|Q1|- CHƯƠNG 6 : Trời Nóng (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên bày ra bộ mặt nguy hiểm, ghé sát lại gần mặt cậu nhóc, gằn giọng nói:

"Ha, tớ đã bảo không được gọi tớ là Nguyên Nguyên cơ mà?"

Nhận thấy ánh mắt hung dữ của vị lớp trưởng mới lớp mình, cậu nhóc nhanh chóng xua xua tay, cười hề hề, "Lớp trưởng Vương."

Vương Nguyên ngẩn người.

Lớp trưởng Vương, cái tên nghe thật kiêu nha.

Bấy giờ mặt Vương Nguyên mới giãn ra một chút, cả hai kéo nhau cùng vào trong ngồi lên giường của cậu.

Lưu Chí Hoành chìa một tập giấy gì đó mà cậu nhóc cầm nãy giờ, giọng nói không to không nhỏ:

"Sáng nay cậu được bầu làm lớp trưởng, lúc ra về liền chạy đi ngay nên Thiên Tỉ không kip đưa cái này, giờ tớ sang đưa cho cậu.", cậu nhóc lại dòm dáo dác xung quanh, một hồi mới nói tiếp, "Trong đây danh sách lớp, danh sách đăng ký câu lạc bộ, sổ kỷ luật,... đủ cả, từ bây giờ cậu sẽ quản lý tất cả cái này đó.", rồi cậu nhóc thuận tiện nhét luôn vào tay Vương Nguyên.

Cậu lật từng tờ giấy lên xem. Cũng lâu rồi không đụng đến những thứ này, trong lòng cũng cảm thấy phấn khích hơn một chút.

Lại nhìn đến Lưu Chí Hoành, Vương Nguyên cảm thấy hơi kỳ lạ, không biết bị gì mà từ khi vào đây cậu nhóc cứ ngó tới ngó lui.

"Chí Hoành à, dòm dòm cái gì thế, trong đây không có gì đáng giá đẹp đẽ để cho cậu tia đâu."

Lưu Chí Hoành nghe vậy mặt mũi cũng hơi nhăn nhó, cậu nhóc khều khều Vương Nguyên, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi bay:

"Lớp trưởng Vương, cậu nghĩ tớ là hạng người đó sao? Này, cậu chung phòng với Karry phải không, vậy bên kia là giường của anh ấy?", rồi mắt cậu nhóc như có gắn đèn pha, phát sáng rực rỡ, hai tay chắp lại như những thiếu nữ mới lớn, "Oa Karry thật tuyệt vời nha, không những học giỏi đẹp trai lạnh lùng mà còn rất rất là ngăn nắp nữa. Nếu tớ là con gái, tớ nhất định sẽ yêu anh ấy mất, anh ấy đúng là nam thần của tớ..."

Vương Tuấn Khải, còn gọi là Karry, tuy rằng chỉ mới chuyển đến trường này cũng mới khoảng hai tuần thôi, nhưng với thành tích học tập đáng nể của hắn ở trường cũ, cộng thêm cái huy chương vàng ở giải Olympic toán học cấp quốc gia vừa qua, khiến cho hắn tính cách dù không hoạt bát sôi nổi nhưng cũng làm nhiều người chú ý đến. Trường nội trú này dù sao cũng là một trường mới thành lập, cùng một lúc hai học sinh với thành tích chói lọi cùng chuyển trường vào đây, tuy không nổi tiếng gì cho cam nhưng cũng phải làm cho nhiều người phải để ý.

Đặc biệt là Lưu Chí Hoành, cậu nhóc tuy không phải giỏi môn toán nhưng thật sự cậu nhóc cũng rất có hứng thú với môn học này, cậu nhóc luôn hâm mộ những thành viên trong đội tuyển Olympic quốc gia, đặc biệt là nhân vật Karry, một học sinh ưu tú mà dạo gần đây các giáo viên toán thường hay nhắc tới. Từ lúc biết tin Karry sẽ chuyển đến trường này, trong lòng cậu cứ phấn khích không thôi, lại càng phấn khích hơn khi biết cậu bạn ngồi kế bên mình cũng mới chuyển đến chung phòng với Karry, vì thế nên cậu mới nằng nặng đòi Thiên Tỉ cho mình được đem chuyển mấy xấp giấy hồ sơ này để lấy cớ qua đây đó.

Vương Nguyên nhìn Lưu Chí Hoành mà da gà da vịt nổi đầy người. Gì chứ, tên mặt than kia cũng bình thường, chẳng có gì đặc biệt, thậm chí còn rất xấu tính nữa cơ, có cái gì để tên nhóc này tung hô đến thế chứ, ai da, con người bây giờ thật khó hiểu.

Vương Tuấn Khải lúc này vừa mới tắm xong, hắn bước ra, nhìn nhìn Lưu Chí Hoành, hơi khựng lại một chút, sau đó nhanh chóng đến bên giường mình, lau khô mấy lọn tóc ngắn ngủn còn đang ướt nước. Trên người mặc một bộ đồ thể thao trông vô cùng mát mẻ.

Mắt Lưu Chí Hoành mở to hết sức có thể.

Woa...

Woa... woa...

Thì ra nãy giờ anh ấy ở trong nhà tắm...

Body tuyệt vời...

Anh ấy thật hấp dẫn quá đi... há há há...

Trong lòng Lưu Chí Hoành gào thét dữ dội, hai mắt như tỏa ánh hào quang rực rỡ cứ dán chặt lên người Vương Tuấn Khải, phát sáng như đèn pha.

Vương Nguyên ngồi kế bên nhìn cậu nhóc đang dùng ánh mắt hình trái tim cháy bỏng nhìn Tuấn Khải, lại quay sang nhìn hắn đang lau khô tóc không quan tâm đến mọi thứ xung quanh, cậu lạnh lùng "Hừ" một tiếng.

"Tớ nói cho cậu nghe", Vương Nguyên cố ý nói to đủ để cho tên nào đó nghe được, "Nam thần của cậu thực ra không tốt như cậu tưởng đâu."

Lưu Chí Hoành kinh ngạc cộng khó hiểu nhìn cậu, ánh mắt hơi lướt qua người Tuấn Khải, cậu nhóc thắc mắc hỏi nhỏ, "Này, cậu chung phòng với Karry tại sao lại nói vậy, chẳng lẽ anh ta làm gì cậu sao?"

"Phải.", Vương Nguyên bày ra một mặt (giả bộ) đáng thương vô cùng, cũng lấm lét xem phản ứng của tên kia.

Lưu Chí Hoành lại hỏi, "Thế Karry làm gì cậu?"

Vương Nguyên dẩu môi kể lể như thể bị ấm ức dữ lắm:

"Anh ta không thèm nói chuyện với tớ."

"..."

"Anh ta bảo tớ trẻ con."

"..."

"Anh ta lúc nào cũng giành tắm trước tớ."

"..."

"Anh ta lúc nào cũng ngủ sớm, không đợi tớ ngủ trước."

"..."

"Anh ta...", lúc này Lưu Chí Hoành chịu không nổi, giơ tay vỗ vỗ vai Vương Nguyên, "Tớ hiểu rồi, cậu không cần nói nữa."

Karry, em bắt đầu hâm mộ anh vì đã sống chung phòng được với lớp trưởng Vương rồi, đây là tiếng lòng của Lưu Chí Hoành bây giờ.

Vương Nguyên ngồi im không được, cũng quay sang nói với cái người nãy giờ lau tóc kia, "Này Vương Tuấn Khải, anh nghĩ coi tôi nói đúng không?"

Người được xướng tên vẫn bình thản im lặng như không có gì.

Vương Nguyên bất mãn quay qua với cậu nhóc, "Cậu thấy chưa, anh ta là thế đấy.", rồi cậu lắc lắc đầu giả bộ thở dài như mấy ông bà lão ở tuổi sẩm tối.

Lưu Chí Hoành định lên tiếng nói gì đó thì bất chợt Tuấn Khải quay qua, "Này Vương Nguyên, cậu bảo rằng sẽ không bao nhìn tôi nữa mà."

"Ơ nhưng...", Vương Nguyên bất ngờ, cũng hơi khó hiểu.

"Cậu thề rằng sẽ không nói chuyện với tôi nữa mà."

"Nhưng..."

"Vậy tại sao cậu lại bắt chuyện với tôi?"

Lần này Vương Nguyên chính thức rơi vào trạng thái câm lặng.

Không khí tự dưng im ắng đến lạ thường.

Tuấn Khải lại tiếp tục lau tóc cho mình.

Lưu Chí Hoành hết nhìn Vương Tuấn Khải lại nhìn Vương Nguyên, trong đầu xuất hiện một đống dấu chấm hỏi to bự chạy qua chạy lại.

"Này lớp trưởng Vương, cậu nói coi, Karry nói vậy nghĩa là gì hả?"

Vương Nguyên hiện tại mặt đen như cái đít nồi, dùng ánh mắt âm phủ nhìn chòng chọc vào Vương Tuấn Khải cứ như muốn nhìn xuyên thấu qua ruột gan hắn vậy.

"Lớp trưởng Vương, này...", Lưu Chí Hoành khều khều Vương Nguyên.

Cậu hiện tại lúc này đang vô cùng vô cùng xấu hổ.

Aish~ tự nhiên quên mất là cậu đang giận hắn mà, tự dưng đi bắt chuyện rồi để hắn nói như vậy, thật mất mặt quá đi.

Cái tên đáng ghét, có cần phải nói vậy trước mặt Lưu Chí hoành vậy không?

Phải kiềm chế, không được la hét trước mặt Lưu Chí Hoành được.

Kiềm chế... kiềm chế...

"..."

Hôm nay trời nóng khó chịu quá đi mất.

Lại một lần nữa, Vương Nguyên tự dưng vô duyên vô cớ mà khó chịu với Vương Tuấn Khải.

Cậu dùng tay quạt quạt, lòng thầm rủa hôm nay trời thật là nóng.

Vương Tuấn Khải ngồi bên giường kia, môi hơi khẽ nhếch lên, đương nhiên cả cậu lẫn Lưu Chí Hoành đều không thấy.

Lưu Chí Hoành lại khều khều Vương Nguyên một lần nữa, "Này lớp trưởng Vương, cậu sao vậy?"

Vương Nguyên như bừng tỉnh, nhìn lên trần nhà:

"Không... không có gì, hình như hôm nay trời nóng quá, khó chịu quá đi..."

Phải, hôm nay trời nóng, trời rất nóng, hờ hờ hờ...

Chiều nay nhất định phải ra ngoài kiếm cái gì đó mát mát uống mới được, nóng quá, nóng quá.

============

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro