|Q1|- CHƯƠNG 11 : Xoa Thuốc (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 11: Xoa thuốc

***

"Không có thì thôi, không cần phải kích động như vậy đâu."

Vương Tuấn Khải nói làm cho cậu tức thì cứng họng, Vương Nguyên biết mình vừa hố, thế là vội vàng ngồi xuống. Lúc này tự nhiên trong đầu cậu xẹt qua một ý nghĩ, cậu liền quay qua Tuấn Khải, tròn mắt nhìn hắn:

"Ủa mà tôi thắc mắc nha, tại sao lúc đó anh lại có mặt ở sân bóng rổ vậy?", rồi cậu lém lỉnh cười cười nguy hiểm với hắn, "Hê hê... Anh đi theo muốn nói chuyện với tôi chứ gì?"

Nói cái gì chứ Đại Nguyên ta đây cũng không phải kẻ ngốc đâu, hãy thừa nhận đi Vương Tuấn Khải, là anh theo dõi tôi phải không, hắc hắc hắc...

Vương Tuấn Khải khinh thường nhìn cậu, giọng nói không to không nhỏ, "Cậu nghĩ tôi rảnh đến mức khi không đi theo nói chuyện với cậu à? Chẳng phải cậu bảo tôi có gì thì sang câu lạc bộ bóng rổ chơi sao. Vừa hay hôm nay không có việc gì làm, đi đến thì lại thấy lớp trưởng lớp hai của chúng ta như thế này đây."

"..."

Ờ...

Vương Nguyên ngay lập tức bị đơ như tượng.

Tên mặt than này thật là biết cách làm cho người khác không thể nói gì được mà.

Đã vậy hắn còn trêu chọc cậu nữa chứ.

"Không... không có mà...", cậu bối rối vô cùng, ai da ông trời thật là biết trêu ngươi mà. Cậu đã quyết tâm giữ vững hình tượng thật tuyệt vời, thật hoàn hảo trước mặt mọi người trong cái trường này, nhất là đối với tên mặt than cùng phòng kia. Thế mà hôm nay chỉ vì cái sự việc chết tiệt ở sân bóng này mà phá hủy tất cả luôn, thật là muốn đào một cái lỗ chui xuống cho rồi... thiên a thiên a...

Vương Nguyên cứ ngồi đó tự dằn vặt bản thân, Vương Tuấn Khải thì không lên tiếng. Bầu không khí im lặng bao trùm cả căn phòng này.

Hôm nay đúng là một ngày xui, xui nhất từ khi Vương Nguyên chuyển đến đây.

Một lúc sau, Vương Tuấn Khải đứng lên, hắn cầm cái áo khoác khoác lên người, rồi quay qua với cậu, "Trời cũng sắp tối rồi, tôi ra ngoài mua chút gì đó ăn tối. Có muốn ăn không, để mua luôn.", rồi hắn đi ra phía cửa, ngồi xuống tìm đôi dép lê vẫn thường hay đi của mình.

Vương Nguyên đầu tóc bù xù ngẩn mặt lên nhìn hắn. Mới nãy tên cùng phòng kia lại vừa nói gì nữa thế nhỉ, hắn nói là mua bữa tối ư?

Cậu cứ ngồi đó, hắn mua dùm luôn ư?

A... thật ư?

"..."

Tạm thời bỏ qua những hành động khiến cậu bực tức trước đó của Tuấn Khải. Trong mắt cậu bây giờ không hiểu sao cái tên mặt than cùng phòng này sao mà giống thiên thần quá đi...

Vương Tuấn Khải cũng có ngày tốt với cậu như vậy ư?

Vương Tuấn Khải a... Nam thần a...

Lần đầu tiên cậu có khao khát mãnh liệt muốn chạy đến ôm chầm lấy hắn mà cảm ơn như thế này đó nha...

A~ a~ a~

"..."

Vương Tuấn Khải mang đôi dép lê xong, quay qua thì phát hiện cậu đang mở to mắt hết cỡ nồng cháy nhìn mình. Cái tên nhóc này, lúc nào cũng dùng ánh mắt nhìn hắn giống như hắn vừa làm việc gì khác người lắm vậy. Đôi mi hơi khẽ giật, hắn đứng tựa lưng vào cửa, khoang tay trước ngực.

"Này Vương Nguyên, cậu đừng có hiểu lầm.", hắn ngừng một hồi rồi nói tiếp, "Ngày mai mẹ cậu lên đây thăm cậu rồi."

Ồ, Vương Nguyên bây giờ mới sực nhớ ra việc này.

"Tôi không muốn mẹ cậu thấy cậu ở chung phòng với tôi mà trên người bầm tím như thế này nên mới bôi thuốc cho cậu thôi."

Vương Nguyên kinh ngạc nhìn chằm chằm vào hắn, trong đầu vang lên một tiếng bể vỡ đanh gọn.

"Sợ cậu ra ngoài mua đồ, bị đau vai rồi mang về không được, đến lúc ấy kêu tôi ra mang về dùm thì mệt lắm."

Ách~, Đại Nguyên cậu đây chỉ bị bầm tím có chút xíu, làm sao mà yếu đến như thế được chứ?

"Cậu phiền phức lắm, nên cứ ngồi đó là được rồi, Nguyên Tử."

"..."

Vương Nguyên tức.

Cái tên cùng phòng này mới nói cái gì cơ, nói cậu phiền phức à?

Còn nữa, hắn gọi cậu là gì vậy, Nguyên Tử ư? Cái tên nghe thật ấu trĩ quá mà...

Trong đầu cậu nhanh chóng rút khỏi cái suy nghĩ muốn cảm ơn hắn mới nãy.

Cái tên mặt than này, không nói gì thì làm cho người ta bực mình, mà nói nhiều cũng khiến cho người khác phải điên lên.

Vương Tuấn Khải quay lưng bước ra khỏi cửa, trước khi đi trên môi còn nở một nụ cười nhẹ. Và tất nhiên, Vương Nguyên không thấy được nó.

Aish~ cái tên Vương Tuấn Khải bại hoại kia thật là đáng ghét đáng ghét đáng ghét, cái đồ đáng ghét nhất trên đời này.

Vương Nguyên đấm tay thùm thụp vào cái gối trên giường hệt như một đứa tự kỷ. Quả thật, nếu có ai học lớp hai đi ngang đây nhìn thấy được bộ dạng này của cậu chắc sẽ không tin đây là vị lớp trưởng siêu đẹp trai siêu thông minh của lớp mình đâu.

-

Bên ngoài gió thổi nhè nhẹ, không khí có vẻ mát hơn ở trong phòng. Vương Tuấn Khải bước ra khỏi phòng ký túc xá của mình, hắn không ngay lập tức đi về phía cổng để ra ngoài mua bữa tối mà vòng ngược lại, đến trước cửa phòng của Lưu Chí Hoành.

Hắn lôi Chí Hoành ra, hỏi cậu nhóc số phòng của tên Bạng Hổ. Chí Hoành vừa trả lời xong thì hắn ngay lập tức quay đi, để lại cậu nhóc còn đang đứng ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Vương Tuấn Khải đứng trước cửa phòng ký túc xá của Bạng Hổ, nhấn chuống liên tục. Tên béo ấy đang nằm chơi điện thoại thì thì hàng loạt tiếng ding dong vang lên, hắn bực bội lết xuống giường ra mở cửa. Vừa nhìn thấy người trước mặt, hắn bị giật mình một phen, thế nhưng mau chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, hỏi Vương Tuấn Khải:

"Sắp tối rồi nam thần Karry có chuyện gì quan trọng mà sang thăm tôi vậy nhỉ?"

Ký túc xá của trường nội trú này một phòng có hai người ở. Không biết tên béo chung phòng với ai nữa nhưng mà hiện tại chỉ thấy có một mình tên ấy trong phòng. Vương Tuấn Khải bước vào, thuận tay đóng luôn cửa lại. Ánh mắt hắn lúc này trông lạnh lẽo vô cùng.

"Mày là Bạng Hổ, học kỳ trước là học sinh của trường Tam Trung phải không?"

Tên béo nhìn nhìn Tuấn Khải, cũng cảm thấy chút khó hiểu, "Ừ thì sao, anh muốn gì?"

"Tao muốn gì ư.", Vương tuấn Khải giở một nụ cười nửa miệng khiến cho tên béo thấy chột dạ.

"Mày có biết Đỗ Nhiên, người mà bị mày làm cho trật khớp trong trận thi đấu cup vô địch toàn thành vừa rồi chứ?", hắn lại hỏi, đôi mắt lãnh khốc vô cùng.

Tên béo vẫn còn ngơ ngác, chưa kịp tiếp thu những gì hắn nói.

"Hô, vậy mày không nhớ ra à, tao nhớ hình như trong trận đấu ấy lúc ra về, mày thấy tao rồi mà, lúc tao đang xử lý đám du côn trước cổng sân vận động ấy."

Vương Tuấn Khải càng nói càng tiến về phía Bạng Hổ, khiến cho tên béo ấy càng lúc càng lùi về phía sau, mồ hôi bắt đầu rịn trên trán.

Tên béo suy nghĩ một hồi, rồi có một hình ảnh vừa chạy xẹt qua đầu, tên béo ngay lập tức kinh ngạc nhìn Tuấn Khải, tay run lên, "Thì... thì ra... anh... là... là..."

"Hình như mày nhớ ra tao rồi, tao chưa xử lý vụ mày làm trật khớp chân em tao nhỉ?", rồi hắn nắm lấy cổ áo tên béo, ánh mắt như đùa cợt, "À tao có nên trả lại cú đấm của mày lúc chiều không đây?"

Tên béo lúc này như quỳ mọp xuống sàn, tay run run, miệng lắp ba lắp bắp, "Đại... đại ca... tha... tha cho em"

"Nói cho mày biết...", hắn dùng một ánh mắt lãnh khốc nhất nhìn tên béo, "Mày biết tao là ai rồi chứ gì, chỉ cần tao búng tay thôi là mày có thể bị đuổi học bất cứ lúc nào đấy. Tao cảnh cáo mày, mày mà còn làm cho em tao bị thương lần nữa thì đừng có trách."

Vương Tuấn Khải nhìn bộ dạng sợ hãi của tên béo mà cảm thấy nhàm chán. Những kẻ như thế này, gặp người yếu thế thì bắt nạt, gặp người cao tay hơn mình thì rún sợ, trông hèn hạ vô cùng.

Tuấn Khải buông áo tên béo ra, hất tên ấy ngã vào tường. Hắn định quay đi, rồi chợt nhớ ra điều gì đó, hắn nói với tên béo, "À còn nữa, từ nay về sau mày mà còn dám đụng vào Vương Nguyên nữa thì...", rồi giơ nắm đấm lên chĩa thẳng vào mặt tên béo, "Thì đừng trách tao đấy."

Bạng Hổ bàn tay đang siết lại thành nắm đấm của Tuấn Khải dọa đến run hết cả lên. Cái con người trước mặt đây, tên béo đúng là rất ngu ngốc khi không nhận ra hắn ngay từ lần gặp đầu tiên. Bây giờ biết được hắn là ai rồi, tên béo không khỏi cảm thấy lạnh xương sống.

Làm cho tên ấy sợ một phen, Vương Tuấn Khải bước ra khỏi phòng, trước khi đi còn ngoảnh đầu lại, ánh mắt giống như đã dịu lại đôi phần:

"Thân là học sinh của một lớp, cũng phải biết tôn trọng lớp trưởng lớp mình một chút.", rồi hắn bước đi luôn, cửa cũng không thèm đóng lại.

Bạng Hổ thở hắt ra, lấy tay quẹt mồ hôi, lồm cồm bò dậy đi đóng cửa.

Hoàng hôn trôi qua nhanh chóng. Bầu trời mới nãy còn chút sáng sủa, bây giờ thì đã tối rồi, cả ký túc xá bây giờ trông thật yên tĩnh. Vương Tuấn Khải thong thả bước ra khỏi cổng, đến quán ăn đối diện bên trường, mua hai phần cháo gà rồi thong thả mà đi về. Buổi tối hôm nay tự dưng cảm thấy mát mẻ lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro