|Q1| - CHƯƠNG 7 : Nguyên Tử (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hắn hừ mũi, không thèm nhìn cậu một cái, tiến thẳng về giường của mình.

Hắn cảm thấy mình thật ngớ ngẩn khi nói chuyện với tên nhóc này.

Vương Nguyên không biết bị gì tâm trạng tự dưng tốt hơn, có lẽ do tác dụng của thuốc làm cho mắt cậu cảm thấy mát mát dễ chịu, mọi cảm xúc bực dọc cứ theo đó mà gần như tan biến hết luôn, thậm chí cái nóng oi bức của buổi trưa dường như cũng đã giảm đi một nửa.

Nằm lăn qua lăn lại một hồi cũng chán, cậu chống cằm nhìn tên cùng phòng nổi tiếng mặt than hôm nay tự dưng nói nhiều hơn kia, hí ha hí hửng bảo:

"Này, cái này thật sự tôi không muốn nói đâu, nhưng mà dù sao cũng cảm ơn anh.", phải, mama cậu dạy rằng cho dù người ta có là kẻ thù của mình đi chăng nữa, nếu người ta đã giúp mình thì chí ít mình cũng phải nói một tiếng cảm ơn.

"Mới nãy chai thuốc nhỏ mắt của anh nhỏ vào mát quá, mai mốt cho tôi cái hiệu để chạy đi mua, phòng hờ bụi bay vào mắt như hôm nay nữa.", Vương Nguyên vui vẻ nói. Con người là một loài sinh vật rất kỳ lạ. Thời tiết nóng bức, tâm trạng cũng thay đổi xoành xoạch. Vừa mới giận đấy, vừa mới khó chịu ấy nhưng sau một hồi thì bao nhiêu cái khó chịu bao nhiêu cái giận ấy bay biến đi đâu hết, trong người cũng cảm thấy thoải mái hơn.

Vương Tuấn Khải quay qua hỏi Vương Nguyên, cũng không hẳn là hỏi, chỉ là bâng quơ mà thốt ra:

"Cậu thật sự muốn tôi nói chuyện với cậu?"

"Phải, tôi rất muốn cùng trò chuyện với người cùng phòng với mình.", cậu trả lời hắn gần như ngay lập tức, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc hơn.

Vương Tuấn Khải khuôn mặt có chút ngạc nhiên, tính nói gì đó thì Vương Nguyên đang nằm trên giường nhảy xuống cái phóc, bắt chước hành động của nhân vật Qingpheng trong một bộ phim hoạt hình bóng rổ cậu từng coi, trừng mắt với Tuấn Khải:

"Lừa anh thôi, còn lâu tôi mới nói chuyện với anh. Tôi đã thề rằng từ bây giờ sẽ không quan tâm tới anh nữa, sẽ không nói chuyện với anh nữa. Người nói chuyện với tôi chỉ có thể là tôi. Lêu lêu lêu..."

Cậu lè lưỡi, đấm ngực thùm thụm như kingkhong, rồi lại một phát nhảy phóc lên giường, lăn qua lăn lại cười ha ha.

Vương Tuấn Khải bị đơ lần thứ hai trong ngày.

"..."

Hắn lắc đầu cười khổ, hoàn toàn bó tay với tên nhóc lắm mồm cùng phòng với mình.

Vương Nguyên trong tích tắc ngây ngốc người ra.

Hình như vừa nãy... hắn cười...

Hình như hắn mới cười nha, tuy chỉ là một nụ cười nhẹ thôi, nhưng thật sự là đã cười.

Một tên mặt than suốt ngày bày ra cái bộ mặt như chủ nợ này cũng có lúc lại cười vậy...

Từ lúc quen biết Tuấn Khải đến giờ, đây là lần thứ hai Vương nguyên thấy hắn cười đó nha...

Vương Nguyên nhìn đến ngây ngẩn. Miệng bất giác cũng nở một nụ cười mỉm.

Nụ cười của Vương Tuấn Khải... thật đẹp.

Tâm trạng tốt hơn rất nhiều, cậu lục lục hộc tủ tìm điện thoại di động. Thật sự thì Vương Nguyên không cần xài điện thoại gì nhiều, nên lúc nào cũng để trong hộc tủ. Mỗi lần có việc cần sử dụng đến thì lại bới tung cả lên.

Cầm cái điện thoại màu trắng còn mới cáu trên tay, cậu bấm ngay một dãy số.

Sau một hồi 'tút tút' dài, cuối cùng đầu dây bên kia cũng có người bắt máy:

"Alo, mama hả, là con đây...", cái mồm ai kia lại bắt đầu hoạt động.

"Hôm nay con được thầy chủ nhiệm bầu làm lớp trưởng đó, mama thấy con có giỏi không..."

"Vâng... vâng... dạ dạ... dạ... Chào mama."

Vương Nguyên lại bấm tiếp một dãy số khác.

"Alo, Tiểu Hạo hả, hôm nay tớ được thầy giáo đề cử làm lớp trưởng đấy."

"Được thôi, cậu cứ chờ đó mà xem Đại Nguyên đây phát huy tài năng đi."

Lại một dãy số khác nữa...

"Alo, A Nhiên hử, Đại Nguyên ta đây mới chuyển trường có hai tuần mà đã được bầu làm lớp trưởng rồi đấy..."

"Phải, nhà ngươi cứ chờ đó xem đi, ta đây nhất định sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất lớp trưởng tài ba toàn năng, không phụ kỳ vọng của các ngươi, hắc hắc hắc..."

@#$%^&@#$%^&...

Và còn rất rất nhiều cuộc gọi khác nữa đếm không xuể. Vương Tuấn Khải nhìn cái tên lắm mồm giường kế bên cứ liếng thoắng cái miệng không ngớt, lâu lâu còn phát ra tiếng cười của người hỏa tinh, trong lòng không khỏi ngán ngẩm, tên nhóc này không biết rốt cục có phải là người bình thường hay không vậy...

Hắn nhìn Vương Nguyên, thốt ra một câu cụt lủn:

"Nguyên Tử."

Nguyên Tử?

Vương nguyên đang nói chuyện điện thoại vui vẻ, nụ cười của cậu ngay lập tức tắt ngúm.

Mãi một lúc sau, cậu mới biết tên Tuấn Khải kia nói hai từ đó là ám chỉ mình, cậu liền đanh mặt hỏi lại:

"Anh mới gọi tôi là gì?"

"Nguyên Tử.", Vương Tuấn Khải đáp tỉnh queo.

Gì chứ, cái tên nghe thật ấu trĩ làm sao...

"Cậu đúng là không phải người, sống với cậu cứ như sống với một quả bom nguyên tử nổ chậm."

Trong lòng bắt đầu dậy sóng...

Vương Nguyên im lặng hồi lâu, ngọn lửa trong người cậu đang yên ắng tự dưng có người châm lửa, chính thức bùng nổ.

Một lát sau, cả ký túc xá của một trường nào đó của một phường nào đó của một quận nào đó chính thức được tận hưởng giọng hét oanh vàng của một người nào đó và còn có một người nào đó đang ra sức bịt tai tránh những tiếng hét của người nào đó.

"Aaaaaaaaaaa Vương Tuấn Khải anh đúng là đồ đáng ghét đáng ghét đáng ghétttttttt!!!"

==============

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro