30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự yên tĩnh trong căn hộ bị phá vỡ bởi tiếng "cạch" nhẹ, Sasuke bế Sakura bước vào căn hộ của mình.

Anh không để cho cô có cơ hội chạy thoát. Thậm chí ban đầu cô còn rất kháng cự thì anh cũng không buông tay, bởi vì Sasuke cảm thấy nếu bây giờ anh không giữ chặt cô thì sau này có lẽ họ sẽ chỉ như những người xa lạ.

Sasuke bế Sakura bước đến giường, rồi cẩn thận đặt cô gái tóc hồng trên tay mình xuống tấm nệm êm ái.

Sasuke rất thuần thục lấy tấm chăn bên hông quấn lấy cơ thể cô gái. Nhiều lần cô cũng đã đến nhà anh, được anh ủ ấm khi chỉ mặc chiếc váy ngủ mỏng manh, nằm trong lòng anh mà đón nhận nụ hôn nhẹ nhàng, an ủi nỗi trái tim cô đơn của anh.

Nếu cô không biết sự thật thì cô sẽ luôn ở bên cạnh anh, sẽ từ từ thích nghi với sự gần gũi của anh, và sẽ lại yêu anh một lần nữa.

Nhưng rốt cuộc loại tình yêu này chỉ dựa trên sự dối trá, nó quá mong manh.

Sasuke khó chịu, thậm chí còn thấy xấu hổ khi nhìn lại bản thân, cảm thấy bản thân thật hèn nhát, đầy dối trá này thực sự không thể chấp nhận được, và anh không đủ tư cách đứng cùng Sakura.

Vì vậy, anh đã quyết định nói ra sự thật.

Giữa hai người có một khoảng lặng lan tỏa, như thể họ có điều gì đó muốn nói với nhau, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Thời gian dần trôi qua, Sakura cắn chặt môi dưới, cuối cùng nói: "Tôi phải đi về."

Cô đáng lẽ phải đứng dậy ngay khi câu nói vừa dứt, nhưng sau khi chạm vào mắt Sasuke thì cô lại ngập ngừng và ngồi xuống ... Đôi mắt dị đồng luôn ánh lên sự không muốn cùng áp lực nặng nề luôn khiến cô cảm thấy khó chịu.

"Tại sao Sakura lại xuất hiện bên ngoài?"

Kiểu giọng điệu thận trọng này thực sự không thích hợp với Sasuke, cô tránh đi ánh mắt của anh, vội vàng nói: "Tôi chỉ đi ngang qua thôi."

Sau đó cả hai lại rơi vào khoảng im lặng khó nói.

Trong căn phòng không ánh sáng, luôn có cảm giác như có thứ gì đó đang ẩn nấp, khiến người ta tức ngực và khó thở.

Liệu Sakura trong quá khứ có khó xử như vậy khi đối mặt với Sasuke? Rõ ràng là quan tâm và lo lắng, nhưng cuối cùng lại dùng một loại lời nói hờ hững để che đậy, một mặt sợ anh nhận ra suy nghĩ thật của mình, mặt khác lại sợ anh sẽ không nhận thấy nó.

Cảm giác như vậy giống như vô số sợi dây quấn lấy cơ thể Sakura. Trên người có rất nhiều nút thắt chết chóc, dù thế nào cô cũng không thể dứt ra được, nhưng nếu muốn buộc phải phá bỏ thì cô cũng không đành lòng.

Cô thực sự không biết phải làm thế nào.

"Hóa ra chỉ là đi ngang qua ..." Sasuke nói trống rỗng, không thể phân biệt được bất kỳ cảm xúc nào trong giọng điệu của anh: "Mặc dù Konoha có ninja tuần tra vào ban đêm nhưng là con gái không được đi ra ngoài vào ban đêm một mình."

Dường như đã quen nhau, cô nhớ anh cũng đã nói những lời này một cách hờ hững vào đêm trăng tròn trong giấc mơ của cô.

"Sasuke-kun nên tự bảo bản thân trước đã. Cậu cũng không sợ bị người trong làng không đồng ý mà lại loanh quanh bên ngoài một cách thản nhiên ..." Giọng cô càng nhỉ dần về vế sau, và bàn tay đang nắm lấy tấm chăn cũng siết chặt.

Lời nói thực sự có chút cay nghiệt. Cô gái nhíu mày và lén lút liếc nhìn chàng trai tóc đen, khi phát hiện ra anh đang nhìn mình chăm chú, cô lập tức tràn ngập hối lối.

Sasuke nghe thấy Sakura nói nhỏ: "Xin lỗi".

Điều này khiến anh nhớ lại trong đội 7, cô gái cũng thường nói "xin lỗi" khi ở một mình với anh, có rất nhiều lý do, và hầu hết đều là những điều vụn vặt mà anh không quan tâm, nhưng cô lại rất để ý.

Đây là phản ứng dây chuyền của việc bị cho là ghét, khiến cô như bị che bởi một tấm màn xám xịt, khiến cô luôn phủ nhận sự thiếu tự tin của bản thân thiếu và khiến cô ngại bộc lộ cảm xúc của mình một cách thẳng thắn.

Bây giờ nhìn lại, Sasuke không khỏi cảm thấy hối hận. Ở một khía cạnh nào đó, anh thực sự chút khắt khe với cô và luôn khiến cô phải xin lỗi theo thói quen.

Mặt khác anh chưa bao giờ nói lời "Xin lỗi" với cô.

"Sakura không cần xin lỗi tôi." Anh hơi nghiêng người về phía trước, hai tay chống sang hai bên người cô, khoảng cách ngay lập tức được kéo gần hơn rất nhiều: "Tôi biết Sakura chỉ có ý tốt, vì vậy không cần nói xin lỗi."

Cũng đừng bao giờ nói lời xin lỗi với anh trong tương lai nữa, đừng thận trọng như vậy.

Cô gái giật mình bởi sự tiếp cận đột ngột của anh. Trong vô thức Sakura thu mình lại vào giường, nhưng không ngờ Sasuke trực tiếp quỳ một gối gần, cả người gần như che trên người cô.

Chiếc chăn bông tuột khỏi vai Sakura, cô đưa tay áp vào ngực anh, lo lắng đến mức run rẩy nói: "Tôi ... tôi không phải là quan tâm đến Sasuke-kun, tôi chỉ ..."

Cô lại vô tình nói điều gì đó trái với ý định của mình: "Tôi chỉ nhớ Sasuke-kun đã bị tấn công bởi các ninja Konoha bên ngoài làng như thế nào. Tôi nghĩ ở đây không an toàn với Sasuke-kun. Tốt hơn là nên thuyết phục Sasuke-kun... rời đi...."

"Thật như vậy?" Biểu hiện của Sasuke có chút cay đắng. Lúc Sakura đang ngây người thì vươn tay ra nắm lấy tay cô đưa lên vị trí của trái tim mình: " Sakura thực sự muốn khuyên tôi rời đi?"

"Tôi..."

Sự lưỡng lự của cô gái đã hiện ra trước mắt, và Sasuke quyết định đánh cược một canh bạc.

"Có phải vì Sakura lo lắng rằng tôi sẽ gặp nguy hiểm trước các ninja trong làng?" Khi nói đến đây, vẻ mặt anh bất giác dịu lại. Ánh anh đuổi theo ánh nhìn của Sakura, anh không muốn bỏ sót bất kỳ chi tiết nào từ cô.

Sự im lặng lần này không còn khó khăn như trước. Sasuke thậm chí còn cảm thấy phấn khích vì sự im lặng này, bàn tay mềm mại của cô đang cuộn trong lòng bàn tay anh, dùng ngón tay cái xoa nhẹ lên làn da của cô, cố gắng lấy dành cho cô sự nhẹ nhàng nhất có thể.

"Sakura không nói, có phải là đồng ý với lý do thứ hai không?"

Câu hỏi của Sasuke khiến Sakura càng thêm lo lắng, cô cảm thấy ánh mắt Sasuke như nhìn thấu mọi thứ, lúc này dù sao cô cũng không thể nói trái với ý mình được nữa.

Đôi mắt xanh dần dần ánh lên một tia nước, trong nháy mắt những giọt nước mắt trượt dài trên má cô.

Cô sẽ luôn bị anh ép phải khóc, dù là trong quá khứ hay hiện tại.

Loại phản ứng này còn cần cô trả lời sao? Sakura trong lòng cảm thấy vô cùng oan ức, nước mắt tích tụ càng ngày càng nhiều, môi đóng đang mím chặt cuối cùng tràn ra tiếng thút thít như mèo kêu.

>>>

Dù là động vật hay con người thì chúng đều biết ăn gì để lấy được trí tuệ, đặc biệt là ninja thì bạn càng phải tránh mắc phải những sai lầm như trước.

Chàng trai trước mặt đã không do dự mà giết cô. Đáng lý là cô nên tránh xa anh ra và nên dựng một rào cản khi đối mặt với Sasuke để không cho anh có cơ hội gần mình.

Nhưng ... cô vẫn luôn để lộ vẻ mặt mỏng manh của mình một cách không cần thiết trước mặt anh, và dễ dàng cởi bỏ mặt nạ dưới sự chỉ đạo của anh.

Sakura không thể nói những lời trái với trái tim mình và không thể cứ thực hiện những hành động trốn tránh.

Cô bị mắc kẹt trong cái lồng mà Sasuke tạo ra. Cô thậm chí không còn sức để đẩy ra khi vòng tay của Sasuke khi bị anh ôm chặt vào lòng.

Ngay cả bản thân dù có sức mạnh quái lực cũng không đẩy anh ra.

Cô vẫn không thể đẩy anh ra khi ở Thiết Quốc, ngay cả bây giờ cô vẫn không sẵn sàng đẩy anh ra xa.



Nửa đêm, Sasuke tỉnh lại, tiếng thở nhẹ bên tai không phải là trong mộng, lòng bàn tay là bàn tay mềm mại của một cô gái, không còn trống rỗng như trước nữa.

Anh lặng lẽ dùng khuỷu tay chống thân trên lên, dựa vào ánh trăng mà quan sát cô gái đang nằm ngủ bên cạnh.

Dưới ánh trăng sáng, làn da của cô gái đẹp như ngọc, hốc mắt vẫn còn hơi ửng đỏ, nhìn kỹ vẫn có thể thấy rõ vệt nước trên hàng mi công của cô gái.

Sasuke chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân anh có một ngày sẽ an ủi người khác.

Trước đây anh chưa bao giờ chia sẻ nỗi đau của mình với người khác, và tất nhiên anh cũng không có đủ kiên nhẫn để lắng nghe nỗi đau của người khác và gánh lấy nước mắt của người khác.

Nhưng hôm nay khi cô gái khóc trong vòng tay Sasuke, anh thực sự mong Sakura có thể trút bỏ những nỗi đau buồn, mong cô có thể dựa vào anh, chấp nhận anh.

Như vậy trước mặt cô, anh sẽ kể về nỗi đau của mình cho cô, anh sẽ nói với cô rằng anh rất quan tâm đến cô, nói với cô rằng mình rất muốn được ở gần với cô.

Một nụ hôn nhẹ tựa như sợi lông vũ đặt ở giữa trán cô gái, sau đó dần di chuyển xuống chóp mũi, cuối cùng là áp lên đôi môi mềm mại của cô mà siết chặt, lưu luyến mà cọ xát.

Sakura rất nhanh liền tỉnh lại. Hơi thở nhẹ nhàng bỗng trở nên gấp gáp, lúc đối diện với đôi mắt của anh cô nhanh chóng túm lấy tấm chăn lên che mặt mình lại.

"Gian xảo."

Đây là sự đánh giá của Sakura đối với Sasuke.


(16/12/2021)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro