Chuyện xấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chuyện gì?" Syaoran giọng điệu nguy hiểm, cho rằng Sakura làm náo loạn.

" Chuyện ngày hôm qua, có thể bị đám chó săn chụp rồi, phu nhân vừa mới gọi điện thoại tới hỏi."

Syaoran dừng một chút, nói: "Không cần để ý đến bà ấy."

"Vâng"

Trầm mặc vài giây, A Thành nghe bên kia không thanh âm, hỏi: "Tổng giám đốc, chuyện này xử lý như thế nào? Tạp chí cùng tòa soạn báo nên ngăn lại không?"

"Ảnh chụp như thế nào?"

"Ách. . . . . . Tôi chưa thấy được. Tiểu thư đang ở phòng khách."

"Đừng cho cô ta thấy!" Syaoran thốt ra, chính mình cũng không biết vì cái gì mà làm như vậy. Sửng sốt một chút, hắn hỏi, "Đồng hồ đã đưa cho cô ta chưa?"

"Đã đưa. Tiểu thư nói cô rất thích."

"Ừ." Syaoran cúp điện thoại.

A Thành lập tức vào nhà, thấy cái hộp đựng đồng hồ nằm ở trên bàn trà, mà  Sakura đang lật báo.

"Tiểu thư!" Hắn gọi to một tiếng.

Sakura hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn hắn: "Làm sao vậy?"

"Không có. . . . . . Đồng hồ, ngài không đeo sao?"

Sakura nhìn thoáng qua, nói: "Sợ làm hư."

"Tổng giám đốc đưa ngài, khẳng định là hy vọng ngài đeo nó."

Sakura sửng sốt một lát, gật đầu: "Ừ." Nói xong buông báo ra, cầm đồng hồ lên lầu .

A Thành chờ trên lầu truyền đến tiếng đóng cửa, xác định cô đã vào phòng, đi nhanh như bay đến bên cạnh bàn trà, cầm lấy tờ báo, lật đến mục giải trí.

《 Syaoran Li theo nữ tử thần bí đến trung tâm mua sắm, chỉ hai giờ tiêu xài trên trăm vạn 》

Phía dưới tiêu đề có một tấm ảnh mơ hồ, cơ hồ chỉ thấy được bóng lưng Sakura, Syaoran cũng chỉ lộ ra nửa bên sườn mặt. Điều này đương nhiên là bởi vì đám chó săn đó kiêng kị Syaoran Li không dám chụp rõ ràng.

Nếu Sakura là một tiểu minh tinh nổi tiếng, bọn họ sẽ không sợ. Dù sao có ai nhà giàu lại không bao một hai cô minh tinh đâu, Syaoran lúc trước cũng không ít đâu. Nhưng nếu người này từ trước cho tới giờ vẫn chưa xuất hiện trên truyền thông, hơn nữa khí chất trên người vô luận như thế nào đều không giống như người trong ngành giải trí, bọn họ tự nhiên sẽ cẩn thận —— ai biết Syaoran có phải hay không đột nhiên động tình? Vạn nhất đem người trong lòng hắn ra ngoài ánh sáng, đến lúc đó có phiền toái gì, bọn họ khẳng định chịu không nổi.

Cùng lúc đó, Kinomoti gia biệt thự, Yoshino cũng thấy tin tức này.

"Mẹ!" Cô đem tờ báo cho Nami xem, "Người xem người này có giống Sakura không?"

Nami sửng sốt: "Như thế nào có thể? Cô ta sao có thể ở cùng một chỗ với Li tổng?"

"Cái quần áo này rõ ràng là bộ đồ mà buổi tối hôm đó cô ta mặc!"

"Lớn lên giống thôi!"

"Đây chính là kiểu dáng mới nhất của Chanel! Con sẽ không nhận sai đâu!" Yoshino nói, "Nếu cô ta không quen Li tổng, sao cô ta mặc nổi không?"

Nami nhíu mày suy nghĩ một chút, oán hận nói: "Khẳng định là ba ngươi mua cấp của cô ta! Cái lão già kia, công ty vừa qua nguy cơ liền mua cho tiểu tiện nhân kia đồ vật này nọ ! Con đừng nghĩ đông nghĩ tây, cô ta có cơ hội nào nhận thức Li tổng?"

"Nói không chừng cũng là ba giới thiệu!"

"Cô ta so với được với con sao?" Nami an ủi, "Li tổng ngay cả con cũng chướng mắt, sao có thể để ý đến cô ta?"

Theo tiêu chuẩn bình thường, Yoshino cẩm y ngọc thực, cách ăn mặc cao quý, ngoại hình thành thục gợi cảm so với Sakura chỉ có hơn, càng làm hấp dẫn ánh mắt nam nhân. Cô vuốt vuốt mái tóc dài, ném tờ báo đi: "Hừ! Hơn phân nửa lại là người tiểu minh tinh nào đó! Sakura cái nha đầu chết tiệt kia, cư nhiên lại kiến cho con lo sợ! Con có thể bại bởi bất cứ ai nhưng không thể bại bởi cô ta!"

Nami liếc nhìn cô một cái: "Vậy con còn không đi tranh thủ? Li Syaoran hiện tại là một khối thịt béo vô chủ, người khác có thể giành được, con cũng có thể giành được."

Yoshino đắc ý nhìn thấy bà: "Yên tâm đi, một ngày nào đó, con sẽ trở thành Li phu nhân!" ( 1 bạn Ảo tưởng sức mạnh đã xuất hiện)
~~~~~~~~~~~~~~
Sakura ăn xong cơm trưa, gọi điện thoại cho Syaoran : "Li tiên sinh…"

"Cô gọi tôi có chuyện gì?" Syaoran thanh âm lạnh lạnh, nồng đậm cảm giác uy hiếp xuyên thấu qua điện thoại truyền đến cô. Tuy rằng ngoài ý muốn nhận được điện thoại của cô, nhưng xưng hô này thực chói tai.

Sakura sửng sốt một chút, thử gọi: "Li tổng?" Bằng không cô phải xưng hô như thế nào.

Syaoran ngón tay gõ trên bàn công tác, cười lạnh nói: "Có lẽ cô nên gọi ‘ Kim chủ ’ thích hợp hơn."

Sakura biến sắc, áp ủng nói: "Tôi không biết nên xưng hô với anh như thế nào. . . . . ."

"Chuyện gì?" Syaoran không thời gian cùng cô thảo luận chuyện này, "Tôi bề bộn nhiều việc! Cô tốt nhất có chuyện quan trọng hơn, bằng không xem tôi như thế nào thu thập cô!"

Nghĩ đến phương pháp hắn thu thập, thân mình Sakura run lên, âm thanh run run nói: "Tôi hôm nay phải đi bệnh viện thay băng, cho nên tôi muốn báo với anh một tiếng."

"A, thuận tiện cũng muốn đi thăm mẹ cô có phải hay không?"

". . . . . . Nếu có thể." Sakura yếu ớt giọng nhỏ như muỗi kêu nói, "Đương nhiên, tôi sẽ nghe lời anh."

"Chỉ cho phép đi thay băng, không cho đi thăm mẹ cô."

Sakura nghe xong, mũi đau xót, nước mắt rơi xuống như mưa. Cô nghẹn ngào hỏi: "Thật sự không thể sao?"

Syaoran đang phê duyệt văn kiện dừng tay một chút, nhíu mi, hỏi: "Cô đang khóc?"

"Không có!" Sakura vội vàng xoa xoa nước mắt, "Tôi không. . . . . ."

Syaoran buồn bực, trầm mặc một lát, nói: "Đi đi! Từ biệt thự đến bệnh viện chỉ cần nửa giờ, tôi cho cô hai giờ phải trở về."

"Cám ơn." Sakura nói, "Nhưng tôi muốn năm giờ rưỡi mới đi."

"Vì cái gì?"

"Bởi vì trường học năm giờ tan học, theo nơi đó đuổi tới bệnh viện không sai biệt lắm sáu giờ. Tôi không muốn làm cho mẹ tôi hoài nghi điều gì."

"Vậy cô có nói cho mẹ cô là cô học ở trường ngoại trú hay nội trú không?"

"Tôi. . . . . . Tôi lúc trước vẫn học ngoại trú. Vô luận nội trú hay ngoại trú, buổi tối đều phải tự học."

Syaoran không phát biểu ý kiến, hỏi: "Còn có việc gì không?"

"Không có."

Ba! Hắn cúp điện thoại.

Uyển Tình đến bệnh viện, phát hiện tinh thần Nadeshiko tốt hơn so với ngày hôm qua rất nhiều.

"Con sao lại tới nữa?" Nadeshiko nhìn cô, tuy rằng trong lòng rất cao hứng, nhưng luôn không nhịn được lo lắng cho việc học tập của cô.

"Bởi vì tan học nha!" Sakura cười nói, "Tan học sẽ tới thăm mẹ"

"Buổi tối không phải còn giờ tự học sao?"

"Con có xin nghỉ"

"Không cần phải luôn xin phép như vậy!" Nadeshiko nghiêm túc nói.

"Con biết rồi." Sakura cúi đầu lẩm bẩm, một bộ dáng "Con biết sai lầm rồi".

Nadeshiko thở dài, cầm tay cô: "Tay con thế nào rồi?"

"Tốt hơn nhiều rồi ạ."

Từ Nadeshiko chỉnh sửa lại vai áo cho cô, đột nhiên phát hiện quần áo trên người cô: "Quần áo mới?"

"Ách. . . . . ." Cô đã quên, đây là đồ Syaoran mua! Mẹ chưa từng thấy qua!

End... Chap
Mấy bạn ơi ! Sao họ ai cmt vậy... Huhuhu... Nếu không cmt.... Ad hông ra chap nữa.....

P/S : không chơi với mấy bạn đọc chùa và không cmt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro