Chương 14: Tiểu Tiên Nữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#14. Tiểu tiên nữ
Editor: Mao (HacBachMao)

Giang Noãn bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, dùng ngón tay chọc chọc Lục Nhiên: “Cậu giúp tôi qua cửa, có phải là đang xin lỗi tôi?"

“Trò đùa dai của cậu thất bại, cho nên tôi phải xin lỗi cậu vì lúc bác gái hưng sư vấn tội, tôi không thừa nhận là tôi làm?"

“Được rồi... được rồi.... Tôi chỉ là thấy cậu bình thường quá khó bị túm đuôi, muốn cho cậu cũng bị dán cái nhãn: "đứa trẻ hư", ai biết vẫn không dán được." Giang Noãn nghĩ nghĩ, đem cà phê đẩy sang cho hắn: " Cậu uống đi".

Qua thật lâu, Lục Nhiên mới nói: “Tôi cũng chỉ là không nghĩ tới cậu thực sự làm mà thôi, cũng không nghĩ tới bác Trần lại gọi điện thoại cho mẹ cậu."

Giang Noãn nghiêng đầu suy nghĩ thật lâu, lại hỏi: “Nếu cậu biết bác Trần sẽ cáo trạng tôi thì sao? Cậu sẽ trầm mặc, hay là vẫn sẽ nói là tôi oanh tạc?" 

Lục Nhiên trầm mặc qua nửa phút, trong lòng Giang Noãn có một loại chờ mong kì lạ, nhưng cô biết, kiểu người mọi thứ đều phải chuẩn tắc, thị phi rõ ràng như Lục Nhiên, cô sẽ không thể chiếm được đáp án mà mình muốn.

“Bỏ đi, cậu vốn là một đứa trẻ ngoan."

"Hẳn là tôi sẽ nói với bác Trần, lần đầu tiên tôi chơi ném pháo, ném sai chỗ đi."

Giang Noãn ngẩn người, sau đó đẩy đối phương một phen: “Không phải chứ! Thân là một nam sinh, lớn như vậy lại chưa từng chơi ném pháo? Cậu có tuổi thơ hay không vậy!"

"Cậu là con gái, không phải nên chơi tiên nữ bổng sao?”

“Có một lần chơi tiên nữ bổng, đem thịt khô trên ban công của mẹ tôi, thịt khô mà, thế là cháy một đoàn lớn, áo lông vũ cũng bị cháy một cái lỗ to... Cậu xem, Giang Noãn tôi đây không có mệnh làm tiểu tiên nữ. 

“Nếu có người cảm thấy dù cậu làm chuyện xấu gì cũng có thể bao dung, dù cậu thiêu thịt khô vẫn có thể bao dung, vì thua trò chơi mà giương nanh múa vuốt cũng có thể bao dung,  thì đối với hắn, cậu chính là tiểu tiên nữ."

Giang Noãn ngẩn người, nàng nhìn Lục Nhiên biểu tình nghiêm túc, bỗng cảm thấy như được một luồng ấm áp bao lấy.

"Cậu không cảm thấy, người như vậy... chính là một người não tàn hay sao?"

Lục Nhiên trầm mặc không nói chuyện, sau nửa phút, hắn nhẹ nhàng gõ ngón tay của mình xuống mặt bàn của Giang Noãn. 

“Đi thôi, về nhà.”

“A?”

“Cậu muốn ở chỗ này ăn mì gói sao? Hôm nay tôi thấy mẹ cậu rửa tôm." 

Giang Noãn nuốt một chút nước miếng, giữa trưa vốn dĩ không ăn no, nước ấm ở tiệm net không đủ nóng, mì không thể nở ra, cô ăn hai miếng thì bỏ, hiện tại bụng trống rỗng.

Nếu lại tiếp tục lăn lộn liền không thú vị, mà Giang Noãn vốn dĩ có điểm chột dạ, hiện tại nên về nhà.

Vừa ra khỏi cửa tiệm net, Giang Noãn liền hắt hơi một cái.

Mới vừa hít hít cái mũi, Lục Nhiên liền đem khăn quàng cổ đeo lên cổ cô.

“Ai nha, thật xấu!” Giang Noãn kéo kéo.

“Chính cậu đan, lại không biết xấu hổ mà ghét bỏ?”

Giang Noãn không còn lời gì để nói, đi theo phía sau Lục Nhiên.

Con gái rất kì quái, vốn là chán ghét một người, nhưng mỗi câu hắn nói với họ, dù là trêu chọc hay là nói thật, đều khiến cho mỗi dây thần kinh mẫn cảm của họ rung động thật sâu.

Những lời này, nếu là Nhiêu Xán hoặc là Đậu Đậu nói ra, cô sẽ vui sướng mà dỗi trở về, nhưng bởi vì hắn là Lục Nhiên, hắn quá ưu tú, vì thế liền không giống nhau.

Chính là hắn đối tốt với cô, cô quên rất nhanh. Có lẽ đây là lí do mẹ cô gọi cô là bạch nhãn lang.

Vừa vào sân, Giang Noãn hô một tiếng.

“Này, Lục Nhiên ——”

Lục Nhiên quay đầu, ánh mắt tựa hồ muốn nói “Làm sao vậy”.

“Cảm ơn cậu.”

Lục Nhiên đứng ở nơi đó, nhìn Giang Noãn.

Giang Noãn biết, kỳ thật dù là nhà ai, cũng đều bị người lớn so sánh với những đứa trẻ nhà khác, không có Lục Nhiên, cũng sẽ có Trương Nhiên, Lý Nhiên. 

Chẳng lẽ chính mình muốn so đo, phân cao thấp với những người ưu tú khắp thiên hạ kia hay sao?

“Cái kia…… Tôi đã từng khiến cậu gặp rất nhiều phiền toái, non nửa năm nay khiến cậu vất vả. Về sau... tôi hẳn là sẽ không khiến cậu gặp phiền toái nữa." 

Ý tứ chính là, tôi sẽ không quấn lấy cậu nữa.

Lục Nhiên đứng ở nơi đó, ánh đèn trong sân không sáng lắm, bởi vậy cô không thấy rõ vẻ mặt của hắn. Trong viện thi thoảng truyền đến tiếng chơi mạt chược, tiếng hô "pháo" cùng tiếng pháo hoa vang lên hết đợt này tới đợt khác.

Ngũ qua tuấn đĩnh, dưới ánh đèn, phảng phất giống như tiều đảo bị nước biển bao phủ.

Tựa hồ ấp ủ cái gì, sắp mãnh liệt bùng nổ, nhưng cuối cùng vẫn là ngạnh sinh sinh mà trầm mặc.

Thật lâu sau, hắn mới mở miệng nói: “Đầu óc cậu chưa khỏi hoàn toàn đúng không?"

Giang Noãn vốn dĩ muốn nổi nóng, nhưng nghĩ đến nếu thật sự chính mình không đầu óc mà nói lại Lục Nhiên, Lục Nhiên khẳng định sẽ tiếp tục làm phiền vài tháng, chính mình bị hắn dỗi một chút…… Cũng là xứng đáng đi.

“Không phải đầu óc tôi chưa khỏi, mà là đối với cậu thì không thể tử tế được."

Giang Nõn đi đến chỗ Lục Nhiên.

Thời điểm sắp đi đến cạnh Lục Nhiên, Giang Noãn bỗng nhiên nói: “Chìa khóa của cậu bị rơi.”

“Cái gì?”

Lục Nhiên theo bản năng cúi đầu, bên chân vừa lúc là một vũng nước nhỏ.

Chỉ nghe thấy “Phanh ——” một tiếng, nước bắn lên, là Giang Noãn ném pháo.

Lục Nhiên vốn dĩ muốn động, nhưng rồi hắn vẫn đứng yên tùy ý để nước bùn bắn lên cằm của mình.

Bởi vì quá muốn nhìn Lục Nhiên dính bùn, Giang Noãn không tránh đi, thình lình bị bắn đầy mặt, nước bẩn thiếu chút nữa chảy vào trong miệng, cô chạy nhanh dùng sức lau mặt, vừa cúi đầu, lập tức nhìn thấy vạt áo lông vũ của mình dính lấm tấm nước bẩn.

“Cậu đây là giết địch một vạn, tự tổn hại 8000.” Lục Nhiên dùng khăn giấy lau cằm của mình.

“Nhanh đưa giấy cho tôi! Đưa giấy cho tôi! Áo lông vũ của tôi!" 

Đó là áo lông vũ mà Giản Minh mua cho cô!

Lục Nhiên trực tiếp dùng khăn giấy hắn đã lau qua đưa cho Giang Noãn: “Chỉ có một tờ, trước đó bị cậu lau nước mũi dùng hết rồi."

Nói xong, Lục Nhiên liền xoay người rời đi.

Giang Noãn nhìn bóng dáng hắn, bỗng nhiên ý thức được Lục Nhiên luyện tập bội kiếm đã lâu, dưới chân di chuyển rất mau lẹ, muốn tránh đi dễ như trở bàn tay.

Hắn chỉ là không muốn tránh đi mà thôi.

Giang Noãn xông lên, túm lấy cánh tay Lục Nhiên, hô lên “Tại sao lại không né!”

Ai biết Lục Nhiên hơi hơi cúi người, chế trụ eo Giang Noãn, nâng lên phía trước, trực tiếp đặt cô ngồi lên chiếc xe đang đỗ ở ven đường.

Nháy mắt, âm thanh chói tai báo trộm truyền khắp toàn bộ sân, Giang Noãn bị trấn trụ, đang muốn nhảy xuống, lại bị Lục Nhiên một phen ấn xuống bả vai mà không thể động đậy.

Cặp mắt kia nhìn cô, bình tĩnh trước sau như một.

Mà loại bình tĩnh này chỉ là che dấu mà thôi, bởi vì trên thế giới này nhất định cũng có thứ làm Lục Nhiên để ý, làm hắn phấn đấu quên mình.

“Bởi vì đây là nghi thức trong lòng của cậu, cậu muốn thông qua tôi kéo bóng ma của cậu đi."

Giang Noãn sững sờ, cô không rõ, thật sự không rõ vì cái gì Lục Nhiên biết suy nghĩ trong lòng cô.

Tiếng báo nguy vẫn còn vang, Giang Noãn giãy giụa, mà cánh tay Lục Nhiên sức lực rất lớn, hắn bỗng nhiên đem Giang Noãn khoanh lại.

Thanh âm của hắn vang lên bên tai cô: “Tiểu Noãn, tôi vẫn luôn tin tưởng chỉ cần không buông tay, vô luận thế giới này có tiếng phản đối chói tai đến đâu, đối với chúng ta cũng không quan trọng."

Đôi mắt Giang Noãn đỏ lên.

Lục Nhiên nói chính là đấu kiếm.

Một người, thật sự có thể bởi vì một người khác nói một câu mà tiếp tục đi làm việ chính mình không muốn làm hay sao?

"Này, ngồi trên xe tôi làm gì hả?"

Trên lầu một đại thúc từ cửa sổ thò đầu ra.

“Giống như hiện tại, nếu cậu nhất quyết ngồi trên đầu mũi xe của chú ấy, trừ bỏ ồn ào, chú ấy cũng không thể xuống dưới đánh cậu."

Giang Noãn sửng sốt hai giây, bỗng nhiên nở nụ cười.

Lục Nhiên rốt cuộc buông Giang Noãn ra, Giang Noãn lập tức nhảy dựng về phía trước, đang muốn nhảy xuống, ai biết Lục Nhiên căn bản không lui về phía sau, cô liền trực tiếp đụng vào lồng ngực của Lục Nhiên.

Cái mũi đâm vào ngực Lục Nhiên, tâm Giang Noãn đều nhắc lên, cô ngã quỵ về một bên, nam sinh trước mặt lập tức duỗi cánh tay, nhẹ nhàng vòng một cái.

“Đi thôi, về nhà.”

Lục Nhiên đi phía trước, Giang Noãn chạy chậm hai bước, thấy Lục Nhiên trên quần áo mặt một mảnh bùn.

Hai người vào đơn nguyên(?), vào thang máy, cảm giác bị tay Lục Nhiên để ở eo dùng lực, bị hắn ôm ấp, còn có hơi thở của hắn lúc nói chuyện, như cũ ở trong đầu Giang Noãn, không vứt đi được.

Lục Nhiên trầm mặc đi tới trước cửa nhà Giang Noãn, trong nháy mắt mở cửa, hơi thở ấm áp cùng với mùi hương đồ ăn làm đôi mắt Giang Noãn thiếu chút nữa đỏ lên.

Bên ngoài có tốt gấp ngàn lần vạn lần, cũng không bằng nhà của mình.

La Thần một phen ôm lấy Giang Noãn.

“Noãn Noãn của mẹ đã trở lại! Ăn cơm ăn cơm!”

Ba ba giang hoài vừa rồi còn ngồi ở trên sô pha, nghe thấy La Thần kêu “Noãn Noãn”, soạt một cái đứng lên.

“Tốt rồi, tốt rồi, bọn nhỏ trở về là tốt rồi! Hai nhà chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên!" Mẹ Lục Nhiên chạy nhanh đi lên.

Bữa cơm này, đổi thành Giang Noãn làm vai chính.

Mẹ gắp đồ ăn cho cô, ba ba còn động tay bóc tôm cho cô, để vào trong bát, phục vụ chu đáo, khiến cô thụ sủng nhược kinh. (Được sủng ái mà kinh sợ)

“Ai, làm bậc cha mẹ, luôn là thích nói đến con nhà người ta tốt, thật ra ấy à, cuối cùng vẫn là con nhà mình mới là bảo bối thật sự. Hơn nữa, chỉ mình có thể nói con của mình, người khác mà nói con mình không tốt, còn có thể đi lên liều mạng ấy chứ. Nhìn Lục Nhiên xem, tật xấu một đống, nếu không phải thân sinh, dì đã sớm ném hắn đi, chứ không phải để hắn làm đại gia ở nhà đâu!" Dì Viên cười nói.

“Lục Nhiên có thể có tật xấu gì?” Giang Noãn lập tức bị hấp dẫn.

"Nó cố chấp! Không đâm vào tường sẽ không quay đầu! Hồi Sơ trung (cấp 2) có cái thi đấu phi cơ điều khiển từ xa phi gì đó, động cơ nó muốn làm luôn có vấn đề, dì cùng với bố nó đều khuyên nó làm một loại khác, cũng có thể lấy thưởng, nó không chịu, kết quả hết mấy buổi tối, vẫn không thành công, vốn dĩ có thể lấy giải nhì, giải ba, kết quả ngay cả thi đấu cũng không thể tham gia." Dì Viên lắc đầu.

"Đây không phải là chuyện tốt hay sao? Từ trước tới nay Lục Nhiên đều không thích tàm tạm. Nếu là vì lấy thứ tự mà từ bỏ cái mình muốn chân chính, thì vĩnh viễn cũng không đạt được điều mong muốn của mình." Giang Hoài cùng Lục Nhiên chạm ly, "Đây cũng không thể coi là khuyết điểm." 

“Quả thật như vậy, sau đó nó vẫn luôn nghiên cứu cái đó, lần thi đấu thứ hai, nó đạt giải quán quân. Nhưng đây cũng là con dao hai lưỡi. Mình nghĩ, Lục Nhiên chỉ là muốn theo đuổi một mục tiêu duy nhất trong lòng của mình, nhưng dù là mục tiêu duy nhất, cũng không phải cầu là được. Mình chỉ là sợ đến cuối cùng nó lại tổn thương chính mình." Dì Viên nhìn Lục Nhiên liếc mắt một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro