|Q1|- CHƯƠNG 1 : Trường Nội trú (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cũng vào dịp này papa Vương Nguyên nhậm chức mới ở công ty, phải chuyển công tác, cũng chuyển nhà luôn, thế là papa và mama Vương Nguyên ngay lập tức tìm một trường nội trú danh tiếng và gần nhà, đăng ký, lập hồ sơ, sắp xếp tất cả đâu vào đấy, rồi đầu học kì hai ngay lập tức chuyển trường cho cậu nhóc. Vương Nguyên đến phút chót mới biết chuyện, thế nên mới có cái chuyện cậu nhóc hậm hậm hực hực nãy giờ đó.
Mà có lẽ, không tức giận thì thật không phải là con người. Đang yên ổn mà phải chuyển nhà, đã vậy còn bị chuyển trường, mà trường nội trú nữa mới đau, không thấy tức giận mới là lạ.
Vương Nguyên được thầy tổng quản dẫn đi hết một cái hành lang dài, rồi lên tận lầu ba, sau đó dừng trước một cánh cửa màu xanh lam nhạt. Thầy lôi ra một cái chìa khóa bé xíu, đưa cho Nguyên Nguyên, "Phòng này từ bây giờ sẽ là phòng của con, con có việc gì cứ nói với thầy, thầy sẽ giúp. Ngày mai bắt đầu đi học. Bây giờ chuẩn bị nghỉ ngơi sớm đi.", rồi thầy tổng quản đi luôn, để lại Vương Nguyên một mình với cái chìa khóa.
Thật là chán...
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Nguyên Nguyên khi đứng trước cửa phòng ký túc.
Cuộc sống địa ngục sẽ bắt đầu từ đây...
Ôi cuộc sống địa ngục...
Vương Nguyên mở cửa bước vào phòng, và cậu ngay lập túc bị thu hút. Thực ra nơi này cũng không giống như cậu nghĩ. Phòng tuy nhỏ nhưng bài trí khá gọn gàng. Có hai chiếc giường đơn, hai lận ư? Vậy chắc cậu sẽ ở cùng với một ai đó, không phải ở một mình, cũng không phải giường tầng như trong ti vi...
Thật mới mẻ.
Coi như thử sống mà không có ba mẹ xem sao, hihi...
bao nhiêu tức giận khó chịu bay biến đâu mất, hiện tại cậu đã bắt đầu cảm thấy tò mò. Ngắm nghía cái phòng tận nửa ngày, cậu mới từ từ lôi vali ra sắp xếp lại mọi thứ. Thật ra cũng không có gì nhiều, chỉ có sách vở, quần áo, đồng phục, một ít vật dụng cá nhân, ngoài ra không có gì khác.
Không có truyện tranh, không có phim hoạt hình, không có máy chơi game... Vương Nguyên ai oán nhìn trần nhà, "Thật là chán quá đi..."
Cuộc sống mới của Vương nguyên sẽ bắt đầu từ đây, bắt đầu từ ngôi trường nội trú này.
--
Sắp xếp xong mọi thứ đâu ra đấy, Vương Nguyên định bụng sẽ leo lên giường ngủ một giấc cho bõ ghét, dù sao hôm nay cũng là chủ nhật, ngủ nhiều một chút cũng không sao. Đang lim dim đôi mắt, chợt phía cửa phát ra tiếng động, cậu hốt hoảng ngồi dậy dòm xem kẻ nào to gan dám bước vào phòng cậu.
<Cạch>
Trước mặt Vương Nguyên bây giờ là một người, nói chính xác hơn là một tên nào đó cũng trạc khoảng tuổi cậu.
Cái tên ấy nhìn cậu chằm chằm một hồi, khuôn mặt cũng thoáng ra vẻ ngạc nhiên, nhưng đã nhanh chóng thu lại, rồi lặng lẽ kéo va li sang chiếc giường bên kia...
Vương Nguyên chợt ngộ ra, có khi nào là bạn cùng phòng với mình không? Phòng có hai giường, từ đầu đến cuối không thấy có vật dụng cá nhân của ai khác ở đây, chắc người này có lẽ cũng mới chuyển đến giống cậu.
Vương Nguyên tò mò nhìn người bạn cùng phòng, trong lòng thấy cũng phấn khởi hẳn lên, lân la bắt chuyện với người ta.
"Tớ là Vương Nguyên, mới chuyển đến trường này thôi, cậu cũng vậy à, chúng ta ở cùng phòng, làm quen nhé."
"..."
"Cậu tên là gì thế?"
"..."
"Tớ đây là lần đầu tiên học nội trú, ai da không biết sẽ như thế nào đây, hồi hộp chết được."
"..."
"Này..."
"..."
Nguyên Nguyên bắt đầu cảm thấy khó chịu. Cái tên này thật là khó ưa quá đi. Cậu đã mở lời chào hỏi, ít nhất hắn cũng phải đáp trả lại chớ, đằng này cứ câm như hến, cứ như là cậu không có trong phòng này vậy, thật biến cậu thành một kẻ ngốc mà.
Dù sao thì cũng chung phòng với nhau, cứ như vậy thì sau này khó xử lắm. Được thôi, Đại Nguyên ta đây sẽ bắt chuyện lần cuối, nếu không chịu trả lời, ta đây sẽ quyết định im lặng luôn, im lặng đến khi nào tên kia chịu mở mồm thì thôi.
"Tớ học lớp hai, cậu học lớp mấy vậy?"
"...", ai đó vẫn im lặng tiếp tục công việc của mình, không để ý đến cậu nhóc đang chằm chằm nhìn mình nãy giờ.
Đợi một hồi cũng không thấy lên tiếng, Vương Nguyên chán nản nằm xuống giường. Nhất định không quan tâm đến tên này nữa, đồ mặt than khó ưa, cứ làm cho người ta độc thoại như tên ngốc, không quan tâm, không quan tâm nữa. Đúng rồi, phải ngủ một giấc mới được, mới nãy đang tính đi ngủ thì tên này vào, phá hỏng giấc mộng của người ta.
Nghĩ vậy Vương Nguyên lấy bịt mắt hình Doraemon trên bàn đeo vào rồi cứ thế mà nằm ngủ ngay giữa buổi sáng chủ nhật.
Mà ông trời không phải lúc nào cũng chiều lòng người ta.
<Bốp> tiếng ai đó làm rớt sách.
<Roạt roạt> tiếng kéo va li mạnh bạo.
<Xoẹt xoẹt> và hàng loạt tiếng động kỳ lạ phía bên kia giường truyền qua.
Thật là ồn quá đi mà, không ngủ nghê gì được.
"BANG" lần này là tiếng ghế đổ, tên kia chắc chắn bất cẩn mà làm ngã ghế đây mà...
Nguyên Nguyên ngồi dậy, đang định khó chịu nhắc nhở nhưng chưa kịp mở lời thì cái tên im lặng nãy giờ lên tiếng, "Vương Tuấn Khải, học lớp hai"
Ba mươi giây im lặng...
Một phút im lặng...
A, cũng biết nói chuyện cơ đấy.
A, cuối cùng cũng chịu mở miệng rồi.
A, hắn học lớp hai.
A...
Vương Nguyên ngay lập tức ngồi bật dậy, tháo bịt mắt ra, phấn khởi nhìn Tuấn Khải, "Cậu cũng học lớp hai, vậy cùng lớp với tớ rồi."
"..."
Lại im lặng.
Tên này, thật sự đúng chất mặt than.
Mới nói được một tiếng đã im rồi.
Thây kệ, Đại Nguyên ta đây không thèm để ý nữa. Nghĩ vậy, Nguyên Nguyên nằm lại xuống giường. Quyết tâm lần này sẽ ngủ thật, quyết tâm không đoái hoài gì đến tên cùng phòng kia nữa.
Trong cơn lim dim, Nguyên Nguyên tự nhủ với bản thân, "Trường nội trú này, không vui chút nào hết, không vui chút nào hết, nhất định phải tìm cách để mama cho mình học lại trường bình thường mới được."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro