Chương 52: Hôn mê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng, không có bình phong, không có màn che, không có gương đồng, cũng không giống như là phòng của một cô gái, nhưng trên giường gỗ lại có một cô gái nằm đó.

Nàng khép hờ hai mắt, trên mặt không có đau đớn, cũng không tái nhợt, chỉ giống như là đang ngủ thôi, nhưng là không khí xung quanh lại không bình thường, trước giường còn có một lão đại phu đang bắt mạch liên tiếp giơ tay lau trán, không dám nhìn các tướng quân trẻ tuổi trong phòng đang lo lắng.

Thật lâu, đại phu mới chậm rãi thu hồi tay, Túc Vũ lập tức nghênh đón, hỏi: "Thế nào?"

Nghe tiểu tướng mời hắn đến phủ chuẩn trị nói, cô nương đang hôn mê là phu nhân của Túc đại tướng quân, nên không dám có nửa điểm qua loa, nếu có sơ xuất, hắn vạn lần không chịu hết tội.

Khi Túc Vũ đến gần, đại phu một thân mồ hôi lạnh, nhưng cũng không dám nói bậy, nơm nớp lo sợ trả lời: "Phu nhân mạch tượng bình thường, hơi thở lâu dài, lão phu... Lão phu tài sơ học thiển, thật sự không nhìn ra là chứng bệnh gì."

Lại là một cái lang băm.

Túc Vũ nổi trận lôi đình, quát: "Đi."

Lão giả đứng dậy như chạy trốn ra ngoài khỏi phòng, Túc Vũ đối với tướng sĩ ngoài cửa quát: "Các ngươi tìm một lang băm như vậy đến để làm gì?"

Tướng sĩ khó xử trả lời: "Bẩm phó tướng, kinh thành đại phu có danh tiếng đều đã mời tới."

Bắt đầu từ sáng sớm hôm qua đến bây giờ đều đã thỉnh mười mấy đại phu, có thể thỉnh bọn họ đều đã thỉnh.

Túc Vũ muốn nghe hiển nhiên không phải cái này, cả giận nói: "Lại đi tìm đại phu khác cho ta."

"Rõ."

Trên giường người cứ nằm im như vậy, không khí trầm lặng, Túc Vũ không muốn thấy Thanh Mạt như vậy, nàng không nên là có trạng thái này. Nàng phải là người kiêu ngạo, cuồng vọng, nàng không nên như thế.

Cắn răng một cái, Túc Vũ đối với bình tĩnh Túc Nhậm ở một bên nói: "Nhị ca, nếu không ta tiến cung thỉnh ngự y đến nhìn một cái đi."

Túc Nhậm lắc đầu, thản nhiên trả lời: "Ngự y trong cung, không tiện kinh động, cũng không cần quá mức lo lắng, một nhóm đại phu đều nói nàng mạch tượng bình thường, chắc là không phải bệnh nặng, cũng sẽ không có trở ngại gì, để cho nàng tĩnh dưỡng vài ngày xem."

Bọn họ đều đã thỉnh hết danh y trong kinh thành nhưng không ai nhìn ra được là bệnh gì, kia chỉ có hai loại khả năng: một là Thanh Mạt mắc chứng bệnh lạ, nếu là như thế ngự y phỏng chừng cũng bất lực; một loại khác chính là, nàng căn bản không bệnh.

Túc Nhậm một bộ không có việc gì, Túc Vũ lại không ủng hộ: "Nàng đã hôn mê hai ngày như vậy. Sao lại không có bệnh nặng. Dù là một người khỏe mạnh, nếu không ăn không uống vài ngày sao có thể chống đỡ được? Mấy tên lang băm đó, nhìn nửa ngày ngay cả cái rắm đều phóng không được."

Túc Nhậm than nhẹ một tiếng, đệ ấy sao lại trở nên như vậy? Vừa muốn mở miệng, thân mình cao lớn của Túc Vũ đã bước nhanh ra cửa. Túc Nhậm vội la lên: "Ngươi đi đâu?"

"Tìm đại phu."

Bỏ lại một câu liền biến mất. Túc Nhậm nhìn chằm chằm bóng dáng Túc Vũ vội vàng quá mức, nhìn lại nữ tử lẳng lặng nằm trên giường, hắn bỗng nhiên có một loại dự cảm không ổn.

Một lát sau, Túc Nhậm cũng rời khỏi căn phòng, đêm đã khuya, hết thảy đều khôi phục vẻ yên tĩnh vốn có. Trên giường nữ tử luôn bình thản yên tĩnh phút chốc mở mắt ra, cặp mắt thanh tỉnh tinh thần, sắc bén lợi hại, tuyệt đối không giống như người đã hôn mê hai ngày.

Cố Vân nhẹ nhàng giật ngón tay đã muốn cứng ngắc, trong lòng nhịn không được mắng. Đáng ghét, nàng không sợ đói bụng, cũng không sợ cảnh vật chung quanh ác liệt, nhưng không nhúc nhích hơn ba mươi mấy giờ, nàng thật sự không chịu nổi.

Nàng phải giữ cho hô hấp ổn định để cho đại phu không nhìn ra dị thường, cái này so với dã ngoại sinh tồn 72 giờ còn khó hơn. Ngưng thần tĩnh khí, cảm nhận được ngoài phòng quả thật không có người, Cố Vân mới chậm rãi ngồi thẳng dậy, đem chân trần để ở trước giường, một luồng khí lạnh từ gan bàn chân truyền đến, Cố Vân nháy mắt cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều.

Một bên hoạt động cổ, một bên Cố Vân đánh giá tình hình xung quanh, đây là một căn phòng lớn, bày trí đơn giản nhưng có thể nhìn ra được vật dụng bày trí khá quý, chắc là phòng dành cho khách.

Khi nhìn qua mấy bức tranh chữ phúc trên tường, ánh mắt Cố Vân bị một hình vẽ bát quái ở giữa hấp dẫn, lê đôi chân trần đi đến phía trước bức tranh, Cố Vân nhìn kỹ, quả nhiên đó là một bức bát quái, hơn nữa ám văn tinh xảo này cùng với vật chứng nàng thấy trước khi xuyên qua và giấy trấn (đồ chặn giấy) hình bát quái ở thư phòng đều rất giống nhau. Hay nói đúng hơn đó chính là tộc huy của Túc gia.

Bức tranh bát quái này so với giấy trấn (đồ chặn giấy) ở thư phòng rõ ràng hơn nhiều, Cố Vân định lấy bức tranh xuống, nàng nhìn trong phòng một vòng cuối cùng cũng tìm được giấy bút.

Vì để nắm chặt thời gian, Cố Vân đem bức tranh xuống, đem giấy Tuyên Thành đè lên trên, nhún một chút mực nước, dọc theo hoa văn bát quái cẩn thận vẽ xuống, vì không để mực lem ra, Cố Vân vẽ cực kỳ cẩn thận, khi vẽ xong thì mặt trời đã mọc rồi.

Lo lắng Túc Vũ lại đến, Cố Vân nhanh nhẹn đem bức họa trở về, giấy và bút mực đều để lại chỗ cũ, xác định mọi thứ đã về nguyên trạng, Cố Vân mới đem bức tranh gấp lại cẩn thận, để vào túi bên hông, nhưng vào lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân vội vàng.

Cố Vân mày nhanh nhíu, còn không để nàng yên sao? Mặt nàng nhăn lại nhưng chân lại không chút chần chừ phóng đến giường lớn, nàng vừa mới nằm xuống, ngoài cửa xôn xao một chút liền bị đẩy ra.

"Ngươi mau xem cho nàng, rốt cuộc là bị gì?"

Giọng Túc Vũ như sấm cũng từ từ vang lên. Chỉ chốc lát, một bàn tay đè lên trên cổ tay Cố Vân, thật lâu, đại phu cũng không nói, mày càng nhăn càng chặt, Túc Vũ nhịn không được hỏi: "Thế nào?"

Đại phu nghi hoặc hỏi: "Phu nhân mê man đã bao lâu?"

"Đã gần hai ngày, một giọt nước cũng chưa uống."

Cũng bởi vì như thế, hắn mới sốt ruột a. Đại phu chậm rãi thu hồi tay, khom người trả lời: "Phu nhân mạch đập mạnh mẽ, hoàn toàn không giống mạch tượng của người bình thường không ăn không uống hai ngày, có thể thấy được chứng bệnh này có chút kỳ lạ, lão phu nhất thời cũng không đoán ra, để lão phu xem xét lại đi."

Chứng bệnh như vậy, hắn chưa có gặp qua. Cố Vân âm thầm cười khổ, nàng cũng không nghĩ mạch đập lại mạnh mẽ như vậy, có lẽ vừa rồi chạy trốn quá nhanh, nhất thời không khống chế được. Vừa nghe lời này, Túc Vũ lại một lần nữa giận dữ: "Lại cái rắm, chờ các ngươi xem lại nàng đã chết đói rồi. Mau cút."

Đại phu sợ tới mức nhanh lui ra ngoài, người của tướng quân phủ, hắn đắc tội không nổi. Bên trong lại một lần nữa lâm vào yên tĩnh, Túc Vũ đi đến trước giường, ngoài cửa sổ ánh sáng đỏ xuyên qua cửa sổ chiếu lên mặt nàng.

Nàng giống như là đang ngủ, lông mi thật dài buông xuống, thực đáng yêu, thực nhu thuận, nhưng Túc Vũ lại cảm thấy không thoải mái, trong lòng không biết là đau hay là giận, một quyền nặng nề mà đánh vào khung giường, Cố Vân có thể cảm giác được giường run lên mãnh liệt. Tiểu tử này muốn gì chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro