Sự dịu dàng của Uchiha - Tha Thuyết Mạc Ly

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: 《宇智波式温柔》
Tác giả: 他说莫离 - Tha Thuyết Mạc Ly

Haruno Sakura đang mang thai.
Lợi dụng chức vụ của mình cô đến khoa sản lấy một đống que thử thai, cuối cùng cô cũng tìm được nguyên nhân cho việc dì của mình đã trễ hơn một tháng.
Bây giờ tâm trạng của cô rất phức tạp.
Đứa nhỏ đương nhiên là của Uchiha Sasuke, chỉ là cô không nghĩ tới lần trước cùng nhau đi du lịch một lần say rượu loạn tính lại có thể trúng thưởng, nên nói cái gì? Không hổ là người đàn ông nhà Uchiha, ngay cả loại chuyện này cũng xuất sắc như thế.
Cô còn nhớ rõ sáng sớm hôm đó, Uchiha Sasuke sau khi tỉnh lại lần đầu tiên không biết làm sao trước mặt cô, sau đó xoa đầu nói với cô: "Sakura, xin lỗi."
Lúc ấy cô đã nói gì?
—— Không sao, đều đã là người trưởng thành, loại chuyện này đều có thể tự mình lo liệu, Sasuke-kun không cần để ở trong lòng.

......

Lúc đó cô nói như vậy là vì không muốn ép anh, không muốn anh vì chuyện này mà mang theo áy náy hay cảm thấy cần có trách nhiệm với cô, sau đó bởi vậy mà đáp ứng cô một cái gì đó.
Loại trách nhiệm bồi thường này ở cùng một chỗ cũng không phải là thứ cô muốn, Sasuke sẽ không hạnh phúc, cô cũng sẽ không hạnh phúc.
Sau đó, không có sau đó nữa. Ngay sau đó, cô trở lại Konoha, trong khi anh tiếp tục chuyến đi và bắt đầu điều tra về của Kaguya.
Cô đã cố gắng để viết một lá thư, nhưng cô không thể liên lạc với anh.
Bầu trời đột nhiên mưa, không lớn, mưa rơi trên người lại lạnh lẽo, nếu là Haruno Sakura ngày xưa sẽ không đem loại mưa này để ở trong lòng, nhưng nghĩ đến lúc này trong bụng có thêm một khối thịt, hơn nữa còn là máu thịt có huyết thống của Uchiha Sasuke, cô lập tức thông minh, thành thành thật thật cầm cái túi quý giá mang về từ Lôi Quốc đặt lên đỉnh đầu, chạy đến trong quán mì ramen tránh mưa.
Lúc này chỉ mới hơn bốn giờ, người đến Ichiraku không nhiều lắm, chị Ayame nhiệt tình chào hỏi cô: "Sakura đến đấy à!"
"Vâng!" Trong lòng Haruno Sakura có việc, nhìn như nhiệt tình nhưng thật ra là thất thần đáp lại.
"Có muốn ăn một bát mì ramen không?"
Không biết có phải là do ảnh hưởng tâm lý hay không, chóp mũi ngửi được mùi canh ramen ngày xưa vô cùng hấp dẫn, Haruno Sakura lại cảm thấy vô cùng khó chịu cùng buồn nôn, cô khéo léo từ chối, muốn xin một chén trà ngồi trên ghế nhấp từng ngụm chậm rãi uống.
Loại chuyện này, hẳn là nên nói cho đương sự đi. Cô thầm nghĩ trong lòng, dù sao trong gia tộc Uchiha cũng chỉ còn lại một mình Sasuke, đột nhiên cô mang thai con của Sasuke, dù nghĩ như thế nào cũng là một chuyện lớn.
Rèm cửa của Ichiraku đột nhiên bị người kéo ra, người tới cười hì hì nói: "Chú! Miso ramen với xá xíu!"
Haruno Sakura chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt tươi cười sáng lạn của Naruto cũng không có chút biểu cảm gì, chỉ là lại quay đầu ngẩn người.
Cô vừa nghĩ đến đâu rồi? Đúng vậy, nếu như, nếu như là vì đứa nhỏ mà Sasuke đáp ứng cùng một chỗ với cô, cũng không còn cách nào, lúc này chỉ có thể giữa yêu thích và không yêu thích đặt sang một bên, bọn họ có thể làm cha mẹ trước, sau đó chậm rãi vun đắp tình cảm... một lần nữa thành một đôi, sau đó là vợ chồng.
Haruno Sakura gật gật đầu, cảm thấy rất tốt.
Bên cạnh Uzumaki Naruto đã gọi cô rất nhiều lần, thấy cô vẫn không để ý liền tiến đến bên tai cô lớn tiếng hét:
"Sakura-chan !!!"
Haruno Sakura bị cậu làm cho giật mình, trà vừa mới vào miệng lại phun trở về, Uzumaki Naruto thấy thế rụt lại, chuẩn bị sẵn sàng ăn đòn, nhưng Haruno Sakura chỉ bất lực nhìn cậu một cái.
"Naruto, cậu làm gì vậy, làm Hokage nên thảnh thơi như vậy sao?" Thấy mặt cô cũng không có gì đáng lo lắng, Uzumaki Naruto mở đũa ra, nói: "Mấy ngày nay tớ nghỉ thai sản, Kakashi sensi cũng không tìm tớ làm nhiệm vụ. Tớ nghỉ phép, nghỉ thai sản."
Ba từ quá nhạy cảm với Haruno Sakura đã thành công trong việc thu hút mọi sự chú ý của cô.
".................. Cậu mang thai?" Cô hỏi.
"Phì!" Uzumaki Naruto lập tức bị mì ramen vừa mới vào miệng làm sặc đến nghẹn thở, khua chân múa tay xin Ayame cốc nước, uống xong một cốc nước mới không thể luyến tiếc nhìn Haruno Sakura: "Cái kia... hiện tại ở trong mắt Sakura-chan chỉ có Uchiha Sasuke là đàn ông thôi phải không... Ý tớ là, Hinata đang mang thai, tớ phải nghỉ thai sản với cô ấy."
"Ah... Haruno Sakura nặng nề thở ra một hơi, sau đó lại gập người ngồi trên ghế.
Thật tốt, sau khi kết hôn cầm sắt hòa minh*, khi mang thai còn có thể cùng nhau nghỉ thai sản. Còn cô chưa lập gia đình đã mang thai trước rốt cuộc phải làm sao mới tốt bây giờ.
*Cầm sắt hòa mình: Nói vợ chồng đoàn kết, thương yêu nhau. Hồi xưa thường dùng câu này để chúc vợ chồng mới cưới.
Nếu nói chưa lập gia đình mà mang thai trước thì là chuyện nhỏ, đối tượng mấu chốt là Uchiha Sasuke kia kìa.
"Sakura-chan, rốt cuộc cậu làm sao vậy?" Nhìn thấy đồng bạn ngày xưa tràn đầy sức sống bây giờ lại có bộ dạng như vậy, chậm chạp như Uzumaki Naruto cũng buông đũa lo lắng nhìn cô.
"..." Haruno Sakura xoay người, vừa mới hé môi, rồi lại rút khăn giấy một bên đưa cho cậu: "Lau miệng trước."
"À." Uzumaki Naruto thành thật nhận lấy, lau sạch sẽ cái miệng vừa mới ăn mì.
Haruno Sakura lúc này mới thở dài, chậm rãi nói: "Naruto ơi... Tớ có thai rồi."
"À à, thì ra là như thế, trùng hợp như vậy, vậy..." Vậy cái gì? Có phải là một nhóm cùng nghỉ thai sản và sinh con?
Có vẻ như có điều gì đó không ổn.
Một lát sau, quán mì ramen Ichiraku truyền đến tiếng gào thét như như tiếng lợn bị chọc tiết của Hokage đệ thất: ".... Cậu nói cái gì cơ?!!!?"
Ichiraku cũng không phải là nơi nói chuyện, nghĩ đến hiện tại Uzumaki Naruto đã có gia đình, Haruno Sakura đành phải đưa cậu về nhà cậu.
Dọc theo đường đi Haruno Sakura bịt chặt miệng Uzumaki Naruto, bảo cậu đừng la nữa.
Trong quán, Ayame vừa thu dọn bát vừa hoang mang nói: "Thật kỳ lạ, đây là lần đầu tiên trừ lần trước đột nhiên biến mất, Naruto còn chưa ăn xong mì."
Chú Teuchi ở bên cạnh nói: "Có thể là tin tức Sakura mang thai làm cho thằng bé sốc quá rồi."
"Con cũng nghe thấy, nhưng thật kỳ lạ, Sakura kết hôn rồi sao?"
"Con gái à, đã mang thai đương nhiên đã kết hôn, nhiều năm như vậy người theo đuổi con bé Sakura còn ít sao? Nhất định là ẩn hôn, người trẻ tuổi bây giờ thật là..."
Khi họ đến nhà của Uzumaki Naruto, Uzumaki Hinata mặc bộ quần áo ở nhà dịu dàng, ngay lập tức pha trà cho họ.
Haruno Sakura vội vàng làm thay cô: "Này, này, bụng của cậu đã lộ rõ rồi loại chuyện này để tớ làm là được rồi, khách khí cái gì vậy."
Cuối cùng thoát khỏi bàn tay của người nào đó Uzumaki Naruto hít một hơi, nhàn nhạt nói: "Sakura-chan. Vừa rồi không phải cậu nói, cậu cũng mang thai sao?"
"Thật là... Naruto-kun, anh đang nói cái gì vậy? "Uzumaki Hinata cho rằng chồng mình đang nói giỡn, nhẹ nhàng che môi cười trách.
Nào ngờ Haruno Sakura lại buông chén trà xuống, lập tức phản ứng lại vẻ mặt không còn gì để luyến tiếc: "Đúng vậy... Xin lỗi, tin tức này đối với tớ cũng rất đột ngột, tâm trạng cũng không được tốt."
"Làm sao có thể... Vậy, đứa bé là của ai?" Uzumaki Hinata nhìn Haruno Sakura với ánh mắt không thể tin được.
Sợ rằng tin tức này cũng sẽ khiến người vợ đang mang thai của mình bị sốc, Uzumaki Naruto đã bước tới và ôm cô ấy vào lòng.
Haruno Sakura nhắm mắt làm ngơ trước sự sến sẩm của cặp đôi này, gượng gào hỏi Naruto: "Cậu cảm thấy đó sẽ là ai?"
Có thể là ai chứ? Naruto mơ màng chớp chớp mắt bối rối, cậu thật sự không thể tưởng tượng được ai lại có lá gan này, cho đến khi trong đầu hiện lên một khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng.
Đúng rồi, nếu như là người kia mà nói, căn bản không cần lá gan làm gì. Thế nhưng, thế nhưng, cậu ta làm sao có thể...
"Là Sasuke-kun sao?" Hinata cau mày hỏi trước.
Haruno Sakura gật đầu.
Naruto tự vỗ trán mình một cái: "Tên Sasuke-kun khốn khiếp này. Chờ lần sau cậu ta trở về tớ nhất định phải đánh với cậu ta một trận nữa."
"Có ích lợi gì đâu." Haruno Sakura lại thở dài, "Không thể trách cậu ấy, tình huống lúc đó..." không có biện pháp khống chế, không cách nào ngăn cản được hiện trường.
Đều là nam nữ trưởng thành, nhiều năm như vậy chưa bao giờ đặt chân vào dục vọng, đột nhiên bị rượu cùng sắc đẹp mê hoặc, làm sao có thể kết thúc được?
Mặt Haruno Sakura đỏ lên, không nói tiếp.
"Vậy Sakura cậu định làm gì bây giờ." Hinata lo lắng nhìn cô.
Haruno Sakura không muốn làm bọn họ lo lắng theo mình, đành phải vô tâm vô phế cười cười: "Không có việc gì, trước tiên cứ như vậy đi. Không phải tớ không thể nuôi nổi một đứa trẻ, tớ chỉ lo lắng làm thế nào để nói chuyện với cha mẹ tớ."
"Làm sao có thể như vậy chứ!" Quen biết nhiều năm, so với bất kì ai Naruto hiểu rất rõ tính cách mạnh mẽ của Sakura, "Sakura-chan cậu yên tâm, chờ Sasuke trở về, bất luận như thế nào tớ cũng sẽ bắt Sasuke cưới cậu!"
"Không được, Naruto." Haruno Sakura nhìn cậu, ánh mắt cũng kiên định, "Cậu hiểu tớ mà đúng không, tớ không muốn như vậy."
Nói đến Haruno Sakura thích Uchiha Sasuke, có thể không gọi là thích nữa, gọi là chiều chuộng, gọi là bao dung vô biên.
Cô không muốn dùng bất cứ chuyện gì để trói buộc anh, ép buộc anh, nếu có một ngày ở cùng một chỗ, cô cũng hy vọng là bởi bì anh thật lòng thích cô, mới ở cùng một chỗ với cô.
Tục ngữ có câu, chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Trong mấy ngày qua, chuyện Haruno Sakura mang thai cũng đã truyền khắp những người bạn cùng thời ở Konoha. Cũng không phải lỗi của vợ chồng của Uzumaki Naruto, là là chú Teuchi và chị Ayame, mỗi lần nhìn thấy nhóm mười hai người tới ăn mì ramen sẽ quan tâm tha thiết hỏi:
Con của Sakura là của ai vậy?
Cô ấy kết hôn khi nào?
Đừng giấu chúng ta, mấy đứa cũng không biết thì còn ai biết nữa đây? Bla Bla
Nhóm shinobi cùng thời của Konoha ngay từ dầu không thể hiểu được, cho rằng chỉ là hiểu lầm, nhưng sau đó truyền nhiều người, mọi người cũng hoài nghi.
Sau khi điều tra hồ sơ nhiệm vụ của Haruno Sakura thời gian trước, tình hình nghỉ phép vân vân, Shikamaru buộc phải dẫn đầu một nhóm người phân tích, kết luận Haruno Sakura hẳn là mang thai khi đi du lịch cùng Uchiha Sasuke.
Haruno Sakura biết tình hình hiện tại đã không thể vãn hồi, cô chỉ có thể bỏ tiền mời tất cả các các bạn biết chuyện này cùng nhau ăn thịt nướng, trên bàn cơm lấy trà thay rượu, để mọi người đừng nói ra.
Ngay từ đầu Haruno Sakura còn cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng vừa gặp mặt mọi người, cô liền nhớ tới bọn họ là những người bạn cùng nhau trải qua sinh tử, hơn nữa thời gian dài, cô cũng sẽ bị lộ ra, sẽ không giấu được.
TenTen: "Tại sao bạn không thể nói điều đó? Sasuke-kun làm sao có thể vô trách nhiệm với tư cách là một bên liên quan?"
Nara Shikamaru: "Không phải là vô trách nhiệm sao? Sasuke nhiệm vụ đặc biệt như vậy, căn bản không có ai liên lạc được với cậu ta, chờ cậu ta trở về nói không chừng đứa nhỏ có thể đã biết đi rồi?"
Nara Shikamaru ngay lập tức bị Tenten và Yamanaka Ino xung quanh tát một cái nên không dám nói.
Haruno Sakura: "Tớ vẫn chưa nghĩ ra cách nói với mẹ tớ... Bà ấy sẽ giết tớ mất."
Inuzuka Kiba: "Vậy sớm muộn gì dì cũng cũng sẽ biết, trừ phi cậu không cần đứa nhỏ này."
Inuzuka Kiba ngay lập tức bị Yamanaka Ino bao vây và... ồ, Hinata không đánh cậu, Hinata chỉ nhìn cậu với ánh mắt không tán thành.
Uzumaki Naruto: "Quả nhiên tớ vẫn phải đánh tên ngốc ấy một trận rồi! Tớ sẽ trói cậu ta đưa đến trước mặt Sakura-chan!"
Yamanaka Ino: "Không phải Sakura đã nói là không muốn làm như vậy sao? Cậu có nghe không?"
Choji Akimichi vừa ăn thịt nướng vừa rùng mình: "Cái này... vậy phải làm sao bây giờ?"
Có phiền không? Có con kết hôn không phải giống như đói thì ăn cơm: "Chúng ta ngồi ở đây thảo luận cũng vô dụng, mấu chốt của vấn đề là Sasuke khi nào trở về."
Yamanaka Ino: "Sakura, trong khoảng thời gian này, chúng tớ có thể hứa với cậu sẽ không nói, dì Mebuki cũng sẽ không biết, nhưng đồng thời, cậu trở về nhất định phải nói cho Sasuke biết!"
"Ino nói rất đúng."
"Không sai."
"Đúng vậy."
"Tớ cũng cảm thấy Ino nói rất đúng."

......

Mặc dù đã là thời bình, nhưng là trụ cột thế hệ mới của Konoha, nhóm shinobi đều rất bận rộn, Haruno đã phải mất rất nhiều thời gian để sắp xếp cho họ dùng bữa cùng nhau, còn chưa ăn được bao lâu, nhóm Tiểu Cường đã nhao nhao rời đi.
Tất cả mọi người cam đoan với cô sẽ không truyền ra ngoài nữa, nhưng cũng đều nói rất sâu sắc dặn dò cô, chuyện này không thể giấu diếm Sasuke.
Giấu cái gì mà giấu! Haruno Sakura, người ban đầu lo lắng về điều này, đã do dự và quyết định không giấu nó.
Khi đứa nhỏ sinh ra, lớn lên, đột nhiên mở ra Sharingan cô còn có thể giấu sao? Dù sao Uchiha Sasuke sớm muộn gì cũng phải biết!
Uchiha Sasuke thực sự đã trở lại không lâu sau đó.
Nhóm Tiểu Cường của Konoha chưa bao giờ cảm thấy vui mừng khi thấy anh trở về như thế, thế cho nên Sasuke đi trên đường, luôn cảm thấy có vô số ánh mắt nhiệt tình nhìn chằm chằm vào lưng anh.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
Sau khi khi báo cáo thu hoạch với Kakashi xong, anh đi đến bộ phận y tế của Konoha, lấy danh nghĩa kiểm tra cánh tay phải, mang theo tư tâm nhỏ bé chỉ có anh hiểu được.
Không biết vì sao, luôn cảm thấy lần này Haruno Sakura nhìn thấy anh, biểu cảm trên gương mặt cô là kinh ngạc hơn là vui mừng, khi anh chào hỏi côthì cô cũng đáp lại một cách lộn xộn rời rạc, không có chút logic nào.
Có phải bởi vì chuyện lần trước không buông ra được hay không?
Uchiha Sasuke mím môi, chỉ nhìn cô, lại không nói nữa.
Haruno Sakura bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm không chút che giấu, cảm thấy da đầu tê dại.
Chết mất thôi, ngay lúc cô chưa kịp chuẩn bị gì thì Uchiha Sasuke đột ngột trở về. Mặc dù mấy ngày nay cô đã suy nghĩ rất nhiều lần khi anh trở về, cô muốn nói với anh, nhưng giờ phút này, cô hoàn toàn không biết mở miệng như thế nào.
Tớ có thai rồi, cậu phải lấy tớ.
Sasuke-kun, có phải cậu muốn phục hưng gia tộc Uchiha không?
Sasuke-kun, cậu có thích em bé không?

......

Những lời mở đầu này, tất cả đều không nói nên lời.
Mà giờ này khắc này Uchiha Sasuke lại nghĩ, hình như cô có chút mập.
Điều này là tốt, lần trước ... Anh mới phát hiện cô gầy đến nỗi thậm chí còn khiến cho anh có chút lo lắng.
Bởi vì hai người trầm mặc, không khí dần dần lúng túng.
Uchiha Sasuke nhẹ nhàng ho khan một tiếng: "Nếu cậu không có việc gì, vậy thì tôi đi trước đây."
Nói xong xoay người muốn đi.
Haruno Sakura vội vàng đứng lên gọi anh: "Ai! Cậu chờ một chút!"
"..." Vì thế Sasuke lại ngừng lại, xoay người nhìn cô.
"Nếu, ý tớ là, " Haruno Sakura cân nhắc từ ngữ, hỏi anh, "Cậu đã bao giờ nghĩ đến việc kết hôn và sinh con, và sống một gia đình như Naruto ấy?"
Giờ phút này ánh mắt cô nhìn anh có hy vọng và kỳ vọng không kiềm chế được, điều này khiến cho Uchiha Sasuke chột dạ không dám nhìn thẳng. Vì thế anh quay mặt đi, giọng nói trong vắt lạnh lẽo lạnh lùng, nhưng không chút do dự:
"Không có."
"......" Haruno Sakura thiếu chút nữa không đứng không vững.
"Tôi không có ý định kết hôn."
Anh nhắc lại một lần nữa.
Haruno Sakura cảm thấy đầu có chút choáng váng, những lời nói trong suy nghĩ trong khoảng thời gian này toàn bộ đều bị cô một hơi nuốt trở về, cô gắt gao nắm chặt góc bàn bén nhọn, gượng cười nhìn anh, "Thì ra là như thế."
Người ta đã nói trước mặt mày như vậy, mày còn không biết xấu hổ tiếp tục hỏi tiếp sao hả Haruno Sakura?
Cô thật sự không muốn giữ lại một chút phẩm giá nào sao?
Cô hít một hơi: "Tớ cũng đoán được là vậy rồi... Vậy thì tớ còn việc, đi trước."
Nói xong cô không để ý phản ứng của Sasuke, áo blouse trắng trên người cũng không đổi, túi cũng không lấy, cứ như vậy vòng qua anh đẩy cửa ra đi, chính xác mà nói thì là bỏ chạy.
Đợi đến khi cô chạy ra khỏi phòng y tế, cô mới nhịn không được vừa chạy vừa che miệng khóc.
Giữa bọn họ vừa mới xảy ra chuyện như vậy, cô hỏi anh vấn đề như vậy dụng ý đã rất rõ ràng, nhưng anh cũng rõ ràng như vậy không che dấu trực tiếp mà từ chối cô.
Anh chỉ không muốn cô.
Ngay cả khi một mối quan hệ đã xảy ra. Đã như vậy cần gì phải nói cho anh biết cô đã có em bé, chẳng lẽ là muốn dùng con trói anh lại sao?
Cô không cần, chuyện của Haruno Sakura cô đối với việc Uchiha Sasuke chút tiền đồ và tôn nghiêm này cô vẫn muốn giữ lại một chút.
Mà Uchiha Sasuke ở trong phòng làm việc của cô, mím chặt môi, sắc mặt không hiểu sao có chút đáng sợ, hai tay nắm chặt nhau, giống như là như vậy, mới có thể nhịn được cái gì.
Đêm đó, Haruno Sakura đi tìm Meibuki và Haruno Kizashi .
Con gái nhà mình không có bất kỳ huyết thống thiên phú nào cũng trở thành anh hùng trong làng, làm cha mẹ đương nhiên rất vui mừng, nhưng theo nhóm tiểu cường của Konoha lần lượt kết, bọn họ cũng bắt đầu lo lắng về đại sự cả đời của Haruno Sakura.
"Sakura này, mấy ngày nay có phải công việc rất bận rộn phải không?"
"Cũng được ạ."
"Vậy con có thời gian hay không..."
"Baba, con không đi xem mắt."
"......"
".... Hai người cảm thấy thế nào khi con không kết hôn và nhận một đứa trẻ làm con nuôi, có phải cũng không tệ hay không?"
Không thể trực tiếp nói cô chưa lập gia đình trước khi đối phương còn không cần cô, cô chỉ dám hỏi ra miệng như vậy.
Sắc mặt của Meibuki lập tức thay đổi: "Tại sao lại không kết hôn? Không kết hôn thì con muốn làm gì? Chẳng nẽ con muốn làm một người phụ nữ mạnh mẽ cả đời sao? Mẹ và ba con chỉ có một người con gái là con, nhiều năm như vậy con sinh ra vào sinh ra tử đi làm nhiệm vụ, đi làm chuyện con muốn làm chúng ta đều luôn ủng hộ con, nhưng chuyện này chúng ta cũng không phải vì chính mình, còn không phải vì hạnh phúc cả đời của con sao......"
Haruno Sakura mặt không chút thay đổi buông bát xuống, hít một hơi thật sâu vẫn lộ ra một nụ cười: "Con nói đùa, mẹ thật sự làm cái gì, con ăn no rồi, con đi về đây."
Cô đứng dậy, mặc áo khoác và đi đến lối vào để thay giày.
Haruno Kizashi ở phía sau lo lắng gọi cô: "Sakura..."
Meibukia dường như còn không hiểu, hận sắt không thành thép nói: "Gọi con bé làm gì, để cho nó đi, con bé này làm tôi tức chết rồi, lúc trước người đuổi theo nó nhiều như vậy, ngay cả Uzumaki Naruto... Nhưng nó cũng không nghe lời, đến bây giờ còn một mình lẻ loi. "
"..." Haruno Sakura mở cửa, đi ra ngoài, lại đóng lại, không nói thêm một câu nữa.
Coi như là trong dự liệu, chỉ là vẫn là chưa từ bỏ ý định. Meibuki đến bây giờ cũng không hiểu vì sao lúc trước cô không chỉ không cần Uzumaki Naruto còn tác hợp cho cậu với Hyuga Hinata. Dù sao Naruto bây giờ là anh hùng của thế giới, là niềm kiêu hãnh của Konoha, đối với cô lại rất tốt, nếu như năm đó cô ấy cùng với Uzumaki Naruto, không biết Meibuki sẽ vui vẻ đến mức nào.
Nhưng chuyện tình cảm không tồn tại nếu, không thích chính là không thích, không phải là không cần.
Đúng vậy, cũng giống như Uchiha Sasuke đối với cô. Cô có thể làm gì dây? Tất cả đều là tự tâm chịu khổ, cam tâm tình nguyện.
Hôm sau Haruno Sakura liền đưa đơn xin làm nhiệm vụ cho Kakashi, yêu cầu đến làng Cát để nghiên cứu về các loại thuốc thảo dược đặc biệt của địa phương, cũng như thảo luận với người dân Làng Cát về trung tâm phục hồi sức khỏe sau chiến tranh và điều trị tâm lý cho trẻ em.
Lần này đi, có thể là một năm. Vừa lúc cô có thể sinh con, dù sao cũng không phải là nhiệm vụ cần chiến đấu gì, hoàn toàn không có vấn đề gì.
Hai chuyện này cũng không phải là cái cớ để cô rời khỏi Konoha, là vốn đã đề cập đến lịch trình, đều đã có trong dự liệu, nhưng là rất phiền phức, cũng không có ai tình nguyện. Lúc này học trò đắc ý đột nhiên xin, không biết chuyện cô mang thai Kakashi tự nhiên vui vẻ đồng ý, lúc Naruto tiến vào còn trêu chọc nói Sakura quả nhiên so với em và Sasuke hiểu chuyện hơn nhiều, vẫn luôn biết cáchbchia sẻ nỗi niềm với thầy.
Uzumaki Naruto nghe lại càng kinh hãi, đến cuối cùng cậu thậm chí còn vỗ một cái lên bàn của Kakashi.
"Kakashi sensi!"
"Naruto, em làm gì vậy..."
"Em làm gì?" Naruto vội vàng thiếu chút nữa khóc, "Rõ ràng là thầy muốn làm cái gì, thầy mau đem nhiệm vụ rút về, nhanh gọi Sakura về đi, nhiệm vụ kia em đi giúp thầy giải quyết! Sasuke thì sao, Sasuke đã đi chưa."
Kakasi phất phất tay: "Naruto, bình tĩnh, bình tĩnh." Học trò trải bốn lần đại chiến ninja hiếm khi thấy cậu hoảng sợ như vậy tình cảnh lúc này làm cho Kakashi cũng có chút chột dạ, "Em nói cho thầy biết, đã xảy ra chuyện gì?"
"Tiểu Anh nàng mang thai rồi!"
"......"
"Sasuke!"
"....! ! !"
Uchiha Sasuke thu dọn hành lý của mình và chuẩn bị cho cuộc hành trình một lần nữa. Trước khi đi, anh đi đến căn hộ của Haruno Sakura một chuyến, lại phát hiện cô đã không còn ở đây.
Bộ phận y tế của Konoha làm việc sớm như vậy à? Anh đứng bên ngoài ban công của cô một hồi, đang chuẩn bị xuống, lại lúc cúi đầu nhìn thấy Uzumaki Naruto vẻ mặt hoảng hốt nhìn anh, bên cạnh là một khuôn mặt tức giận của Ino, vẻ mặt không thể luyến tiếc của Kakashi, cùng vẻ mặt lo lắng của Uzumaki Hinata.
Không thể phủ nhận, Uchiha Sasuke bị hoảng sợ, không biết còn tưởng rằng anh lại muốn phản bội Konoha cho nên những người này vây quanh cậu như vậy.
Hắn dễ dàng nhảy xuống, một câu "Đã xảy ra chuyện gì" còn chưa hỏi ra miệng, thì đã bị tát một cái.
Kỳ thật bằng năng lực phản ứng của anh hoàn toàn có thể tránh thoát, nhưng anh không có.
Rất bối rối. Không nhớ đã bao lâu rồi không ai dám làm thế với anh.
Ino đánh anh sửng sốt một chút, sau đó lại hiện ra vẻ tức giận hỏi: "Cậu đã nói cái gì với đứa ngốc đó rồi hả?"
"Tôi nói với ai?"
Một cái tát này của Ino còn rất nặng, nhưng anh biết có thể làm cho cô đánh anh như vậy nhất định là có lý do, cho nên anh cũng không có tức giận, chỉ xoay mặt không chút thay đổi hỏi.
"Còn có thể là ai, là Sakura!" Uzumaki Naruto có vẻ đang vội vã đi loanh quanh.
"Cái kia... Để thầy nói. " Thấy bọn họ nói chuyện cũng không có tiến triển gì đành phải xem vào, ngữ khí trời sinh lười nhác không chút để ý, nói chuyện cấp bách như vậy sự tình lại cảm thấy rất nhàn nhã, làm cho những người khác ở một bên nóng nảy không được, cũng may hắn rõ ràng:
"Sakura lần trước cùng em đi du lịch trở về mang thai, chúng ta đều cảm thấy. Ồ không, bản thân con bé thừa nhận đứa bé là của em. Con bé rõ ràng nói sau khi em trở về sẽ nói cho em biết, nhưng không biết hôm qua em nói gì với con bé, sáng sớm hôm nay con bé đã đứng trước cửa văn phòng Hokage chờ thầy, nộp đơn cho thầy nói là muốn đi làng Cát làm nhiệm vụ một năm, thầy cảm thấy Sasuke em..."
Kakashi cảm thấy cần phải lên án học trò "bội bạc tình nghĩa này" này, nhưng Uchiha Sasuke từ khi nghe được câu đầu tiên đã như bị sét đánh, nghe được cuối cùng trong đầu đã không thể giả vờ được cái gì khác, anh lập tức cắt ngang Kakashi, trong giọng nói có sự vội vàng cùng lo lắng không thuộc về Uchiha Sasuke.
"Cô ấy đi làng Cát? Cô ấy đi lúc nào?
"Đại khái đi một tiếng rồi..."
Uchiha Sasuke trong nháy mắt biến mất tại chỗ.
Haruno Sakura mang theo túi lớn túi nhỏ hành lý, chậm rãi đi trên đường đến làng Cát.
Nếu như là trước kia, cho dù là muốn làm nhiệm vụ ngoài làng một năm cô cũng chỉ cần có một cái túi, nhưng bây giờ thì khác, cô muốn đi sinh con, phải chuẩn bị nhiều hơn một chút.
Hơn nữa, cô luôn phải đối xử tốt với mình một chút. Nghĩ tới đây Haruno Sakura trong lòng cảm thấy ngột ngạt, hiện tại ngoại trừ chính mình đối tốt mình, còn có thể trông cậy vào ai đối tốt với cô đây?
Cảm xúc của phụ nữ mang thai thực sự rất nhạy cảm. Ngày hôm qua đầu tiên là Uchiha Sasuke, sau đó là Meibuki, cô về đến nhà tắm rửa xong nhìn mình trong gương liền khóc. Nhưng Haruno Sakura thích khóc thực ra lại là một ưu điểm, sau khi khóc xong, cô ấy sẽ luôn cảm thấy dễ chịu hơn và lại trở nên mạnh mẽ hơn.
Meibuki chỉ sợ không thể tiếp nhận, Uchiha Sasuke cũng không cần cô, vậy cô đơn giản đến một chỗ xa xôi, trước tiên yên lặng sinh đứa nhỏ xong rồi tính!
Cô nghĩ như vậy, nhưng đi bộ, kéo túi lớn và túi nhỏ của hành lý, cô khóc một lần nữa.
Bởi vì trên tay đều là đồ vật, cô còn không thể lau mắt, chỉ có thể tùy ý để nước mắt chứa đầy hốc mắt, sau đó dùng sức nhắm lại đem chúng rơi ra. Chỉ chốc lát sau gương mặt ăn mặc đẹp khi ra khỏi cửa liền thảm không đành lòng nhìn lại.
Cũng bởi vì nước mắt, làm cho cô có chút nhìn không rõ con đường phía trước, sau đó đột nhiên tối sầm lại, cô hình như đâm phải một người.
Sau đó người nọ không nói gì hơn kéo cô ôm vào trong ngực.
Cô không kịp lau nước mũi, ước mắt giàn giụa trên mặt và hốc mắt đều dụi vào lồng ngực của người đàn ông dường như đang hơi thở hổn hển vì gấp gáp.
Cô muốn đẩy ra, nhưng trên tay đầy đồ đạc. Muốn phát ra âm thanh, chóp mũi lại ngửi thấy mùi thơm thanh mát như đại dương quen thuộc.
Đây là mùi hương của người đàn ông đó, độc đáo trên toàn thế giới.
"Sasuke-kun?"
Cô hỏi, nấc lên giữa chừng.
Người tới buông cô ra, giúp cô đem toàn bộ hành lý hai tay ôm lấy.
Cô dùng sức lau đi những giọt nước mắt, tầm mắt dần dần rõ ràng, phản chiếu quả nhiên là gương mặt thanh tú tuấn mỹ của Sasuke.
Biểu cảm của anh rất phức tạp, mang theo đau lòng cùng tự trách, còn có cả tức giận.
Nếu như Haruno Sakura lúc này chịu bình tĩnh lại, nói không chừng còn có thể phát hiện ra tình yêu trong mắt anh.
"Cậu đi đâu vậy?" Giọng nói của anh không hiểu sao có chút khàn khàn, phảng phất như đang cố gắng kiềm chế bản thân.
"Làng Cát." Còn không biết anh đã biết chuyện mình mang thai, Haruno Sakura kinh ngạc trả lời.
Uchiha Sasuke không đành lòng nhìn khuôn mặt đang khóc của cô, không cảm thấy xấu xí, ngược lại cảm thấy có một bàn tay, đem bộ phận mềm mại nhất trong nội tâm anh xoa dịu, sau đó mở ra, những vết cọ xát rậm rạp trải trên giấy, tựa như đau đớn rậm rạp trải trên tim anh.
"Cậu đã có con rồi, vì sao còn phải chạy xa như vậy làm nhiệm vụ?" Anh nhắm mắt lại, đè nén những đau lòng và lửa giận gần như dâng trao, nhẫn nại tiếp tục hỏi cô.
Haruno Sakura khiếp sợ nhìn anh: "Cậu đã biết rồi?"
Anh mặt không chút thay đổi: "Nếu là con tớ, tớ đương nhiên có quyền biết."
Uchiha Sasuke đã đánh giá thấp sự nhạy cảm của phụ nữ mang thai.
Haruno Sakura lại "Oa" oà khóc, lúc này trên tay không có gì, để cho cô có thể vươn hai tay ra vừa khóc vừa xoa, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương, cũng cực kỳ tủi thân.
"Làm sao cậu biết đó là con của cậu chứ? Nếu cậu không cưới tớ, nếu sau này tớ tìm được một người đàn ông khác, con sẽ không gọi cậu là cha!"
Gân xanh trên trán đột nhiên giật giật, ánh mắt của Uchiha Sasuke thâm thuý khó lường, trong lòng lại hiểu được nỗi khổ của cô, cũng hơi hơi rầu rĩ.
"Nếu như không có ai nói cho tớ biết, nếu như tôi không tới tìm cậu, cậu sẽ tìm người đàn ông khác, để cho hắn làm cha của đứa nhỏ này sao?"
"Bằng không thì sao!" Cô buông tay ra, ngẩng đầu nước mắt mông lung nhìn anh, "Dù sao Haruno Sakura tớ cũng không phải không phải không có ai muốn! Tớ còn có bách hào thuật, tôi sẽ không già đi, tớ sẽ luôn luôn tìm thấy những người đàn ông tốt, thích tớ, trân trọng tớ và tớ không quan tâm đến đứa trẻ này! Cậu tránh cho tớ!"
Cô đi lấy hành lý trên tay anh, làm bộ muốn đi tiếp, Uchiha Sasuke cũng không ngăn cản cô, chỉ cúi đầu hỏi, bộ dạng cực kỳ nghiêm túc:
"Vậy Sakura có thích anh ta không?"
Haruno Sakura sửng sốt.
Cô cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới đời này sẽ thích một người đàn ông khác ngoài Uchiha Sasuke, nhưng hiện tại, cô muốn cố gắng thử một chút.
"Có!" Giống như giận dỗi, cô nhìn anh gật đầu nói.
Uchiha Sasuke nhìn cô gật gật đầu, đồng thời buông hành lý của cô ra, Haruno Sakura thất vọng cắn môi nhặt hành lý lên, nào ngờ sau đó người đàn ông lại đem hành lý kia ném sang một bên, sau đó lại ôm lấy cô.
"Tôi..." Nơi cô không nhìn thấy khuoon mặt tuấn tú của anh đang ửng đỏ, nhưng vẫn nhắm mắt lại kiên trì nói ra, "Anh sẽ thích em, sẽ quý trọng em, anh không ngại đứa bé này, anh sẽ làm một người đàn ông tốt. "
"......"
"Như vậy, có thể thích anh một lần nữa không?"
"...... Cậu đang nói cái gì vậy?" Haruno Sakura khẽ run rẩy.
"Không có gì, giống như em nói."
"Rõ ràng, ngày hôm qua cậu vẫn không muốn kết hôn, nếu như là bởi vì đứa nhỏ này mà nói, thì tớ không cần..."
"Không phải vì đứa nhỏ này." Nước mắt của cô xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp lớp quần áo thấm vào da thịt anh, ấm áp ẩm ướt, làm cho anh bối rối, những lời nói lúc trước sụp đổ hình tượng cũng đã nói ra, anh đã buông tha giãy dụa, nhắm mắt lại từng câu từng chữ, "Anh nhất đinhh phải ra bên ngoài, đi khắp nơi để chuộc tội, sẽ không ở Konoha lâu ngày. Anh không muốn làm chậm trễ thời gian của em, anh đã làm rất nhiều chuyện ích kỷ với em, anh không muốn ích kỷ với em trong những chuyện liên quan đến cuộc sống này. Anh đã suy nghĩ, nếu đã chà đạp quá khứ của em, không nên phá hư cả tương lai của em nữa, đêm đó... Anh luôn hối hận. " Nhưng lúc đó... Anh đã không thể chịu đựng được.
Cho dù Uchiha Sasuke có lạnh lùng đến đâu, cuối cùng cũng giống như tất cả người đàn ông bình thường trên thế gian này, ở trước mặt người con gái mình yêu quý thì khó có thể kiềm chế.
Người phụ nữ trong ngực im lặng một hồi, giọng nói run rẩy hỏi anh:
"Anh nói là thật?"
"Thật sự." Anh không thể nói dối về những điều như vậy.
"Bây giờ anh thẳng thắn với em, điều đó có nghĩa là anh sẽ không thay đổi nữa?"
"...Anh vẫn nghĩ như vậy."
"......"

Một giây trước khi cô phát tác, anh nói thêm, "Nhưng anh sẽ cưới em... Anh sẽ ở bên em. "
Phảng phất như là một trò khôi hài, khi Uchiha Sasukr trở về mang theo Haruno Sakura đang khóc cùng túi lớn túi nhỏ, nhóm Tiểu Cường của Konoha nhận được tin tức đến xem náo nhiệt, trên mặt lộ ra nụ cười hiền lành vui mừng như dì già. Có đối tượng thì đi kéo tay đối tượng, những không có đối tượng thì nắm tay nhau. Uchiha Sasuke người này... Chuyện gì cũng phải làm cả Konoha kinh ngạc.
Meibuki sau khi biết tất cả mọi chuyện lần đầu tiên chạy đến văn phòng Hokage, ở trước mặt Kakashi khóc lóc kể lể, bắt hắn bằng mọi cách cũng phải tìm Sakura trở về, không tìm đối tượng thì không tìm đối tượng, đứa nhỏ bọn họ cũng sẽ giúp đỡ nuôi dưỡng.
Uchiha Sasuke đưa Haruno Sakura đến xin lỗi và cảm ơn những người lo lắng cho cô ấy.
Làm sao anh lại có được sự yêu thích của Haruno Sakura? Cho đến nay, Uchiha Sasuke vẫn không có cách nào nghĩ thông suốt, dù sao cô cũng có được nhiều người yêu thương như vậy.
Thế nhưng những thứ này đã không còn quan trọng nữa rồi, nếu như nhất định cả đời này cam chịu ích kỷ cùng thiếu nợ cô gái này, không bằng anh dốc hết tình cảm cùng sự dịu dàng đem hết cho cô, tất cả sự dịu dàng này của anh, dùng cả đời để trả nợ cho cô.

Cre: 弥罗多

P/s: còn 1 phiên ngoại nha cả nhà ><

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro