Chương 85: Kế hoạch tác chiến (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đứng lại." Giọng nói lạnh lùng phía sau không mang chút cảm tình bỗng nhiên vang lên, Cố Vân dừng lại. Quay người lại, Cố Vân còn chưa mở miệng Túc Lăng đã không khách khí nói: "Nàng dùng thủy hệ đồ suy đoán vị trí loạn tặc bây giờ lại buông tay mặc kệ à?"

Cố Vân giận, nàng khi nào thì nói buông tay mặc kệ, hắn không kêu nàng, chẳng lẽ muốn nàng chen vào "Bày mưu tính kế"? Thật xin lỗi, nàng không dễ dãi như vậy.

"Túc Lăng, ngươi --" Hai ánh mắt lạnh lùng đối chọi với nhau, vào lúc Cố Vân sắp nổi bão thì Dư Thạch Quân đã ngửi được mùi thuốc súng chạy đến lấy lòng: "Đúng vậy phu nhân, ngài đã nghĩ ra được diệu kế sao có thể không tham dự thương nghị sách lược đánh bất ngờ? Ngài ngồi xuống đi, ngồi xuống đi!" Đôi vợ chồng này rốt cuộc là có chuyện gì vậy gặp mặt không nói một lời giống như cả đời không muốn gặp nhau thế.

Cố Vân không thèm để ý, mặt lạnh đứng ở cửa doanh trướng, lấy nhãn lực của Túc Lăng làm sao không thấy nhưng hắn lại làm như không thấy, tùy ý để nàng trừng mắt.

Túc Nhậm thầm cười trong lòng, đại ca rõ ràng muốn người ta lưu lại nhưng lại không nói được một lời hay, Thanh Mạt có mạnh miệng, cứng cỏi như thế nào thì cũng là nữ nhân, đại ca không thể nhẹ nhàng chút với người ta được sao? Mắt thấy không khí trong doanh trướng có chút ngột ngạt, Túc Nhậm nhìn tới bả vai đang băng bó của Túc Lăng mắt, liền sáng lên, đi đến thở dài: "Mọi người đều ngồi xuống nói đi, miệng vết thương của đại ca vất vả lắm mới ngừng máu, quân y đặc biệt dặn dò nhất định phải cẩn thận, không thể làm cho miệng vết thương nứt ra nữa."

Đôi mắt Túc Lăng vẫn sắc lạnh như trước, nhưng sắc mặt hắn xác thực rất kém, nàng âm thầm cắn răng, nể mặt ngày hôm qua hắn vì cứu nàng mà bị thương, lần này nàng nhịn. Cố Vân đi đến trước bàn, lôi ghế ra ngồi xuống, khó chịu trên mặt không che dấu chút nào nhưng ngoài miệng lại không nói gì.

Cũng may Túc Lăng cũng không nói gì làm Cố Vân tức chết, một đám người rốt cục có thể ngồi lại cùng nhau bàn bạc, Túc Lăng thân là chủ soái, điều binh khiển tướng đương nhiên là hắn đưa ra. Túc Lăng chỉ vào vị trí doanh địa của loạn tặc trên bản vẽ nói: "Dựa theo lời nói của Lâu Mục Hải, loạn tặc có ít nhất một vạn người, ngày mai Dư phó tướng dẫn năm ngàn tinh binh đi trước mở đường, đốt lửa thiêu núi, ta sẽ suất lĩnh hai vạn tinh binh đi sau, lấy lưới đánh cá vây công những kẻ đó, theo thế lửa chậm rãi thu hẹp vòng vây, tuyệt đối không thể để bọn loạn tặc chạy thoát."

Túc Nhậm đã tận mắt nhìn thấy vết thương nặng trên vai Túc Lăng không khỏi lên tiếng: "Đại ca, vết thương của huynh -- "

"Không sao, ta tự có chừng mực." Túc Lăng lãnh ngạo đánh gãy lời của Túc Nhậm, Túc Lăng tiếp tục nói: "Nơi giấu hoàng kim bốn phía đều thông suốt, Nhậm, đệ dẫn dắt một vạn tinh binh phân thành bốn đường, theo bốn phương hướng chặn lại nhất định không thể để bọn chúng mang hoàng kim đi. Một khi tìm được hoàng kim, lập tức trở về, đến lúc đó ta sẽ an bài Lâu Mục Hải tiếp ứng các ngươi."

"Rõ." Túc Nhậm không khuyên hắn nữa, cao giọng lĩnh mệnh, đại ca nhà mình, hắn rõ tính tình của huynh ấy nhất, nhiều lời cũng vô ích.

Nghe xong nửa ngày, đấu tranh anh dũng không có nghe đến tên của mình, thân là tiên phong, Hàn Thúc có chút nóng nảy, "Còn thuộc hạ?"

Túc Lăng thản nhiên trả lời: " Thương tích trên người ngươi còn chưa khỏi nên ở lại doanh."

Hàn Thúc bỗng nhiên đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tướng quân, vết thương nhỏ này không làm khó được thuộc hạ, xin cho mạt tướng mang binh xuất chiến."

Trên nét mặt cương nghị lộ rõ vẻ kiên trì và quyết tâm, Túc Lăng nhìn hắn một cái, cuối cùng sảng khoái nói: "Tốt, ngươi đi cùng Túc Nhậm, nhất định phải đem hoàng kim mang về."

"Rõ." Giọng Hàn Thúc vui vẻ vang dội.

Bọn họ bên này nói thật lâu, Cố Vân thủy chung không lên tiếng, Túc Lăng cứ nghĩ nàng còn tức giận, nhìn kỹ lại mới phát hiện nàng đang thất thần căn bản không nghe bọn hắn nói chuyện, Túc Lăng ảo não, Túc Nhậm trực tiếp hỏi: "Đại tẩu, tẩu dang suy nghĩ gì vậy?"

Suy tư trong chốc lát, Cố Vân vẫn là quyết định đem chuyện sáng nay nhìn thấy nữ nhân kia nói ra, "Hôm nay ở rừng mưa ta gặp được một nữ nhân khác, võ công không kém, đối với rừng mưa rất quen thuộc, xem cách ăn mặc như đã sinh sống lâu dài trong rừng mưa."

Nữ nhân?

"Nói không chừng nàng là nữ nhân của thủ lĩnh bọn loạn tặc." Đây là khả năng mà Hàn Thúc có thể nghĩ đến, bằng không một nữ nhân tại sao lại vô duyên vô cớ xuất hiện ở nơi thâm sâu dã núi này, còn quen thuộc địa hình như vậy.(thâm sơn dã lâm: núi sâu rừng rậm hoang dã)

Nghĩ đến nàng chỉ cùng người kia ở chung một nén nhang, Cố Vân lắc đầu, trả lời: "Không giống! Trên người nàng có một khí chất thanh linh cao ngạo, thật sự không giống nữ nhân được bao dưỡng có thể sánh bằng."

Bao dưỡng? Mấy nam nhân liếc mắt một cái, suy nghĩ của nàng đúng là không giống người thường.

Cố Vân đắm chìm trong suy nghĩ của mình, căn bản không để ý đến sắc mặt biến ảo liên hồi của bọn họ, chỉ tiếp tục nói: "Ta chỉ lo lắng trong phiến rừng mưa này ngoại trừ loạn tặc còn có người dân bản địa, sự tồn tại của bọn họ đối với chúng ta cũng là một loại uy hiếp. Nếu đốt núi phá hư nơi sinh sống của họ, chúng ta nhất định có không ít phiền toái." Đến lúc bọn họ cùng đường mà phản kháng, cho dù Túc tướng quân có ba vạn quân, chỉ sợ khó mà chống đỡ.

Lời Cố Vân nói cũng không phải không có khả năng, mấy người họ nháy mắt trầm mặc, bọn họ đều đem mục tiêu tập trung lên bọn loạn tặc, lúc này lại có thêm vấn đề? Nữ nhân rốt cuộc là có thân phận gì?

Vì trận đánh bất ngờ này mà không khí đac được nâng cao bây giờ lại có chút ảm đạm, lúc này Túc Lăng kiên định lên tiếng: "Mặc kệ nàng là nữ nhân của tên thủ lĩnh hay là dân bản địa, ngày mai nhất định phải hỏa công. Quân ta chỉ đốt cháy một phần nhỏ của cánh rừng, rừng mưa độ ẩm lớn, không có dầu hỏa, lưu hoàng làm chất dẫn cháy, lửa rất nhanh sẽ tắt. Chỉ cần quân ta có thể tốc chiến tốc thắng, trong mười canh giờ chấm dứt, cho dù là dân bản địa, chờ bọn họ phát hiện ra quân ta, đi đến tập kết thì quân ta cũng đã rút lui."

Túc Nhậm gật đầu phụ họa nói: "Đúng vậy, nếu là ngày mai không đánh thì phải đợi ít nhất nửa tháng bữa, lúc đó đã vượt qua kỳ hạn trên thánh chỉ." Kháng chỉ, cho dù là Túc gia quân cũng không chịu được.

Trong lòng cảm thấy không thích hợp nhưng lại nói không ra được là xảy ra vấn đề gì. Có kỳ hạn kia, Cố Vân cũng chỉ có thể gật đầu trả lời: "Được rồi, cũng chỉ có thể làm như vậy trước thoi."

Nhìn Cố Vân có chút không yên lòng, Hàn Thúc và Túc Lăng đều có vết thương trên người, Túc Nhậm nhìn về phía Túc Lăng, nói: "Đã sắp tới giờ tý, mọi người cũng đều mệt mỏi, hôm nay thảo luận đến đây đi, ngày mai giờ Thìn sẽ bàn bạc cụ thể hơn, đại ca xem như vậy được không?"

Túc Lăng cũng không kiên trì, gật đầu trả lời: "Được."

Hắn vừa nói xong, Cố Vân lập tức đứng dậy, không nói gì cất bước rời đi, mắt Túc Lăng lạnh xuống, cũng không thèm liếc nhìn nàng. Túc Nhậm âm thầm buồn bực, một người thì lấy thân cứu giúp, một người thì toàn lực hỗ trợ, không phải nên là chàng hữu tình, thiếp cố ý sao? Nhìn thế nào cũng không nên là cục diện như này nha.

Mọi người giải tán đi, Túc Lăng đang chuẩn bị hồi doanh, hồng ảnh đã lâu không thấy nhàn nhã lắc lư tiến vào, mắt phượng nhìn Túc Lăng từ trên xuống, Mộ Dịch chậc chậc cười nói: "Ta mới rời đi hai ngày mà thôi, ngươi đã bị thương thành thế này, quả nhiên không nên làm anh hùng, nhất là anh hùng cứu mỹ nhân."

"Nói xong rồi thì biến giùm đi." Đối với sự trêu chọc chế giễu của Mộ Dịch, Túc Lăng đã sớm chết lặng cũng lười quan tâm đến hắn, Túc Lăng đem thủy hệ đồ để vào hộp gỗ, đặt sau lưng giá sách.

Bị người phớt lờ, Mộ Dịch cũng không giận, vừa thở dài vừa đi ra ngoài, "Được rồi, ta thật vất vả tra được gia thế cuộc đời của Thanh tiểu thư, vốn là muốn cùng ngươi nói chuyện về vị tam tiểu thư của Thanh gia này, nếu ngươi đã không hứng thú, vậy ta đi đây."

Bàn tay cầm hộp gỗ dừng lại một chút, Túc Lăng xoay người, lạnh giọng nói: "Đứng lại."

Âm thanh không lớn, nhưng nếu cẩn thận nghe sẽ phát hiện một chút vội vàng trong đó. Khóe môi khẽ giơ lên, Mộ Dịch không tiếp tục thừa nước đục thả câu, ngồi xuống ghế, hứng trí cười nói: "Thanh Mạt, mười lăm tuổi, năm tuổi đọc thơ, bảy tuổi biết làm thơ. Mười tuổi cùng đánh cờ voziw sư phụ giỏi chơi cờ nhất Hạo Nguyệt, một trận hoà liền nổi danh khắp nơi, sau lại đánh thắng đặc phái viên các quốc gia. Dù tuổi còn nhỏ nhưng bằng kì nghệ cao siêu của mình cùng tài đánh đàn của đại tỷ và tài làm thơ, vẽ tranh của nhị tỷ các nàng được xưng là tam tuyệt của Hạo Nguyệt quốc, chẳng qua nàng lá gan rất nhỏ, sợ người lạ, thân thể lại mảnh mai..."

"Chờ chút." Túc Lăng lạnh lùng đánh gãy Mộ Dịch lời nói, con ngươi đen tràn đầy không tin, "Ngươi xác định người nói ngươi là Thanh Mạt mà ta biết?" Phía trước miễn cưỡng còn có thể nghe, phía sau thật sự rất thái quá, nhát gan mảnh mai? Thanh Mạt mà nhát gan mảnh mai, vậy trên đời này còn có nữ nhân nào gan lớn khỏe mạnh hơn nàng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro