|Q1|- CHƯƠNG 9 : Ẩu Đả (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Ẩu đả

***

Không may, bóng chưa chạm được tới rổ thì bị tên Bạng Hổ cao mét tám bắt được, hắn nhanh chóng tâng bóng chạy thẳng về hướng rổ ngược lại, tốc độ nhanh đến mức khiến cho Vũ Tầm cũng không đuổi theo kịp.

Buổi chiều hôm nay không có tiết tự học nên đám con gái lớp hai rủ nhau đến xem mọi người luyện tập. Gọi là đến xem 'mọi người' nhưng thực chất tụi con gái đến chủ yếu muốn xem lớp trưởng Vương siêu đẹp trai siêu cute lớp họ chơi bóng rổ thì sẽ như thế nào. Hạ Nhi là lớp phó văn thể mỹ của lớp, cũng là một người đặc biệt có thiện cảm với Vương Nguyên, vừa mới bước vào đã thấy tên béo lớp mình cướp bóng được, cô bé liền giơ tay chụm quanh miệng, hô to "Lớp trưởng Vương, cố lên lớp trưởng Vương..."

Mọi người ai cũng đồng loạt quay qua, tên Bạng hổ thì vừa tâng bóng vừa cười cười thầm nghĩ, "Lớp trưởng Vương cái gì, nực cười, cũng chỉ là một tên nhóc không hơn không kém, hôm nay để ta làm lớp trưởng Vương của các người thua một mẻ lớn cho biết tay.". Chạy đến phía sân dưới rổ, hắn nheo mắt, chân hơi khụy xuống, chuẩn bị ném.

Chính vào lúc này, Vương Nguyên không biết từ đâu chạy đến, một phát đập bóng từ tay Bạng Hổ xuống rồi nhanh chóng cướp bóng chạy đi, tốc độ nhanh đến mức khiến hắn chưa kịp phản ứng gì thì đã không còn thấy bóng dáng của cậu đâu nữa.

Vương Nguyên chạy đến giữa sân, cậu giơ cao tay lên rồi ném quả bóng về phía rổ. Quả bóng màu cam tạo thành một hình vòng cung trên không rồi nhanh chóng bay thẳng xuống vòng rổ, một cú ném ba điểm chính xác từ khoảng cách giữa sân khiến cho mọi người trong tích tắc trở nên sững sờ.

"..."

"Woa a a... vào rồi, vào rổ rồi, lớp trưởng Vương tuyệt quá á á...", Hạ Nhi là người hét lên đầu tiên, động tác của Vương Nguyên mới nãy hoàn hảo đến mức khiến cho những người không am hiểu về bóng rổ như cô cũng phải cảm thấy phấn khích.

Mọi người lúc này mới hoàn hồn trở lại, Vĩnh Kỳ giơ ngón cái về phía Vương Nguyên, môi hơi mỉm cười, mọi người ai nấy đều nhìn cậu với ánh mắt vô cùng vui vẻ và thỏa mãn, xen lẫn đâu đó một chút hâm mộ.

Đám con gái cũng liên tục hò reo cổ vũ.

Cậu gãi gãi đầu cười cười, rồi nhanh chóng chạy về phía sân dưới rổ.

Tên Bạng Hổ nhìn Vương Nguyên, cậu ghi điểm chỉ trong hai phút đầu của hiệp một khiến cho mặt hắn nhăn lại. Hắn lấy tay vuốt mặt một cái rồi cũng nhanh chóng chạy về vị trí của mình, tiếp tục trận đấu luyện tập này.

Tụi con gái lớp hai phấn khích vô cùng. Họ có nghe nói khi còn ở trường trung học A Vương Nguyên được mệnh danh là tay ném bóng thần sầu của cả đội, thế nhưng được nghe và tận mắt thấy lại khác hoàn toàn. Bọn họ vốn đã nghĩ Vương Nguyên đã rất tuyệt vời rồi, thế nhưng không ngờ cậu lại tuyệt vời đến thế. Những cú đúp bóng liên tiếp đẹp mê hồn cộng với những giọt mồ hôi chạy dọc thân thể hoàn mỹ của cậu khiến không ít người thấy bị mê hoặc, cả nam lẫn nữ trên sân bóng lúc này đều không thể rời mắt khỏi người cậu.

Một lúc sau, hiệp thứ ba kết thúc. Bên đội của đội trưởng Vĩnh Kỳ dẫn trước bên đội của Bạng Hổổ những mười điểm. Bây giờ đang là giờ nghỉ giải lao giữa trận, Vương Nguyên vui vẻ chạy khắp nơi tán phét với cả đội, tâm trạng lúc này vui vẻ thoải mái vô cùng.

"LỚP TRƯỞNG VƯƠNG, COI CHỪNG ĐẰNG SAU KÌA", Vũ Tầm bất chợt la lên làm cho mọi người ở đó ai cũng đồng loạt quay về phía Vương Nguyên.

Cậu bị hét tên lên làm giật mình, theo quán tính quay đầu lại, chỉ thấy có một trái bóng đang bay với tốc độ ánh sáng đang tiến về phía mình.

Vương Nguyên không kịp phản ứng, ngay lập tức quả bóng đập thẳng vào mặt cậu, cậu bị mất đà liền ngã nhào xuống sàn.

Mọi người trong phút chốc đều bị đứng hình như tượng.

Tụi con gái thấy lớp trưởng Vương bị ngã, hốt hoảng chạy đến. Đám Vũ Tầm cũng chạy đến bên cậu, Vĩnh Kỳ đỡ cậu lên, sốt sắng hỏi, "Vương Nguyên, có sao không?". Cả đám cũng nhao nhao lên, "Vương Nguyên à, cậu không bị gì chứ?"

Đầu óc Vương Nguyên lúc này choáng váng vô cùng, cậu cố gắng mở mắt ra, chỉ thấy tên Bạng Hổ đang từ từ tiến về phía cậu.

"Trời ơi chảy máu mũi rồi kìa...", Hạ Nhi hét lên, rồi cô bé nhanh chóng chạy đi tìm khăn giấy, đám Vũ Tầm đứng xung quanh lúc này không biết phải làm gì, cảm thấy tay chân thừa thãi vô cùng.

Vương Nguyên quẹt mũi, đúng là chảy máu thật rồi...

Đầu cậu tự nhiên nhức vô cùng...

Tên Bạng Hổ nhặt quả bóng lại, rồi đứng trước mặt cậu. Khuôn mặt hắn thản nhiên cứ như không có gì xảy ra, "Xin lỗi nhé, tôi ném bóng không thấy cậu đứng đó."

Thì ra quả bóng đó là của tên béo này.

Cả đám Vũ Tầm lại bị đứng hình như tượng lần thứ hai.

Vương Nguyên cố gắng ngước mắt lên nhìn hắn, cậu gằn giọng, có một luồng cảm xúc khó chịu dần len lỏi vào trong người, "Mày cố tình phải không?"

"Không phải."

"Tự dưng đang nghỉ giải lao mày ném bóng làm cái gì?"

"Tôi nói này lớp trưởng Vương, cậu có thâm thù gì với tôi hay sao mà lại nghĩ tôi cố tình làm vậy chứ?", hắn nhìn cậu, lộ rõ thái độ căm ghét ra mặt.

Vương Nguyên cũng không có lý do gì mà tiếp tục đôi co với hắn nữa, cậu nhận tờ khăn giấy từ tay Hạ Nhi rồi quay mặt đi chỗ khác.

Được lắm Bạng Hổ, rõ ràng là tên béo nhà hắn cố tình muốn chọc tức cậu đây mà. Cứ ở đó mà tự đắc đi. Đến lúc nào đó lớp trưởng Vương cậu đây sẽ lôi bộ mặt thật của tên béo kia ra cho mọi người xem. Quân tử trả thù mười năm vẫn chưa muộn.

Mới sáng đã gặp chuyện với tên này, bây giờ lại bị như vậy, có muốn vui mấy cũng chẳng thể vui nổi.

Hết giờ nghỉ giải lao, cả đám câu lạc bộ bắt đầu tiếp tục trận đấu tập hiệp thứ tư. Vương Nguyên khó khăn đứng dậy, máu mũi đã không còn chảy nữa, nhưng đầu óc vẫn còn hơi nhức. Lực quả bóng đập vào mặt lúc nãy quả là không hề nhỏ, càng nghĩ lại càng thấy khó chịu.

Vương Nguyên day day hai bên thái dương, tiến thẳng đến giữa sân bóng. Rồi không biết dưới chân có vật gì ngáng đường, cậu bị vấp phải rồi chỉ kịp "A" lên một tiếng, lần thứ hai mất đà ngã nhào xuống sân.

Không phải hôm nay xui đến như vậy chứ, nguy hiểm quá, một chút nữa thôi là mặt cậu đập luôn xuống sàn rồi.

Cậu ngước mắt lên, thấy tên Bạng Hổ đang đứng trước mặt.

Lại là hắn.

Vương Nguyên nhìn hắn, ánh mắt kinh ngạc xen lẫn sự phẫn nộ.

Cậu đã bắt đầu bực mình.

"Ô lớp trưởng Vương, tôi không biết là cậu đang đi qua đây, chắc vấp phải chân tôi mà ngã rồi, có sao không vậy, haha...", hắn cười một cách thô bỉ, khuôn mặt ra chiều thỏa mãn lắm.

Vương Nguyên tức giận, cậu đứng bật dậy, ánh mắt hằn tia lửa điện, cậu nắm lấy cổ áo hắn, hét lên:

"Mày lại cố tình nữa phải không hả tên kia?"

Đội trưởng Vĩnh Kỳ và đám Vũ Tầm chạy đến chỗ Vương Nguyên, ai nấy đều cảm thấy xung quanh bắt đầu có một tầng ám khí nặng nề bao bọc.

Tên béo cao hơn Vương Nguyên nửa cái đầu, hắn nhìn bàn tay cậu đang nắm lấy cổ áo mình, ánh mắt hắn khinh thường, giọng đầy sự mỉa mai giễu cợt:

"Này lớp trưởng Vương, nghe nói hình như mày lịch sự với người khác lắm mà, xem ra không phải rồi."

"Mày còn dám nói...", cậu nghiến răng, cố gắng áp chế cái cảm giác muốn đấm vào mặt hắn lại, "Mày nói tao không lịch sự, vậy còn mày thì sao, giờ nghỉ giải lao ném bóng vào mặt người khác, ngáng chân làm cho người khác vấp ngã, ha...", cậu ngừng một lát, rồi nói tiếp, "Đúng là một tên vô tích sự không làm được gì mà lại tự nhận mình tài giỏi. Nếu không tham gia trận đấu bóng rổ giải toàn thành vừa rồi, tao không tin trên đời này lại có loại người bỉ ổi dùng thủ đoạn để chiến thắng như mày.", Vương Nguyên nói như hét vào mặt tên béo. Bản thân cậu bây giờ đã không còn kiềm chế được nữa. Mọi suy nghĩ trong đầu đều bị nói ra hết trước khi cậu kịp nhận ra.

Cả đám Vũ Tầm, Hạ Nhi mắt chữ O mồm chữ A nhìn Vương Nguyên, không khí trong sân bóng càng lúc càng thêm nặng nề.

Lần đầu tiên họ thấy có người dám nắm cổ áo to tiếng tên béo từ khi hắn chuyển đến đây...

Lần đầu tiên họ thấy lớp trưởng Vương tính tình hòa nhã vui vẻ lại có thể tức giận như vậy...

Lần đầu tiên họ cảm thấy tay chân vốn linh hoạt của mình lại trở nên vô cùng thừa thãi...

"..."

Tên béo bị nói trúng chỗ ngứa, hắn tức giận đẩy Vương Nguyên ra khiến cậu lảo đảo ngã về phía sau. Vĩnh Kỳ đỡ cậu, anh ta bắt đầu cảm thấy tình hình không ổn, giơ tay khuyên ngăn nhưng bị tên béo đẩy ra. Những học sinh khác tình cờ đi ngang qua sân bóng rổ đều hiếu kỳ quay đầu lại nhìn, có một số người còn bước vào sân xem sự tình bên trong.

Tên béo khuôn mặt đỏ gay, hắn chỉ tay vào mặt cậu, hét lớn:

"Lớp trưởng cái quái gì, tay ném bóng thần sầu cái quái gì, chỉ dựa vào chút tài năng bé tí ấy mà bày đặt vênh váo, mày cũng chỉ là một tên phá gia chi tử dựa vào đồng tiền của ba mẹ mà sống trong cái trường này thôi, bây giờ mày muốn gây sự với tao hả Vương Nguyên?"

Mọi người tức thời câm nín, hết nhìn tên béo rồi lại nhìn Vương Nguyên.

Hắn mới nói cái gì, vênh váo, phá gia chi tử dựa vào đồng tiền của ba mẹ... Hắn nghĩ cậu là ai chứ, hắn nghĩ là cậu giống tên thối nát như hắn ư?

Vương Nguyên không giữ được bình tĩnh nữa, hiện tại cậu đang rất rất tức giận. Cái sự tức giận từ trận đấu bóng rổ toàn thành cho đến cái sự tức giận từ sáng hôm nay đến giờ khiến cậu dường như muốn bùng nổ. Cậu vung nắm đấm lên, hét lớn, "Mày mới nói gì hả?", rồi bất ngờ lao thẳng vào tên béo, tốc độ nhanh đến mức không ai kịp trở tay.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng gì thì bất chợt có một người lao ra từ phía cửa sân vận động, nhanh chóng bắt lấy cánh tay Vương Nguyên đang trực chỉ khuôn mặt đen sạm của tên béo kia, kéo cả thân hình Vương Nguyên đang mất bình tĩnh kia lại, khiến cho cậu trong phút chốc bị mất đà, cả thân người cậu đổ ập xuống sàn.

==============

Dài kh ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro