Nhốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Syaoran đi về hướng phòng thay đồ: "Về sau tự uống thuốc đi, tôi không quan tâm cô uống lúc nào"

Hắn đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn cô: "Nhớ kỹ, cô không tư cách sinh con của tôi! Cho nên tốt nhất uống thuốc đúng giờ, bằng không cô gánh không nổi hậu quả đâu."

Tay cầm thuốc của Sakura run run, chậm rãi mở ra, uống thuốc theo cách sử dụng.

Để ly nước xuống, nhìn bộ quần áo nữ ở bên cạnh, mặt đen lại. Phía bên trên vậy mà là đồ lót! Cô nghi hoặc đưa tay ra, lại lập tức rút về, quay đầu nhìn phòng thay đồ.

Một lát sau, cửa phòng thay đồ đột nhiên mở ra hại cô sợ tới mức cúi thấp đầu.

Syaoran đã thay quần áo xong, vừa thắt caravat vừa đi ra: "Mặc quần áo đó đi, bộ đồ ngày hôm qua không cần mặc lại!" Không nghe cô trả lời, hắn đề cao âm lượng, "Có nghe không? !"

"Nghe rồi. . . . . ." Sakura trả lời, thanh âm nhỏ đến đáng thương. Sợ hắn không nghe, cô hằng giọng, "Vâng . . . . ."

Lần này hắn nghe thấy, vừa lòng gật đầu, rời đi.

Sakura chậm rãi mặc quần áo, xuống lầu, mỗi một đi từng bước, đều cảm giác nơi riêng tư ẩn ẩn làm đau. Nghĩ đến trận điên cuồng vào tối hôm qua, cô thật muốn giết mình!

Lầu dưới không có một bóng người. Cô đứng đờ ra trong chốc lát, nhớ tới mẹ đang còn trong bệnh viện, Sakura lập tức đi về hướng cửa chính. Cô không thể chết được! Vô luận như thế nào cũng không thể chết! Mẹ cần cô! Cô phải đi đến bệnh viện để đem mẹ đi phẫu thuật nữa!

Đi ra khỏi biệt thự, gặp hai người thuộc hạ của hắn đứng ở bên ngoài, cô ngây ngẩn cả người.
Mời Kinomoto tiểu thư quay trở về!" Hai người lễ phép ngăn cản cô tiếp tục đi tới.

"Tôi muốn đến bệnh viện!" Cô nói.

"Tổng giám đốc có dặn, cô không thể rời đi!"

"Vì cái gì? !" Sakura kêu to.

"Đây là tổng giám đốc dặn dò ."

Cô sửng sốt, không biết nên làm sao bây giờ, một lát sau hỏi: "Hắn đi đâu rồi?"

"Tổng giám đốc đi làm , mời Kinomoto tiểu thư quay về trong phòng chờ."

"Tôi muốn đến bệnh viện." Sakura nói, "Mẹ tôi phải làm phẫu thuật."

"Ngài ấy dặn, cô không thể rời khỏi ngôi nhà này!" Hai người thuộc hạ lạnh như băng nói, đẩy mạnh cô vào trong phòng, khóa cửa lại.

Sakura xoay xoay tay cầm cửa, vỗ cửa quát to lên: "Các ngươi cho tôi đi đi..."

Buổi chiều, Syaoran trở về, thấy Sakura trầm lặng nằm trên sô pha, trên bàn trà bên cạnh có một hộp cơm, hẳn là giữa trưa bảo tiêu mua cho cô.

Hắn đi tới, trên cao nhìn xuống cô: "Không ăn cơm? Muốn chết đói sao?"

Sakura trừng mắt nhìn, chậm rãi ngồi dậy, nắm lấy hắn ống quần: "Mẹ tôi đâu? Bà ấy như thế nào rồi?"

"Ăn cơm xong tôi sẽ nói cho cô biết!"

Sakura sửng sốt một chút, gật đầu: "Tôi ăn! Tôi lập tức ăn!" Nói xong liền mở hộp cơm ra, nhai ngấu nghiến.

Mặc dù hộp cơm đã nguôi lạnh nhưng vì biết được tin tức mẹ, cô vẫn là cố gắng ăn hết. Ăn xong, cô nghẹn bởi vì ăn quá nhanh, dạ dày sình đau một chút, nhìn Syaoran: "Hiện tại. . . . . . Có thể nói cho tôi biết không?"

Syaoran nhìn cô trong chốc lát, xoay người đi ra ngoài: "Đi thôi!"
Sakura lập tức theo sau, hắn mang cô đến bệnh viện. Vừa đến, cô liền chạy về hướng phòng bệnh của Từ Khả Vi, nhưng trên giường bệnh căn bản không có bà ấy.

Cô sửng sốt một chút, quay đầu lại hỏi: "Mẹ tôi đang ở đâu?"

"Ở phòng vô trùng." Syaoran nói, "Buổi sáng mới vừa làm phẫu thuật, rất thành công."

"Phòng vô trùng ở đâu?"

Syaoran xoay người, cô theo sau, đi đến bên ngoài phòng vô trùng, thấy Nadeshiko đang đeo mặt nạ dưỡng khí, bình yên nằm ở trên giường bệnh.

Sakura đưa tay muốn chạm bà, nhưng chỉ có thể chạm vào tấm thủy tinh lạnh như băng .

"Mẹ. . . . . ." Cô nhịn không được khóc lên, không thể kềm chế.

"Khóc cái gì?"Syaoran nói, "Nhìn xong rồi thì đi thôi."

Sakura quay đầu lại, nhìn hắn: "Tôi muốn ở đây chăm sóc cho bà."

Hắn sắc bén nhìn cô: "Đừng quên, hiện tại cô là của tôi!"

"Tối hôm qua không phải đã ..."

Hắn cười lạnh một tiếng: "Cô cho là một đêm đủ sao? Cô không có đáng giá như vậy!"

Sakura có cảm giác khuất nhục gấp bội, khổ sở cúi đầu, một lát sau nói: "Nhưng mẹ tôi cần người chăm sóc . . . . . ."
"Tôi đã mời y tá tốt nhất cho bà!"

"Nhưng mà. . . . . ."

"Không có nhưng mà!" Syaoran nói, "Nếu còn nhưng nhị gì nữa, tôi gọi người rút bình dưỡng khí của mẹ cô ra, đem bà ấy ném đến đống rác, tôi xem bà ta sống được mấy ngày!"

Sakura oán hận nhìn hắn.

Hắn cười lạnh: "Hận đi! Nhưng đừng quên, mẹ cô là tôi cứu.
Sakura ẩn nhẫn cúi đầu, cẩn thận mỗi bước đuổi theo sát cước bộ của hắn.

Rời khỏi bệnh viện, Syaoran lái xe đến một nhà hàng Tây.

"Cô xuống xe trước đi, ở cửa chờ tôi, tôi đi đậu xe." Syaoran nói.

Sakura sửng sốt, gật đầu: "Vâng. . . . . ."

Hắn nâng cằm của cô lên: "Đừng chạy trốn, biết không?"

". . . . . . Vâng" Hắn làm sao biết cô muốn chạy trốn.

Hắn hừ một tiếng, bỏ cô ra: "Đi xuống đi!"

Sakura chậm rãi xuống xe, đứng ở trước cửa nhà hàng Tây, nhìn hắn lái xe đi. Cô nhìn đường cái trống trải, vẫn muốn chạy trốn. Nghĩ đến Nadeshiko còn nằm trong phòng bệnh, mà cô lại đến ăn cơm Tây. . . . . . Thật tội lỗi nha!

Lúc này, cô thấy một chiếc ô tô nhìn thật quen mắt đang chạy lại đây, kìm lòng không đậu đi tới.

Ô tô dừng lại ngay phía trước người cô, từ trên xe hai nữ nhân bước xuống, tiếp theo ô tô chạy ra đằng xa, hẳn là đi tìm chỗ đậu xe đi.

" Trận khủng hoảng kinh tế này rốt cục ba con cũng vượt qua được, tí nữa chúng ta đi mua vòng tay Cartier kia đi!" Nami Kinomot nói xong, quay người lại vô tình đụng vào Sakura, nhịn không được rống to, "Chuyện gì vậy? Không có mắt a ....... Sakura Kinomoto à ? !"

"Cô làm gì ở đây?" Người nữ nhân bên cạnh-- Yoshino Kinomoto -- chán ghét nói.

SAKURA nhìn các cô, các cô chính là vợ con chính quy hiện tại của ba cô, hưởng thụ hết thảy những thứ vốn nên thuộc về cô và mẹ cô!

"Mẹ ngươi đã chết rồi sao?" Nami đắc ý lại ác độc hỏi, "Ngươi ở trong này làm gì?" Nói xong, bà đột nhiên sửng sốt, ánh mắt đảo qua của cô cổ, thân thủ nâng lên cô cằm.

Sakura một chưởng gạt tay bà ra, trong mắt tràn đầy lửa giận.

Bà ta cười lớn một tiếng: "Nhìn xem ta thấy gì này? Vết hôn nha! Ngươi không phải còn đang học trung học sao, yêu đương sớm như vậy, còn nhiệt tình như vậy?"
Sakura nghe xong, biến sắc, lấy tay che cổ.

"Hôn đều đã hôn rồi, còn che cái gì?" Yoshino nói, "Dám làm không dám nhận sao?"

Nami thấy cô sắc mặt chột dạ, sửng sốt: "Ngươi không phải đi làm **** đi?"

"Bà nói bậy bạ gì đó!" Sakura rống to.

Nami hoảng sợ, nói tiếp: "Như thế nào, thẹn quá thành giận sao? Bị tôi đoán trung đi?"

Yoshino không thể tin nói: "Cô cư nhiên đi bán thân? Thật sự làm mất mặt ba ba. . . . . ."

Sakura vừa thẹn vừa giận, bổ nhào đến đánh họ: "Các ngươi câm miệng cho tôi! Hồ ly tinh!"

"Ngươi mắng ai là hồ ly tinh? !" Nami cùng Yoshino giận dữ, lấy một tay đẩy cô ra.

"A --" cô té ngã trên mặt đất.

Ngẩng đầu, nghe được giọng nói của Fujitaka: "Ở đó quậy cái gì, còn không đi vào đi?"

Fujitaka đi tới, nhìn thấy Sakura, biến sắc: "Con. . . . . . Con sao lại ở đây?"

Sakura nhìn hắn, cười lạnh một tiếng: "Sao tôi lại không thể ở đây?" Đêm qua, chính là hắn, cha ruột của cô, tự tay đem cô đẩy vào hố lửa!

Sắc mặt Fujitaka hết trắng lại hồng, nói không ra lời. Hắn thậm chí không dám nhìn cô, chỉ có thể dời ánh mắt đi nơi khác.
Dong dài cái gì, đi vào! Tôi sắp chết đói rồi!"Nami nói, kéo Fujitaka đi về hướng nhà hàng Tây.

Sakura té trên mặt đất, nhìn thấy bọn họ từng người từng người đi qua mặt mình, cô rất muốn lấy một con đao nhọn đâm họ chết đi. Đột nhiên, cô quát to một tiếng: " Kinomoto Fujitaka!"

Fujitaka cứng đờ, đứng nguyên tại chỗ, quay đầu lại nhìn cô. Cô... Gọi tên hắn? Cô dám trực tiếp gọi tên của hắn, hắn chính là ba của cô. . . . . .

"Tôi không phải con của ông sao?" Sakura sâu kín hỏi.

Sắc mặt Fujitakatrắng xanh.

"Nhìn cái gì vậy, thịt bò bít tết hết bây giờ!"Nami hùng hùng hổ hổ lôi Fujitaka đi .

Sakura nhìn bóng lưng hắn, khó chịu khóc thút thít. Bỗng nhiên, trước mặt cô xuất hiện một đôi giày cao gót màu vàng kim. Cô ngẩng đầu, nhìn Yoshino vẻ mặt cao ngạo.

"Cô cùng mẹ cô đi chết đi!" Yoshino nói, giơ chân lên hung hăng chà xát lên tay cô.

"A --" Sakura đau đến thét chói tai, lăn lộn trên mặt đất. Yoshino mang giày cao gót đi vào, không quay đầu lại.

"Đau quá. . . . . ." Sakura đau đến cả người phát run, người đi đường đi ngang qua đều vây lại nhìn cô.

"Nhìn cái gì!" Syaoran đã trở lại, quét mắt nhìn mọi người một cái, "Không giúp đỡ thì cút đi!"

Mọi người bị ánh mắt sắc bén của hắn làm hoảng sợ, rối rít rời đi.

Hắn đi đến bên người Sakura, đỡ cô dậy, nhìn thấy tay trái cô sưng đỏ rách da, hỏi: "Là ai làm?"

Sakura dụi đầu vào trong lòng hắn khóc không thành tiếng. Cô sắp đau hôn mê, căn bản nghe không thấy hắn nói cái gì. . . . . .

" Là, ai, làm?" Syaoran trầm giọng hỏi.

"Là . . . . . Là Yoshino . . . . . ."

"Yoshino?" Yoshino? Tốt lắm, dám động vào nữ nhân của hắn, hắn sẽ xử đẹp cô!

End
Ad tặng cái này cho LHongMinh6 and angelwhitesakura
Chúc 2 người " vui vẻ"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro