Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phía trên nóc phủ tổng đốc khói đen ngập trời, trận hỏa này không thể dập tắt trong phút chốc, Trần Bẩm giáo huấn Trần Viễn xong, sau đó lại luống cuống tay chân sai người đi dập tắt lửa, động tĩnh lớn đến mức chỉ sợ toàn bộ thành Giang Hoài đều biết trong phủ xảy ra chuyện.

Ông ta không để ý Trần Viễn vẫn quỳ trên mặt đất đã không thấy bóng dáng đâu nữa, nghĩ cũng biết y lại chạy đến phủ Tuyên Hoài Vương rồi.

Trần Bẩm thở dài, Nhan Thì bên kia ông ta còn không biết nên giải thích thế nào, nếu ông ta thừa nhận phủ tống đốc và phủ Tuyên Hoài Vương có liên quan thì sẽ bị liên lụy, ông ta không dám đắc tội với Hoắc Như Thâm, trời cao hoàng đế xa, triều đình lại không thể chống lưng cho ông ta nên khi Tuyên Hoài Vương phủ có động tĩnh gì ông ta đều giả vờ tai điếc mắt mù, mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhưng hiện tại thiên hạ vẫn là của Nhan gia, ông ta nhận bổng lộc từ Nhan thị, là quan của
Nhan gia.

Khi ngọn lửa được dập tắt, tiểu viện đã bị thiêu rụi đến mức không thể nhận ra. Trần Bẩm nhìn Tả Kiệt được người khiêng ra, hắn đã sớm không còn hình dạng, Nhan Thì chắc chắn đã rất tức giận mới đến mức hành động như vậy, ông ta nhanh chóng cho người khiêng đi, nhìn nhiều một chút sợ sẽ bị xui xẻo.

Trần Bẩm có muôn vàn suy nghĩ, ông ta nghiến răng, đi thẳng đến chỗ Nhan Thì.

Mà Nhan Thì sau khi phóng hóa trở về vẫn dùng cơm trưa như thường, những sổ sách bị thiêu là nàng tùy ý phân phó cho Tả Kiệt đi làm, nó cũng không nhiều lắm tác dụng nên nàng không cảm thấy tiếc.

Điều duy nhất khó khăn chính là một mệnh quan triều đình đã chết, nàng muốn viết phong tấu chương đệ lên kinh thành, lý do nàng đã nghĩ kỹ rồi.

Dù phủ tổng đốc loạn cào cào nhưng cơm trưa của nàng vẫn được đưa đến trước tiên.

"Điện hạ mới đến Giang Hoài chưa được mấy ngày mà đã gầy đi nhiều, nếu để Quý phi nương nương thấy, nhất định nương nương sẽ đau lòng."

Tiểu thái giám bưng chén canh cá đến trước mặt Nhan Thì, hắn có chút phát sầu, nếu điện hạ lại gầy đi, sau khi hồi cung Quý phi nương nương nhất định khiển trách hắn.

Nhan Thì bưng chén canh cá uống hai ngụm, làm như không nghe thấy lời tiểu thái giám nói.

Nhan Thì không nói lời nào, tiểu thái giám cũng im miệng, với kinh nghiệm nhiều năm hầu hạ điện hạ, hắn nghĩ tâm tình điện hạ giờ phút này đang không tốt.

Có lẽ ăn uống không ngon, Nhan Thì không động đũa, nhìn đồ ăn trước mặt, nàng không muốn lãng phí nên buộc mình ăn nhiều một chút.

Lúc buông đũa, Trần Bẩm vừa vặn đến, Nhan Thì ngơ ngác nhìn ông ta quỳ trên đất, không nói lời nào.

Nói ra cũng thật buồn cười, mấy ngày nay nàng ở Giang Hoài, số lần người khác quỳ trước nàng còn nhiều hơn so với ở kinh thành.

Trần Bẩm khom mình nói: "Điện hạ, trong tổng đốc phủ có tà giáo, là thần thất trách, thần thỉnh điện hạ giáng tội."

Tà giáo trong miệng Trần Bẩm ra sao, trong lòng ông ta rõ nhất, Nhan Thì cũng biết vì sao trên người Tả Kiệt lại có chủy thủ, vì sao Trần Viễn sẽ xuất hiện ở đó và còn có quan hệ với Tả Kiệt.

Nàng nhìn về phía Trần Bẩm đang quỳ trên mặt đất, với cái nhìn hiện tại, xem ra nàng đã hiểu.

"Trong tổng đốc phủ đột nhiên cháy, Trần đại nhân tuy không phải cố ý nhưng Tả đại nhân bị chết oan uổng, cô sẽ đem việc này báo triều đình để xem phụ hoàng xử trí như thế nào, trước đó, cắt bổng lộc của Trần đại nhân một thời gian đi."

Nhan Thì không tin Trần Bẩm không biết gì, lại nói Trần Viễn như thế nào cũng là cháu ruột của ông ta, chỉ là xem bộ dạng này của ông ta nàng muốn tra hỏi cũng không hỏi ra được gì, nếu đã vậy, nàng sẽ đem chuyện của Tả Kiệt đổ lên đầu phủ tổng đốc.

"Còn về Trần công tử......"

Nhan Thì còn chưa dứt lời, Trần Bẩm liền cướp lời, đáp: "Hắn mạo phạm điện hạ đúng là không nên, thần sẽ cho người đem hắn đến thôn trang rồi dạy bảo hắn cho thật tốt."

"Trần đại nhân đã hiểu thì tốt, cô mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, Trần đại nhân lui ra đi."

Đến khi Trần Bẩm đi rồi, Nhan Thì bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn nôn, mấy món ăn vừa rồi nàng nhét vào bụng bắt đầu cuộn trào khiến nàng cảm thấy nhợn người.

~

Trong phủ Tuyên Hoài Vương, vài tiếng côn đập vào người, thanh âm không vang nhưng lại làm người nghe sởn tóc gáy.

Đặc biệt là Liễu Hiến, ở đây có rất nhiều người nhưng chỉ có hắn cùng Trần Viễn là ở bên nhau lâu nhất, tuy rằng ngày thường hai người thường xuyên cãi nhau, nhưng cũng không đến nỗi muốn đối phương xảy ra chuyện gì.

Những phiến đá xanh ở ngoài sảnh đã bị máu loãng nhiễm hơn phân nửa, hai chân Trần Viễn vô lực lê lết trên mặt đất, thoạt nhìn đã bị đánh gãy rồi.

Y cắn răng không chịu kêu ra tiếng, cũng không xin tha, dù cho Hoắc Như Thâm có đang ngồi ở đại sảnh quan sát.

"Vương gia, nếu đánh tiếp, chỉ sợ sẽ đánh ra mạng người."

Nể tình ngày xưa Trần Viễn cũng từng vì hắn cầu tình, Liễu Hiến mặc kệ áp lực hướng về Hoắc Như Thâm cầu xin.

Hoắc Như Thâm giơ tay rót ly trà: "Không chết được."

Ngụ ý là đánh tiếp.

Liễu Hiến lập tức ngậm miệng, với giao tình của hắn và Trần Viễn cũng đã đủ cho hắn nói một câu này.

Dư Nhược cũng bị Hoắc Như Thâm kêu lại đây, y không chớp mắt nhìn một màn máu chảy đầm đìa phía trước, y hiểu rõ dụng ý của Hoắc Như Thâm, một là giáo huấn Trần Viễn làm việc quá mức lỗ mãng, không phạt không được, hai là vì để y nhìn thấy rõ, làm việc không tốt sẽ có kết cục gì.

Nếu đổi lại là y, lúc này chỉ sợ cũng bị đánh cho đến chết mà thôi.

"Vương gia hà tất tức giận, Thái Tử điện hạ tìm không ra chứng cứ nên hắn không dám tùy tiện đối đầu với phiên vương, hơn nữa bên người hắn cũng chỉ có một ngàn cấm quân, thật sự không cần quá mức lo lắng, Vương gia nếu là thật sự đánh chết Trần công tử, Trần đại nhân bên kia không hiểu chuyện, lỡ như ông ta chó cùng rứt giậu cắn ngược lại Vương gia thì chúng ta có thể sẽ gặp phiền toái đấy."

Có lẽ máu tươi trước mắt quá mức chói mắt, hoặc có lẽ cảm giác bị uy hiếp thật sự không dễ chịu, Dư Nhược mới đột nhiên mở miệng.

Hoắc Như Thâm nghe xong giương mắt nhìn về phía y, thong thả ung dung nói: "Nếu Dư tiên sinh đã mở miệng, vậy thì ngừng đi."

"Kéo hắn xuống chữa thương cho tốt, ngược lại bổn vương muốn xem xem tật xấu lỗ mãng này của hắn có sửa đổi hay không."

Sau khi Trần Viễn được dẫn đi, lập tức có hạ nhân tới cọ rửa sạch sẽ những phiến đá xanh, động tác của họ thuần thục, xem ra loại chuyện này ở Tuyên Hoài Vương phủ không chỉ xảy ra một lần.

Mùi máu tươi tràn ngập xung quanh như cũ, Hoắc Như Thâm lại thoạt nhìn tâm tình không tệ lắm, hắn hỏi Liễu Hiến: "Phủ tổng đốc bên kia có tin tức gì?"

Liễu Hiến đáp: "Phủ tổng đốc đột nhiên cháy, họ chỉ nói với người ngoài là hạ nhân thất trách, cái chết của Tả Kiệt bị Nhan Thái Tử đổ lên đầu phủ tổng đốc, đầu tiên là phạt bổng lộc của Trần Bẩm, sau đó lại đệ sổ con đi kinh thành."

"Vương gia, chúng ta có nên ngăn lại sổ con đó không, lỡ như Nhan Thái Tử ở bên trong nói gì đó......"

Thần sắc Hoắc Như Thâm nhàn nhạt: "Không nghe thấy mới vừa rồi Dư tiên sinh nói sao, trong tay hắn không chứng cứ, dưới bầu trời này không phải chỉ có bổn vương mới là phiên vương, nếu triều đình tùy tiện động đến phủ Tuyên Hoài Vương, cũng không sợ vài vị phiên vương khác liên hợp lại mưu phản à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro