Tự mua nội y

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Syaoran đang đọc báo chí ngẩng đầu lên: "Tất cả đều thử rồi?"

"Vâng!"

"Cái nào mặc vừa gói lại hết đi!" Hắn buông tờ báo ra, "Đừng gói sai tôi mà phát hiện bộ nào không thích hợp, cẩn thận bát cơm của ngươi!"

"Vâng!" Nhân viên cửa hàng lớn tiếng nói, lập tức đi đóng gói.

Syaoran đứng lên, ngoắc gọi  Sakura đến bên người mình, vuốt vuốt tóc của cô: "Mệt chưa?"

Sakura há mồm, vốn định nói vâng, nhưng lại thấy không đúng, lập tức lắc lắc đầu.

"Vậy là tốt rồi." Hắn quả nhiên thích đáp án này, ôm cô đi ra ngoài, đối với nhân viên cửa hàng nói, "Quần áo và biên lai, tất cả đưa đến biệt thự đi!"

Tiếp theo, hắn mang Sakura đến khu bán giày, lại cho cô một hơi thử mấy chục đôi.

Sakura không muốn mắc nợ hắn như vậy, nhưng cô không dám cự tuyệt. Nếu phản kháng lại hắn, cô không biết mình sẽ lãnh hậu quả gì. Nếu tiêu tiền có thể làm cho hắn cảm thấy cao hứng, nói không chừng cô còn chịu ít bị điểm tội. . . . . .

Đi ra khu bán giày, Syaoran ôm cô, ở bên tai cô nói: "Hiện tại đi mua cho cô vài món trang sức. Đồ trang điểm cùng nội y, cô còn có cần gì khác, buổi chiều tự mình đến đây mua. . . . . ."

Nghe được hai chữ "Nội y", Sakura đỏ mặt.

"Phải đến xem." Hắn nói, "Khi cởi quần áo cô ra, tôi hy vọng có kinh hỉ. Mua nhiều một chút, phải đủ hai mươi bộ, cô hãy tự mua lấy đi!"
". . . . . . Tôi đã biết."

Hắn vừa lòng ở trên mặt cô hôn một cái, dắt cô đến nơi bán trang sức.

Cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều trang sức như vậy. Mẹ cô vốn có hai món đồ cũng coi như là đáng giá. Đó là đồ mang theo khi ra khỏi Đinh gia, nhưng vì chữa bệnh đều bán cả. Nhìn thấy Yoshino vào ngày lễ ngày tết hay lúc tâm huyết dâng trào đều đi mua trang sức, nếu cô không rời khỏi Kinimoto gia, chắc cũng là cẩm y ngọc thực như vậy, phục trang đẹp đẽ Đại tiểu thư.

* cẩm y ngọc thực: Chỉ cuộc sống giàu sang

"Thích cái gì?" Syaoran ở bên tai cô hỏi.

"Tôi cảm thấy bông tai này rất đẹp. . . . . ."

"Có trang sức nào mà không đẹp?"

"Ừ. . . . . . Liền cái này đi." Sakura lấy bông tai xuống, đột nhiên nghi hoặc, cô mang nó lúc nào đây? Hắn không phải nói cô không được ra ngoài sao? Chẳng lẽ mỗi ngày ở nhà cô đều phải mặc đẹp chờ hắn trở về xem sao?

Di động của Syaoran đột ngột vang lên, hắn vừa lấy ra nhìn liền nhíu mày, nghe điện thoại: "A lô?"

"Li tiên sinh." Bên kia nói, "Bệnh nhân giường số 24 đã tỉnh, đang đòi gặp con gái của bà."

"Bình thường cô ta không ở đó, các ngươi nói sao?"

"Ách. . . . . . Đêm qua đã tỉnh rồi ạ, bà ấy đã hỏi qua vài lần, cho nên…"

"Đã biết." Syaoran tắt điện thoại.

Sakura không có nghe thấy bên kia nói cái gì, soi gương xem dây chuyền trên cổ.

"Đẹp không?" Cô hỏi Syaoran

"Đẹp."Syaoran đối với nhân viên cửa hàng nói, "Lấy cái này, tính tiền."
Tính tiền xong, hai người đi ra khỏi trung tâm mua sắm, Syaoran nói: "Mẹ cô tỉnh lại rồi."

Sakura quay qua nhìn hắn: "Vậy… Tôi có thể hay không…"

Syaoran cúi đầu ở bên cổ cô hít hà, nhẹ giọng nói: "Tôi sẽ đồng ý nếu cô đi về ăn cơm trưa! Hai giờ về, thời gian còn rất dài đúng không?"

Sakura vội vàng nhìn thoáng qua đồng hồ điện tử trên tay mình, mười một giờ. . . . . . Chỉ cón ba giờ nữa, ngồi xe qua lại trì hoãn thời gian cũng không còn bao lâu.

"Có thể hay không"

Syaoran giận tái mặt, cả giận nói: "Cô cho là cô có thể cò kè mặc cả sao? Nếu không phải tôi đang vui, cô nghĩ rằng tôi sẽ nói cho cô biết là bà ta đã tỉnh sao?! Đừng được voi đòi tiên!"

"Vâng!" Sakura lập tức nói, "Tôi nhất định sẽ trở về đúng giờ!"

Syaoran hừ nhẹ một tiếng, nói với A Thành: "Đưa cô ta đi đi! Đúng giờ trở về!"
Sakura nhìn cái bóng của mình trên cửa kính xe, trên cổ còn lưu lại vết hôn của hai ngày trước. Cô lấy tay che kín lại, tuyệt đối không thể bị mẹ nhìn thấy! Nghĩ nghĩ, cô nói với A Thành: "Anh đưa tôi về nhà trước." Nói xong báo địa chỉ nhà mình.

A Thành từ trong kính chiếu hậu nhìn cô một cái: "Tổng giám đốc bảo ta đưa cô đến bệnh viện."
"Tôi phải thay quần áo!" Sakura kêu to.

A Thành do dự một chút, tay sờ di động, muốn hỏi Syaoran một chút.

Sakura sợ Syaoran không đồng ý, lớn tiếng nói: "Tôi sẽ trở về đúng hạn, sẽ không làm cho anh có thêm phiền toái!"

A Thành sửng sốt một chút, giống như việc này thật khó để mà nói, cũng không thể nói với tổng giám đốc: tiểu thư trên cổ có lưu lại vết hôn của ngài, cô ấy không muốn bị mẹ cô biết, cho nên xin đi thay quần áo. . . . . . Tổng giám đốc hơn phân nửa sẽ đem hắn đi chiên giòn cho cá ăn đi? Vì thế, tay hắn rụt rụt trở về.

Sakura về nhà thay áo sơmi, đem vết hôn che lại, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất đến bệnh viện. Đi vào phòng bệnh, gặp Nadeshiko.

"Mẹ ——"

"Sakura?" Từ Nadeshiko nhìn cô, lộ ra một nụ cười vui mừng, "Con… Tay con bị làm sao vậy?"

"A. . . . . ." Sakura sửng sốt một chút, cái khó ló cái khôn nói, "Ở trên lớp thể dục không cẩn thận bị té."

"Như thế nào lại không cẩn thận như vậy?" Nadeshiko nhíu mày. Bà nằm ở trên giường không thể động, chờ Sakura đến bên giường, bà nắm chặt tay Sakura, "Có bị thương nặng không?"

"Không có việc gì ." Sakura ngồi xuống, "Mẹ ơi mẹ có khỏe không? Con rất lo cho mẹ. . . . . ." Nói xong liền khóc lên. Đều tại Syaoran không cho cô gặp bà......

"Khóc cái gì, ta không sao ." Nadeshiko nói, "Con phải học thật tốt, cẩn thận một chút, đừng bị thương nữa, ta nhìn thấy sẽ đau lòng."

"Dạ. . . . . ." Sakura khụt khịt.

Nadeshiko hỏi: "Không đi học sao?"

"Con. . . . . Con xin nghỉ, tí nữa phải trở lại, buổi chiều có trắc nghiệm."

End chap
Mị làm biếng quá 1 ngày 1 chap nhá

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro