Chương 31: Những ngày sau đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


***

Mấy ngày sau đó, vào những buổi chiều không vướng tiết học, Vương Tuấn Khải bắt đầu phụ đạo toán cho Vương Nguyên. Mới đầu cậu còn tưởng là tên mặt than kia nói chơi thôi, ai dè hắn làm thật.

Vào một ngày đẹp trời nọ, lúc ba giờ chiều, bầu không khí yên tĩnh của cái giờ này làm cho người ta buồn ngủ kinh khủng. Cậu tính nhảy lên giường ôm gối ngủ trưa thì Vương Tuấn Khải đi tới, lôi cậu dậy bắt ngồi vào bàn học.

Vương Nguyên nhăn nhó, xị mặt với hắn.

"Trưa trời trưa trật mà học cái gì, buồn ngủ quá, thôi để chiều học nha... nha nha nha..." cậu mè nheo, tính trở lại giường thì bị hắn túm lại, "Không ngủ nghê gì hết, học bài ngay!" hắn ngừng một hồi rồi tiếp, "Không phải chiều nay cậu bận đi tập bóng rổ rồi sao?"

"..."

Ai da, tên mặt than đáng ghét này, tại sao lại biết chiều cậu đi tập bóng rổ chứ, kiểu này làm sao trốn được đây.

Vương Nguyên mặt mày (giả bộ) nhăn nhó, lấy tay sờ sờ lên trán, "Ôi, sao tự nhiên tôi thấy khó chịu trong người quá, có khi nào bị bệnh nữa rồi không, tay chân sao mà bủn rủn quá vầy nè, a, nhức đầu quá, thiên a, còn đau bụng nữa..."

Cậu len lén liếc qua Vương Tuấn Khải, phát hiện hắn đang dùng một ánh mắt đầy tia hắc ám mà nhìn mình, thế là giọng cậu từ từ nhỏ dần đi, ngồi ngay ngắn lại vào ghế, "Học thì học, sợ gì chứ."

Aish~, mệt quá đi mất!

Vương Tuấn Khải lúc này mới quay đi chỗ khác, kéo cái ghế chỗ bàn học mình lại, ngồi xuống kế bên Vương Nguyên. Lần đầu tiên cùng nhau ngồi trên bàn học ở khoảng cách gần như vậy khiến cho cậu có chút hơi ngại.

Hắn gác tay lên bàn, nói với cậu, "Đem hết tất cả sách vở liên quan đến môn toán ra đây."

Gì chứ, còn phải vậy nữa ư, bộ hắn tính kiểm tra cậu hay sao vậy.

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Vương Nguyên vẫn đem hết tất cả sách vở toán ra để trước mặt Vương Tuấn Khải. Hắn cầm từng quyển vở bài tập của cậu lên lật từng trang xem.

Xem một hồi chán chê, hắn mới đặt mấy quyển tập xuống, "Cậu bị yếu toán số, căn bản là cậu vẫn chưa biết cách áp dụng đúng công thức và phương pháp làm chứ không hẳn là học yếu. Bài này thì dễ thôi, muốn giải một hệ phương trình thì bước đầu tiên..."

Vương Tuấn Khải bắt đầu giảng một số bài toán cho Vương Nguyên. Cậu ngược lại có vẻ không chú tâm cho lắm, mắt thì nhìn vào cuốn tập nhưng đầu óc lại thả theo mây gió. Trời hôm nay không nắng gắt như mọi bữa nên không khí trong phòng hôm nay rất thoải mái, bên ngoài cửa sổ gió thổi nhè nhẹ, khiến Vương Nguyên không tài nào tập trung được mà bắt đầu ngồi suy nghĩ linh tinh.

Tên Vương Tuấn Khải đáng ghét này nói cậu yếu toán số, rõ ràng bổn Đại Nguyên đây không có yếu à nha, chẳng qua là điểm thấp hơn những lần trước một chút xíu xiu thôi, cơ bản vẫn hơn điểm nhiều người trong lớp đó.

Bổn Đại Nguyên ta đây căm hận người nào nghĩ ra môn toán chết bầm này, vừa chán vừa nhạt nhẽo chẳng có gì thú vị. Nhìn vào tập vở toàn là những con số chi chít dày đặc, mới lật sang trang một là bắt đầu hoa mắt rồi, xem một chút tay chân bủn rủn, học được nửa tiếng là dại cả người luôn, ôi, tại sao có người lại thích cái môn này được chứ.

Giờ này tên nhóc Lưu Chí Hoành và lớp phó Thiên Tổng chắc đang kéo rèm tắt đèn bật điều hòa lạnh thiệt lạnh mà ngủ phè phè ở phòng bên kia...

"Này!" Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên mặt cứ thộn ra, khó chịu gằn giọng với cậu, "Có đang nghe tôi nói không đấy?"

Ách ~

Vương Nguyên lúc này mới sực tỉnh, nhìn nhìn vào tập. Chết rồi, nãy giờ không có nghe hắn giảng cái gì hết a.

Vương Tuấn Khải chán ghét nhìn cậu, "Tập trung vào, nếu không..." hắn cúi xuống, ghé sát tai cậu "...thì đừng hòng đi tập bóng rổ, học cho tới tối luôn."

Vương Nguyên giật mình.

A...

Hắn mới nói cái gì, học cho tới tối luôn ư?

AAAAAAA không được không được, học toán cho tới tối rồi sau đó nằm vật ra xỉu à, không được, nhất định cậu phải đi tập bóng rổ.

Vương Nguyên ngẩng cao đầu, ngồi thẳng lưng, xua xua tay, "Khoan khoan, tôi tập trung mà, học hai tiếng thôi, một lát tôi phải tới sân bóng."

Vương Tuấn Khải nhếch môi, mở vở bài tập toán ra, "Vậy thì được, giảng lại một lần nữa, bài này..."

Giọng Vương Tuấn Khải đều đều vang lên, lần này Vương Nguyên tập trung vào học thật.

Tuy rằng không biết rõ lắm, nhưng cậu cũng đã từng nghe qua, Vương Tuấn Khải trên lớp không hẳn tập trung học suốt tiết, hắn chỉ ngồi nghe giảng đúng một lần, sau đó tự ý đem tập ra làm bài, hoàn toàn không để ý đến giáo viên đứng lớp nữa. Những môn khác thì không nói, riêng môn toán, mỗi lần kiểm tra, hắn luôn là người nộp bài nhanh nhất, và điểm số môn toán thì luôn đứng cao nhất lớp.

Hắn giỏi như vậy, thật khiến cho người khác phải ghen tị. Môn toán, haizz... nó đúng là nỗi ám ảnh của cậu.

Vương Tuấn Khải giảng xong một số bài toán thì ngồi im đó, chờ cậu làm bài. Vương Nguyên liếc sang nhìn hắn, thấy hắn dựa lưng vào ghế, tay khoanh lại, ngước lên trần nhà.

Nếu bình thường có lẽ hắn đã lôi điện thoại ra chơi mấy trò điện tử nhàm chán rồi.

Không nói không có nghĩa là cậu không biết, trong chuyến đi cắm trại ngoại khóa nọ vì cứu cậu ở khúc sông kia mà hắn làm rớt mất điện thoại, đến bây giờ vẫn chưa có điện thoại mới giống cậu vậy. Càng nghĩ đến lại càng thấy tội lỗi làm sao ấy...

Vương Tuấn Khải này, một tên mặt than lúc nào cũng bày ra bộ mặt như chủ nợ, vậy mà cũng có lúc chăm chú ngồi giảng bài cho cậu. Nhìn hắn cũng không đến nỗi quá lạnh lùng như mọi người vẫn thường nói nhỉ.

Hai tiếng đồng hồ trôi qua, Vương Nguyên cuối cùng cũng giải xong đống bài tập dài ngoằng lão Đặng khó tính giao. Cậu vui vẻ gấp tập lại, hét một tiếng thỏa mãn rồi lon ton chạy đến tủ quần áo, lục tìm một bộ đồ thể thao.

"Khải ca, cảm ơn anh nhiều nha."

"Không có gì."

Vương Tuấn Khải trở về bàn học của mình lôi đống sách vở ra định làm bài. Vương Nguyên thấy vậy liền quẳng bộ đồ thể thao lên giường, lao tới giật đống sách vở trên tay hắn ra.

"Này, anh mới phụ đạo toán cho tôi hai tiếng rồi, bây giờ còn tính làm bài nữa hả, mệt lắm đó." cậu lém lỉnh, cúi xuống chớp chớp mắt nhìn hắn, "Hay là anh tới sân bóng rổ tập với tôi luôn đi, nếu thích anh tham gia vào cậu lạc bộ luôn cũng được, đi đi, buổi chiều mà ở trong phòng thì chán lắm, đi đi, đi nha."

Vương Tuấn Khải quay mặt sang chỗ khác, cảm thấy cổ họng tự dưng trở nên khô khốc.

Tên nhóc này, đừng có dùng ánh mắt cún con ấy mà nhìn hắn được không. Còn nữa, đừng có tùy tiện mà kề sát vào mặt hắn như vậy, hơi thở của cậu phả vào mặt hắn, hắn sắp chịu không nổi nữa rồi. Tim cũng vì thế mà đập loạn xạ cả lên.

"Đi đến câu lạc bộ bóng rổ... được rồi, đi thì đi."

Vương Nguyên hai mắt sáng rực mở to. Cứ tưởng tên mặt than này sẽ từ chối, sẽ phải nằm vạ ở đây thêm một chút nữa, vậy mà không ngờ chỉ vừa mới nói thôi là hắn đã đồng ý ngay rồi. Tuy có chút không quen nhưng cậu lại cảm thấy vô cùng hào hứng.

"Hứa rồi nha, phải đi đó, ha ha ha..." cậu vui vẻ nhảy chân sáo, lấy bộ đồ thể thao trên giường rồi lon ton chạy vào phòng tắm, mở nước lên bắt đầu hát hò linh tinh.

Vương Tuấn Khải bên ngoài chỉ còn biết lắc đầu cười, đoạn cất luôn sách vở trên bàn.

Tên nhóc phiền phức này, bình thường nói nhiều kinh khủng, thậm chí đến lúc đi tắm cũng ồn ào, chơi bóng rổ cũng nhất định rủ hắn theo, đúng thật là cực kỳ cực kỳ cực kỳ phiền phức.

Nhưng... hắn thích tên nhóc phiền phức này mất rồi, biết làm sao bây giờ.

Cứ nghĩ việc giảng bài cho người khác là một việc vô cùng mệt mỏi nhàm chán, và ngay cả bản thân hắn cũng không thích việc này. Thế nhưng không hiểu sao hôm nay giảng toán cho Vương Nguyên, hắn lại cảm thấy vô cùng thoải mái, thậm chí còn có một chút hơi thích thú nữa chứ. Cứ mỗi lần cậu nhóc giải xong một bài toán đưa vở cho hắn xem, nếu làm sai thì cậu nhóc sẽ chu môi phụng phịu, (giả bộ) thở dài một tiếng rồi ngồi cặm cụi làm lại. Nếu làm đúng thì cậu nhóc sẽ cười tít mắt, hào hứng lấy tay vỗ ngực. Nhìn thái độ đó của cậu, hắn cảm thấy rất thú vị. Hóa ra việc giảng bài cho người khác cũng không đến nỗi chán ghét như hắn từng nghĩ.

Mà cũng có thể vì đó là Vương Nguyên nên hắn mới cảm thấy như vậy. Được cùng ngồi một chỗ với người mình thích, cho dù có làm gì đi chăng nữa thì cũng thấy vui mà. Hình như... hắn càng ngày càng thích Vương Nguyên hơn nữa rồi.

Vương Tuấn Khải thở hắt ra, đi đến chỗ tủ quần áo, lục tìm một bộ đồ thể thao cho mình. Lâu lắm rồi hắn không chơi bóng rổ, không biết bây giờ chơi lại thì sẽ như thế nào đây.

Chiều hôm đó Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải cùng nhau đến sân tập bóng rổ của trường. Vừa mới bước chân vào, đám học sinh có mặt ở đó ngay lập tức há hốc mồm, trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn thẳng về phía hai người. Có người còn không tin vào mắt mình, dụi dụi mấy lần rồi nhìn kỹ lại, vẫn cảm thấy không thể tin nổi.

"Này này, kia có phải là Karry không?"

"Đúng là anh ấy rồi, cơ mà có phải Karry đang đi chung với Vương Nguyên bên lớp hai không?"

"Hình như là vậy, thật lạ à nha, đó giờ chỉ thấy Karry đi một mình, chưa bao giờ thấy đi chung với ai hết á."

"Anh ấy vận đồ thể thao đến đây, có phải anh ấy đã đăng ký vào câu lạc bộ này?"

"Không biết."

Sân bóng rổ vang lên vài tiếng xì xầm. Đám con gái thường hay rủ nhau đến đây để nhìn ngắm vị lớp trưởng lớp hai Vương Nguyên chơi bóng, bình thường đã phấn khích lắm rồi, nay lại thấy có cả nam thần Karry nổi tiếng đẹp trai lạnh lùng đến nữa, phấn khích lại càng phấn khích hơn.

Vĩnh Kỳ cũng khá ngạc nhiên, không ngờ vị phó chủ tịch hội học sinh bình thường một là đến sân tập Taekwondo, hai là ở trong thư viện, ít khi nào thấy xuất hiện ở những nơi khác trong trường, ấy vậy mà hôm nay cũng bỏ thời gian ra ghé qua câu lạc bộ bóng rổ này chơi. Ấn tượng của anh ta đối với Vương Tuấn Khải rất tốt, nhất là sau chuyến đi cắm trại ngoại khóa của trường vừa rồi, vì vậy tuy Vương Tuấn Khải không phải là người trong câu lạc bộ, nhưng anh ta cũng vui vẻ đưa bóng cho hắn.

Được tin Vương Tuấn Khải chơi bóng rổ, đám con gái dần kéo đến sân bóng càng lúc càng đông. Nam thần Karry của trường và lớp trưởng hấp dẫn nhất của khối mười cùng nhau chơi bóng. Hình ảnh nam sinh chơi bóng rổ luôn là hình ảnh quyến rũ nhất, mà đây còn không phải là nam sinh bình thường nữa chứ, cái cảnh tượng đẹp đẽ chết người dễ gây máu mũi ấy đến mơ còn chưa dám nghĩ sẽ mơ được, vậy mà hôm nay nó lại xảy ra thật, thế nên ai ai cũng không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc này, khoảnh khắc hai mỹ nam của trường cùng chơi thể thao với nhau.

Vương Tuấn Khải đúng là không phụ lòng mong đợi của mọi người. Tuy không phải là thành viên của câu lạc bộ bóng rổ, nhưng hắn chơi không tồi, thậm chí còn rất tốt nữa. Những động tác cướp bóng nhanh như chớp và cú đúp bóng hoàn hảo đẹp mê người khiến lũ con gái và cả lũ con trai phải lóa mắt. Mỗi lần bóng vào rổ là y như rằng cả sân bóng muốn nổ tung ra, tiếng hò hét cứ vang lên miết giống như một trận thi đấu thật sự vậy mặc dù đây chỉ là một buổi tập rất bình thường.

Cả Vương Nguyên, Vĩnh Kỳ và đám Vũ Tầm cũng ngạc nhiên không kém. Vương Tuấn Khải ngoài tập Taekwondo ra thì chưa ai thấy hắn chơi môn thể thao khác, không ngờ hắn chơi bóng rổ cũng giỏi quá đi. Rốt cuộc thì nam thần Karry đây còn có thể không giỏi về cái gì nữa chứ. Hoàn hảo, đúng là một con người hoàn hảo.

Vương Nguyên dẩu môi, cảm thấy có chút hơi ghen tỵ. Bình thường đám con gái đến đây đa số chỉ để nhìn cậu chơi bóng thôi, mỗi lần cậu ghi điểm thì sẽ vô cùng phấn khích mà hò hét tên cậu lên. Bữa nay tên mặt than kia chỉ mới đến đây có một lần, ấy vậy mà lại trở thành trung tâm của cả đám, mấy đứa con gái xung quanh cứ liên tục hô 'Karry', đội trưởng Vĩnh Kỳ bình thường hay chuyền bóng cho cậu, vậy mà hôm nay chỉ toàn chuyền bóng cho hắn thôi.

Đây chính là cái gọi là bị lu mờ a.

Hứ, chơi bóng giỏi thì sao chứ, bổn Đại Nguyên đây mới là thành viên chính thức nha, mới là người chơi giỏi nhất ở đây nha. Nam thần Karry cái gì chứ, nhờ cậu rủ rê nên hắn mới đến đây đó nhá, bằng không nam thần của các người có lẽ bây giờ đang ngồi trong phòng cặm cụi mà học bài đến mốc người ra rồi.

Vương Nguyên mải mê suy nghĩ, không biết có một trái bóng đang hướng thẳng về phía mình. Đến khi phát hiện ra thì hai chân cậu đã trở nên cứng đờ, chỉ còn biết nhắt mắt mà chờ quả bóng phang vô mặt mình.

Những tưởng lần này chắc tiêu cái mặt đẹp trai rồi thì Vương Tuấn Khải không biết từ đâu lao tới, đập thẳng quả bóng xuống sàn một cái 'BANG', vì chạy quá nhanh nên hắn bị mất đà hơi lùi lại phía sau, va trúng Vương Nguyên làm cho cậu bị ngã thẳng xuống, nằm lăn quay ra.

"Vương Nguyên, không sao chứ?" Vương Tuấn Khải hốt hoảng, vội vàng ngồi xuống đỡ cậu dậy hỏi han.

Vương Nguyên bị ngã xuống, hơi choáng một chút, còn chưa kịp định thần thì lại thấy gương mặt Vương Tuấn Khải đang kề sát mặt mình, trong tích tắc đó, cậu cảm thấy tim mình như đập loạn lên nữa rồi.

"Ừm... không... không có gì đâu." Vương Tuấn Khải đang nắm lấy tay cậu định đỡ dậy, cậu giật ra, rồi tự mình đứng lên, quay mặt đi chỗ khác.

"Không sao thật chứ?"

"Không... không có gì đâu mà, chơi bóng rổ tất nhiên cũng nhiều lần ngã như vậy rồi, chơi tiếp thôi, chuyền bóng cho tôi nào." cậu cười gượng gạo với hắn rồi chạy ra đằng xa. Vương Tuấn Khải thấy vậy cũng không nói nữa, nhặt quả bóng lên ném về phía cậu, cả hai lại tiếp tục trận bóng dang dở.

Tất cả những hành động của Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên đều lọt hết vào tầm mắt của mọi người có mặt ở đây. Vài tiếng bàn tán xì xầm bắt đầu nổi lên, ai ai cũng cảm thấy ngạc nhiên. Chưa bao giờ họ thấy nam thần Karry dịu dàng đến như vậy hết, chạy đến đỡ giúp quả bóng cho lớp trưởng Vương, nắm tay đỡ lớp trưởng Vương dậy, còn quan tâm hỏi han nữa chứ, hành động dịu dàng như vậy kỳ thực khiến tim họ tan chảy mất rồi.

Một số đứa con gái cảm thấy ghen tỵ với Vương Nguyên, cũng có một số bị vẻ dịu dàng kia của Vương Tuấn Khải làm cho lóa mắt. Hình tượng nam thần của đám con gái ấy đối với Vương Tuấn Khải càng lúc càng cao lên, cao ngất ngưởng, cao ngút ngàn.

Tên nhóc Lưu Chí Hoành choi choi lúc biết Vương Tuấn Khải đến sân bóng rổ thì nằng nặc đòi Thiên Tỉ cùng đến đây xem cho bằng được. Dù không muốn cho lắm nhưng cuối cùng Thiên Tỉ cũng đi, và tất nhiên, những hành động mới nãy của Tuấn Khải cậu ta đều nhìn thấy được. Thiên Tỉ đứng khoanh tay, cảm thấy có gì đó mơ hồ, cậu ta nhíu mày lại...

Ánh mắt của Karry nhìn lớp trưởng Vương, thật sự có cái gì đó rất lạ, không giống với ánh mắt khi nhìn những người khác...

Buổi tập bóng rổ kết thúc, Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải cả người mồ hôi nhễ nhại đi về ký túc xá. Cả hai đi song song với nhau, không ai nói lời nào. Vương Nguyên cảm thấy không quen cho lắm, cậu mở miệng phá tan đi bầu không khí yên tĩnh này.

"Ừm... Khải ca, cảm ơn nha."

Vương Tuấn Khải quay qua nhìn cậu, bày ra vẻ mặt không hiểu.

"Thì cảm ơn anh chuyện trái bóng đó, anh không đỡ được chắc tôi đã bị nó phang thẳng vô mặt rồi." cậu vừa đi vừa nói, giọng nhẹ như gió bay. Mới nãy thật sự xấu hổ quá, đường đường là một cầu thủ bóng rổ xuất sắc, chỉ vì bận suy nghĩ ganh tỵ linh tinh với tên mặt than này mà mém nữa bị trái bóng làm tiêu luôn cái mặt đẹp trai này rồi, haizz, càng nghĩ càng muốn tự đấm bản thân ghê.

Vương Tuấn Khải đương nhiên biết cậu đang nghĩ gì. Hắn nhìn gương mặt phụng phịu của cậu, thấy buồn cười kinh khủng. Thế nhưng hắn vẫn giữ bộ mặt bình thường nhất, giọng điệu lãnh đạm nói với cậu, "Đúng vậy, nếu không nhờ tôi, cậu đã bị trái bóng kia làm cho bị thương rồi."

"..."

Vương Nguyên ngạc nhiên, trợn tròn mắt nhìn hắn.

"Nếu không nhờ tôi, cậu sẽ bị trái bóng đập vào mặt, lúc ấy cậu sẽ bị mất mặt trước đám fan hâm mộ của cậu trong trường này."

"..."

"Nếu không nhờ tôi, cậu sẽ bị trái bóng ấy làm cho bị thương, gương mặt sẽ bị trầy xước, có thể chảy máu nữa, lúc ấy cậu sẽ không còn được mệnh danh là lớp trưởng hấp dẫn nhất nữa."

"..."

"Nhờ tôi nên cậu mới thoát khỏi mấy chuyện đó, vì vậy tối nay phải đãi tôi một chầu cháo gà ở tiệm đối diện ký túc xá."

"..."

Vương Nguyên nghe Vương Tuấn Khải nói mà cảm thấy lùng bùng lỗ tai làm sao ấy.

Cái tên mặt than này, hắn mới nói cái gì thế? Rốt cuộc là hắn đang bị cái gì vậy? Hôm nay hình như hắn nói nhiều hơn bình thường thì phải, còn đòi cậu đãi hắn cháo gà nữa chứ. Trước giờ chưa thấy hắn như vậy lần nào hết nha...

Vương Nguyên còn chưa kịp phản ứng, Vương Tuấn Khải lại nói tiếp, "Cậu là một tên ngốc."

Vương Nguyên đứng ngây ngốc ra, nhất thời không hiểu câu hắn vừa nói có ý nghĩa gì.

"Chỉ có những tên ngốc mới thấy trái bóng bay tới như vậy mà đứng đó không chịu né ra." gương mặt hắn vẫn bình đạm như mọi khi, chả biết là đang chọc cậu hay đang nói thật nữa.

"Anh..."

"Cậu là đồ ngốc tử, ngốc của ngốc, đại ngốc."

Vương Nguyên tức.

Cái gì chứ, hắn dám nói cậu ngốc, cái tên mặt than này dám nói bổn Đại Nguyên đây ngốc.

"Anh mới nói cái gì chớ, tôi không có ngốc, trái bóng bất ngờ bay đến như vậy thì làm sao mà né kịp."

"Nhưng tôi vẫn đỡ được đó thôi."

Ách ~

Sao cái gì hắn cũng nói được như thế này chứ, aish~, thiệt tình, khó chịu quá đi mất.

Đường đường là một lớp trưởng siêu cấp đẹp trai dễ thương học giỏi như cậu mà lại bị cái tên mặt than bại hoại này bảo là ngốc, thật là chịu không thấu mà, nhưng lại không cãi lại hắn được, đỡ được một trái bóng thì sao chứ.

Được rồi, dám nói bổn Đại Nguyên như vậy, bổn Đại Nguyên đây không thèm quan tâm đến hắn nữa, đúng, nhất định không quan tâm đến hắn nữa.

"Vương Tuấn Khải, tôi chính thức giận anh."

Vương Nguyên nhảy đong đỏng lên nhưng tên kia lại chẳng mảy may để ý khiến cậu tức điên. Cậu quay lại lè lưỡi lêu lêu Vương Tuấn Khải rồi dùng dằng đi thẳng luôn, không thèm đợi hắn đi cùng nữa.

"Này, sao vậy, có đãi tôi cháo gà hay không?"

Vương Tuấn Khải nhìn tên nhóc kia mặt phụng phịu giận dỗi chỉ vì một chuyện nhỏ xíu xiu như vậy, hắn đâm ra cảm thấy buồn cười kinh khủng. Tên nhóc phiền phức này, sao lại có thể dễ xù lông như thế chứ, nhìn đáng yêu quá đi mất.

Hắn nhếch môi cố nín cười. Rồi bỗng nhận ra, bản thân mình từ khi nào lại thích đi trêu ghẹo người khác thế chứ. Hắn đưa tay lên miệng tằng hắng một tiếng, giữ cho khuôn mặt bình thường lại rồi cũng nhanh chóng đuổi theo tên nhóc kia, tâm trạng vui vẻ hơn bao giờ hết.

Bản thân Vương Tuấn Khải đôi khi cũng thấy mình thật lạ, bình thường tên nhóc kia ồn ào thì không sao, nhưng mỗi lần tên nhóc ấy im lặng, tự nhiên hắn lại muốn mở miệng trêu chọc một chút, trêu chọc làm sao cho tên nhóc ấy lè lưỡi phụng phịu mới thôi, lúc ấy tên nhóc kia trông dễ thương chịu không nổi. Dù không thể hiện ra, nhưng những lúc đó hắn cảm thấy rất vui, vui vì có thể cùng đi chung với cậu nhóc, vui vì có thể cùng cậu nói chuyện, mặc dù thật sự hắn không nói được bao nhiêu từ.

Thì ra, thích một người cảm giác lại thú vị đến như vậy.

Vương Tuấn Khải ban đầu chỉ tính nói chơi thôi, không ngờ tối hôm đó Vương Nguyên mời hắn một chầu cháo gà thật. Hắn tất nhiên cũng gật đầu đồng ý, điều này làm cho Vương Nguyên hơi ngạc nhiên chút, nhưng rồi cậu cũng nhanh chóng hào hứng trở lại, mặt rạng rỡ cười hề hề rồi kéo hắn đi xuống dưới ký túc xá.

Tuy đây không phải lần đầu tiên hai người cùng nhau đi ăn cháo gà, nhưng không hiểu sao hôm nay cả hai ai cũng cảm thấy vui hơn bình thường, đặc biệt vui.

Vương Nguyên thật sự rất thích Vương Tuấn Khải như thế này, không giống như mới đầu, không còn lãnh đạm mặt mày nghiêm nghị như ông cụ nữa, mà dần dần trở nên thoái mái hơn, cười nhiều hơn, không hay than phiền cậu, mỗi lần rủ đi đâu cũng không cần cậu phải mè nheo cả tiếng nữa, thật sự cậu rất thích hắn như thế.

So với lần đầu tiên cậu gặp, hắn giống như đã trở thành một con người khác vậy.

Chính bản thân Vương Nguyên cảm thấy dường như mình cũng có cái gì đó rất khác. Từ nhỏ đến lớn, gặp những tên mặt than kiểu như thế này, cậu sẽ chẳng bao giờ để ý lâu đâu, bởi những tên như vậy nhất định không thích nói chuyện, không thích ồn ào, nhưng cậu lại thuộc dạng người thích sự sôi động, nên thường rất ít khi giao tiếp cùng với những người đó. Thế nhưng đối với Vương Tuấn Khải lại khác, hắn càng tỏ ra lạnh nhạt với cậu, cậu lại càng muốn đến gần hắn hơn, cũng không hiểu tại sao luôn.

Vương Tuấn Khải thực sự có gì đó rất khác với những người còn lại, ít nhất đối với cậu là như vậy. Hắn cũng chính là người đầu tiên khiến cho cậu nhiều lúc bực mình vô cớ không rõ nguyên do, hắn cũng chính là người khiến cho cậu cảm thấy lo lắng, hồi hộp mỗi lần hắn không có trong phòng.

Uầy...

Đừng nói là... đã thích bạn Karry rồi đấy nhá...

A...

A... Chắc không phải đâu, không phải đâu mà...

Cậu mà đi thích tên mặt than khó ưa này á hả, tuy chưa bao giờ thích ai, nhưng nhất định đối tượng của cậu phải là một cô gái xinh đẹp dễ thương, giỏi giang, thùy mị nết na chứ không phải là tên mặt than suốt ngày bày ra bộ mặt như chủ nợ này đâu, trời còn khuya à...

Chắc bởi vì sống chung phòng với hắn lâu nên cậu mới cảm thấy như vậy thôi, ha ha ha...

Vương Nguyên mím môi, không dám nhìn thẳng Vương Tuấn Khải. Dù đã cố trấn an nhưng những suy nghĩ vừa rồi thật sự vẫn khiến cho tim cậu đập loạn lên.

Ăn uống no nê căng cả bụng, cả hai lại cùng nhau lững thững bước về ký túc xá. Vương Nguyên bắt đầu thả hồn theo gió, suy nghĩ vẫn vơ.

Trong đầu cậu như mớ bòng bong, dạo này cậu để ý thấy hắn trong phòng một là học bài, hai là đọc sách, ba là nhắm mắt ngủ, không có điện thoại, cũng không đi sang các phòng khác chơi, trông cứ chán chán như thế nào ấy, không chịu được mà lên tiếng hỏi hắn:

"Khải ca này... ờ... điện thoại anh bị mất lúc cứu tôi dưới sông hồi đi du lịch ngoại khóa với trường phải không?"

Vương Tuấn Khải nghe cậu hỏi vậy, gương mặt vẫn không thay đổi, gật đầu một cái.

"Vậy... vậy tôi đền cho anh nhé, tôi cũng bị mất điện thoại rồi."

"Không cần đâu." hắn gần như từ chối ngay lập tức.

"Nhưng mà... tại vì tôi nên anh mới..."

"Đã nói là không cần rồi." hắn ngắt lời cậu, im lặng một lúc, sau đó mới lên tiếng, "Là tôi tự nguyện nhảy xuống sông cứu cậu, mất điện thoại đó là việc của tôi, với lại cậu cũng bị mất điện thoại cơ mà, coi như chúng ta cùng bị mất, không nhất thiết cậu phải đền như vậy đâu."

Hắn xoa xoa hai bên thái dương, cho hai tay vào túi quần, giọng nói bình thản, "Hai ba tháng nữa là đến kỳ thi cuối năm rồi, học còn không xong, điện thoại gì chứ, không có điện thoại cũng chả sao, chẳng ảnh hưởng gì cả."

Vương Nguyên nhìn hắn, thật sự không biết phải nói gì nữa. Cậu biết rất rõ, thật ra hắn không cần học bài cũng sẽ làm tốt bài kiểm tra cuối kỳ này thôi, trong ngày hắn dư dả thời gian quá trời, ở đâu ra chuyện 'học còn không xong', chẳng qua hắn nói vậy để cậu yên tâm mà không cảm thấy tội lỗi nữa thôi.

Cái tên mặt than này, tại sao lại có thể bình thường như không có gì vậy chứ, không phải hắn rất chán khi không có điện thoại hay sao.

Vương Tuấn Khải, tuy cậu cứ thường hay nói hắn là tên mặt than khó ưa, nhưng thật sự hắn là một con người rất biết nghĩ cho người khác đấy.

Không hiểu sao Vương Nguyên lại cảm thấy vui vui. Cậu lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng xua đi mấy suy nghĩ linh tinh vẩn vơ vừa rồi kia ra khỏi đầu, nở một nụ cười tươi nhất có thể, quay qua bắt đầu kiếm chuyện phiếm nói với hắn.

Buổi tối hôm ấy mát mẻ bình yên đến lạ thường.

Mấy ngày tiếp theo sau đó, Vương Tuấn Khải tiếp tục phụ đạo toán cho Vương Nguyên. Mới đầu thì Vương Nguyên cảm thấy hơi chán, nhưng sau đó cậu cố gắng tập trung hơn một chút, rồi dần dần nhận ra, phương pháp giảng toán của Vương Tuấn Khải thật sự rất hay, ngắn gọn nhưng rất dễ hiểu, thậm chí còn dễ hiểu hơn cả lão Đặng giảng trên lớp. Môn toán của cậu càng ngày càng đươc cải thiện, thậm chí cậu đã có thể giải được một số bài toán khó mà không cần phải ngồi vắt óc ra suy nghĩ như trước kia nữa.

Buổi sáng cả hai sẽ cùng nhau đi học, buổi trưa nếu không có tiết thì Vương Tuấn Khải sẽ phụ đạo toán cho cậu, đến chiều cậu sẽ đi tập bóng rổ, đến tối thì Vương Tuấn Khải sẽ đi tập Taekwondo, thỉnh thoảng thì cả hai sẽ cùng nhau sang tiệm cháo đối diện ký túc xá ăn tối, ngày này qua ngày khác cứ như vậy mà trôi qua.

Dần dà, Vương Tuấn Khải thân thiết với cậu hơn, đôi lúc hắn sẽ chủ động bắt chuyện với cậu, trên trường có vô tình gặp cậu thì sẽ nở một nụ cười nhẹ với cậu, không còn lảng tránh như trước nữa. Mỗi lần tên da ngăm Lý Dịch Phong kia đến gần cậu là y như rằng lát sau Vương Tuấn Khải sẽ xuất hiện, rồi sau đó sẽ kéo cậu đi chỗ khác.

Thỉnh thoảng, cậu có cảm giác hình như hắn càng lúc càng quan tâm để ý đến cậu thì phải, ngay cả Thiên Tỉ và Lưu Chí Hoành cũng thấy vậy. Thế nhưng bản thân cậu vẫn cảm nhận được có một cái gì đó rất lạ, dường như Vương Tuấn Khải chỉ đối xử như vậy với một mình cậu, và dường như không chỉ đơn giản là kiểu quan tâm như bạn bè bình thường. Ngặt một nỗi, cậu lại thích vậy mới lạ chứ. Những cảm giác lạ xuất hiện ngày càng nhiều. Mỗi lần như thế, cậu cũng không dám suy nghĩ gì nhiều, cố gắng tự an ủi bản thân rằng do hai người là bạn cùng phòng với nhau nên hắn mới như vậy thôi. Sau đó cậu sẽ lại vui vẻ mà chạy tới cười hề hề với đám bạn, vẫn tiếp tục đóng vai một tên lớp trưởng ồn ào như bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro