Chương 34: Túc Lăng trở lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đệ lại thua rồi!"

Túc Vũ nhìn chằm chằm bàn cờ, hai mắt muốn lòi cả ra ngoài, hắn dùng lực vỗ vỗ đầu, khẽ nói: "Kỳ quái, chỉ có mấy quân cờ như vậy, vì sao đệ nhìn hoài vẫn không thấy huynh đánh ra được bốn quân cờ liên tục khi nào?"

Cờ vây nhiều quân như vậy, thời gian cũng lâu, khó tránh khỏi sẽ có thời điểm không chú ý, nhưng trò chơi này chỉ có mấy chục quân, thời gian cũng chỉ có một khắc, sao vẫn sơ hở vậy? Túc Vũ không cam lòng vội la lên: "Lại đến một ván."(1 khắc: 15')

Túc Nhậm buồn cười, hiện tại đã  là canh ba rồi, hắn cũng không muốn cùng Vũ chơi nữa, không phải trò chơi này không tốt, mà là đối thủ quá yếu, một chút hứng thú cũng không có. Vũ luôn là người không có chút hứng nào với cờ vây bây giờ lại chung tình với cờ năm quân, đã qua bốn năm ngày, mỗi ngày đệ ấy luôn quấn lấy hắn chơi cờ nhưng lần nào cũng thất bại thảm hại.

Túc Nhậm đứng dậy vươn vai, trả lời: "Đêm nay dừng tại đây đi, ngày mai đệ còn phải luyện binh nữa."

Túc Vũ giữ chặt ống tay áo Túc Nhậm , vội la lên: "Nhị ca, một ván nữa thôi, đây là ván cuối cùng!"

Bất đắc dĩ, Túc Nhậm đành phải ngồi xuống.

Túc Vũ lần này mỗi một quân đều đánh hết sức cẩn thận, hết sức chăm chú.

Một màn này ở trong mắt Túc Lăng - người vừa mới tham gia cung yến trở về, phi thường quái dị, Vũ khi nào thì có hứng thú với cờ vây rồi?

Điều này cũng làm cho Túc Lăng  có chút tò mò, tiến vào thư phòng, Túc Lăng đi đến phía sau Túc Vũ , nhìn rõ bàn cờ các quân xếp cùng một chỗ, không hề có trất tự của một ván cờ, mày gắt gao nhăn lại.

Túc Nhậm sớm đã nhìn thấy hắn, thấp giọng kêu lên: "Đại ca."

"Đại ca?"Túc Vũ khó hiểu ngẩng đầu lên, nhìn chung quanh một chút, rốt cục phát hiện Túc Lăng ở sau mình, Túc Vũ ngạc nhiên nói: "Đại ca huynh về khi nào vậy?"

Trên người Túc Lăng mang theo mùi rượu, Túc Nhậm một bên không chút để ý lại đánh một quân, vừa cười vừa nói: "Đặc phái viên của Bắc Tề quốc đến chơi, đêm nay Hoàng Thượng ở trong cung thiết yến khoản đãi, đại ca là vì chuyện này trở về đi?"

Túc Lăng không có trả lời có phải hay không mà chỉ lạnh giọng hỏi: "Trong phủ có xảy ra chuyện gì hay không?"

Nhìn bọn hắn nhàn nhã chơi cờ như vậy, trong phủ hẳn là không có xảy ra chuyện gì, nhưng hơn mười năm qua Băng Luyện rất ít khi dị động như thế, rốt cuộc là vì chuyện gì?

Biểu tình Túc Lăng thật sự làm cho tâm Túc Vũ nhảy lộp bộp, đại ca chắc là không biết chuyện hắn cùng nữ nhân kia so với luyện binh đi?

Tuy rằng đây cũng không phải chuyện gì xấu, nhưng nếu đại ca biết hắn không luyện trận thế mà lại đi lấy một đám tân binh để đánh cược thì sẽ nổi trận lôi đình mất. Túc Vũ hoảng loạn nhìn về phía Túc Nhậm, chỉ thấy hắn thoải mái cười, vẻ mặt thản nhiên trả lời: "Không có, mọi thứ cũng không khác gì nhiều."

Túc Vũ âm thầm bội phục, quả nhiên nhị ca giỏi nhất vẫn là trợn mắt nói dối.

Không khác gì nhiều? Vậy Vũ sao lại như có tật giật mình? Túc Lăng cảm thấy nhất định là Băng Luyện đã xảy ra chuyện, mày kiếm nhăn lại, hỏi: "Ai đã chạm vào Băng Luyện?"

A? Túc Vũ sửng sốt, nguyên lai đại ca nói đến là Băng Luyện. Cảm thấy buông lỏng, Túc Vũ kêu lên: "Ai dám chạm vào nó?"

Thanh kiếm kia đúng tà khí, lúc trước hắn đã cầm lấy một lần, thiếu chút nữa là bị đông chết.

Băng Luyện quả nhiên là đã lựa chọn Thanh Mạt, ngay cả Xích Huyết ở xa ngàn dặm cũng có thể cảm giác được tâm ý của nó. Nghĩ đến biểu tình của đại ca khi biết chuyện Túc Nhậm liền phấn khích, nhưng mà bây giờ hắn cũng không tính nói rõ, loại chuyện này đại ca phải tự mình phát hiện mới tốt nha.

Túc Vũ ra vẻ khó hiểu hỏi: "Băng Luyện có gì khác thường sao?"

"Không có việc gì."

Đi được vài bước, Túc Lăng bỗng nhiên dừng lại, hai người nhìn theo bóng hắn, nghĩ hắn có điều muốn nói nhưng một lúc sau, chỉ nghe giọng nam lạnh lùng mang theo vài phần thất vọng nói: "Nhậm, kì nghệ của đệ càng ngày càng kém."

"Đệ... "Túc Nhậm dở khóc dở cười  nói, kì nghệ hắn khi nào kém? Cái bọn họ đánh cũng không phải là cờ vây...

Đáng tiếc Túc Lăng không tính nghe hắn giải thích, bóng dáng cao lớn sớm đã đi đến ngoài viện.

"Ha ha ha ha cáp..."Túc Vũ phục hồi tinh thần lại, trong thư phòng lập tức phát ra một tràn cười, thật buồn cười nha, nhị ca mà cũng có ngày hôm nay.

Ánh trăng cong hình lưỡi liềm,trời đầy sao, khu rừng mấy ngày ồn ào nay phá lệ im lặng, trong rừng rậm nhìn không thấy một tia ánh sáng, càng miễn bàn đến bóng người.

Phía sau một gốc cây to, một bóng đen dựa lưng vào thân cây, khép hờ hai mắt nhìn rất là thích ý, nhưng trên vai lại vác một trường cung. Dưới chân có mấy mũ tên, bên hông là một chủy thủ tinh xảo khéo léo, một bộ dáng võ trang hạng nặng.

Đúng vậy, Cố Vân đêm nay muốn đi săn.

Còn có ba ngày nữa là tới lúc tỷ thí, đối với những tướng sĩ tuổi trẻ này, nàng coi như vừa lòng. Nói về luyện tân binh nàng rất có tự tin, về sức chịu đựng, sức bật cùng năng lực cơ động thì đội ngũ nàng luyện tuyệt đối là tân binh xuất sắc nhất của Túc gia quân.

Tối nay nàng cho bọn họ nghỉ ngơi không cần đến huấn luyện, thứ nhất để bọn họ nghỉ ngơi dưỡng sức vì nàng phải chuẩn bị bài huấn luyện cuối cùng; thứ hai là -- nàng đêm nay phải bắt được một con chuột.

Năm ngày, cảm giác bị nhìn trộm không thể nào sai được, nàng khẳng định là có người ở trong bóng tối quan sát nàng, đêm nay rảnh rỗi nàng không ngại gặp hắn.

Đêm dần dần khuya, mọi thứ càng trở nên yên tĩnh.

Đôi mắt khép hờ mắt phút chốc mở ra, Cô Vân thu liễm hơi thở, khóe môi cũng giơ lên một chút,  đến đây con mồi của ta  ~~

Bóng dáng Ngao Thiên quỷ mỵ nhẹ nhàng không tiếng động xuất hiện ở nơi hắn thường lui tới, trong rừng rậm trừ bỏ tiếng côn trùng kêu và tiếng lá cây sàn sạt thì cũng không có giọng nói quen thuộc kiêu ngạo kia.

Nàng, tối nay chưa có tới?

Tâm tình không hiểu sao lại kém đi, Ngao Thiên không biết là do thất vọng hay do đêm nay không có ai để hắn tiêu tốn thời gian.

Đứng yên một lát,  bóng dáng cao lớn đang muốn rời khỏi thì giọng nói quen thuộc kia bỗng nhiên lạnh lùng vang lên, "Đêm nay không có trò hay để xem đâu, nếu đã muốn đến đây, không bằng hiện thân đi."

Ngao Thiên bước chân bị kiềm hãm, nàng đang ở đây? Thế màà hắn lại không có cảm giác gì, đôi mắt luôn không có gợn sóng xẹt qua một tia sáng, hơi hơi nghiêng người, nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Cách đó không xa có một bóng đen nhỏ nhắn ngạo nghễ đứng giữa rừng cây, nàng vừa bước tới vừa ép hỏi: "Ngươi là ai? Vì sao lại rình coi ta luyện binh?"

Cố Vân chỉ nhìn thấy xa xa cod một bóng ảnh, chứ không nhìn rõ hình dáng của đối phương, vừa mượn cớ nói chuyện, vừa đi nhanh về phía người đó, ngay khi nàng đi gần đến hắn, bóng đen kia bỗng lắc mình nhanh chóng vọt ra xa bảy tám thước.

"Muốn chạy."Cố Vân vừa đuổi theo vừa giơ trường cung lên, tay kia cầm mũi tên nhọn, hướng về bóng đen mà bắn. Thời điểm nàng cho binh lính luyện tập bắn tên nàng cũng đã thử bắn một chút, thật sự không thể so cùng súng lục, nhưng tốt xấu gì nó là vũ khí chiến đấu ở cự ly xa duy ở đây.

Mũi tên dài bay sượt qua bên tai của Ngao Thiên, mũi tên xé gió mà đi có thể thấy người bắn tên xuống tay rất tàn nhẫn, nữ nhân này thế mà lại bắn tên.

Ngao Thiên bỗng nhiên phi lên ngọn cây rồi biến mất chỉ thấy tán cây, lá cây, nhánh cây rung động, một lúc sau, tất cả đều trở về bình thường.

Cố Vân ngưng thần tĩnh khí, cẩn thận lắng nghe, lại không còn một tia hơi thở.

Vậy mà để cho hắn chạy thoát. Thực đáng tiếc, nếu nàng cầm trong tay là súng lục M92F , hắn nhất định chạy không được.

Lăng Vân các.

Hai thanh trường kiếm một trắng một đỏ, lẳng lặng nằm ở trên bàn, nhìn qua, cũng không chỗ đặc biệt. Nhưng nhìn kỹ một chút liền thấy dưới ánh trăng bạch kiếm lạnh như băng tuyết, hồng kiếm nóng như dung nham, ẩn trong hai kiếm có một cỗ kình lực đang lưu động.

Túc Lăng tay cầm Băng Luyện, khẽ vuốt thân kiếm, một cỗ hàn khí theo lòng bàn tay chậm rãi truyền đến cũng không khác gì úc trước, hiển nhiên là Băng Luyện không có bị hao tổn, thế thì vì sao  ngày ấy nó lại xao động như thế, ngay cả Xích Huyết cũng cảm nhận được nó dị thường.

Túc Lăng đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, Băng Luyện trong tay bỗng nhiên lạnh hơn hơi thở lãnh liệt  so với ngày thường còn lạnh hơn gấp ba phần, mà một chút oánh bạch lưu quang liên tiếp chớp động, cũng biểu hiện nó hưng phấn.

Băng Luyện là bị làm sao vậy?

Túc Lăng đang muốn rút Băng Luyện ra xem đến tột cùng là nó bị gì thì nó lại im lặng nằm xuống, cùng lúc đó, Túc Lăng cũng cảm giác được có người đang tới gần Lăng Vân các.

Từ giáo trường đi vào tướng quân phủ, Cố Vân vừa đi vừa tự hỏi  người đêm nay là ai, chắc chắn không phải là Túc Vũ, hắn không có võ công tốt như vậy, cũng sẽ không làm ra chuyện này. Vậy tướng quân trong phủ ai có thể làm loại chuyện này đây?

Khi đii qua Lăng Vân các của Túc Lăng, Cố Vân nhìn thấy cửa viện hắn khẽ đóng, đi lên phía trước vài bước, Cố Vân ngừng lại. Lần trước giáo huấn nói cho nàng, sân viện của Túc Lăng thường xuyên không khóa, nói không chừng bên trong lại xuất hiện một tên tiên phong, phó tướng linh tinh, đêm nay nàng mệt chết đi được, không muốn đánh một trận nữa đâu.

Cố Vân xoay người rời đi, trong viện lại truyền đến một tiếng hừ lạnh, "Ai?"

Âm thanh này là... Túc Lăng. Hắn thật sự đã trở lại?

Cố Vân còn đang suy nghĩ có nên đáp lại hay không, vẫn là không nên đi, dù sao hắn cũng không biết bên ngoài là ai.

"Tiến vào." Giọng nói lạnh như băng mà chân thật đáng tin lại vang lên, Cố Vân chần chờ một hồi, vẫn là đi vào, nàng cũng có một số việc cần bàn với  hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro