới xong xuôi. Lúc bước xuống dưới sảnh thì mọi người trong đoàn cũng đã tập trung đầy đủ. Cả đoàn vào nhà ăn của khách sạn ăn sáng, ăn xong thì kéo nhau ra ngoài sảnh kiểm tra balo dụng cụ.

Vương Nguyên nhàm chán liếc mắt về phía ban tổ chức đang bận bịu sắp xếp đống dụng cụ cắm trại phía bên kia, liền nhìn thấy một bóng dáng cao gầy quen thuộc.

Vương Tuấn Khải hình như rất thích mặc áo sơ mi trắng. Hôm đi siêu thị với cậu cũng vậy, hôm nay cũng vậy, tuy trang phục hắn mặc lúc nào nhìn cũng đơn giản, thế nhưng lại toát lên vẻ rất... soái, và cũng có chút... sang trọng nữa. Gương mặt kia tuy không phải thuộc dạng đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng nhìn tổng thể lại rất hài hòa, sống mũi cao, đôi mắt một mí băng lãnh mà khi nhìn thẳng vào đều khiến cho người ta cảm thấy bị hút hồn.

Đúng là người đẹp thì có mặc gì, làm gì cũng thấy đẹp. Càng nhìn càng thấy... mê.

"..."

A a a a a trời ơi Đại Nguyên ơi là Đại Nguyên, cái đầu của mày lại suy nghĩ bậy bạ gì vậy nè...

Vương Nguyên không biết hiện tại mình đang dùng một ánh mắt vô cùng đắm đuối nhìn Vương Tuấn Khải, tim cậu cũng đập nhanh hơn, chẳng biết tại sao nữa.

Loanh quanh dưới sảnh mất thêm cũng mười mấy phút. Sau khi điểm danh đầy đủ, dụng cụ cũng đã chuẩn bị xong, cả đoàn lập tức bước ra khỏi khách sạn, đi bộ đến khu du lịch Vĩnh Thiên. Vì khu du lịch này cách khách sạn chỉ khoảng hơn nửa cây số nên ban tổ chức quyết định sẽ không đi xe, mà mọi người sẽ đi bộ đến, coi như là tập thể dục buổi sáng luôn.

Ở bên trong thì không cảm giác được gì, đến khi ra ngoài cửa rồi mới thấy lạnh. Bây giờ chỉ mới hơn bảy giờ rưỡi, cứ mỗi lần một cơn gió thổi qua là y như rằng cả người đều run lên, lạnh đến thấu xương. Tuy vậy nhưng tinh thần cả đoàn đều rất phấn chấn, từ đi bộ chuyển sang chạy bộ, bắt đầu reo hò nói chuyện rôm rả vô cùng sôi động. Gương mặt ai nấy đều rạng ngời sắc xuân, vừa chạy vừa xuýt xoa hai tay, cơ thể cũng dần dần ấm lên, đến bây giờ mới thật sự cảm thấy có chút không khí của chuyến đi ngoại khóa này.

Bầu trời bên ngoài đã có chút nắng, nhưng vẫn còn hơi lạnh. Thầy tổng quản nhiệm và ban tổ chức đã đến khu du lịch trước, khi mọi người chạy đến nơi thì cũng đúng lúc thầy tổng quản nhiệm vừa giải quyết xong chuyện vé vào cổng, cả đoàn nhận lấy vé, rồi lần lượt từng người đi vào trong.

Khu du lịch Vĩnh Thiên, hay nói đúng hơn là một thung lũng tự nhiên được con người thiết kế kiến tạo lại thành một khu du lịch, chỉ mới được khai trương năm ngoái và hiện tại đang rất thu hút khách du lịch. Phong cảnh bên trong phải nói là đẹp vô cùng, một vùng đất rộng lớn được bao phủ bởi từng vạt cỏ xanh mướt, đứng trên triền dốc nhìn xuống là một hồ nước tĩnh lặng, mênh mông bát ngát, bên kia hồ là một khu rừng rậm nhiệt đới, đưa mắt nhìn ra xa xa là những vườn hoa được trồng một cách tùy tiện, không theo một quy tắc nào.

Quan sát một hồi mới thấy khu du lịch này thật sự rất tự nhiên, chẳng giống nhân tạo chút nào cả. Không khí ở đây lại vô cùng trong lành, Vương Nguyên hít sâu một hơi, cảm thấy cả người thật sảng khoái.

Dù không phải là cố tình, nhưng cứ hễ đứng một mình là cậu không tự chủ được bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ, đầu óc lại xuất hiện hình ảnh của người nào đó...

Nhớ đến việc tối hôm qua ngay ngoài đường trước khách sạn, cậu nằm đè lên người Vương Tuấn Khải, nhớ đến gương mặt kề sát của hắn...

Cậu lấm lét nhìn Vương Tuấn Khải, ngay lúc ấy hắn cũng ngước mắt lên nhìn cậu, thế là không ai hẹn ai, cả hai người đều quay mặt đi chỗ khác, hai bên má nóng bừng.

Từ tối hôm qua sau cái lần bị hiểu lầm kia, Vương Nguyên tự dưng nảy sinh một cảm giác rất lạ. Cứ mỗi lần nhìn Vương Tuấn Khải là cậu lại xấu hổ, cũng không phải lần đầu tiên cậu xấu hổ với tên mặt than ấy, nhưng lần này khác với những lần trước. Có cái gì đó lạ lắm, nó cứ len lỏi trong lòng, một cảm xúc rất khó diễn tả.

Không được, tại sao lúc nào cậu cũng nghĩ về tên mặt than ấy vậy chứ. Hắn thì có gì hay ho, người gì đâu mà khó gần, mặt mày lúc nào cũng như chủ nợ, chẳng có gì tốt đẹp hết.

Không được nghĩ tới nữa, không được nghĩ tới nữa.

Vương Nguyên lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng xua đi mấy hình ảnh của ai kia ra khỏi đầu. Cậu chạy tới chỗ Thiên Tỉ và Lưu Chí Hoành, chen vào giữa hai người rồi cười cười, bắt đầu mở miệng kiếm chuyện trêu đùa mấy đứa bạn mình.

Các thầy cô và ban tổ chức tìm một chỗ bằng phẳng rộng lớn trong khu du lịch để cắm trại, sau đó giao cho mỗi lớp một cái lều củ ấu du lịch. Chuyến đi này thật sự không hẳn là đi tham quan, nói đúng hơn là đi rèn luyện ngoại khóa, nên mỗi hoạt động hay trò chơi gì đó các lớp đều phải thi thố với nhau. Những phần thi này đều liên quan tới những kiến thức đời sống và kỹ năng trại, đây là những kiến thức và kỹ năng mà đám học sinh hầu như không ai hứng thú cho lắm. Tuy nhiên, những lớp nào đạt được số điểm cao nhất trong đợt ngoại khóa này đều được thưởng một phần thưởng của ban tổ chức, vì vậy ai cũng tham gia vào mấy trò chơi vô cùng nhiệt tình.

Lớp của Vương Nguyên tuy không phải là lớp học giỏi nhất, nhưng xét về mặt chơi bời quậy phá thì thật chẳng thua ai. Từ việc dựng lều, trang trí xung quanh, rồi đến mấy trò chơi sinh hoạt trại, lớp hai khối mười luôn là lớp được ban tổ chức cho điểm cao nhất. Vương Nguyên đắc ý vênh mặt lên với mấy lớp khác, các lớp khác cũng nhất quyết không chịu thua, càng tham gia nhiệt tình hơn, không khí của buổi cắm trại vô cùng náo nhiệt.

Lớp phó Thiên Ti hôm nay đặc biệt năng nổ, cứ tưởng rằng cậu ta chỉ giỏi học và học, suốt ngày chỉ biết làm bài tập đọc sách, ấy vậy mà mấy trò chơi sinh hoạt này cũng đặc biệt giỏi hơn người. Nếu nói Vương Nguyên là bộ mặt của cả lớp, là người vực dậy tinh thần mọi người thì Thiên Tỉ chính là bộ não của lớp hai này. Với thành tích học tập xuất sắc, mấy trò chơi về kiến thức như thế này thật sự không làm khó được cậu ta. Nhìn Thiên Tỉ tham gia trò chơi hỏi đáp về kiến thức trại, Vương Nguyên và mấy người khác không khỏi trầm trồ thán phục. Cứ năm câu thì chỉ có một câu trả lời sai, mỗi lần trả lời đúng cũng không kích động nhảy nhót như mấy người khác, mà chỉ mỉm cười một cái rồi nháy mắt nhìn về phía Lưu Chí Hoành, phong thái vô cùng tiêu sái chững chạc, thật đáng để người khác ngưỡng mộ.

Buổi trưa, Vương Nguyên và đám lớp hai cùng ngồi trước lều ăn trưa. Khẩu phần ăn là bánh mì sandwich, nước ngọt và thịt rừng nướng do ban tổ chức tự làm. Tuy không nhiều nhưng nhìn rất ngon miệng, một bữa ăn ngoài trời như vậy thật không tệ chút nào. Thiên Tỉ lấy hai phần thịt rừng nướng, đưa cho Lưu Chí Hoành một phần, rồi cả hai cùng ngồi một góc vui vẻ vừa ăn nói chuyện. Vương Nguyên ngồi với đám lớp hai, cậu cầm một xiên thịt lên cắn một miếng, vị thơm của thịt rừng ngay lập tức lan tỏa trong miệng, làm cậu phải suýt xoa, trong đầu thầm tấm tắc khen ban tổ chức đã làm ra một món ngon như thế này. Nhất định mai mốt phải học hỏi mới được.

Vương Nguyên cứ như vậy ăn liên lục hết ba xiên thịt nướng, ánh mắt cậu vô tình liếc qua chỗ Thiên Tỉ và Lưu Chí Hoành, ngay lập tức ho lên một cái, suýt nữa là mắc nghẹn.

Thiên Tổng đại nhân gắp một tiếng thịt đưa lên miệng Lưu Chí Hoành, cậu nhóc vui vẻ ăn rồi còn gắp lại một miếng thịt đút cho Thiên Tỉ, cả hai vui vẻ cười ha ha lên. Vương Nguyên tròn mắt nhìn hai người ăn uống mà cứ bón qua bón lại cho nhau như vậy, tự dưng cảm thấy thật giống tình nhân quá đi!!!

Vương Nguyên khều khều đám Nghê Tử Ngư và Hạ Nhi ngồi kế bên, cúi đầu xuống, nhìn hai đứa bạn trước mặt nhỏ giọng hỏi, "Này, có phải lớp phó Thiên Tổng và Nhị Hoành lớp mình rất thân với nhau đúng không, nhìn hai người ấy kìa, quan tâm đến nhau thấy sợ luôn."

Lời vừa nói ra, cả Hạ Nhi và Nghê Tử Ngư đều ngây đơ, mở to hai mắt mà nhìn cậu.

Hứ, nhìn nhìn cái gì chứ, bổn Đại Nguyên ta đây nói chuẩn quá rồi còn gì.

"Đến bây giờ cậu mới biết sao?" Hạ Nhi hỏi ngược lại, nhất thời làm cho Vương Nguyên cứng họng.

Nghê Tử Ngư buông xiên thịt xuống, liếc mắt sang chỗ Thiên Tỉ và Lưu Chí Hoành, chép miệng nói, "Thật ra hai người họ là trúc mã trúc mã với nhau đấy, ba mẹ của Thiên Tổng và ba mẹ của Lưu Chí Hoành cùng làm trong một công ty, ngay từ nhỏ họ đã thân với nhau lắm rồi."

"Chưa kể ba mẹ hai người họ cũng rất thân với nhau nữa, dì Lưu coi Thiên Tổng như con trai mình vậy, những dịp nghỉ hè hai gia đình thường hay cùng đi du lịch, hai người họ không thân với nhau cũng uổng."

Vương Nguyên nghe vậy thì gật gật đầu, cảm thán vài tiếng. Học chung lớp với nhau hơn ba tháng rồi mà đến bây giờ cậu mới biết chuyện này đấy, thật là bất ngờ nha.

Hạ Nhi lém lỉnh, ghé sát tai cậu, thều thào nói, "Này lớp trưởng Vương, nói cho cậu biết nhé, thật ra... Thiên Tổng của chúng ta rất rất rất quan tâm đến Lưu Chí Hoành đấy, hố hố hố..."

Vương Nguyên ngớ mặt ra, không hiểu giọng cười của Hạ Nhi có ý nghĩa gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro