chương 7. Lửa nhỏ nấu cá viên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Tinh La thừa nhận, cô là loại người không cay không vui.

Nhưng mà, nhưng mà, ngày thường Bùi Dục Uyên cũng đâu có biểu hiện ra anh đối ớt cay đặc biệt căm ghét a... Anh, ngẫu nhiên, cũng, cũng ăn nha!

Nếu ở nhà nấu cơm, cô còn biết phối hợp cân đối, nhưng nếu ở bên ngoài ăn cơm, Bùi Dục Uyên chưa bao giờ cự tuyệt yêu cầu của cô...

Lý Tinh La còn muốn giãy giụa để cứu vớt chút ít, nhưng nhớ lại trước kia, cô có chút muốn rơi nước mắt, không thể nào T_T

Bùi Dục Uyên giống như, đích xác, thật sự không thể ăn cay...

Lão Bùi, che dấu đủ lâu a! Không thể ăn thì cứ nói ra, anh xem anh còn ngượng ngùng không chịu nói, em sẽ không chê cười anh đâu, phải nói ra thì chúng ta mới có thể cùng nhau nghĩ cách giải quyết được chứ: )

Điều quan trọng là biểu hiện của anh vẫn luôn trấn định, làm như không có việc gì mà ăn, xong rồi uống nước ô mai và nước trà?!

Sao có thể như vậy? Đột nhiên cảm thấy anh có điểm manh!
( ≧?≦ )

Nhưng, một người đàn ông, không thể ăn cay, nhưng lại không nói cho bạn biết, còn nguyện ý bồi bạn ăn, cũng thật tri kỉ quá, như vậy có phải cho thấy rằng Bùi Dục Uyên là có để ý tới cô không?

Nhưng hiện tại trong lòng lại tràn đầy tự trách, cô thế nhưng đến bây giờ mới phát hiện ra anh không thể ăn cay, còn hại anh ăn lâu như vậy! Anh cũng không nói, vẫn luôn thân sĩ mà chiếu cố khẩu vị của cô. Anh anh anh, thật là?_? Cô cảm thấy mình có chút vô tâm a!

"Làm sao vậy?" Bùi Dục Uyên nghe điện thoại xong liền thấy bộ mặt rầu rĩ, không vui của cô, vừa rồi không phải giống như một con mèo ăn no lười biếng sao? Sao vừa đi WC về thì biến thành như vậy?

"Không có việc gì." Lý Tinh La gục đầu xuống, kéo cánh tay anh, "Chúng ta đi thôi." Về sau không bao giờ tới nơi này nữa.

Lý Tinh La là một người tương đối cố chấp, một khi đã nhận định là rất khó buông tay, tỷ như đối với Bùi Dục Uyên.

Bởi vậy sự kiện "Bùi Dục Uyên không thể ăn cay" vừa mới xuất hiện thì trong đầu cô vẫn luôn nghĩ về nó, thời thời khắc khắc nhắc nhở cô. Việc này làm cho cô rất áy náy, cũng rất tự trách, càng cảm thấy mình chỉ đang tự thổi phồng tình cảm Bùi Dục Uyên dành cho mình.

Bùi Dục Uyên nhìn cô ngây ngốc, thật sự rất nghi hoặc về lí do tại sao cô đột nhiên không vui.

Tuy nhiên, lúc anh ôm Lý Tinh La ra khỏi tiệm lẩu, lại thoáng nhìn thấy một người đang đứng trong góc tối cười như không cười với anh, là Đoạn Vũ Kỳ, tựa hồ cảm thấy mọi chuyện đã minh bạch hết thảy.

Lý Tinh La làm bộ không nhìn thấy Đoạn Vũ Kỳ, nhưng trong lòng đã nghẹn một cục tức, lại như thêm dầu vào lửa, cô ta có coi cô còn tồn tại hay không?! Dám ở ngay trước mặt cô, câu dẫn Bùi Dục Uyên! Đoạn Vũ Kỳ, cô ta thật sự quá ghê tởm rồi.

Lý Tinh La cúi đầu, suy tư, trong mắt ánh lên tia tính kế.

Nếu cô suy luận không có sai... Như vậy, Đoạn Vũ Kỳ, ngượng ngùng, cô chọc tới tôi, tôi có thù tất báo.

Bùi Dục Uyên nhíu mày, nhìn tiểu nhân nhi bên cạnh uể oải không vui, lần đầu tiên vì người phụ nữ kia cảm thấy bực bội.

Tiểu cô nương tính tình đơn thuần (⊙o⊙)?, không biết Đoạn Vũ Kỳ vừa nói cho cô về chuyện gì, sợ cô bi thương, càng lo lắng cô hiểu lầm, bởi vậy trên đường trở về, hai người đều im lặng, có vẻ tâm sự nặng nề.

Một đường trầm mặc cho đến khi tới thang máy.

Mặt Bùi Dục Uyên không cảm xúc, một tay để trong túi quần, một tay rũ xuống bên đùi, siết chặt, buông ra lại siết chặt vào.

Lý Tinh La đứng bên cạnh anh, hai bàn tay trắng nõn quấn vào nhau, sắc mặt uể oải.

Kỳ thật cô cảm thấy mình nên biểu hiện thê thảm hơn chút nữa.

"Ngây ngốc làm gì?" Bùi Dục Uyên vỗ nhẹ lên eo cô, lại nhìn xuống những ngón tay bị quấn đến trắng bệch của cô.

"Không thoải mái?" Bùi Dục Uyên ôm cô ra khỏi thang máy, cau mày dò hỏi.

Lý Tinh La cười miễn cưỡng, "Ừm..."

Hiện tại, Bùi Dục Uyên tương đối bực bội.

Đã lâu chưa có cảm giác như vậy, Trước giờ, tiểu cô nương vẫn luôn dính chặt lấy anh, cơ hồ lúc nào cũng bộc lộ cảm xúc chân thật nhất trước mặt anh, càng đừng nói giống như hôm nay, lại ở trước mặt anh mà miễn cưỡng cười, đây là ngụy trang cái gì?

Loại cảm giác này tựa như, tựa như đứa trẻ bị người khác khi dễ, nhưng mình lại không được nó tín nhiệm, tự mình thương tâm cũng không kể cho anh, thật sự rất khó chịu.

Vừa vào cửa, Lý Tinh La mở miệng trước: "Em... Em mệt, em tắm trước."

Bùi Dục Uyên nhìn bóng dáng cô, "Ừ."

Lý Tinh La nghe tiếng anh đáp trả, rõ ràng cơ thể trở nên cứng đờ, rồi sau đó uể oải bước vào phòng tắm.

"Lạch cạch!"

Cửa đóng lại.

Bùi Dục Uyên bực bội, vứt tây trang sang một bên.

Lúc ăn lẩu còn tốt, sao đột nhiên cảm xúc lại thay đổi chóng mặt như vậy, Đoạn Vũ Kỳ kia đã nói gì với cô?

Không đúng không đúng! Bùi Dục Uyên nhấn ấn đường, anh cảm thấy cảm xúc lúc này của mình thật kỳ quái. Dù Đoạn Vũ Kỳ có nói gì đi nữa thì sao chứ? Hà tất phải bực bội? Bùi Dục Uyên đang cố gắng tẩy não mình "Tôi không bực bội tôi rất bình thản", nhưng trên thực tế...

Bùi tổng của chúng ta hiện tại đang rất đau đầu.

Bùi Dục Uyên ngồi trên ghế sô pha một lát, Lý Tinh La còn chưa tắm xong, vì thế anh quyết định vào thư phòng lấy điếu thuốc. Bởi vì tiểu cô nương tức giận, chỉ còn một mình, anh đã lâu không hút thuốc.

Chỉ là không nghĩ tới vừa đi qua phòng tắm lại thoáng nghe thấy âm thanh nức nở vì khóc của cô, cô còn rất thông minh biết mở vòi hoa sen để che giấu thanh âm khụt khịt của mình...

"Phanh!"

Cửa phòng tắm bị Bùi Dục Uyên đẩy mạnh ra. Thần sắc của người đàn ông tối lại.

Lý Tinh La ngẩng đầu, nhìn anh, hai mắt đẫm lệ.

Nghe thấy tiếng khóc ẩn nhẫn của cô, trong nháy mắt anh hoàn toàn không biết phải làm sao, lại đau lòng, lập tức không chút suy nghĩ liền mở cửa.

Vừa mở ra, thấy cô đang ôm đầu gối, ngồi xổm ở góc tường khóc thút thít, một bộ dáng thật đáng thương.

"Làm sao vậy?" Bùi Dục Uyên bước nhanh tới chỗ cô, ngồi xổm xuống, dùng một bàn tay ôm lấy cô, một bàn tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên.

Lý Tinh La thấy anh tiến vào, giọt lệ đang cố gắng ức chế bỗng nhiên chảy ra, nước mắt như những hạt trân châu lấp lánh rơi xuống.

"Ưm... Hu hu hu..."

Bùi Dục Uyên ôm cô vào trong lòng ngực, trái tim nôn nóng, ngữ khí lại vạn phần ôn nhu, "Ngoan, làm sao vậy? Nói cho anh biết."

Lý Tinh La vùi đầu trong ngực anh, thanh âm rầu rĩ, còn mang theo giọng mũi: "Đoạn Vũ Kỳ... Nói... Anh... không thể ăn... cay... hu hu hu,"

Quả nhiên cùng người phụ nữ này có quan hệ.

Chỉ là...

Không ăn cay thôi, sao lại khóc thành vậy?

"Ngoan đừng khóc, anh có thể ăn cay được hay không thì có sao đâu, sao lại khóc?"

Trước đó vẫn luôn suy đoán mọi điều, giờ lại nghe chính miệng anh thừa nhận, cô khổ sở vô cùng.

Trong lồng ngực, thanh âm ủy khuất: "Đoạn Vũ Kỳ so với em hiểu... anh hơn... Anh không thể ăn cay, em không phát hiện ra... Em không... hiểu chuyện, mỗi lần ăn cơm, còn... Hức... đòi anh ăn cùng... Cô ấy so với em săn sóc hơn... So với em cũng xinh đẹp hơn... Em thấy hai người hôm nay... Mặt mày... Đưa tình... Hức... Anh có phải... Lập tức... Liền... Hức... Đi tìm cô ấy... Không cần em... Ô ô ô ô..."

Ban đầu chỉ muốn làm ra vẻ thương tâm, nhưng không nghĩ tới càng nói, trong lòng Lý Tinh La càng tự trách, ép cô không thở nổi, cực kỳ khó chịu.

Lúc đầu Bùi Dục Uyên nghe mà cảm thấy buồn cười, trông giống như một đứa trẻ, lúc sau sao lại trở thành một bộ mặt mày đưa tình?!

"Đồ ngốc, cô ấy nói cái gì em cũng tin sao?" Bùi Dục Uyên ôn nhu, kiên nhẫn giải thích, "Anh có thể ăn cay." Anh cố ý nhại theo giọng mũi của cô, "Chỉ là không thích, nhưng vẫn có thể ăn, hơn nữa khi anh cơm, anh vẫn ăn chút cay mà, em nghĩ lại xem có đúng không?" Chưa từng cúi đầu xin lỗi người khác, lần đầu tiên Bùi tổng dành hết tâm tư để đi dỗ dành một cô gái, nhưng không hề cảm thấy phiền nà.

Hiển nhiên người trong lòng tạm dừng việc khóc, cẩn thận nhớ lại.

Bùi Dục Uyên nhìn vẻ mặt mơ hồ của cô, không ngừng cố gắng: "Lại nói ớt cay cũng có rất nhiều chỗ tốt, em thích ăn, anh đây ăn cũng rất bình thường đúng không?"

Giống như không có cái gì không đúng...

"Nhưng mà Đoạn Vũ Kỳ..." Nói đến lại muốn khóc.

Bùi Dục Uyên nhanh chóng ngắt lời, "Khi nào bọn anh mặt mày đưa tình, A La của anh vừa xinh đẹp vừa đáng yêu như vậy, sao anh lại đi nhìn cô ấy..."

Nói bừa!!!

Người trong lòng trầm mặc, không sao, cô rất thích anh nói như vậy để dỗ dành mình!

"Nói cho anh biết, cô ấy còn nói gì nữa? "

"Cô ấy nói anh cảm thấy lẩu không xứng với thân phận cao quý của cô ấy, cho nên đã mời cô ấy đi ăn đồ ăn Tây dưới ánh nến... " Lý Tinh La ngập ngừng, nửa thật nửa giả.

--
Bùi Dục Uyên: Vì sao anh lại phiền như vậy: )

Lý Tinh La: Bởi vì chột dạ a: )

Mảnh nhỏ action!

Một phút đồng hồ trước: Không đúng không đúng! Bùi Dục Uyên nhấn ấn đường, anh cảm thấy cảm xúc lúc này của mình thật kỳ quái. Dù Đoạn Vũ Kỳ có nói gì đi nữa thì sao chứ? Hà tất phải bực bội? Cô thương tâm khổ sở vì việc gì? Anh là tổng tài phải biết được!!!

Một phút đồng hồ sau: A a a quá phiền! Bảo bảo ở trong phòng tắm làm cái gì?! Có phải là trốn bên trong tự mình thương tâm hay không a! 【 tan nát cõi lòng? Sốt ruột? Nôn nóng 】

Đạo diễn: Bùi đáng thương, còn tốt chứ: )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro