Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa cuối cùng cũng tạnh, đây là tin vui lớn đối với Giang Hoài.

Sau khi biết Tống Cảnh Ngọc không có việc gì, Nhan Thì liền yên tâm, nhưng nàng không hiểu lắm biện pháp mà Tống Cảnh Ngọc nói.

Nàng hỏi Dung Lẫm: "Dung đại nhân thấy có được không?"

Dung Lẫm cũng thuộc Công Bộ, tất nhiên có thể hiểu ý của Tống Cảnh Ngọc, dù trong lòng hắn không vui nhưng cũng phải thừa nhận, phương pháp mà Tống Cảnh Ngọc nói là phương pháp tốt nhất.

Nhan Thì thấy ngay cả Dung Lẫm cũng gật đầu, nàng bèn yên tâm giao việc này cho hai người, sau đó nhìn về phía Tống Cảnh Ngọc nói: "Trước tiên, Tống đại nhân theo cô trở về một chuyến, để thái y bắt mạch, về phần tu sửa đê đập, lúc này cũng không cần vội."

Tống Cảnh Ngọc đáp: "Đa tạ điện hạ quan tâm, vi thần không ngại."

Nhan Thì thấy hắn thật sự không sao, đành bỏ cuộc, nhưng chuyện vừa rồi không thể để xảy ra thêm được nữa, "Vô luận như thế nào, tính mạng là quan trọng nhất, cô không muốn thấy có người thương vong."

"Điện hạ về trước đi ạ, nơi này đã có chúng thần, trong thành hẳn là có việc quan trọng hơn đang chờ điện hạ."

Có lẽ do chạy qua chạy lại mấy nơi, Nhan Thì vừa định mở miệng nói chuyện thì ho nhẹ một tiếng, chắc là bị cảm lạnh rồi.

"Y thần thấy, hiện tại người cần tìm thái y bắt mạch chính là điện hạ."

Tống Cảnh Ngọc và Nhan Thì đã có giao tình nhiều năm, khi nói chuyện sẽ thân thiết hơn một chút, nhưng Nhan Thì chỉ nhẹ nhàng che khóe môi, "Nếu đã như vậy, nơi này giao lại cho hai người."

Nhan Thì áp xuống cơn ngứa ngáy trong cổ họng, trong lòng đột nhiên hoảng sợ, có lẽ đi uống một chén canh gừng là có thể dịu xuống, đây chỉ bệnh phong hàn bình thường thôi.

Tống Cảnh Ngọc quay đầu lại nhìn bóng dáng Nhan Thì rời đi, không hiểu sao hắn lại cảm giác mới vừa rồi điện hạ rời đi, động tác có chút hấp tấp. Trong ấn tượng của Tống Cảnh Ngọc, Nhan Thì vẫn luôn có vẻ ngoài lạnh lùng, hắn chưa bao giờ nhìn thấy điện hạ như thế này.

Mà Nhan Thì bên này, nàng ngồi lên xe ngựa rồi giơ tay sờ trán, không nóng lắm, vẫn còn ổn.

Thật ra, cái cớ mà mẫu phi nói với người ngoài rằng thân thể nàng không tốt, có một nửa là sự thật, uống thuốc đã nhiều năm, dù sức khỏe có tốt đến đâu cũng không thể chịu đựng được, có lẽ một bệnh nhỏ như phong hàn này thôi cũng đủ làm nàng bệnh không dậy nổi rồi.

Đến khi quay về trong thành, Nhan Thì uống một chén canh gừng mà thuộc hạ đưa tới, Trần Bẩm thấy nàng trở về cũng vây quanh nàng, "Điện hạ, Tống đại nhân, hắn......"

Một chén canh gừng xuống bụng, trong người Nhan Thì có chút ấm áp, nàng buông chén canh trong tay xuống, nói: "Không có việc gì, đã được cứu lên rồi."

Trần Bẩm cũng không biết nên vui hay buồn, ông ta nói câu: "Vậy là tốt rồi."

Ông ta nhìn về chén canh trong tay Nhan Thì, đột nhiên mở miệng nói: "Điện hạ bị phong hàn sao? Hay là thần bảo thái y bắt mạch cho điện hạ?"

Nhan Thì lắc đầu từ chối: "Không cần đâu, cô vẫn ổn."

Trần Bẩm không quên lời đồn vị Thái Tử điện hạ này thân thể suy yếu, lỡ như ngài ấy xảy ra chuyện gì thì ông ta không đảm đương nổi.

Nhan Thì đang suy nghĩ lý do từ chối, lúc này một chiếc xe ngựa chậm rãi ngừng ở cách đó không xa, Nhan Thì chú ý tới chiếc xe ngựa này.

Đây là ai?

Ngoài dự đoán, một vị nữ tử từ trên xe ngựa đi xuống, trên người mặc váy áo màu thủy lam, nổi bật giữa đám đông.

Nhan Thì hỏi Trần Bẩm: "Trần đại nhân có biết vị cô nương này là ai không?"

Nhan Thì sở dĩ hỏi như vậy là vì cô nương này hướng về phía nàng mà đến, nàng muốn biết trước người này là ai.

Trần Bẩm nhìn chằm chằm vị cô nương này, nhưng ông ta chỉ có chút ấn tượng, "Hồi điện hạ, hình như là nhị cô nương con vợ cả của Tạ gia."

Tạ gia? Hôm qua, khi tứ đại gia phái người đến, nàng cũng đã gặp qua người của Tạ gia, hôm nay vì sao lại đơn độc phái nữ nhi nhà họ tới đây?

Nữ tử áo lam đi đến trước mặt Nhan Thì sau đó ngừng lại, nàng ấy hành lễ với Nhan Thì, nói: "Dân nữ Tạ Thanh gặp qua Thái Tử điện hạ."

"Miễn lễ đi, ở đây không cần hành lễ, rườm rà."

Tạ Thanh dừng một chút rồi nói: "Lễ không thể thiếu được, còn thỉnh điện hạ nhận lễ của dân nữ."

Nhan Thì lúc này im lặng, nàng đã quên mất người trước mặt xuất thân từ thế gia đại tộc luôn chú trọng nghiêm ngặt những quy củ như thế này.

Tạ Thanh cúi đầu hành lễ, đợi nàng ấy đứng thẳng mới giải thích ý đồ của mình: "Hôm qua lúc huynh trưởng trở về, nói điện hạ nơi này khan hiếm dược liệu, mà trong nhà dân nữ có nhiều hiệu thuốc, dân nữ báo với phụ thân, đem tất cả dược liệu này giao cho điện hạ, cũng coi như Tạ gia vì Giang Hoài góp một phần lực."

Sắc mặt Nhan Thì trở nên nghiêm nghị, "Cô thay mặt bá tánh Giang Hoài đa tạ lòng hảo tâm của Tạ gia."

"Điện hạ nói quá lời rồi, Tạ gia cũng ở Giang Hoài, lý nào lại đứng ngoài cuộc, chỉ là dược liệu có chút nhiều, mong điện hạ phân công ít người hỗ trợ."

"Đương nhiên rồi."

Nhan Thì chọn ra mấy cấm quân canh giữ ở đây, phân phó họ giúp khuân vác dược liệu.

Tạ Thanh nói xong liền rời đi, không ở lại đây nữa.

Trần Bẩm ở một bên nói: "Điện hạ mới tới Giang Hoài chắc là không biết, làm chủ Tạ gia là nữ tử, họ chưa từng gả nữ nhi đi, chỉ tuyển con rể, sau khi mẫu thân Tạ nhị cô nương qua đời, nàng liền tiếp nhận trọng trách quản gia."

"Thì ra là vậy......" Điều này khiến Nhan Thì khá kinh ngạc, người ngoài chỉ biết Tạ gia cùng tam gia Vương, Liễu, Ôn đều nằm trong tứ đại quý tộc Giang Hoài, chỉ sợ rằng họ có thể xưng danh được với toàn bộ Nhan triều.

Không chỉ nàng, có lẽ rất ít người ngoại trừ những người ở Giang Hoài biết Tạ gia do nữ tử quản gia.

Sau khi Tạ Thanh trở lại xe ngựa, nam tử bên người nàng ấy nói: "Ta nói không sai đứng chứ? Vị Nhan Thái Tử này dù là tướng mạo hay khí chất đều bất phàm, rất xứng đôi với muội."

Tạ Thanh bất đắc dĩ nhìn về phía huynh trưởng nói: "Huynh trưởng nói cho cẩn thận, Thái Tử điện hạ không phải là người chúng ta có thể nghị luận."

"Tạ gia chúng ta tuy không có người ở trong triều, nhưng bàn về thân phận, muội cũng không kém so với tiểu thư quan gia trong kinh thành, vì sao lại không làm được Thái Tử Phi?"

Tạ Thanh nghe vậy bỗng nhiên tăng thêm ngữ khí: "Lời này của huynh trưởng tuyệt đối không thể nói lại lần nữa, nếu truyền đến tai Thái Tử rồi chọc ngài ấy không vui thì Tạ gia chúng ta cũng khó ngăn được hoàng gia tức giận, thanh danh hư ảo của chúng ta cũng không tính là gì."

Tạ Thanh có chút mệt mỏi, dù là phụ thân hay huynh trưởng, tựa hồ đều có cùng một giấc mộng muốn nàng ấy làm Thái Tử Phi, hôm nay chỉ là đưa dược liệu, căn bản không cần phải ra mặt, nhưng phụ thân lại kiên trì lần nữa.

Tạ Thanh làm sao không hiểu ý đồ của Thái Tử, không nói đến việc ban nãy Nhan Thái Tử có bao nhiêu xa cách với nàng ấy, Tạ gia sao có thể dễ dàng đặt chân vào hoàng gia.

Nàng ấy cũng từng đọc nhiều sách thánh hiền, cũng biết trước mắt Nhan triều không an ổn, hành vi ếch ngồi đáy giếng của phụ thân thật khiến nàng ấy tức giận.

Cùng lúc đó Tuyên Hoài Vương phủ, Hoắc Như Thâm tuy chưa rời khỏi vương phủ, nhưng đối với việc của Giang Hoài, hắn vẫn như cũ nắm rõ trong lòng bàn tay.

"Tạ gia không khỏi quá không biết điều, năm đó nếu không phải Vương gia ra tay, Tạ gia đã sụp đổ sau khi Tạ phu nhân qua đời, bây giờ họ lại đứng về phía Nhan Thái Tử, thật đúng là vong ân phụ nghĩa."

Liễu Hiến phản bác nói: "Cũng không thể nói như vậy, ta thấy Tạ cô nương là vì bá tánh Giang Hoài mới quyên góp dược liệu, không liên quan gì đến Nhan Thái Tử cả."

Trần Viễn đột nhiên nhận ra, nói: "Thì ra Liễu công tử cũng muốn làm rể Tạ gia, đáng tiếc, nói không chừng nhân gia hiện tại đều coi trọng Nhan Thái Tử, ngươi vẫn là đợi thêm một thời gian nữa đi."

Liễu Hiến bị y chọc tức đến nỗi không nói nên lời, "Ngươi...... Đồ suy nghĩ xấu xa."

Hoắc Như Thâm cắt ngang tranh cãi của hai người, "Tạ gia lúc trước cũng đã kiểm kê dược liệu, thật sự không liên quan đến Nhan Thái Tử."

"Đáng tiếc tiểu tử kia hôm nay mệnh tốt, thế mà lại được cứu lên."

Người trong lời nói của Trần Viễn đại nạn không chết là Tống Cảnh Ngọc, Hoắc Như Thâm cũng có chút đáng tiếc, hắn vốn tưởng rằng có thể thấy nhiều biểu cảm hơn trên khuôn mặt lạnh lùng của Nhan Thì, nào ngờ đâu lại thất thủ.

Liễu Hiến lại suy nghĩ đến chuyện khác, "Nếu Nhan Thái Tử không đi, chúng ta cũng không thể làm ra được động tĩnh gì lớn, chẳng lẽ chỉ có thể nhịn như vậy?"

Hoắc Như Thâm lại không vội, "Gấp cái gì, nếu hắn tới Giang Hoài sẽ không dễ dàng rời đi, ít nhất hắn sẽ nhìn chằm chằm Giang Hoài trước khi lũ lụt được giải quyết, bổn vương trù tính lâu như vậy, cũng không thể chờ không nổi một hai ngày."

"Nếu bị hắn phát hiện, sẽ có người tế cờ."

~

Nhan Thì nhìn những dược liệu không ngừng được vận chuyển, trong lòng không khỏi bội phục Tạ Thanh, mấy thứ này chỉ sợ là vét sạch hết cửa hàng dược liệu của Tạ gia.

Hành động này còn có phong phạm thế gia hơn những thế gia đến ngày hôm qua.

Nhan Thì nghĩ tới đây, lại cảm thấy đầu có chút nặng nề, nàng sợ mình thật sự bị phong hàn, Nhan Thì đi đến bên Giang thái y dò hỏi: "Ở đây có thuốc trị phong hàn không?"

Nàng nhớ rằng Giang thái y đã trực tiếp nấu
một nồi thuốc to và phân phát nó cùng với canh gừng cho những nạn nhân bị phong hàn.

Giang thái y nghe vậy cả kinh nói: "Điện hạ bị phong hàn ư? Để vi thần bắt mạch cho điện hạ."

Ông vừa nói vừa vươn tay, nhưng Nhan Thì né tránh "Không cần bắt mạch, làm phiền Giang thái cho cô một chén thuốc."

Giang thái y không yên tâm, biết Thái Tử không khỏe cũng không thể nhắm mắt làm ngơ, hơn nữa làm sao có thể cho điện hạ uống thứ thuốc đã gần nguội lạnh này được.

Nhưng Nhan Thì kiên quyết không cần bắt mạch, Giang thái y bất đắc dĩ, tự mình đi đun một chén thuốc.

Nhan Thì đặc biệt thoải mái khi ngửi thấy mùi thuốc quanh người, mùi thuốc thoang thoảng bên người nàng khiến nàng thấy dễ chịu hơn mùi thuốc nồng đậm trong tiền sảnh phủ Tuyên Hoài Vương. Ở đây đun thuốc liên tục một ngày, gần như không thể sánh với mùi thuốc nàng ngửi thấy ở phủ Tuyên Hoài Vương.

Cũng vào giờ phút này, Nhan Thì mới kết luận rằng Hoắc Như Thâm đang giả bệnh trước mặt nàng, hắn không phải không thể ra khỏi phủ, mà là không thể ra khỏi phủ khi nàng còn ở Giang Hoài, rốt cuộc hắn sợ nàng phát hiện điều gì?

Nhan Thì bỗng nhiên có muôn vàn suy nghĩ, không phải là nàng không dám nghĩ tới một số chuyện, mà là nếu thật sự như vậy, lúc này đứng ở chỗ này đây, nàng đã rơi vào cái bẫy của người nọ.

Nghĩ đến chuyện hôm nay phát sinh với Tống Cảnh Ngọc ở vùng đê, Nhan Thì càng cảm thấy sợ hãi, nếu hôm nay nàng đi theo qua đó, người rớt xuống chính là nàng.

Ngón tay Nhan Thì siết chặt, xem ra sau này nàng phải chú ý nhiều hơn đến phủ Tuyên Hoài Vương. Nếu đối phương không có động tĩnh, nàng cũng không thể tùy tiện xác định Tuyên Hoài Vương có tâm làm phản.

Giang thái y bưng chén thuốc đến cắt ngang suy nghĩ của Nhan Thì, "Điện hạ mau uống thuốc đi ạ."

Nhan Thì nhìn chén thuốc trong tay ông mới vừa mang sang, nói: "Giang thái y để ở đó trước đi, tốt xấu gì cũng chờ nó nguội bớt rồi cô sẽ uống."

Giang thái y phản ứng lại, ông đặt chén thuốc lên bàn cạnh Nhan Thì, "Điện hạ nhất định đừng quên uống đấy."

Giang thái y đi rồi, Nhan Thì vẫn như cũ chưa thể bình tâm lại, cho đến khi nàng cảm thấy có ai đó kéo vạt áo nàng.

Nhan Thì tỉnh táo lại, cúi đầu thấy tiểu cô nương A Triều, cô bé đang cầm một viên kẹo nhìn nàng.

"Thuốc đắng, ăn kẹo đi ạ."

Viên kẹo trong tay A Triều là cái mà hôm qua nàng cho cô bé, xem ra tiểu cô nương không muốn ăn lại đưa cho nàng.

Trên mặt Nhan Thì mang theo chút ấm áp, nàng vỗ nhẹ đầu tiểu cô nương, nói: "Muội giữ lại cho mình ăn đi."

Nhưng A Triều nhìn nhỏ mà tính tình lại bướng bỉnh, cô bé lại nhấc tay cầm kẹo, nói: "Thuốc đắng lắm, ăn kẹo đi ạ."

Nhan Thì đành nhận lấy viên kẹo, ăn dưới sự giám sát của tiểu cô nương, sau đó bưng chén thuốc bên cạnh đã không còn nặng vị thuốc uống một hơi cạn sạch, vị đắng của thuốc bị vị ngọt của kẹo làm dịu đi một chút.

Trước đây, kẹo được chuẩn bị sẵn trong hầu bao của nàng đều vào miệng Vĩnh An, dù uống thuốc có đắng đến đâu nàng cũng chưa từng nghĩ đến việc ăn kẹo để kìm lại vị đắng.

A Triều cho kẹo nàng xong rồi chạy đi không còn nhìn thấy bóng dáng, là một tiểu cô nương thẹn thùng, không biết vì sao ngày ấy lại dám nắm lấy vạt áo nàng.

Nhan Thì lại ở chỗ này một ngày, nàng phát hiện ánh mắt của những bá tánh nhìn nàng không còn kính sợ và sợ hãi nữa, mà càng nhiều hơn là cảm kích, không hiểu vì sao, Nhan Thì cảm thấy trong lòng dâng lên một loại ấm áp kì lạ, đây là cảm giác mà nàng chưa từng cảm nhận qua.

Trần Bẩm cũng đi theo Nhan Thì, đứng ở chỗ này một ngày, hắn thật sự chịu đựng không nổi, nhưng thân là tổng đốc Giang Hoài lại không thể bỏ xuống không màng Nhan Thì, ông ta thừa dịp Nhan Thì uống thuốc, một mình tìm một góc nhàn rỗi để nghỉ ngơi.

Lúc ông ta đang ung dung nhàn nhã, Nhan Thì bỗng nhiên đi đến phía sau ông ta, ho nhẹ một tiếng làm ông ta giật mình.

Trần Bẩm run run, vội vàng đứng lên khỏi ghế, "Điện hạ muốn đi về sao?"

"Việc này không vội, cô muốn hỏi Trần đại nhân một việc."

Trần Bẩm lập tức phấn chấn tinh thần, nói: "Điện hạ cứ nói, thần nhất định biết gì sẽ nói hết không dám giấu giếm nửa lời."

"Cô muốn hỏi Trần đại nhân một chút, không biết trong phủ Tuyên Hoài Vương có bao nhiêu binh lính?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro