Chap 7: Uchiha Hinata

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trái tim Ino đen và thâm hiểm, tuyệt đối là thâm hiểm!

Nhìn một bàn la liệt món ăn, Sakura không ngừng oán thầm trong lòng.

Nhìn cô liên tục gắp thức ăn vào bát, Sakura vân vê cái ví, có chút phẫn hận hỏi: "mi ăn xong chưa?"

Ino nhìn mắt cô, tiếp tục chiến đấu hăng hái với thức ăn ngon, tâm tình rất tốt nói: "bây giờ ta không giống trước, hiện tại là một người ăn hai người tiêu hóa, ăn nhiều hơn cũng không sợ." Nói rồi gắp miếng cá thơm ngon vào bát Sakura, không khách khí nói: "mi cũng ăn một chút đi, cá hoa vàng hấp ở đây là ngon nhất thành phố đó."

Sakura nhìn thịt cá trong bát, trái tim nhỏ từng giọt máu, cô tan nát ưu thương, ví của cô cũng tan nát ưu thương, thẻ tín dụng của cô cũng vô cùng tan nát ưu thương!

Tục ngữ nói đau thương hóa thành thèm ăn, nghĩ đến tiền bạc bỗng rời cô mà đi, Sakura bất thình lình giác ngộ, cầm đũa chuẩn bị tiến công bàn thức ăn ngon.

Lúc cô đang chuẩn bị ăn thì điện thoại trong túi vang lên, nhạc chuông là một khúc nhạc của một nhạc khí không biết tên, mang theo nhàn nhạt thương cảm.

Sakura lấy điện thoại di động ra, là Sasuke gọi tới, Sakura nhìn Ino một cái, chậm chạp không nhận máy. Thật ra thì cô không biết nên nói với anh cái gì, mặc dù là vợ chồng nhưng cũng không quen thuộc.

"Ai vậy, sao không nghe máy?" Ino nhìn cô kỳ quái, dường như như nhìn ra điều gì, suy đoán: "Là Uchiha à?"

Sakura gật đầu, cuối cùng nhấn nút nghe: "Alô."

"Bây giờ đang bận bịu công việc sao? Anh quấy rầy em?" Bên kia điện thoại Sasuke ôn hòa hỏi, thanh âm đặc biệt dễ nghe.

"Không, không có, đang ăn cơm rồi." Sakura trả lời đúng sự thật, muốn nói gì, rồi lại không biết nên nói cái gì.

"Hnn." Sasuke hiểu rõ đáp, thoáng lộ ra mệt mỏi, lại nói: "Từ sáng hôm nay đến giờ anh còn chưa ăn đây." Giọng nói như đang tìm kiếm sự đồng tình của người khác, mang theo vài phần mùi vị đáng thương.

"ách, làm sao còn chưa ăn, đi công tác bận thế sao?" Sakura quan tâm đúng lúc.

"Ừ, bận rộn." Sasuke thấp giọng đáp.

Sakura không biết nên nói cái gì, cô là một người bị động, tìm đề tài nói chuyện chưa bao giờ là điểm mạnh của cô, hai người cứ cầm điện thoại im lặng như vậy, đến lúc Sakura muốn mở miệng cúp điện thoại, đột nhiên người quản lý dẫn theo một người đi tới bên này.

Sakura sững sờ nhìn, suýt nữa quên mất mình vẫn còn đang nói chuyện điện thoại.

Người đẹp kia dưới sự hướng dẫn của người quản lý đi tới trước mặt Sakura, cẩn thận, tỉ mỉ đánh giá Sakura, khóe miệng mơ hồ mang theo nụ cười. Trực giác Sakura mách bảo khuôn mặt tươi cười này hình như đã gặp ở đâu rồi, nhất thời lại không nghĩ ra là ở đâu.

"Phu nhân Uchiha, vị này là tổng giám của Du Nhiên Cư chúng tôi." Người quản lý giới thiệu.

Người đẹp kia nhìn cô, gật đầu, trong miệng có nhiều ý vị nói ba chữ 'Phu nhân Uchiha' kia, sau đó nhìn Sakura, nụ cười trên mặt càng rõ ràng.

Sakura nhìn người đẹp trước mắt, rất đẹp, rất cao, da trắng nõn, sóng tóc lọn to không biểu lộ sự già dặn mà ngược lại mang vài phần hoạt bát và dễ thương.

"Sakura, Sakura?" bên kia điện thoại, Sasuke gọi.

Sakura vội vàng lấy lại tinh thần nói: "ách, đây, tôi đây."

"Em đang ở bên ngoài?" Sasuke hỏi, vừa rồi anh nghe thấy tiếng quản lý ở Du Nhiên Cư.

"Ừ, Tôi và Ino đi ăn cơm ở Du Nhiên Cư." Sakura nói chi tiết.

"Ừ, tốt, em đưa điện thoại cho Hinata."

"Hinata? Hinata cái gì?" Sakura khó hiểu, cái gì Hinata, rõ ràng vừa rồi cô nói là cùng ăn cơm với Ino a!

"Chị dâu, anh ấy là nói em đấy, em là Hinata." Người đẹp bên cạnh cười duyên nói.

Sakura sửng sốt, tiếp đó Ino ở phía đối diện cũng sững sờ, có chút không kịp phản ứng tình huống này.

"Đưa cho nó đi, để anh nói với nó mấy câu." Bên kia điện thoại Sasuke nói như vậy.

Sakura nhìn Hinata đứng bên cạnh, không nói gì, sững sờ gật đầu, Sasuke cách một cái điện thoại, căn bản không nhìn thấy cô gật đầu, đưa điện thoại di động cho Hinata.

Hinata không khách khí nhận lấy, cầm di động nói: "anh, anh đây là có thiên lý nhãn hay là thính tai a, hoặc là anh có ngón tay thần kỳ của Quan Âm Bồ Tát, quản lý vừa mới dẫn em đến cạnh bàn chị dâu mà anh đã biết."

Dưới gầm bàn, Ino dùng chân đá đá Sakura, nhìn cô, ánh mắt tựa như đang hỏi tột cùng là chuyện gì đang xảy ra.

Sakura nhíu nhíu mày, lắc đầu, hiện tại chính cô cũng đang hồ đồ, không rõ ràng.

Cũng không biết bên kia điện thoại Sasuke nói cái gì, chỉ nghe thấy tiếng Hinata cười duyên: "yên tâm đi, không làm chị dâu sợ, em cũng vừa mới đến, nghe quản lý nói người khách hôm qua ở Hoa Ngữ Hiên hôm nay đã đến, cho nên em liền tới đây xem một chút, nhưng mà anh, tốc độ của anh cũng rất nhanh đi, hôm qua em về, mẹ vẫn còn lải nhải chuyện hôn sự của anh, hôm nay em liền có chị dâu rồi."

Sakura ngồi bên cạnh nghe thấy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, cô cũng không nghĩ nhanh như vậy, hôm qua cô cũng là độc thân quý giá, hôm nay đã nhảy vào hàng ngũ phụ nữ có chồng, cùng sóng vai với Ino rồi.

"Được được rồi, chị ấy là chị dâu em, em ở đâu sẽ thế nào với chị ấy, trông coi bảo bối của anh cho." Hinata vừa nói, quay đầu nhìn về phía Sakura, cười nháy nháy mắt với cô.

Sakura cười cười có chút lúng túng, có chút không biết làm sao.

"Được, tự anh nói với mẹ là được rồi, em mới không lắm lời." nói xong gật đầu một cái, sau đó cười duyên trả lại di động cho Sakura, "anh em muốn nói nhỏ với chị dâu đây."

Sakura da mỏng, liền đỏ bừng, nhận lấy điện thoại di động từ trên tay cô: "Alo."

"Hinata dọa đến em sao?" bên kia điện thoại, tiếng Sasuke vẫn ôn hòa như cũ.

Sakura liếc nhìn khuôn mặt tươi cười của Hinata, lắc đầu, "không, không có."

"Nó là em gái anh, cũng là bà chủ Du Nhiên Cư, nghe nói em đang ở đó, cho nên tò mò đến gặp, chứ không có ác ý gì." Sasuke giải thích.

"Ừ, tôi biết." Những câu Hinata vừa nói, cô nghe thấy.

"Buổi tối anh về, nếu về sớm anh sẽ gọi cho em, chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút." Sasuke nói.

"Ừ, được." Sakura gật đầu, bọn họ nên có một cuộc nói chuyện rõ ràng.

Cúp điện thoại, quay đầu thấy Hinata vẫn chưa đi mà mỉm cười nhìn Sakura hỏi: "chị dâu, anh ý nói nhỏ gì với chị vậy?"

"Ách, không, không có gì." Trong lòng Sakura toát mồ hôi, đâu ra là nói nhỏ cái gì a!

"Quên đi, lời ngon tiếng ngọt của hai người các chị cũng không cần nói cho em biết." Hinata khách sáo nói ra, khóe miệng cười mập mờ.

"Thật, thật không có!" Sakura giải thích, hận không thể thề độc đảm bảo.

Hinata cười duyên, cũng không nhiều lời, quay đầu liếc nhìn Ino, gật đầu với cô, lại nhìn thức ăn trên bàn, nói: "chị dâu, phòng bếp chúng em hôm nay mới sáng tạo món ăn mới, em sẽ bảo bọn họ mang lên cho các chị nếm thử." Nói xong xoay người đi về hướng phòng bếp.

Ino không trấn lột được Sakura, mặc dù được ăn một bữa hải sản nhưng vì hai người các cô ai cũng không biết Du Nhiên Cư lại là nhà hàng của em gái Sasuke, cho nên bữa ăn này Hinata trực tiếp vung bút miễn thanh toán, lại hào phóng nói với nhân viên Du Nhiên Cư, lần sau Sakura tới nữa cũng miễn toàn bộ hóa đơn. Sakura ngượng ngùng từ chối, Hinata cười to, chỉ nói đạo lý người trong nhà đến ăn cơm, lại còn dùng tiền. Sakura miễn cưỡng cười, nghĩ thầm nhất định lần sau không thể đến đây rồi.

Cơm nước xong vốn định đi dạo phố với Ino, nhưng tiếc rằng thức ăn ở Du Nhiên Cư quá ngon, khiến Ino ăn quá no, cuối cùng trực tiếp gọi điện thoại cho Shikamaru để anh lái xe tới đón người.

Đợi hai người ngồi lên xe Shikamaru, vừa mới đóng cửa xe, Ino lôi kéo tay Sakura nói lời thấm thía: "Sakura, mi kề cận người giàu có rồi!"

Sakura nhìn vào mắt cô, ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi, thở dài lẩm bẩm: "ta cũng có cảm giác như vậy..." Theo cô thấy mọi mặt của Sasuke đều không tệ, không ngờ điều kiện của anh tốt như vậy, vừa rồi Hinata nói Sasuke có phần trong Du Nhiên Cư, ban đầu khi bắt đầu gây dựng vốn, anh cũng có công sức trong đó. Sakura không hỏi nhiều nữa, cô không biết tại sao anh lại đồng ý kết hôn với cô, có lẽ như anh nói, anh cũng cần một người vợ mà cô đúng lúc thích hợp thôi.

Shikamaru đưa Sakura về nhà trước, sau đó mới quay xe vòng về nhà mình. Khi Sakura về đến nhà chỉ có một mình Mebuki đang ngồi trên ghế sô pha, Cố Hằng Văn dạy cao trung, lại sắp đến kỳ thi tốt nghiệp cao trung nên dù là thứ bảy, cũng phải lên lớp.

Sakura để túi trên tủ, gọi mẹ, mà Mebuki không phản ứng gì, gọi tiếp câu nữa, Mebuki vẫn không phản ứng, Sakura nhẹ nhàng nhíu mày, đi đến chỗ bà, chỉ thấy Mebuki lặng yên ngồi đó, trong tay cầm một tấm ảnh, hai mắt nhìn về phía trước vô thần.

"Mẹ?" Sakura gọi lần nữa, lúc này Mebuki nghe thấy được, giật mình hoàn hồn, thấy Sakura có chút mất tự nhiên, tay vội vàng vòng ra phía sau như sợ cô nhìn thấy cái gì.

"Saku, Sakura, con, con đã về rồi!" Mebuki nhìn cô nói, như đang che giấu.

"Vâng." Sakura gật đầu, nhìn mẹ có phần không yên, lo lắng hỏi: "Mẹ, mẹ không sao chứ?"

"Không, không sao, mẹ thì có thể sao chứ, ha ha." Mebuki cười, dùng nụ cười để che giấu tâm tình của mình, như là sợ Sakura hỏi đến, vội vàng đứng lên, nói: "Sakura, con chưa ăn gì đúng không?, mẹ đi làm cơm."

Sakura nhìn đồng hồ trên tay một chút, đã sắp đến hai giờ, kéo tay mẹ, nói: "mẹ, con ăn rồi, buổi sáng lúc con ra ngoài, con đã nói với mẹ là buổi trưa con đi ăn cơm với Ino, mẹ quên sao?"

Mebuki sửng sốt, nhưng ngay sau đó bật cười, lắc đầu nói: "đúng vậy a, lúc ra khỏi cửa con đã nói là đi ăn cơm với Ino, con xem mẹ, mẹ nhiều tuổi rồi, thật sự là vô tích sự rồi."

Sakura ôm lấy mẹ, nói: "mới không có, mẹ vẫn giống hai mươi năm trước, vẫn xinh đẹp, trẻ trung như thế, không hề già hơn chút nào."

Mebuki vỗ vỗ con gái, cười nói: "con a, chỉ biết trêu chọc mẹ."

Sakura cười cười, ôm mẹ một lúc lâu, sau đó mới buông bà ra, nói: "mẹ, con đi nấu cơm cho mẹ."

Mebuki gật đầu, nhìn con gái vào phòng bếp, cúi đầu nhìn lại tấm ảnh trong tay, đó là một bức ảnh cũ, trong đó có một người thanh niên mặc áo sơ mi trắng, đeo kính, tác phong nhanh nhẹn.

Khi Mebuki ăn cơm, có điện thoại từ bên công trường tới nói là có tình huống ngoài ý muốn, có người ở công trường bị khối bê tông đè xuống, bị thương, hiện tại đã được đưa tới bệnh viện rồi.

Sakura vội vàng cầm túi ra ngoài, hoảng hốt sẽ loạn, đến nhà xe mới nhớ ra xe vẫn để ở công ty, căn bản không lái xe về, vội vàng nhanh chóng chạy đến bên đường bắt xe đi thẳng đến công trường. Địa điểm xảy ra chuyện không may, chỉ thấy tổng giám đốc Levi đã đến, đó là một người đàn ông trung niên, đầu hói, bụng phệ. Thật ra thì Levi có thể coi như là thầy giáo của Sakura, hồi xưa khi Sakura mới tốt nghiệp ra ngoài thực tế cùng ông ta, hơn nữa trong sáu năm này, ông cũng cũng dạy Sakura rất nhiều.

Sakura đội mũ bảo hộ đi tới chỗ tổng giám đốc: "Tổng giám."

Levi quay đầu nhìn cô, sau đó xoay người: "nghe họ nói khối bê tông đột nhiên rơi từ trên xuống, lúc đó người kia vừa vặn ở phía này."

Sakura ngửa đầu nhìn lên, thấy trên cao cách mười mét chỗ ban công trước cửa sổ có một khoảng trống lớn, nhìn dưới chân, đá vụn tán loạn, trên mặt đất còn nhìn thấy vết máu đỏ lòm.

"Người đó như thế nào?" Sakura hỏi. Trên mặt đất có nhiều máu chảy như vậy, nhìn cũng khiến người ta sợ hãi.

Levi lắc đầu, thở dài nói: "không tốt, bệnh viện vừa gọi điện thoại, chưa cấp cứu xong, mới vào phòng giải phẫu trước."

Sakura ngẩn ra, trong ngực có một loại cảm giác đau đớn khó tả.

"Là bản thiết kế có vấn đề?" Sakura hỏi, bản thiết kế khu vực vườn hoa này là do một tay cô thiết kế, từng bản, từng khâu cô đều tính toán tỉ mỉ, theo lý mà nói hẳn phải không có vấn đề gì mới đúng.

"Nguyên nhân sự cố chúng ta đang điều tra." Levi nói, xoay người, "đi thôi, trước khi nguyên nhân sự cố được điều tra rõ ràng thì phải tạm dừng toàn bộ thi công." Nói xong, không nhìn lại Sakura, quay đầu đi thẳng.

Một mình Sakura ở lại công trường một hồi lâu, cuối cùng khi mặt trời ngả về phía tây, chân trời từ từ chìm vào bóng tối, Sakura mới xoay người rời khỏi công trường.

Đi một mình trên đường, không có mục đích, không có phương hướng, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng vừa nhìn, tầng cao bị đổ nát, đá vỡ vụn trên đất cùng với vết máu loang lổ.

Một mình Sakura đứng trên đường quốc lộ, cô chưa bao giờ nghĩ tới bản thiết kế mình vẽ sẽ làm người bị thương.

Điện thoại di động trong túi điên cuồng vang lên, Sakura không để ý đến, còn đối phương dường như rất kiên nhẫn, gọi một lần lại một lần, khi di động vang lên lần thứ ba, rốt cuộc Sakura cầm lấy nhấn nút nghe.

"Ở đâu?" Đầu bên kia điện thoại vẫn là thanh âm vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, chẳng qua lần này giọng nói có chút nóng nảy.

"Bên ngoài." Sakura chậm rãi trả lời.

"Xảy ra chuyện gì?" Sasuke nhạy cảm hỏi.

Sakura không nói gì, sững sờ nhìn về phía trước, ánh đèn lấp lánh, thành phố vào ban đêm càng mỹ lệ hơn so với ban ngày.

Thấy cô không đáp, Sasuke lại nói: "nói cho anh biết địa chỉ, bây giờ em đang ở đâu."

Sakura nhìn đường phố một chút, cuối cùng nói cho anh địa chỉ.

Sasuke lái xe tới đây đã là chuyện của nửa tiếng sau rồi, lúc này anh trông có chút nhếch nhác, đầu tóc vốn chỉnh tề lúc này có phần lộn xộn, sắc mặt cũng lộ ra chút mệt mỏi, chỉ có cặp mắt kia vẫn thâm thúy hữu thần như cũ.

"Sakura?" Sasuke nhẹ giọng gọi.

Sakura lấy lại tinh thần, nhìn anh, đứng lên, đáp: "ừ, anh đến rồi."

Sasuke gật đầu, kéo cô lên xe, quan tâm tự tay thắt dây an toàn cho cô.

Sakura nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt vô thần, không có tiêu cự.

"Có chuyện gì xảy ra?" Sasuke có phần lo lắng hỏi, thấy cô có cái gì không đúng.

Im lặng một lúc lâu, đang lúc Sasuke cho là cô không muốn mở miệng, cô nói: "xế chiều nay ở công trường, một khối bê tông trên sân thượng tầng ba đột nhiên rơi xuống, đè chết người rồi."

"Là bản thiết kế có vấn đề?" Sasuke hỏi.

Sakura lắc đầu, nói: "không biết."

Sasuke không hỏi nhiều nữa, trực tiếp khởi động xe đi, anh chưa nói đi đâu, Sakura cũng không hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro