Chương 3: Cuộc cạnh tranh xanh - A Green Rivalry

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Sau khi bình tĩnh lại từ trước đó, Ricky kết thúc một ngày của mình như bình thường. Tuy nhiên, khi mọi thứ trở nên cay nồng trên bàn ăn tối, Ricky sớm nhận ra rằng cậu ấy là kiểu bạn trai hay ghen tuông.

          ——— 🦋 ——— 🦋 ——— 🦋 ———

   Buổi chiều trôi qua khá chậm rãi khi Ricky ở lại studio để luyện tập điệu nhảy của mình trong phần lớn thời gian đó. Thỉnh thoảng sẽ có một thành viên khác trong nhóm tham gia cùng cậu ấy, và thậm chí có lúc, Hanbin bước vào và trò chuyện về việc cậu ấy đã tiến bộ như thế nào. Khoảng 7 giờ tối hoặc lâu hơn, Hao mở cửa studio để thông báo rằng Gun-Wook đã thua cược và cậu ấy đang gọi gà rán cho cả nhóm nên đi về phía nhà bếp.

   Ricky nhặt một chiếc khăn và lau mồ hôi trên cổ và lông mày trước khi ném nó vào một cái giỏ màu xanh ở gần lối ra. Không bận tâm đến việc tắm rửa hoặc thay chiếc áo phông trắng đã ướt đẫm mồ hôi, cậu ấy đi dọc hành lang và sau đó đi lên một dãy cầu thang dẫn cậu ấy lên tầng tiếp theo, nơi có nhà bếp và khu vực ăn uống.

   Khi bước vào phòng, Ricky bị choáng ngợp bởi mùi thơm của món chiên, và bụng của cậu ấy đang réo đáp lại. Cậu ấy nhận thấy rằng tất cả các chàng trai đều ở đây bao gồm cả JiWoong, người duy nhất trong bếp ở quầy nấu một vài món ăn phụ. Những người còn lại đang giúp chuẩn bị bàn ăn cho bữa tiệc của họ. Matthew đang cười và nhún nhảy xung quanh thả đĩa vào từng chỗ. Hao đang cười khúc khích sau lưng Matthew, từ từ đi theo cậu ấy để đặt khăn ăn xuống. Hanbin, Gyu Vin và Gun-Wook đang có một cuộc đấu kiếm bằng đũa.

   Ricky lúng túng đứng đó, không biết nên giúp đỡ thế nào hay liệu mình có nên đề nghị giúp đỡ hay không. Thật buồn cười khi Hao được cho là người hướng nội nhưng vào những lúc như thế này, cậu ấy dường như là người đấu tranh để hòa nhập. Ricky nhìn lại JiWoong, người đã quay lưng lại với cậu ấy, và tự hỏi liệu mình có nên tiếp cận anh ấy không. Cậu bước một bước nhưng một bóng người thấp hơn đột nhiên lướt qua cậu ấy.

   "Ji-hyung," Matthew gọi một cách ngọt ngào trong khi vòng tay ôm bụng JiWoong trong một cái ôm thật chặt. "Thức ăn đã sẵn sàng chưa?"

   Ricky nghe thấy tiếng cười của JiWoong trước khi nhặt một vài món ăn trước mặt anh ấy lên. "Nó đã sẵn sàng." Vì Matthew đã không thả JiWoong ra để anh ấy quay lại, nên khi JiWoong quay lại, anh ấy suýt đụng phải Matthew. Ricky thấy trên má của JiWoong có chút ửng hồng, và Ricky chế giễu, đột nhiên khó chịu với Matthew vì đã không di chuyển sớm hơn.

   "Gyu Vin," Matthew gọi khi cậu ấy bám lấy JiWoong, người đang bưng các món ăn kèm đến bàn. "Cậu có thể lấy gà rán không? Anh quá bận mang theo hyung của chúng ta." Cậu ấy tự cười chính mình, có vẻ hài lòng với trò đùa của cậu ấy.

   Cả Gyu Vin và Ricky đều đồng loạt đảo mắt. Ricky bước đến quầy nơi Jiwoong đang đứng trước đó và nhìn thấy bốn hộp gà rán lớn loại mang đi và tiến tới để lấy chúng. "Mình sẽ lấy nó," cậu ấy gọi Gyu Vin. Ricky nhặt các hộp đựng và trải chúng ta khắp bàn để mọi người ít nhất có thể lấy được một hộp bất kể họ ngồi ở đâu. Ricky bắt đầu kéo ra một cái ghế để ngồi xuống, nhưng sau đó lại thấy Matthew đẩy JiWoong vào một chiếc ghế đối diện với cậu ấy. Tức giận, Ricky nhanh chóng đi vòng qua bàn để ngồi bên phải JiWoong, để lại Matthew ngồi bên trái.

   Sau khi ngồi xuống, cậu ấy đã phạm sai lầm khi giao tiếp bằng mắt với Gyu Vin, người đã cho cậu một nụ cười tự tin và gật đầu như thể để cổ vũ cậu ấy. Ricky nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, hy vọng không ai nhìn thấy điều đó. "Chúng ta nên ăn thôi," cậu ấy lúng túng gọi khi những người khác ngồi vào bàn cùng họ.

   "Cảm ơn vì món gà, Gun-Wook!" Matthew cổ vũ, và một số chàng trai đã cười, điều đó khiến Ricky tự hỏi họ đã đặt cược kiểu gì để khiến Gun-Wook mua tất cả số thức ăn này. "Đây hyung," Matthew tiếp tục, quay về phía JiWoong. "Cái này cực kỳ cay, chắc chắn anh sẽ thích nó." Matthew đã khéo léo sử dụng đôi đũa của mình để gắp một miếng chân gà vào đĩa của JiWoong. JiWoong thì thầm lời cảm ơn nhẹ nhàng, và Ricky cảm thấy muốn đá anh ấy chỉ để khiến anh ấy quay đi hướng khác.

   Khi Ricky với lấy miếng thịt gà của mình, cậu ấy thấy Matthew gắp lấy một miếng khác trước khi ấn đầu mình vào vai JiWoong, để bản thân có thể vừa ăn vừa tựa vào người hyung của mình. Ricky thậm không còn bụng dạ nào để ăn vào thời điểm này. Cậu ấy nhìn vào một bên góc nghiêng của JiWoong, người đang cười vì điều gì đó mà Matthew đã thì thầm vào tai anh ấy, và Ricky đột nhiên cảm thấy như mình cần phải làm điều gì đó nếu không cứ thế này thì JiWoong sẽ hoàn toàn quên mất tất cả những gì họ đã làm trước đó trong ngày.

   Ricky kéo ghế của mình vào gần bàn và tựa sát vào ghế của JiWoong hơn, điều này cuối cùng cũng khiến JiWoong phải nhìn về phía cậu ấy. Sau khi chạm mắt nhau, JiWoong dường như đỏ mặt trước khi nhanh chóng quay lại với Matthew. Em hiểu nó thế nào rồi, Ricky giận dữ nghĩ. Ricky tình cờ di chuyển bàn tay của mình dưới tấm khăn trải bàn mà may mắn thay nó sẽ che được cánh tay của cậu ấy khỏi tầm nhìn, và sau đó cậu ấy thả ngay tay của mình xuống đùi của JiWoong.

   Cậu ấy cảm thấy JiWoong bên cạnh đang đóng băng vì cái chạm của cậu ấy, và Ricky nắm chặt đùi anh ấy để cố gắng cảnh báo anh ấy rằng nếu anh ấy cố gắng lùi ra xa, anh ấy sẽ kéo theo cả anh với cậu. Với bàn tay còn lại của mình, Ricky nghiêng người về phía trước và gắp một miếng củ cải muối. Lúc đầu, cậu ấy nghĩ chỉ cần đưa nó đến miệng của mình, nhưng khi cậu ấy thấy Matthew lại với tay lấy một trong những món ăn yêu thích của JiWoong, Ricky đã đột ngột đổi hướng cho đến khi cậu ấy đưa nó đến trước mặt JiWoong.

   "Đây, thử cái này xem," Ricky gợi ý. Đôi mắt của JiWoong gần giống như một chú cún con khi anh ấy nhìn chằm chằm vào cậu, và Ricky không thể cưỡng lại một chút cười trước đôi mắt to tròn của anh ấy. "Anh định bắt tay em giữ lấy cái này mãi à?" Ricky cười khúc khích.

   "Ồ..." JiWoong cuối cùng cũng trả lời, tỉnh táo lại. "Xin lỗi." JiWoong nghiêng người về phía trước một chút và ngậm lấy củ cải giữa hai hàm răng, nhai nhanh. "Cảm ơn," anh ấy thì thầm.

   Ricky nghiêng người lại gần JiWoong, gần đến mức cậu gần như có thể dùng răng cắn vào tai anh. "Nó có được tính là một nụ hôn gián tiếp không?" Ricky đưa mắt về phía đôi đũa đã qua sử dụng và di chuyển chúng đến miệng mình để hút bớt một chút nước còn sót lại từ nơi củ cải đã chạm vào trước đó. Sau khi lùi lại khỏi JiWoong, cậu siết chặt đùi anh ấy một chút, và sau đó nhìn xung quanh JiWoong để xem Matthew có để ý đến những gì cậu ấy vừa làm hay không. Cậu ấy đã rất vui khi nhìn thấy Matthew, trông vừa bối rối vừa hơi sốc.

   Ngay khi Matthew nhận ra rằng mình đang bị theo dõi, cậu đã nhanh chóng thoát ra khỏi trạng thái xuất thần và nhìn Ricky với một ánh mắt rất không phù hợp với cậu ấy. Đó có phải là một lời đe dọa không? Ricky tự hỏi mình khi cậu cố gắng hiểu sự biến mất của nụ cười thường ngày của Matthew và tia thách thức thoáng qua trong mắt cậu ấy. Ricky không thể kiềm chế được sau đó; nếu Matthew coi đây là một thử thách, thì cậu ấy cũng vậy.

   Ricky trượt tay lên chân của JiWoong cho đến khi nó chỉ lộ ra dưới khăn trải bàn... và cũng chỉ cách háng anh vài inch. Cậu ấy đợi cho đến khi bắt gặp ánh mắt của Matthew một lần nữa và sau đó huých cậu ấy nhìn xuống để cậu ấy có thể thấy rằng mình đã có một phần của JiWoong. Matthew nhìn cậu ấy với một vẻ mặt khó có thể nhận ra, nhưng nó chỉ tồn tại trong thời gian ngắn khi JiWoong đột nhiên trượt tay lên trên tay Ricky và sau đó đẩy nó xuống dưới bàn và ra xa khỏi chân anh ấy. Ricky ngay lập tức bĩu môi, và JiWoong siết chặt tay cậu ấy một chút trước khi rút tay lại để anh có thể tiếp tục ăn.

   Ricky để tay lên trên chân của mình, nhưng cậu ấy lại quay người ra xa JiWoong một chút. Cậu ấy biết mình không có lý do gì để làm vậy, nhưng cậu ấy có chút tức giận vì JiWoong đã quyết định đẩy lùi cậu ấy vào thời điểm cậu làm vậy để chứng tỏ với Matthew. Ricky dùng ngón tay lấy một miếng gà lên để cắn thử một miếng. Khi cậu ấy cắn vào nó, cậu cảm thấy có mùi vị ớt đỏ, thoạt nhìn thì có vẻ thoang thoảng và vẫn có thể ăn được, nhưng khi cắn miếng thứ hai, cậu đã nhận ra rằng miệng mình có cảm giác như đang bốc cháy.

   Ricky đánh rơi miếng thịt gà trở lại đĩa của mình và bắt đầu ho. JiWoong phản ứng nhanh chóng bằng cách xoay người về phía cậu ấy và đặt tay lên lưng cậu. "Có chuyện gì vậy?"Anh ấy quan tâm hỏi.

   "Cay," là tất cả những gì Ricky có thể thốt ra khi cậu ấy tự hỏi tại sao họ lại gọi món gì đó có nhiều vị cay như vậy.

   JiWoong cầm lấy nước của Ricky và giữ lấy nó, để Ricky uống nước thoải mái bao nhiêu tùy thích. "Đó, đó..." anh ấy vừa trấn an vừa vỗ nhẹ vào lưng và nghiêng cốc của cậu để đưa thêm nước vào ngọn lửa đang bùng lên trong cổ họng của cậu. Cuối cùng Ricky cũng cảm thấy nó lắng xuống một chút, và cậu ấy đẩy chiếc cốc mà JiWoong vẫn giữ gần môi mình ra. Khi nhìn lên khỏi bàn, cậu ấy nhận ra mọi người đang nhìn mình đầy lo lắng.

   Ricky cảm thấy mình đỏ bừng lên vì xấu hổ. "Em không biết chúng sẽ cay đến thế..." cậu ấy trả lời mặc dù không ai nói gì cả.

   Gyu Vin nhặt một trong những chiếc cánh gà. "Đây thực sự chỉ là tương ớt ngọt kiểu Thái; nó hầu như không có chút cay nào."

   "Nếu em biết anh không thể ăn bất cứ thứ gì có vị cay dù ít, em sẽ đặt món đơn giản hơn," Gun-Wook nói. Ricky giơ tay chịu thua, vẫn vô cùng xấu hổ.

   "Không, không, điều này ổn. Anh sẽ ổn thôi," cậu ấy biện hộ. Cậu ấy nhìn Hanbin mở miệng định đùa, nhưng lại ngạc nhiên khi nghe thấy giọng nói của JiWoong.

   "Em thật dễ thương," anh ấy cười khúc khích trong khi vươn tay lấy con gà ra khỏi đĩa của cậu để anh ấy có thể thay thế nó bằng một cái chân gà có hương vị khác.

   Ricky nhìn anh, choáng váng trong giây lát, nhưng sau đó nhanh chóng nhận ra mình đã trở lại với thực tế. JiWoong đang mỉm cười với mình; mình đang làm gì vậy? Mình nên mỉm cười đáp lại! Ricky tự trách mình.

   Ngẩng lên, Ricky bắt gặp đôi mắt của JiWoong và nở một nụ cười ngượng ngùng đáp lại. Ngay cả với những gì đã xảy ra trước đó, có vẻ như JiWoong đã không nỗ lực nhiều để giữ khoảng cách với cậu ấy, và một chút thông tin đó cũng đủ để khiến trái tim của Ricky gần như nhảy ra khỏi lồng ngực mình.

   Ricky cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút, cho dù đó là do nụ cười của JiWoong hướng về phía cậu ấy hay vì Matthew cuối cùng cũng chịu buông JiWoong ra và đang trò chuyện với Gun-Wook. Bản thân Ricky, đã lặng lẽ ăn xong, chỉ lắng nghe tiếng nói đùa giữa các đồng đội của mình. Thỉnh thoảng cậu ấy sẽ lén lút trộm nhìn nhanh JiWoong và xem anh ấy xen vào giữa cuộc trò chuyện ở các thời điểm khác nhau; thỉnh thoảng, hai người họ thậm chí còn ngượng ngùng chạm mắt nhau.

   "Hãy cùng xem một bộ phim đi," Hanbin đề nghị khi họ đã ăn gần hết món gà rán.

   "Kissable Lips thì thế nào?" Hao đề nghị.

   JiWoong lầm bầm phản đối và mặt chuyển sang một màu hồng hào. "Anh không chắc mọi người muốn xem cái đó đâu."

   "Em nghĩ mọi người ở đây đều đã nhìn thấy nó khá nhiều rồi," Gyu Vin cười. "Bây giờ xấu hổ cũng không ích gì đâu; Em nghĩ Hao thậm chí trước đó còn nói rằng anh ấy đã xem nó hai lần."

   "Hai lần?" Ricky hỏi.

   Hao vặn vẹo một chút trên ghế trước khi từ từ cúi đầu và giơ bốn ngón tay lên. "Bốn!" Một vài thành viên cùng lúc hét lên.

   "Bốn lần?" Hanbin hỏi, "Và anh có muốn xem lại nó không?"

   Gyu Vin và Gun-Wook bật cười không kiểm soát được khi Hao chậm rãi gật đầu đồng ý. JiWoong xấu hổ, gục đầu vào tay. Ricky cũng cười theo, nhưng cậu ấy cũng biết rằng mình cũng đã xem đi xem lại nó nhiều lần đến mức không chắc chắn về con số chính xác. Cuối cùng khi tiếng cười bắt đầu lắng xuống, JiWoong, vẫn trông khá xấu hổ, đứng dậy khỏi ghế của mình.

   "Anh nghĩ đêm nay anh sẽ đi ngủ sớm."

   "Awwww, tại sao thế hyung?" Matthew bĩu môi gọi. Cậu ấy bắt đầu đứng dậy như muốn bắt lấy JiWoong và kéo anh ấy xuống lại, vì thế Ricky đã đứng dậy và đẩy ghế của mình ra sau đủ để chặn Matthew. Cậu ấy tiếp tục chặn lại, hơn nữa còn bằng cách bước vào giữa họ, phớt lờ cái nhìn khó chịu từ Matthew.

   "Em cũng sẽ đi ngủ sớm," cậu ấy lặp lại.

   Gyu Vin không thể cưỡng lại việc cười khúc khích khi đối diện với họ, và Ricky giả vờ không biết lý do tại sao cậu ấy lại thấy tình huống này buồn cười. "Vì hai người là những người đầu tiên rời đi, nên cả hai có thể chịu trách nhiệm về bữa sáng ngày mai," Gyu Vin gọi với theo khi cả hai bắt đầu quay lưng đi. JiWoong quay lại và gửi cho cậu ấy một cái bắn tim kèm theo một cái nháy mắt nhẹ nhàng trước khi bước ra khỏi phòng. Ricky lúng túng cúi đầu chào vài lần trước khi đuổi theo anh ấy.

   Trên hành lang, Ricky đi theo sau JiWoong một vài bước chân khi họ đi về phía phòng riêng của mình. Phòng của JiWoong gần hơn nên không lâu sau khi họ đã đến trước cửa phòng anh. Ricky đã mong đợi anh ấy cứ thế đi vào và phớt lờ mình, nhưng JiWoong dừng lại khi bàn tay anh đặt trên tay nắm cửa.

   "Vậy là 6 giờ sáng?" JiWoong nhẹ nhàng hỏi, không nhìn về phía Ricky.

   "Sao ạ?" Ricky bối rối trả lời.

   "Bữa sáng; em với anh nên làm nó cùng nhau, đúng chứ?" JiWoong nói rõ, cuối cùng thì giờ cũng giao tiếp bằng mắt.

   "Ồ, yah, việc đó để cho em." Ricky không thể ngăn được nụ cười trên môi, và JiWoong đáp lại bằng nụ cười của anh ấy.

   "Vậy hẹn gặp em vào ngày mai," JiWoong trả lời, trông khá hài lòng với bản thân. Anh ấy vặn tay nắm cửa và mở cửa ra để đi vào. Ricky cười toe toét một cách ngốc nghếch, cũng hài lòng với cách mọi thứ đang diễn ra. Ngày mai cậu ấy sẽ có thể bắt đầu buổi sáng của mình chính xác ở nơi cậu muốn, bên cạnh JiWoong.

   "Chờ đã, JiWoong, hyung," Ricky đột nhiên gọi, nụ cười hoàn toàn biến mất. JiWoong dừng lại, quay lại nhìn cậu ấy. "Em không biết nấu ăn," cậu ấy thừa nhận. Là người giàu có, Ricky luôn nhờ người khác nấu ăn cho mình; thứ nhiều nhất mà cậu ấy có thể tự chuẩn bị có lẽ là mì gói.

   JiWoong cười, "Vậy thì anh sẽ phải dạy em, đúng không?" JiWoong gửi thêm cho cậu một nụ cười trấn an. "Chúc em ngủ ngon." Và rồi anh biến mất sau cánh cửa đóng kín.

   Ricky cho phép bản thân cảm thấy lâng lâng một lần nữa, thích thú với ý tưởng JiWoong sẽ dạy mình nấu ăn vào sáng mai. Gần giống như một cuộc hẹn hò, cậu ấy tự nghĩ. Đêm nay sẽ là một đêm khó ngủ với những suy nghĩ về những cuộc hẹn hò giả dược* tràn ngập trong cậu.

   Thậm chí thay vì cố gắng ngủ, Ricky quyết định dành một chút thời gian trong đêm để xem các chương trình nấu ăn khác nhau để thử và chọn một vài điều cơ bản. Nhưng ngay cả khi cậu ấy xem các chương trình, tâm trí cậu lại trôi dạt về với JiWoong, cách mà anh ấy bặm môi, cách anh ấy dành một nụ cười nhẹ nhàng cho cậu, và cách anh ấy xác nhận thời gian sáng mai gần như thể đó là một cuộc hẹn hò.

   "Uuuuuugh," cậu ấy rên rỉ. "Mình sẽ không bao giờ ngủ được nữa với tốc độ này." Ricky đã mở khóa điện thoại và nhìn thấy hình ảnh của JiWoong và cậu ấy từ cuộc phỏng vấn trên màn hình chính. Khi cậu để ngón tay lên khuôn mặt quen thuộc, Ricky nhìn chằm chằm vào mắt chàng trai ấy và cầu xin. "Xin hãy cho em một cơ hội JiWoong. Hãy để em là của anh dù chỉ trong một ngày."

   Ricky lăn lộn trên giường, chương trình nấu ăn vẫn đang phát ở chế độ nền trên TV. Và khi cậu ấy nhìn chằm chằm vào điện thoại, mí mắt cậu trở nên nặng trĩu vì buồn ngủ. Ngày mai giống như một ngày mới đầy hứa hẹn... và với cảm giác đó, Ricky chìm vào giấc mơ.

——————
Chú thích:
*Nguyên văn là từ "placebo" - giả dược: hiểu đơn giản thì là điều trị bệnh bằng tác động ảo, không dùng thuốc có dược chất, làm cho người bệnh nghĩ rằng mình đang được điều trị tích cực và sẽ có hiệu quả, kiểu như chữa bệnh bằng niềm tin.
Ý ở đây là Ricky tự nghĩ ra viễn cảnh mình được hẹn hò với anh Jiwoong xong cậu ta sướng, hehe. Nhiều khi cũng thấy tội thằng bé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro