|Q1|- CHƯƠNG 4 : giặt đồ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

***

"Vương-Nguyên, cậu-ra-đây-cho-tôi."

Lời nói tuy nhẹ nhàng không to không nhỏ, nhưng cũng đủ cho mọi người biết chủ nhân của nó đang tức giận đến nhường nào. Vương Nguyên hơi sợ, cảm giác giống như đằng sau hắn ta có một tầng ám khí kỳ lạ đang chĩa thẳng vào cậu.

Vương Tuấn Khải rốt cuộc là đang có chuyện gì vậy ta? Vương Nguyên thầm nghĩ, trong lòng hơi dao động.

Cả lớp đang yên tĩnh, có vài người chớp chớp mắt, rồi sau đó hàng loạt những tiếng xì xầm bắt đầu nổi lên.

"Ô người ấy là ai, sao mà đẹp trai thế..."

"Nhìn có vẻ lạ à nghen, hình như mới chuyển đến trường ta..."

"Cậu ta nhìn soái quá cơ..."

Lưu Chí Hoành ban nãy định xuống căn tin, không ngờ vừa tới cửa đã thấy có người đứng đó. Cậu nhìn kỹ, thấy có gì đó không đúng.

"Oh hình như mình bị hoa mắt rồi.", cậu nhóc dụi dụi đôi mắt, lại nhìn kỹ một lần nữa.

Mồm Chí Hoành ngay lập tức há to hết mức có thể, cậu nhóc kích động đập bàn, hét lớn, "KARRY"

Lần này không phải một vài người, mà hầu như cả lớp, đều ngước mặt lên nhìn cái con người tên Karry kia, tất cả đều chung một khuôn mặt bất ngờ cùng ánh mắt ngạc nhiên dán chặt vào người Vương Tuấn Khải.

"Karry, chẳng phải là cái người vừa đoạt giải nhất Olympic toán toàn quốc đó sao?"

"Ô, cậu ta cũng vừa chuyển trường tới đây ư?"

Những tiếng bàn tán lộ liễu cứ thế bay thẳng vào tai Vương Nguyên, cậu ngay lập tức nhìn sang Lưu Chí Hoành bây giờ hiện đang dùng cặp mắt long lanh lấp lánh ngước nhìn Vương Tuấn Khải, cảm thấy đầu tự dưng đau đau.

Mà hình như cái người vừa xuất hiện lại gây sự chú ý kia chẳng mảy may quan tâm gì đến tình hình hiện tại, hắn nhìn chòng chọc vào Vương Nguyên, gằn từng chữ, "Cậu-ra-ngay-cho-tôi!"

Vương Nguyên giật mình, cậu lấm lét nhìn xung quanh, phát hiện tất cả mọi người đang quay sang nhìn cậu.

A làm gì mà nhìn người ta dữ vậy, thật đáng sợ quá đi, kiểu này là ý gì đây hả hả hả?

"Tôi... tôi ư?", Vương Nguyên tự chỉ vào mình, trong lòng thấy có phần kỳ quái.

Vương Tuấn Khải máu nóng sắp bốc lên đầu. Nhận thấy tình hình căng thẳng, Vương Nguyên nhanh chóng đứng lên, lách qua mọi người, đoạn kéo luôn tên Karry gì đó ra ngoài hành lang.

Ra khỏi lớp được một đoạn khá xa, Vương Nguyên bấy giờ mới chịu dừng lại.

"Này, anh không bình thường được à, anh làm vậy rồi lớp tôi tụi nó nhìn tôi kìa.", cậu ai oán nhìn Tuấn Khải, trong lòng khó chịu.

Vương Tuấn Khải ném cho cậu cái cặp mà nãy giờ hắn vẫn cầm trên tay.

"Cặp này chẳng phải là của anh sao?", Vương Nguyên hậm hực nhìn Tuấn Khải.

"A, hay là anh muốn tặng nó cho tôi, cảm ơn anh nhưng mà dù sao tôi cũng có cặp rồi, không cần đâu.", cậu ngây thơ trả lời Tuấn Khải, mắt chớp chớp ngây thơ khiến cho Vương Tuấn Khải chỉ muốn đấm một cái vào đó.

Vương Tuấn Khải hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho mình không nổi giận, hắn hung hăng giật cái cặp lại, mở kéo khóa, rồi quăng qua cho Vương Nguyên.

Cậu bắt lấy cái cặp, tự dưng có một mùi gì đó quen thuộc xộc vào mũi.

Là mùi sữa dâu.

"Ô Tuấn Khải, anh cũng uống sữa dâu ư?", mặt Nguyên Nguyên hớn hở, thế nhưng trong mắt Tuấn Khải lại trở nên vô cùng đáng ghét.

Hắn nghiến răng, vẻ mặt giận dữ, "NÀY"

Vương Nguyên bị dọa, tức thời đưa tay lên bịt miệng.

Vương Tuấn Khải nghiến răng, "Là-cậu-hồi-sáng-bỏ-hộp-sữa-vào-cặp-tôi."

"Là-cậu-không-chịu-đóng-nắp-hộp."

"ĐƯỢC-LẮM."

Vương Tuấn Khải lôi ra trong cặp ra mấy cuốn sách giáo khoa cùng hộp sữa rỗng không có nắp giơ trước mặt Vương Vguyên, phần gáy sách gần như bị ướt nước hết, vài giọt sữa còn nhỏ tong tong xuống đất.

Cậu trơ mắt nhìn mấy giọt sữa kia...

Ba mươi giây im lặng...

Một phút im lặng...

Ách ~ ~

Tiêu...

Tiêu thật rồi...

Hình như Vương Nguyên hiểu ra điều gì rồi...

"..."

AAAAAAAAAAAAAAAAA....

"Cậu còn dám hét lên.", Vương Tuấn Khải vội vàng bịt miệng cái tên ồn ào nào đó, dùng ánh mắt tia lửa điện nhìn Vương Nguyên, "Cậu mà còn hét lên tôi sẽ cho cậu biết tay."

Vương Nguyên lập tức im lặng.

Cậu ngước lên nhìn Tuấn Khải, mắt mở to hết cỡ.

Oa... bây giờ cậu nhớ ra rồi nha...

Hồi sáng lúc chuẩn bị ra khỏi ký túc xá, cậu nhìn lên kệ tủ thấy có hộp sữa dâu hôm qua mua nên tiện tay lấy ra uống một ít. Là lấy ra uống nha, nhưng sau đó lại uống không hết. Thế là cậu liền đem hộp sữa cùng hộp bánh nướng mới mua bỏ luôn vào trong cặp, đem lên lớp.

Nhất định đã bỏ vào cặp rồi, thế mà mới nãy tìm hoài mà không thấy, rồi lại nhìn sang cặp của Tuấn Khải, hình như cặp của hai người hơi hơi giống nhau, màu sắc cũng giống mà kiểu dáng cũng na ná nhau... Mà hình như hồi sáng cặp hai người lại để kế nhau thì phải...

Hay là... có khi nào đã bỏ lộn vào cặp của tên này rồi không ta...

Vương Nguyên hết nhìn Tuấn Khải lại nhìn xuống cái cặp, rồi quay sang nhìn mấy quyển sách đang nhỏ nước, lòng không khỏi khao khát muốn hét lên...

Huhu... chắc chắn đã bỏ lộn vào cặp người ta rồi, làm còn làm ướt cả sách người ta nữa...

Huhu... tại sao lúc bỏ hộp sữa vào cặp cậu quên đóng nắp hộp lại chứ...

Chưa gì đã đắc tội với tên này rồi... mất mặt quá đi mà...

Làm sao đây... huhu...

Vương Nguyên bắt đầu rối lên. Nhưng dù gì đi nữa, bản thân nếu đã có lỗi với người ta, thì việc trước tiên là phải xin lỗi.

"À... ờ... Dù sao thì... ờ... xin lỗi anh", Vương Nguyên rụt rè nhìn Tuấn Khải, bộ dáng bối rối vô cùng, "Tôi... ờ... hồi sáng vội quá, bỏ nhầm vào cặp của anh... ừm... xin... xin lỗi nha.", chết tiệt chết tiệt, là hồi sáng bị té vào toilet nên tinh thần cậu không bình ổn, mắt mới loạn lên mà bỏ nhầm cặp của hắn đó.

Vương Tuấn Khải nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm vào Vương Nguyên, nói mà cứ như rít qua kẽ răng:

"Xin lỗi là xong sao?"

"Vậy thì anh muốn gì, hay tôi mua sách mới đền cho anh nhé.", Vương Nguyên mặt mày thảm hại nhìn Vương Tuấn Khải.

"...."

"Nếu anh muốn, tôi đưa cái cặp của tôi... à không, tôi mua cặp mới cho anh luôn nhé."

"Cậu thích lãng phí lắm à?", Vương Tuấn Khải khó chịu trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro