Chương 87: Sự thật (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên vai chợt lạnh, Cố Vân vội vàng dùng tay chắn trước ngực, giờ phút này nàng vô cùng hối hận khi không quấn thêm vải.

Túc Lăng đã xác định được mục tiêu, không để nàng được như ý, bàn tay to lớn bắt lấy cổ tay bé nhỏ của nàng, Cố Vân kiên trì bảo vệ trước ngực, vì thế hai người liền đọ sức với nhau. Túc Lăng thầm mắng, sao lực tay của nàng lại mạnh như vậy, sau đó hắn liền bắt lấy tay Cố Vân ép đến góc trướng, tay Cố Vân run lên, hai tay bị bắt chéo ra sau lưng. Cứ như vậy chiếc yếm trước ngực Cố Vân hiện ra trước mắt Túc Lăng, mặt Cố Vân đã đỏ lên không biết là do tức giận hay xấu hổ.

Dưới ngọn đèn mông lung, nàng kiều diễm như hoa, chiếc yếm mỏng manh trước ngực phập phồng không ngừng. Túc Lăng bất giác nín thở, chỉ cảm thấy máu nóng dồn lên não, thiếu chút nữa quên đi mục đích của mình, sau khi thu lại tâm tình, Túc Lăng nhìn về phía làn da trơn bóng bên ngực phải Cố Vân không có một chữ. Túc Lăng ánh mắt phát lạnh, nàng thật sự không phải Thanh Mạt?

Dù hai tay bị kiềm lại nhưng Cố Vân cũng không cam lòng bị quản chế như vậy,  nàng nhấc chân đạp mạnh lên hạ bộ Túc Lăng, Túc Lăng hít một ngụm khí lạnh, đáng chết.

Túc Lăng ngã thân về phía trước, nửa người dưới đè trên đùi Cố Vân, nhốt nàng ở góc trướng cùng hắn, ngay cả nhấc chân cũng khó khăn. Cố Vân vẫn tiếp tục giãy dụa, Túc Lăng bỗng nhiên phát hiện, trong lúc nàng vặn vẹo, ngực phải ban đầu còn trắng nõn dần dần phiếm hồng, nhớ tới lời nói  lúc trước, Túc Lăng đem tay phải khóa hai tay Cố Vân lại, tay trái xoa lên ngực mềm mại của nàng, cảm giác mềm mại ấm áp lại một lần nữa làm hắn thất thần, một bộ phận khác của cơ thể cũng không nghe lời...

Cố Vân cứng đờ  cả người....

Hắn hắn hắn... Hắn thế mà...

Tuy tay chân không thể động đậy  nhưng vì thẹn quá hóa giận Cố Vân rốt cuộc bất chấp hình tượng khí chất, há miệng hung hăng cắn vào bả vai rắn chắc gần trong gang tấc.

“A.....” Trên vai đau đớn, Túc Lăng căm tức nhìn về phía nữ tử trong lòng như một con linh miêu bị chọc giận thì không khỏi buồn cười, nhưng khi nghĩ đến thân phận của nàng, sắc mặt Túc Lăng lại trầm xuống, ngón tay cái chứa vết chai sử dụng lực độ vừa phải ma sát lên làn da trước ngực của nàng, trên ngực phải nơi hắn đang xoa nắn tơ máu chậm rãi hiện lên, càng ngày càng rõ ràng. Một vài nét chữ dần dần xuất hiện, Túc Lăng híp mắt lại nhìn chằm chằm làn da nhẵn nhụi kia, chỉ trong chốc lát, tơ máu đã ngưng tụ thành một chữ nho nhỏ màu đỏ, đó là chữ.... “Mạt”.

Nhìn thấy chữ "Mạt", Túc Lăng mừng như điên, nàng quả nhiên là Thanh Mạt. Nàng không phải gian tế. Lại nhìn về phía nữ tử đang trong lòng đang cắn chặt vai hắn không nhả, Túc Lăng cười nhẹ nói: “Mèo hoang nhỏ, nàng cắn đủ chưa?” Nàng thật sự rất thích cắn người, lần đầu tiên gặp nhau nàng cũng cắn hắn một lần, bất quá... bộ dáng nàng tức giận quả thật có chút đáng yêu.

Âm thanh trầm thấp mang theo ý cười thản nhiên, hắn thật thích ý mà. Trong miệng cảm nhận được mùi máu tươi Cố Vân mới chịu buông ra, không giống Túc Lăng đang vui vẻ, Cố Vân hiện tại hận không thể giết người đối diện,  miệng đầy mùi thuốc súng gầm nhẹ " Tiểu nhân bỉ ổi. Ngươi sờ đủ chưa.”

Tay Túc Lăng ngừng lại một chút, hắn không phải chưa từng chạm vài nữ nhân nhưng trước kia sao hắn không biết... Thân thể nữ tử lại ấm áp mềm mại như vậy... tuy cánh tay chậm rãi buông ra nhưng hắn lại có chút hoảng hốt.

Túc Lăng hơi buông ra, Cố Vân bắt lấy thời cơ, giãy ra khỏi sự kiềm chế của hắn, hai tay đánh mạnh vào bả vai đã bắt đầu chảy máu của hắn, thừa dịp hắn lui về phía sau Cố Vân lại nhấc chân, đạp vào bụng hắn một cú.

Vai bụng đồng thời bị tấn công, Túc Lăng lui bốn năm bước mới miễn cưỡng đứng vững được, bả vai thấm ướt một mảnh, đau đớn nhắc cho hắn biết mạnh mẽ hái hoa có gai sẽ có kết cục như thế nào.

Cố Vân nhanh chóng cầm bộ y phục trên giường bao lấy thân thể, dưới ánh nến, sợi tóc nàng tán loạn, nét ửng hồng còn chưa rút, ánh mắt luôn trong trẻo lạnh lùng  tràn đầy lửa giận, hung tợn trừng mắt nhìn hắn, nếu hắn dám tiến lên một bước sẽ liều mạng với hắn.

Đôi mắt sâu thẳm của Túc Lăng lẳng lặng nhìn nàng một hồi, liền xoay người vén trướng liêm lên, Túc Lăng ngừng lại một chút, đưa lưng về phía Cố Vân, giọng nói  lạnh lùng mang theo vài phần co quắp dị thường rõ ràng nói: “Ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng.”

Cố Vân tức đến mức xém chảy máu não, hét lớn: “Mẹ nó ai muốn ngươi phụ trách nhiệm, ngươi cút cho ta.”

Đêm khuya khoắt mà giận đến mức gầm lên như vậy có thể đoán là...

Vì thế, trong quân truyền tai nhau, tối hôm qua tướng quân cùng giường với phu nhân, nhưng chắc không đủ ôn nhu nên phu nhân nổi bão..

Rời khỏi lều trại của Cố Vân, một làn gió thổi tới, trái tim Túc Lăng đập liên hồi chẳng những không chậm lại mà càng ngày càng mãnh liệt, Túc Lăng không tự giác mà nhìn về phía tay trái mà thất thần...

“Úc ~ nghiệm thân mà thôi, có cần phải kịch liệt như vậy không?” Trong bóng đêm, Mộ Dịch tà răm nhìn đầu vai của Túc Lăng, trên mặt tràn đầy vẻ vui sướng khi người gặp họa.

Hai tay Túc Lăng chắp ra sau, người này rõ ràng là tới chế giễu nhưng hắn làm như không thấy mà lướt ngang qua, Mộ Dịch liền làm ra vẻ ai oán tiếp tục trêu chọc: “Muốn qua sông đoạn cầu? Nếu không có ta, ngươi cũng không có cớ lột quần áo người ta đâu, ngươi có cơ hội ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực hẳn là nên cám ơn ta mới đúng.”

“Cút!” Một câu ôn hương nhuyễn ngọc làm cho gương mặt ngăm đen Túc Lăng phiếm hồng, cước bộ rời đi càng nhanh hơn.

Hắn không có hoa mắt đi, vừa rồi người nào đó đỏ mặt sao? Tuy rằng Túc Lăng đã đi xa, Mộ Dịch vẫn đứng thất thần ở đó, đây là thẹn thùng sao? Nham thạch cũng bắt đầu có cảm tình rồi... Đêm nay quả thực liêu nhân...

Thật lâu, Mộ Dịch phức tạp nhìn  lều trại Cố Vân, xem vẻ mặt Lăng, nữ nhân kia có lẽ thật sự là Thanh Mạt, nhưng vì sao hắn không tra được cuộc đời của nàng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro