Chương 41: Huấn luyện cuối cùng (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết ứng biến, đầu óc cứng nhắc, hữu dũng vô mưu. Cát Kinh Vân muốn chọc cho nàng tức chết sao?

Mỗi lần Cố Vân nói xong một câu, đầu Cát Kinh Vân liền thấp xuống một chút, con người rắn rỏi này chưa từng cúi thấp đầu đến như vậy nhưng nhìn đến người trước mặt kia, hắn liền xấu hổ không chịu nổi.

Cố Vân lười liếc hắn một cái, quay đầu nhìn về phía Lãnh Tiêu luôn không nói một câu , Cố Vân cũng không có sắc mặt tốt, "Lãnh Tiêu, ngươi có biết chính mình tại sao lại thua hay không?"

Lúc này đây, Lãnh Tiêu không có trả lời không biết, chỉ trầm mặc đứng đó, ánh mắt cũng không dám đối diện với cặp mắt sắc bén kia .

Ngữ khí tuy vẫn nghiêm khắc, nhưng so với Cát Kinh Vân ngu dốt, Lãnh Tiêu mưu lược vẫn là làm cho Cố Vân vừa lòng, "Chủ động tập kích không sai, ở trên chiến trường, tính kế là ưu điểm của ngươi. Nhưng là ngươi mù quáng tự tin, khinh thường đối thủ, sẽ làm ngươi giống như bây giờ, thua thất bại thảm hại."

"Ta không có."Lãnh Tiêu không phục trả lời.

"Không có?"Lãnh Tiêu nóng lòng phủ nhận làm cho Cố Vân thật sự nổi giận, "Ngươi chỉ chừa ba mươi người ở lại, cũng chính là một phần tám toàn bộ binh lực ở trong doanh. Trong quân doanh dự trữ lương thảo, nước uống, binh khí, bản đồ quân sự cùng những thứ quan trọng khác, ta hỏi ngươi, một phần tám binh lực này, ngươi làm thế nào bảo vệ được quân doanh của ngươi?"

Lãnh Tiêu trầm mặc, Cố Vân cười lạnh nói: "Để ta giúp ngươi trả lời, bởi vì ngươi tự cho là đúng, cho rằng mình đã phái người ngăn chặn bên ngoài thì quân doanh sẽ an toàn không cần lo lắng, bởi vì ngươi khinh thường đối thủ, cho rằng nếu có người xông ra được thì đi đến đây thì cũng đã không còn sức để chiến đấu, một phần tám binh lực cũng có thể nghênh chiến. Có phải hay không?"

Lãnh Tiêu như trước trầm mặc, Cố Vân không dễ dàng tha thứ lớn tiếng quát: "Trả lời ta."

"Đúng."Lần đầu tiên, Lãnh Tiêu dùng đem hết toàn lực trả lời, đồng thời đã thừa nhận chính mình tự cho là đúng.

Hai chủ tướng bị mắng máu chó đầy đầu, tướng sĩ phía sau đều âm thầm kinh hãi. Khi Cố Vân từng bước một đi vào giữa bọn họ, mỗi người tâm đều nhấc tới cổ họng.

Cố Vân đi đến bên tướng sĩ một thân lầy lội, nhưng vừa rồi lại cười rất vui vẻ, hỏi: "Ngươi thấy vui lắm đúng không? "

Tiểu tướng sợ tới mức không dám trả lời, lại không dám cúi đầu, chỉ có thể thẳng tắp đứng ở nơi đó, đôi mắt Cố Vân âm lãnh đảo qua gương mặt trẻ tuổi của các tướng sĩ , hỏi: "Các ngươi nghĩ mình đang làm gì hả? Là tản bộ hay là chơi đùa? Tự mình nhìn lại mình đi, có điểm nào giống một quân nhân hay không, có giống một người đã trải qua một trận chiến ác liệt hay không?"

Cố Vân đêm nay bị tức không nhẹ, đây chính là tinh anh nàng cố sức dạy trong nửa tháng trời sao? Cố Vân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, âm thanh cũng bị tức giận đến phát run, " Trận chiến dạ tập chân chính mà các ngươi đối mặt là Túc Nhậm thân kinh bách chiến, mưu lược, chiến thuật đều nổi tiếng, đối thủ là Túc Vũ dũng mãnh vô địch, các ngươi lấy thái độ như vậy đi ứng chiến, kết quả chỉ có thể thua đến thảm hại. Trên chiến trường, các ngươi đối mặt là địch nhân cùng hung cực ác, các ngươi lấy thái độ như vậy đi nghênh chiến, chắc chắn là chết không thể nghi ngờ."

Dưới ánh trăng, bóng dáng Cố Vân cao gầy thẳng tắp đứng giữa một đám tráng hán, lồng ngực phập phồng không ngừng thể hiện tâm trạng buồn bực và thất vọng của nàng.

Thật lâu sau, Cố Vân không để ý đến bọn hắn nữa mà rời đi, khi nàng đi đến cuối hàng của đội ngũ, tất cả tướng sĩ đồng loạt xoay người lại, lớn tiếng hô: "Hãy cho chúng tôi cơ hội làm lại một lần nữa."

Giọng nam chỉnh tề và hùng tráng ở giữa đêm đen làm chấn động lòng người nhưng lần này Cố Vân không có quay đầu lại "Tính mạng chỉ có một. Không phải chuyện gì cũng có cơ hội lần hai. Hôm sau, là cơ hội cuối cùng của các ngươi, chính mình tự giải quyết cho tốt đi." Chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu sau đó nàng cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Trơ mắt nhìn thanh ảnh kia biến mất ở trong bóng đêm, bọn họ không có tư cách gọi nàng lại. Dưới ánh trăng, từng bóng lưng to lớn đứng ở chỗ đó thật lâu, ai cũng không nói một câu hay động đậy một chút.

Cát Kinh Vân bỗng nhiên nhìn về phía Lãnh Tiêu, trên mặt đã không còn tức giận hay không cam lòng nữa mà chỉ còn lại sự trầm ổn, "Chúng ta lại đấu với nhau một lần nữa."

Lãnh Tiêu nhìn thẳng vào mắt Cát Kinh Vân một cái, sảng khoái trả lời: "Được!"

Hai người xoay người lại, đối mặt với các tướng sĩ đang suy sụp, cùng nhau lớn tiếng hỏi: "Chúng ta lại đấu với nhau một lần nữa, có được không?"

Chúng tướng đầu tiên là sửng sốt, rất nhanh lập tức cùng kêu lên: "Được!"

Phía sau vang lên một tiếng như hổ gầm, sĩ khí tăng vọt, Cố Vân cước bộ hơi dừng lại, nhưng không có quay lại, mà tiếp tục đi về tướng quân phủ, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, cước bộ cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Người trẻ tuổi chịu một ít đã kích cũng có chỗ tốt nha.

Tướng quân phủ.

Thư phòng.

Cố Vân cùng Túc Vũ đều không có đi sân huấn luyện vào sáng sớm Túc Nhậm liền phái người thỉnh bọn họ đến thư phòng.

Ngoài phòng ánh sáng mặt trời như lửa, trong phòng không khí trầm lặng. Cố Vân cùng Túc Vũ ngồi đối diện nhau, lại thiếu đi mùi thuốc súng, hai người tựa hồ có tâm sự, ngay cả đấu võ mồm đều không có hứng. Cố Vân dựa lưng vào ghế, trong lòng nghĩ đến kế hoạch sau trận chiến dạ tập, nàng hiện tại có thể xác định, Tình ở trong phủ Thừa Tướng, nàng phải đi gặp Tình, biết rõ ràng tình tình huống hiện tại, mới có thể vạch ra kế hoạch trốn đi.

Mà Túc Vũ lo lắng là vấn đề tiền đặt cược, nghe nói nàng cũng thực cố gắng luyện binh, nếu là nàng thua, nhất định xấu hổ không chịu nổi đi. Nam tử hán đại trượng phu, hắn không định bức người quá, chỉ cần nàng về sau không cần kiêu ngạo như thế, hắn liền cũng không khó xử nàng.

Hắn không biết, Cố Vân căn bản là không nghĩ là nàng sẽ thất bại.

Sau cái bàn, Túc Nhậm có chút buồn cười nhìn hai người không yên lòng, rốt cuộc là ai muốn tỷ thí? Như thế nào giống như chỉ hắn để ý.

Ho nhẹ một tiếng gọi hồn hai vị thần du đã lâu, Túc Nhậm cười nói: "Hôm nay thỉnh hai người đến, là muốn thương nghị một chút, các ngươi quyết định áp dụng hình thức dạ tập gì? So sánh như thế nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro