Chương 7: Hữu Nghị Chó Con Chết Mất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#7: Hữu nghị chó con chết mất
Editor: Hắc Bạch Mao(HacBachMao)

"Có muốn cùng nhau ăn không?" Mục Sinh hỏi Nhiêu Xán.
"Không cần. Chủ đề nam sinh các cậu nói chuyện bọn tôi không chen vào được." Nhiêu Xán lườm Lục Nhiên một chút, nội tâm cô rõ ràng nếu cùng nhau ăn cơm, Giang Noãn chắc chắn sẽ không được tự nhiên.
Nhiêu Xán đến cạnh Giang Noãn cùng Trình Đậu Đậu, nói: "Chẳng phải là giải quyết xong rồi hay sao? Tớ tính quá, còn thừa lại chín đôi chân gà, mỗi người ba cặp, vừa đủ ăn"
"Thế nhưng phí ăn tiệc đứng không kiếm trở lại được!" Trình Đậu Đậu tiếc nuối nói.
"Uống nhiều sữa chua một chút. Sữa chua cũng là mấy khối tiền một hộp!" Nhiêu Xán buồn cười nói.
Trình Đậu Đậu chính là kiểu mắt to nhưng bụng nhỏ, cầm một đống lớn pizza cùng bánh gatô.
"Cái này rất dễ chướng bụng. . ." Giang Noãn nhìn đống đồ, da đầu tê dại một hồi.
Vì để không vì lãng phí mà bị phạt tiền, cô liều mang nhét đồ ăn, mà người khởi đầu Trình Đậu Đậu đã tử trận. Cô ấy đã gục xuống bàn, nhưng mà trước mặt vẫn còn nguyên một bàn bánh gato.
"Cậu nói xem, cậu lấy một chút bánh gato là được. . . Chứ cái bánh gato chocolate đặc biệt này thực sự . ." Giang Noãn vừa nói chuyện, một bên lại cảm thấy đồ ăn đã vọt tới cổ họng.
Mà Nhiêu Xán, bắt đầu sắp xếp lại đĩa.
"Yêu tinh, cậu làm gì vậy?"
"Cùng kẻ ngốc Trình Đậu Đậu này phân rõ giới hạn! Chúng ta lưu lại cậu ấy, một lúc nữa thanh toán thì đưa cả cậu ấy ra là được!"
Trình Đậu Đậu đáng thương kéo Nhiêu Xán: "Không muốn. . . Không muốn bị vứt bỏ. . ."
Nói xong, Trình Đậu Đậu che miệng xông ra ngoài, chạy vào toilet.
Từ Tử Thiên cùng Mục Sinh ở bàn bên kia buồn bực nở nụ cười.
Giang Noãn nhìn đồ ăn trước mặt, dạ dày cũng đang "dời sông lấp biển".
Nhiêu Xán thở dài nói: "Đừng cố chống đỡ, cả hai cậu cùng đi luôn đi."
"Không đi, nôn rồi ăn không. . ."
"Không nôn, cậu quá là ngu ngốc rồi."
Kiên trì không đến mười giây, Giang Noãn liền HOLD không được, lập tức vọt vào toilet.
Toilet ở đây chỉ có hai cái, trong đó một cái có người, một cái khác bị Trình Đậu Đậu chiếm lĩnh.
Đứng phía ngoài, nghe tiếng Trình Đậu Đậu nôn mửa,đối với Giang Noãn mà nói quả thực chính là cực hình.
Trào ngược lên, lại đè xuống, lại trào ngược lên, lại đè xuống. . .
Không được, không được!
Giang Noãn bất chấp tất cả, vọt vào toilet nam phía đối diện, xong, bên trong có người, Giang Noãn chỉ có thể đưa tay ngăn trở ánh mắt của mình, ra hiệu cho đối phương rằng cái gì cũng không muốn nhìn, xông tới chỉ vì đơn thuần không thể làm gì khác được! Cô mở cửa một gian phòng, ngồi xuống, trong nháy mắt, bắt đầu nôn như đại giang chảy siết(nước lớn chảy siết), trong dạ dày lập tức thoải mái.
Cô thở ra một hơi, chỉ nghe thấy phía ngoài phòng vang lên âm thanh thanh lãnh của Lục Nhiên.
"Thật ngại quá, có nữ sinh ở bên trong. Đợi cô ấy ra, ngài lại tới."
Mặt Giang Noãn lập tức đỏ lên.
Vừa rồi đứng ở đó không phải là ai khác, chính là Lục Nhiên!
Tại sao có thể như vậy! Dù cô coi như cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng lúc này cũng không có mặt mũi đi ra!
Giang Noãn ngồi xổm ở trong buồng bên cạnh không nhúc nhích, chờ Lục Nhiên ra ngoài.
Sao? Tại sao lại không nghe thấy tiếng bước chân?
Cảm giác này giống như việc sắp đi ngủ, lại nghe thấy trên lầu chót có người cởi một chiếc giày ném đến, nửa ngày cũng không nghe thấy âm thanh một chiếc giày còn lại rơi xuống đất.
Giang Noãn đang muôn ngồi xổm ở nơi đó đếm cừu, ai biết tiếng bước chân sau lưng rốt cục vang lên, là Lục Nhiên đi tới phía sau cô.
Hắn bước lên một bước, lập tức đứng bên cạnh Giang Noãn.
Giang Noãn có chút xấu hổ, sợ đối phương sau khi xem sẽ phun ra, ai biết Lục Nhiên lại dùng ngữ khí rất bình tĩnh "Thông báo" với cô.
"Cậu nôn ra vật sền sệt màu vàng nâu cùng màu đen, nếu cẩn thận phỏng đoán thì là hỗn hợp ngựa phân(?) cùng bánh gatô chocolate. Những điểm lấm tấm màu đỏ nổi lơ lửng hẳn là cánh gà nướng New Orleans đã ăn hết sớm nhất, còn hỗn hợp màu xanh cùng vòng xoáy kia, đoán sơ qua là pizza điền viên phong tình. . ."
Giang Noãn vốn không muốn xem, nhưng nghe thấy Lục Nhiên nói, trong đầu liền hiện lên những hình ảnh sinh động, ngay cả nước chua cũng muôn ói ra.
Ngược lại, Lục Nhiên vẫn như cũ bình tĩnh, khi Giang Noãn cúi đầu thở, hắn một tay giật một tờ giấy đưa cho cô, một cái tay khác giật xả nước.
Giang Noãn oanh một cái đứng lên, hoàn toàn không dám nhìn Lục Nhiên, chen ra ngoài thông qua khe hở giữa hắn và buồng toilet, bả vai nhẹ nhàng từ bên cạnh hắn sát qua, Giang Noãn chỉ cảm thấy quần áo trên người mình như muốn bốc cháy.
Khi cô về đến chỗ ngồi, lại nhìn thấy Mục Sinh và Từ Tử Thiên cười đến tiền phủ hậu ngưỡng*.
*Tiền phủ hậu ngưỡng: bò ra đất mà cười, cười ngật ngưỡng
"Sư muội! Quả nhiên bậc cân quắc* không thua đấng mày râu nha!"

*Cân quắc: chỉ người đàn bà( phụ nữ, con gái,..) tài giỏi làm được việc lớn
Xem ra Nhiêu Xán còn chưa tặng đủ cánh gà nướng, vì thế mới không chặn được được miệng của bọn hắn!
"Lần này lại trống bụng, có thể đem những cái bánh gatô này tiêu diệt hết." Nhiêu Xán cười híp mắt nói.
Giang Noãn lập tức cảm thấy mình lại muốn ói.
Trình Đậu Đậu cũng vừa quay về, mười phần nghiêm túc nói: "Tớ nghĩ, dùng loại phương thức này, chúng ta có thể ăn được mấy vòng tiệc đứng."
"Cái này chỉ thích hợp với cậu và tiểu Noãn, tớ ăn một vòng là đủ rồi."
Sau bữa ăn đột nhiên phải chịu ngược, Giang Noãn không muốn ngồi xe buýt về nhà một chút nào, mà lại nghe quảng bá giống như quảng trường nơi đó chặn lại(?), lắc qua lắc lại thì cô không thể nào không phun ra.
Ba cô gái nhỏ rất ăn ý tay nắm tay, đi trên đường.
"Nghe nói tuần sau sẽ trên sơn đạo sẽ mở một quán lẩu tự phục vụ mới! Chúng ta cùng đi ăn đi!" Trình Đậu Đậu hưng phấn nói.
Vừa nghe đến hai chữ "Tự phục vụ", Giang Noãn liền đau đầu.
Phía sau truyền đến âm thanh đàm tiếu của nam sinh.
"Ai nha! Ăn xong tiệc đứng lại không muốn ngồi xe về nhà sao? Có muốn mấy người chúng ta đưa các cậu một đoạn đường?" Mục Sinh cười, đem xe đạp của mình dừng cạnh Nhiêu Xán.
Giang Noãn khe khẽ hừ một tiếng: "Đã sớm nhìn ra cậu đối với Xán Xán nhà chúng ta mắt đi mày lại, ý đồ bất chính."
"Ha ha, nhãn lực(mắt nhìn) của sư muội thật tốt, cho sư huynh một cái cơ hội được chứ!"
"Không cho. Còn nữa, ai cùng cậu là huynh muội! Bố tôi có thu cậu làm đệ tử nhập thất à!"
Nếu bố cô tiện tay chỉ điểm một chút, mèo chó cũng có thể làm sư huynh của cô, thế thì khắp nơi đều có sư huynh, cô sẽ thua thiệt chết mất.
Ai biết, Lục Nhiên cũng đứng ở bên cạnh bọn họ, cằm hướng về phía Giang Noãn có chút ngẩng lên, dưới ánh đèn đường lành lạnh lại mang theo một chút hương vị cao ngạo.
"Làm gì?" Giang Noãn vẫn đứng ở nơi đó.
"Mang cậu về, nhanh chóng làm xong bài thi vật lí"
Nửa câu đầu "Mang cậu về" khiến trái tim nhỏ của Giang Noãn dường như bay lên, dù Giang Noãn không có tâm hồn thiếu nữ nhưng vẫn có lòng hư vinh, có thể được Lục Nhiên chở một đoạn đường đã là rất có mặt mũi rồi.
Nhưng mà nửa câu sau. . . Học tập, học tập, học tập, lại là vì học tập! Ở trong lòng Giang Noãn, Lục Nhiên giúp cô học tập là vì không muốn bố cô phiền lòng, ông có thể toàn tâm huấn luyện, khiến hắn cũng có thể lấy được thành tích tốt trong lượt thi đấu vòng tròn giữa các câu lạc bộ, nếu may mắn còn có thể tiến vào đội thanh niên quốc gia.
"Tôi quá nặng, sợ đè nát xe đạp của cậu."
Nói xong, Giang Noãn liền quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng cô không thể ngờ được, Nhiêu Xán lại ngồi lên phía sau xe của Mục Sinh! Càng khiến tròng mắt cô rơi xuống chính là, tên Từ Tử Thiên kia cũng ngượng ngùng nói với Trình Đậu Đậu: "Vậy tôi chở cậu nhé?"
Giang Noãn nghĩ rằng Đậu Đậu ít nhiều sẽ hỏi cô, không ngờ cô ấy cũng ngồi lên, còn ngọt ngào nói: "Cám ơn, vậy cậu đi chậm một chút."
Nhìn bọn họ chạy sượt qua mình, Giang Noãn rất rất tức giận.
Trình Đậu Đậu, cậu đỏ mặt cái quái gì!
Hai tên không có nghĩa khí!
Chỉ là cái xe đạp của bọn nam sinh thôi, vậy mà khiến cho tình hữu nghị chó Bất quá là nam sinh xe đạp mà thôi, liền để các nàng hữu nghị chó con chết mất!
Giang Noãn tức giận cất túi đi về phía trước, Lục Nhiên đi xe đạp sau cùng, phảng phất nói "Cho cậu một cơ hội cuối cùng ngồi lên" .
Được rồi, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt!
Giang Noãn chạy chậm đến đi đến phía sau xe Lục Nhiên, ai ngờ chưa ngồi được lên xe, Lục Nhiên bỗng nhiên gia tốc, vượt qua trước mặt.
Giang Noãn trợn tròn tròng mắt nhìn đối phương, nếu không phải vì chờ tôi, tại sao lại chạy chậm như vậy?
Mục Sinh đồng tình quay đầu nói một tiếng: "Lục chưởng môn chính là như thế, nếu người không có tình, ta cũng chẳng có ý! Lần thứ nhất cho cậu, cậu lại không muốn."
"Lần thứ nhất. . . Lần đầu tiên là cái quái gì! Cậu đừng nói bậy, hủy đi danh dự của tôi! Tôi ăn quá nhiều, một mình tôi tự về được!" Tai Giang Noãn đỏ bừng muốn bốc cháy.
Nói lung tung, cái gì mà"Lần thứ nhất"!
Giang Noãn đi hết một phố, đi ngang qua khang tốt độc quyền bán hàng cửa hàng,(?)TV trong tủ kính đang chiếu thi đấu vòng tròn đoàn thể của sinh viên đấu kiếm cả nước. Giang Noãn lập tức bị hấp dẫn, tập trung tinh thần đứng xem.
Trên TV đang chiếu trận đấu giữa đại học Hải Xuyên và Đại đoàn thể B.
Ánh mắt Giang Noãn sáng lên, Giản Minh ở B Đại!
Xướng ngôn viên thông báo: "Tiếp theo là Trần Triết của đại học Hải Xuyên đấu với Giản Minh của B Đại!"
Chỉ thấy trên màn hình song phương gần như đồng thời hướng tới đối phương bắt đầu tiến công, thế nhưng Giản Minh lại ngăn được kiếm của đối phương, trực tiếp ép kiếm đánh trả đạt được điểm!
Quả quyết lưu loát!
Giang Noãn không dời mắt nổi.
"Mặt của cậu sắp dán lên cửa kính rồi."
Âm thanh như tiếng đàn cello cổ xưa, lòng Giang Noãn dường như động một chút, cô quay người, nhìn thấy Lục Nhiên một chân chống xuống đất, đỡ xe đạp, dưới ánh đèn đường đứng một mình, những người khác đã sớm đi xa.
Chẳng lẽ gia hỏa này vòng trở lại tìm cô?
Chắc là sợ bị bố cô biết ảnh hưởng đến hình tượng chính trực hiểu chuyện của hắn.
Giang Noãn hừ một tiếng, tiếp tục xem trận tranh tài, đúng lúc Giản Minh truy kích đối thủ, bộ pháp dưới chân liên tục trôi chảy, đem đối thủ chèn ép đến mức liên tục bại lui, vào thời điểm bổ trúng bả vai đối phương, lực lượng cùng với góc độ có thể nói là hoàn mỹ.
"Tốt!" Giang Noãn nắm chặt nắm đấm, lớn tiếng khen hay. . . Lập tức tràn ra một loại cảm giác hâm mộ.
"Cậu thích Giản Minh à." Âm thanh thanh lãnh của Lục Nhiên lại lần nữa vang lên.
"Thích."
Bởi vì anh ấy có thể thắng cậu.
Trận tranh tài đã đến phần đặc sắc nhất, Giản Minh bước một bước vòng cung lớn, chớp mắt đánh trúng bả vai của đối phương.
Giang Noãn bỗng bị giữ lại, kéo một cái, bờ vai của cô liền đụng vào lồng ngực của người phía sau, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy đôi mắt đen như mực, trầm như đêm tối của Lục Nhiên.
"Trở về."
"Còn chưa thấy kết quả mà!" Cứ thế mà về sẽ khiên cô bứt rứt không yên!
"Đại học Hải Xuyên thắng B Đại 4 kiếm."
"Không có khả năng, B Đại có Giản Minh, sao có thể thua Hải Xuyên?"
"Đây là đoàn thể thi đấu, một mình Giản Minh không thể ngăn cơn sóng dữ. Cậu nhất định phải đứng đây nhìn B Đại thua?" Ngữ khí của Lục Nhiên chỉ là đang trần thuật sự thực một cách khách quan.
Giang Noãn há to miệng, rất không tình nguyện lên xe đạp của Lục Nhiên, vừa cứng lại cấn, không vui.
Về đến nhà, Giang Noãn lập tức đi tắm nước nóng, hơi nước ấm áp khiến toàn thân cô đều được thả lỏng.
Ai biết đợi cô vừa ra khỏi cửa, lại nghe thấy mẹ cô nói: "A nha! Tiểu Noãn, con tắm lâu quá, mẹ còn tưởng cả đời cũng không ra ngoài. Lục Nhiên đang chờ con đấy!"
"Cái gì? Cậu ta sao lại tới?"
Giang Noãn với vẻ mặt đau khổ, đẩy cửa phòng ngủ của mình, nhìn thấy Lục Nhiên đã ngồi ở một bên bàn đọc sách, một tay chống cằm, trong tay cầm quyển« hải tặc Luffy », trước mặt còn đặt vào một đĩa hoa quả nhỏ.
Mùa đông hoa quả vốn đã ít, mẹ cô lại còn cắt tỉa hoa quả cho hắn.
Cảm giác đây không phải là cha mẹ thân sinh lần nữa xông bên đầu.
"Cậu lấy đề thi vật lí đã viết ra, chương này là trọng điểm. Tôi cho cậu thời gian để ghi nhớ." Lục Nhiên giơ cổ tay lên, nhìn thoáng qua động đồng hồ đeo tay.
"Tôi muốn sấy tóc."
Giang Noãn ngồi cạnh giường, cuộn lại chân, cố ý chậm rãi ung dung cho hết thời gian. Vừa thổi đầu, lại không nhịn được liếc mắt nhìn Lục Nhiên.
Kỳ thật ở trong lòng cô, nếu Lục Nhiên đọc sách, cũng là xem những thứ rất cao thâm, thảo luận triết lý nhân sinh, lên cao tư tưởng độ cao loại hình. Thế mà hắn lại nghiên cứu đến « hải tặc Luffy ».
Nhìn bên mặt lạnh nhạt tự nhiên của hắn, Giang Noãn bỗng muốn giở trò xấu, cô bỗng nhiên nâng người lên duỗi dài chân, lập tức dùng chân giẫm lên quyển kia manga, muốn xem hắn làm thế nào nhìn được.
Cô không thấy rõ Lục Nhiên xuất thủ thế nào, trong nháy mắt liền giữ lấy mắt cá chân của cô.
"Đây là cậu dùng bí kỹ độc môn, dùng chân lật sách sao?"
Đôi tay cầm kiếm, lực ngón tay có chút lớn, Giang Noãn muốn thu chân lại, lại bị Lục Nhiên không cần tốn nhiều sức bóp lấy, toàn bộ tư thế liền trở nên tức cười.
Lục Nhiên trực tiếp đem chân Giang Noãn từ trên mặt bàn lấy ra, cô cho là hắn sẽ buông tay, không ngờ gia hỏa này kéo một cái, đưa chân của cô đặt lên đùi hắn, giống như teong phim võ hiệp, Giang noãn một chân trên giường, một chân mở ra bị Lục Nhiên giữ trên đùi hắn, lung la lung lay, thật không chịu nổi.
"Ai da! Ai da! Cậu mau buông tay. . . Xương cốt của tôi! Xương cốt của tôi!"
"Xương cốt của cậu còn tốt. Còn dám giở trò xấu hay không?"Lục Nhiên nghiêng mặt qua hỏi cô
Giang Noãn lập tức lắc đầu: "Không! Không! Tôi làm bài! Tôi học tập cho giỏi!"
Lục Nhiên lúc này mới buông tay, Giang Noãn ngậm nước mắt ghé vào trước bàn sách.
"Nếu như cậu có thể thông qua kiểm tra sau khi tựu trường, chứng minh cho huấn luyện viên Giang thấy dù cho cậu có phân một phần tinh lực vào việc cậu thích, việc học tập vẫn không bị ảnh hưởng, chí ít sẽ có lí do để ông ấy kí tên lên phiếu báo danh của cậu." Lục Nhiên nói.
Miệng Giang Noãn xịu xuống, cô hiểu rất rõ bố của mình rất chấp nhất, chấp nhất mức có chút ngoan cố.
"Coi như tôi có thể tiếp tục học năm hai cao trung, ông ấy cũng sẽ không ký tên cho tôi."
"Tôi giúp cậu nói chuyện với chú ấy."
Giang Noãn nghiêng mặt nhìn về phía Lục Nhiên, cảm giác mình vừa nghe nhầm.
"Cậu nói là. . . Cậu sẽ giúp tôi nói chuyện?"
"Dù sao chưa chắc cậu có thể thông qua cuộc tuyển chọn thi đấu."
Vừa mới dấy lên hảo cảm, lại bị dập tắt.
"Tôi nói cho cậu biết, tôi rất lợi hại!"
"Cậu biết cái gì là lợi hại thật sự không?" Trong mắt có một loại lạnh nhạt, loại lạnh nhạt ấy trong mắt Giang Noãn giống như "Vương chi miệt thị" , khiên cô khó chịu.
Tác giả có lời muốn nói:
Từ hôm nay trở đi, ta vẫn là mỗi ngày 12 giờ trưa đổi mới chứ sao.
Kinh nghiệm của Giang Noãn là béo dưa cùng bạn bè cùng phòng đại học chân thực trải qua, từ mỗi lần ăn tiệc đứng vui vẻ hưng phấn đến cầm cự nhiều vô cùng cuối cùng ăn vào nôn đến mấy lần, cuối cùng nôn đến mất phương hướng, xông vào nhà vệ sinh nam. . . Cảm tạ các bạn học nam lớp khác giúp chúng ta thủ vệ. . .
Khi ta học sơ trung, cao trung, theo đuổi chính là « dòng sông huyền bí », kết quả đến đại học mới hoàn bộ, ta tương đối hoa tâm, ngay từ đầu thích Carl, về sau thích thi đấu cái kia cát, thời điểm hắn chết trong sa mạc ta trong chăn chảy nước mắt, về sau lại cảm thấy Ram Seth cũng không tệ ài ~
Sau đó còn truy quá « cờ hồn », nhỏ điền kiện họa phong là càng ngày càng tinh xảo, ban đầu ta thích tá vì, về sau yêu tháp mũi tên sáng, lại về sau ta lại ưu thích y sừng ca ca ~ ôi không có ý tứ ta lại hoa tâm nha.
Còn có « thợ săn », rác rưởi phú kiên bản nháp họa phong liền không nói, nhưng là tây tác thật sóng đủ vị, hì hì
Ta thích cao lạnh nam chính, nhưng thật ra là bởi vì «BLEACH » bên trong Kuchiki Byakuya, vừa ra trận liền rất kinh diễm, mặc dù nới rộng ra quay đầu nhìn lại không rõ hắn chỗ nào soái.
Không cẩn thận nói nhiều rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro