Chương 38: Lo lắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


***

Trong phòng tự dưng lại ngột ngạt đến khó thở. Vương Tuấn Khải không lên tiếng, Vương Nguyên cúi đầu, bầu không khí im lặng vô cùng nặng nề bao trùm.

"Tiểu Nguyên, nói cho mama nghe, tại sao con giấu chuyện này?"

"Dạ... không phải, nhưng..."

"Nhưng nhị cái gì, chuyện đã như vậy còn không chịu báo cho gia đình biết, nếu hôm nay mama không đến thăm thì con định sẽ im luôn à, điện thoại mất cũng không thèm nói, hại mama không liên lạc được, Tiểu Nguyên, rốt cuộc là còn chuyện gì con còn giấu mama nữa đây?"

"Con có còn xem ta là mama nữa không hả? Cũng may là con không sao, chứ nếu như con có mệnh hệ nào thì ta biết phải làm sao đây, con không nghĩ đến mọi người à? Con không tin tưởng ta nữa à?"

Bà Vương xúc động quát thẳng vào mặt con trai đến mức không còn biết mình đã nói những gì nữa. Bà cảm thấy hai mắt mình như hoa lên, một nỗi lo lắng không tên len lỏi vào trong lòng. Xen lẫn đâu đó một chút tức giận vì con trai dám giấu bà chuyện này.

Chuyện này đã vượt xa với sức tưởng tượng của bà rồi. Tiểu Nguyên trước giờ không gây xích mích với ai, gia đình họ Vương cũng không có thù oán gì với người nào. Như thế nào lại vô duyên vô cớ bị bắt cóc, thật vô lí, nghe không bình thường chút nào.

Chắc chắn phải có chuyện gì đó.

Thế nhưng chuyện đó là chuyện gì mới được chứ? Và Tiểu Nguyên sắp tới còn bị bắt cóc một lần nữa không? Không ai có thể đoán trước được...

Bà Vương thở dài, cố gắng tự trấn an bản thân. May là Tiểu Nguyên không sao, không bị gì, chứ bằng không... Thật sự là bà không dám nghĩ đến.

Vương Nguyên không dám ngẩng đầu lên nhìn mama mình, cũng không dám nói gì. Bây giờ cậu mà lên tiếng chỉ có thể làm tình hình thêm căng thẳng. Những tưởng chuyện này đã qua rồi, sẽ không sao nữa, ấy vậy mà hôm nay lại bị khơi mào lên, ngay lúc cậu gần như đã quên mất.

Vương Tuấn Khải ngồi kế bên gương mặt vẫn lãnh đạm như mọi khi, chẳng rõ trong đầu hắn bây giờ hiện đang nghĩ gì nữa.

Bà Vương hết nhìn con trai mình lại quay sang nhìn Vương Tuấn Khải, phát hiện hình như hôm nay cậu bé Tiểu Khải kia – người anh cùng phòng với con trai mình hôm nay có vẻ hơi khang khác với lần trước bà đã gặp. Vương Nguyên ngồi sát rạt vào người Tuấn Khải, còn nắm lấy góc áo của người ta giật giật, Tuấn Khải gỡ tay cậu ra, vỗ vỗ nhẹ lên vai cậu.

Bà Vương vốn nhạy cảm, lại nhìn thấy cảnh tượng ấy, không khỏi cảm thấy có chút không bình thường. Tiểu Khải có vẻ đã thân thiết hơn với Tiểu Nguyên nhiều hơn so với lần đầu bà gặp rồi nhỉ.

Là một người mẹ, bà có cảm giác dường như con trai của mình cũng có chút gì đó là lạ, nhưng lạ ở chỗ nào thì chính bà cũng không rõ. Thế nhưng bây giờ bà Vương không còn tâm trí mà để ý chuyện ấy, bà lấy tay xoa xoa hai bên thái dương, lại nhìn đồng hồ, thấy cũng không còn nhiều thời gian nữa.

"Thôi được rồi." bà lại thở dài, "Dù sao chuyện cũng đã qua, không nhắc nữa."

Vương Nguyên trong lòng thầm thở phào. Những tưởng mama cậu sẽ la mắng cậu một trận, vậy mà cuối cùng bà cũng không tức giận, thật may...

"Lần sau nếu có gặp chuyện gì, nhất định không được giấu mama nữa, đã nghe rõ chưa?"

Bà Vương tạm thời gạt chuyện Vương Nguyên bị bắt cóc qua một bên, lại dặn dò con trai một số điều linh tinh khác. Vương Nguyên chỉ gật gật đầu, ậm ừ vài câu, sau đó tiễn mama mình ra khỏi ký túc xá.

Chỉ còn khoảng hơn nửa tiếng nữa là đến giờ hẹn với một đối tác làm ăn nên bà Vương không thể nán lại ở đây lâu thêm nữa. Bà vừa bước vào xe, bảo tài xế Lý địa điểm, sau đó lấy điện thoại ra, nhấn một dãy số.

Vương Nguyên nhìn theo, đến khi chiếc xe chỉ còn là một chấm đen nhỏ, cậu mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút, sau đó quay lưng lại thẫn thờ trở về. Vừa bước vào phòng đã thấy tên mặt than nọ đứng ngay trước mặt, có vẻ như hắn đang định đi ra ngoài.

Không hiểu sao lúc này cậu lại thấy bực bội với Vương Tuấn Khải.

"Nguyên Tử, chuyện mới nãy..." hắn thấy cậu bước vào, ngay lập tức nắm tay cậu, ấn cậu ngồi xuống giường, "Em không sao chứ, mama còn nói thêm gì nữa không?"

Vương Nguyên chán ghét gạt phăng tay hắn ra, trợn mắt lên nhìn hắn, "Tiểu Khải, sao anh lại kể hết mọi chuyện cho mama em vậy hả?"

"Anh chỉ..."

"Anh chỉ cái gì chứ, bây giờ thì hay rồi, mama đã biết, bây giờ em còn không dám ngẩng đầu lên nhìn mama nữa."

"..."

"Anh phải nghĩ đến cảm giác của người khác chứ."

Vương Nguyên trong lòng đang bực bội, nhìn cái gì cũng thấy ngứa mắt, thế là đem tất cả trút giận lên Vương Tuấn Khải. Cậu cũng không phát hiện giọng mình đã khàn đi một chút. Cậu đứng dậy đến chỗ bàn học, mặt nhăn mày nhó trừng mắt nhìn hộp đựng bút trên bàn, rồi thuận tay ném luôn một cây bút vào góc phòng. Tiếng chiếc bút va vào mặt tường tạo nên một âm thanh vô cùng chói tai.

Không phải cậu không muốn nói cho mama biết chuyện này, nhưng cậu hiểu rõ mama mình là người như thế nào. May mắn là cậu không sao, chứ nếu cậu thật sự bị gì đó, dù chỉ một chút thôi thì mama cậu nhất định sẽ làm rùm beng hết lên, lúc đó cậu thật không tưởng tượng được mọi chuyện sẽ ra sao nữa.

Nhớ năm học mẫu giáo, cậu bị một tên to con bắt nạt, khiến cậu bị té chảy máu đầu gối, thế là mama cậu lên làm loạn hết cả lớp, đến mức khiến cho tên to con kia không dám đến gần cậu nữa. Rồi vào tiểu học, cậu bị mấy đứa cùng lớp lấy cặp ném vào thùng rác, mama cậu liền lên làm một trận với giáo viên, khiến cho mấy đứa đó bị hạ hạnh kiểm cả học kỳ. Rồi lên sơ trung, cậu bị một đám lớp khác chặn đánh ở sau trường, tuy cậu không bị gì to tát cho lắm nhưng mama cậu đã chạy thẳng lên đến phòng hiệu trưởng giải quyết, khiến cho đám côn đồ ấy bị đình chỉ học gần cả tháng. Và còn nhiều nhiều chuyện khác nữa còn kinh khủng hơn nữa mà cậu không dám nhớ tới.

Chưa kể, chuyện cậu bị bắt cóc này thật sự không chỉ đơn thuần là những trò đùa tinh nghịch của đám học sinh bình thường như những chuyện trước.

"Tiểu Nguyên." Vương Tuấn Khải không biết đã ở đằng sau lưng cậu từ lúc nào.

"Tiểu Khải, anh tránh ra đi, tôi không có tâm trạng đùa giỡn." Vương Nguyên chán ghét nhìn Vương Tuấn Khải, cậu định bước ra ngoài khỏi phòng ký túc xá nhưng một lần nữa lại bị hắn kéo ngồi xuống giường.

"Tiểu Nguyên, chỉ là nói cho mama em biết chuyện xảy ra hôm đi ngoại khóa, cũng không có gì to tát lắm, tại sao em lại khó chịu như vậy hả, chẳng lẽ em thật sự muốn giấu mama mình sao?"

"Tiểu Khải, anh còn nói nữa, mama tôi biết chuyện rồi anh có biết mama tôi sẽ làm gì tiếp theo không, chuyện đã qua rồi sao không cho qua luôn đi còn nhắc lại nữa, anh muốn nhìn thấy mama tôi lo lắng lắm đúng không hả?"

Thật sự thì đó không hẳn là lý do cậu không muốn nói cho mama mình biết, mà trong thâm tâm, cậu cảm thấy lo sợ. Một cảm giác lo sợ mơ hồ không rõ lí do khiến cho cậu không thể nào mở miệng nói ra được một từ nào từ lúc mama cậu bước vào phòng ký túc xá. Cậu không muốn nhiều người biết chuyện này, lại càng không muốn gia đình mình biết.

"Chuyện đã qua, anh làm ơn đừng nhắc lại nữa."

"Chuyện đã qua ư, em dựa vào đâu mà cho rằng là nó đã qua?"

Vương Tuấn Khải nhìn thẳng vào mắt Vương Nguyên, nhưng cậu lại né tránh nó đi, hành động đó khiến cho Tuấn Khải cảm thấy giận. Hắn giữ chặt vai cậu, cố gắng để gương mặt cậu đối diện với mình.

"Tại sao em lại cố chấp vậy, em không hiểu ư, tại sao một đoàn nhiều người như vậy lại không nhắm vào ai mà lại nhắm vào em, tại sao tên to cao đã đưa em lên thuyền kia tự dưng lại ném em xuống sông, tại sao bọn chúng lại tháo chạy giữa chừng, em không nghĩ đến chuyện bọn chúng sẽ lại hành động một lần nữa ư, em có quan tâm đến sự an toàn của bản thân mình không vậy hả?"

"..."

Phải rồi, là cậu không biết quan tâm đến bản thân, là cậu không chịu để ý đến những chi tiết đó. Vương Tuấn Khải, con người này hiếm khi nào nói một câu dài như thế chứ? Từ lúc hai người chính thức quen nhau, hắn cũng chưa bao giờ quát lớn tiếng với cậu như vậy, hắn cũng chưa bao giờ trừng mắt với cậu như vậy.

"Phải, tôi cố chấp đấy, bởi vì cố chấp nên mới quen một người như anh đấy. Anh là người ngoài, anh hiểu rõ mama hơn tôi sao? Anh hiểu rõ mọi chuyện hơn tôi sao?" Vương Nguyên kích động, hiện tại không còn giữ bình tĩnh được nữa, cậu hét lớn với Vương Tuấn Khải, hai bên má cậu đỏ gay lên, ngay cả giọng nói cũng run run.

Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên, ánh mắt hắn hiện rõ vẻ ngạc nhiên không che giấu. Hắn cũng không ngờ cậu lại có thể nói với hắn như vậy. Trong khoảnh khắc nào đó, tim hắn khẽ nhói lên một nhịp.

Đối với cậu, hắn chỉ là người ngoài thôi ư? cậu thật sự nghĩ hắn như vậy ư?

"Thôi được rồi." cảm thấy sắp cãi nhau đến nơi, Vương Tuấn Khải không muốn nói gì thêm nữa. Hắn tựa lưng lên đầu giường, thở dài. Bây giờ tâm trạng cả hai không tốt, nói nữa chỉ khiến cho bầu không khí thăm nặng nề.

Vương Tuấn Khải trong trường nổi tiếng là một người lạnh lùng chưa bao giờ để lộ cảm xúc, thế nhưng giờ đây, trên gương mặt hắn trông thật buồn bã. Vương Nguyên không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, cậu thở hắt ra, cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh lại. Vương Tuấn Khải im lặng, nhưng chưa bao giờ sự im lặng của hắn lại khiến cho cậu cảm thấy đau lòng như thế này.

Một phút nóng giận nào đó, cậu đã không kiểm soát được bản thân mà nói ra một câu không nên nói.

"Tiểu Khải... em... em..." Vương Nguyên cúi thấp đầu, cậu cắn môi, mãi chẳng nói được một câu ra hồn. Đầu óc cậu rối bời, những cảm xúc, những suy nghĩ cứ chồng chéo lên nhau khiến cho cậu cảm thấy bổi rối.

Bầu không khí trong phòng vô cùng yên lặng, yên lặng đến đáng ghét.

Rồi bất chợt, Vương Tuấn Khải vòng tay qua ôm chầm lấy Vương Nguyên, kéo cậu vào lòng, để cho cậu tựa vào khuôn ngực vững chắc của mình. Vương Nguyên cũng không chống đối, để mặc cho hắn ôm.

Hắn xoa xoa nhẹ mái tóc mềm mại của người yêu, giọng nói nhẹ như gió thoảng.

"Nguyên Tử, anh... xin lỗi..."

Vương Nguyên thật sự không biết phải trả lời sao, cậu im lặng. Cậu cảm thấy giận Vương Tuấn Khải lắm, giận con người lúc nào cũng làm theo ý mình này. Nhưng... cậu cũng giận chính bản thân mình kinh khủng.

"Nguyên Tử, chúng ta đều còn là học sinh, chúng ta vẫn không thể làm gì được đám người to lớn bên ngoài kia."

"Những tên đã bắt cóc em, có thể bọn chúng sẽ trở lại." không hiểu sao, Vương Tuấn Khải lại có cảm giác này, cảm giác dường như đám người kia sẽ lại làm chuyện gì đó điên rồ với Vương Nguyên một lần nữa, chính hắn cũng không hiểu lí do tại sao.

Vương Tuấn Khải ngừng một chút, rồi nói tiếp, "Em ghét anh cũng được, nhưng nhất định mama em phải biết chuyện này." giọng hắn buồn bã, điều này khiến cho Vương Nguyên thật sự chịu không nổi.

"Anh chỉ là..."

"Tiểu Khải, chuyện của chúng ta... nhất định... nhất định không được để ai biết... nhé..." cậu ngắt lời hắn, hai bàn tay vô thức nắm chặt lấy góc áo hắn.

Vương Tuấn Khải ngạc nhiên, Vương Nguyên tự dưng lại nói một câu không liên quan như thế này. Hắn đương nhiêu hiểu 'chuyện của chúng ta' là chuyện gì. Hắn chợt nhận ra, Vương Nguyên hiện không phải đang lo lắng về chuyện bị bắt cóc, mà là đang lo lắng một chuyện khác. Trong một khoảnh khắc nào đó, không hiểu sao hắn lại cảm thấy nặng nề kinh khủng, tựa như đang có một tảng đá to đang đè lên người hắn vậy.

Có lẽ chuyện bà Vương bất ngờ đến ký túc xá thăm Vương Nguyên đã khiến cho cậu hốt hoảng. Chuyện hắn và cậu quen nhau, một lúc nào đó, bạn bè, thầy cô sẽ biết, rồi ba mẹ cũng sẽ biết. Thế nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc.

Vương Tuấn Khải cũng không thể tưởng tượng được, nếu ba mẹ hắn biết, thì chuyện này sẽ ra sao đây, có điều, hắn biết rằng đó chắc chắn sẽ chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.

"Chúng ta không nói ra thì không ai biết đâu mà." hắn biết cậu lo lắng điều gì, chính bản thân hắn cũng như cậu. Chuyện tình cảm, ba mẹ chính là cửa ải khó qua nhất. Cả hai vẫn đang còn là học sinh, nam nữ yêu nhau còn bị cấm đoán ngăn cản, huống hồ hắn với cậu lại là...

Nhưng có lẽ, Nguyên Tử của hắn đã lo lắng thái quá rồi.

"Tiểu Khải, nếu mama em biết..."

"Sẽ không biết được đâu."

Vương Tuấn Khải vuốt nhẹ lên tóc cậu, ánh mắt kiên định của hắn khiến cậu như được an ủi, cảm thấy an tâm hơn. Nhưng sâu thẳm trong thâm tâm, cậu vẫn cảm thấy rất lo sợ, một nỗi lo sợ mơ hồ không rõ ràng khiến cho cậu thực sự cười không nổi. Có lẽ, đó chính là chút yếu đuối còn sót lại trong con người cậu, làm cho cậu không thể không suy nghĩ đến.

"Tiểu Khải... em em..."

"Mới nãy... em hơi quá đáng..."

"Em xin lỗi."

Vương Tuấn Khải mỉm cười dịu dàng, ôm lấy thân người nhỏ bé của người yêu. Đoạn tình cảm này, ngay từ khi bắt đầu đã có thể cảm nhận được đầy rẫy chông gai phía trước. Dù không biết sắp tới sẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng hiện tại bây giờ không phải cả hai đang rất hạnh phúc sao, chỉ cần chúng ta tin tưởng vào tình yêu này, chỉ cần chúng ta biết lờ đi những điều không tốt.

Bản thân Vương Nguyên tuy lúc nào cũng mè nheo nhưng cậu không thích dựa dẫm vào người khác, cậu luôn muốn tự mình cố gắng, tự mình đứng lên, càng không thích phải để người khác an ủi. Thế nhưng lúc này đây, khi Vương Tuấn Khải ôm lấy cậu, khi cậu tựa đầu lên khuôn ngực rắn chắc của hắn, cậu lại cảm thấy vô cùng yên tâm, lại càng thích hơn những lúc hai người như thế này. Đó là khoảnh khắc khi cậu cảm nhận được sự bảo vệ, an ủi của hắn, dù chỉ là một chút thôi nhưng khiến cậu thật sự rất hạnh phúc.

Mới nãy thật sự cậu đã kích động hơi quá rồi.

Vương Nguyên, mày thật tồi tệ, chỉ vì mama bất ngờ đến thăm, chỉ vì mama biết sự cố của mày trong chuyến đi kia thôi mà đã khiến cho mày suy nghĩ linh tinh như vậy lên rồi, lại còn vô cớ trút giận lên Vương Tuấn Khải nữa, mày đúng là đáng trách mà...

Vương Nguyên mỉm cười, cảm thấy thương yêu con người mặt than cùng phòng này kinh khủng.

Có một người luôn thấu hiểu suy nghĩ của mình, cùng đồng hành với mình, như vậy không phải đã rất tốt rồi sao. Tốt nhất không nên nghĩ gì tiêu cực hơn nữa.

Không được suy nghĩ nữa, không được suy nghĩ nữa...

Thời tiết buổi trưa hôm nay không quá nóng, từng cơn gió nhè nhẹ thôi qua cửa sổ, nhìn bên ngoài, bầu trời quang đãng không một gợn mây, trông bình yên vô cùng.

"Này, Tiểu Khải... ơ..." Vương Nguyên ngước đầu lên, mắt mắt cậu chạm phải ánh mắt hắn, khoảng cách giữa gương mặt hai người hiện tại chỉ cách nhau một khoảng... rất ngắn.

Vương Nguyên đẩy mạnh Vương Tuấn Khải ra, hai bên má hơi hồng lên, cậu quay mặt đi chỗ khác. Vương Tuấn Khải nhìn hành động ngại ngùng ấy của Vương Nguyên, trong lòng tràn ngập yêu thương. Hắn nhếch môi lên nở một nụ cười nhẹ, dịu dàng nói với cậu, "Nguyên Tử, chiều nay đi siêu thị với anh."

"Sao tự nhiên lại đi siêu thị?"

"Anh muốn mua bút."

Vương Nguyên nhíu mày, mua bút thôi mà cũng đòi đi siêu thị, có phải là quá phô trương rồi không.

"Em không đi."

"Sao không đi?"

"Không thích." không phải không thích đi, đúng hơn là cậu còn khá nhiều bài tập chưa làm xong.

"Còn dám nói không thích?"

Vương Tuấn Khải bất ngờ tiến sát lại gần Vương Nguyên, kề sát gương mặt mình lại sát mặt cậu, thậm chí cậu còn có thể cảm nhận được cả hơi thở của hắn phà vào mặt mình. Cậu xấu hổ, lấy tay đẩy hắn ra, lui lui ra phía sau.

"Tiểu Khải, anh... anh làm gì vậy hả?"

"Có đi không?"

Cậu gật đầu ngay lập tức, "Đi đi, đi mà, đừng, đừng có..." đừng có tiến sát lại gần cậu như vậy nữa mà, tim cậu sắp văng ra khỏi lồng ngực luôn rồi a.

"Được rồi, nhớ chiều nay đi đó." Vương Tuấn Khải cười cười, đứng dậy đi về phía bàn học của mình. Vương Nguyên lúc này mới chợt nhận ra, mình lại mắc bẫy của tên mặt than đáng ghét kia rồi.

Hu hu... Tên Vương Tuấn Khải này, hắn đúng là đồ đáng ghét... thật sự cậu sắp chịu không nổi nữa rồi... hu hu hu...

Buổi chiều hôm ấy, Vương Nguyên lại bị tên mặt than kia lừa một lần nữa. Hắn bảo đi siêu thị mua bút, cậu đã phải tranh thủ cả buổi trưa làm bài tập cho xong đề chiều còn có thời gian để đi. Ấy vậy mà lúc đến quầy văn phòng phẩm, hắn còn chẳng thèm để ý đến, xem qua loa một lượt rồi tỉnh bơ buông một câu 'Anh sực nhớ hình như mình còn nhiều bút lắm, không mua nữa.' rồi sau đó nắm tay kéo cậu ra khỏi siêu thị đi về luôn. Vương Nguyên tức lắm, nhất quyết mai mốt không đi cùng hắn nữa, nhất định, nhất định.

Vương Nguyên không biết, Vương Tuấn Khải không phải muốn đi mua bút, mà thực sự hắn chỉ muốn được cùng cậu đi dạo bên ngoài thôi. Nguyên Tử của hắn dễ xấu hổ, nếu hắn nói thẳng ra như vậy, thế nào cũng sẽ bị từ chối.

Vương Tuấn Khải cho hai tay vào túi quần, thờ ơ đưa mắt nhìn ngắm đường phố buổi hoàng hôn. Hai bên xe cộ đi lại đông đúc, ánh đèn đủ màu sắc từ bảng hiệu của những cửa hàng nhấp nháy liên tục, còn trước mặt chính là người yêu thương nhất. Không hiểu sao, ngay lúc này đây, hắn lại cảm thấy vô cùng bình yên. Cuộc sống chỉ cần trôi qua như vậy thôi cũng là đã tốt quá rồi.

Tối hôm đó, có một gói bưu phẩm chuyển đến phòng ký túc xá cho Vương Nguyên. Cậu mở ra, đó là một chiếc điện thoại màu trắng, giống hệt cái điện thoại trước của cậu.

Là mama cậu gửi đến.

Vương Nguyên cầm điện thoại lên, phía dưới đáy hộp còn kèm theo một tờ giấy note.

<Tiểu Nguyên, đây là điện thoại mới, giữ gìn cho cẩn thận, mama sẽ thường xuyên liên lạc với con. Cố gắng học tập thật tốt con nhé.>

Cậu nhìn tờ giấy note, ngồi ngẩn ra một lúc, sau đó cũng không để ý đến nữa, cẩn thận đem cất vào trong hộc bàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro