Chương 3: Thanh tỉnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ, Hàn, Thanh!

Ở trong mắt Tiêu Tắc Tự, Hạ Hàn Thanh giờ phút này phảng phất đã bị thiên đao vạn quả, lăng trì xử tử, là một người chết.

Hạ Hàn Thanh còn đè ở trên người Tiêu Tắc Tự, chỉ lo nhìn ngoài cửa sổ, không ý thức được rằng người trước mặt đã lặng lẽ xảy ra biến hóa.

Tiêu Tắc Tự lẳng lặng nằm, trên người nhiệt khí vờn quanh, sợi tóc ấm áp rơi trên má y, ngứa, y tức giận đến mức đẩy ra.

Tưởng tượng vừa rồi thằng nhãi này lấy điểm tâm mỹ thực dụ hống y, lại ý đồ cởi xiêm y của mình liền hận không thể một chân phế đi mệnh căn tử của người này.

Chỉ là hiện tại y không thể bại lộ tình trạng tỉnh táo của chính mình, vẫn muốn cùng Hạ Hàn Thanh chu toàn.

...... Như thế này mà còn nhịn được thì không còn có gì là không thể nhịn!

Nếu Hạ Hàn Thanh thật sự dám chạm vào y, y hiện tại liền phải lấy đi mạng chó của Hạ Hàn Thanh!

Hạ Hàn Thanh tầm mắt còn trên người Phùng Bảo Hà ở bên ngoài, cửa sổ hiện bóng người, Hạ Hàn Thanh thần sắc không vui, chau mày, duỗi tay từ dưới gối lấy ra một vật cứng.

Đầu ngón tay nhẹ bắn, đậu phộng xuyên qua hoa khắc cửa sổ, chuẩn xác mà bắn ở mắt Phùng Bảo Hà.

"Ai da ——"

Phùng Bảo Hà kinh hô một tiếng, cảm giác tròng mắt đau muốn rớt, mới vừa phát ra âm thanh, hắn liền gắt gao che miệng mình.

Nhận được Hạ Hàn Thanh cảnh cáo, hắn không dám xem tiếp, sợ bị thô bạo tướng quân này phanh thành tám khối, trực tiếp xám xịt rời khỏi phòng.

Sau khi Phùng Bảo Hà, Tiêu Tắc Tự tức giận mà đẩy Hạ Hàn Thanh ra, xoay người liền xuống giường, dưới chân đột nhiên không kịp phòng bị, vướng một chút, ngay sau đó cả người ngồi trên eo Hạ Hàn Thanh.

"Ân......"

Hạ Hàn Thanh kêu lên một tiếng, sắc mặt ửng đỏ.

Bên hông dây lưng vốn lỏng lẻo, lần này biên độ động tác thật lớn, trực tiếp rút ra, lộ dưới ánh trăng, thân trên của Tiêu Tắc Tự cứ như vậy liền rộng mở hiện trong mắt Hạ Hàn Thanh.

Hàng năm ở trong lãnh cung không thấy ánh mặt trời dẫn tới trên người y gần như mắc bệnh bạch tạng, tựa như miếng ngọc tinh tế trắng ngần, hầu kết khẽ nhúc nhích, xương quai xanh như ẩn như hiện, xuống thêm chút nữa, tuyến nhân ngư xinh đẹp cùng cơ bụng làm Hạ Hàn Thanh nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.

Tiêu Tắc Tự: "......"

Lúc xiêm y rơi xuống, như thế nào lại có vẻ như cô chính mình nhào vào trong ngực hắn?

Hạ Hàn Thanh đỏ mặt tránh đi, giúp y mặc lại áo sam, đầu ngón tay xẹt qua da thịt lạnh lẽ, hắn sợ tới mức vội vàng thu hồi tay.

Tiêu Tắc Tự đuôi lông mày nâng nhẹ, có chút ngoài ý muốn.

Này lão nam nhân trong có vẻ rất đứng đắn.

Y đang muốn đứng dậy, bỗng nhiên cảm giác dưới thân giống như có vật cứng cứng, cộm đến y không thoải mái, chẳng lẽ là những hạt đậu phộng, táo đỏ linh tinh không được quét sạch sẽ?

Tân nhân thành thân, tập tục là muốn ném táo đỏ, đậu phộng, long nhãn, hạt sen, ngụ ý sớm sinh quý tử, bọn họ thành thân tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Theo vật cứng sờ qua, y bắt lấy đồ vật không bình thường nào đó.

Tiêu Tắc Tự sửng sốt, đáy mắt kinh ngạc.

Thật lớn trong chốc lát mới hiểu được đã xảy ra cái gì......

Này lão nam nhân điên rồi đi? Hắn thật tính toán cùng chính mình động phòng không thành?

Hạ Hàn Thanh cả người đại não phanh xém một chút nổ tung, tim đập đột nhiên lẻn đến chỗ yết hầu, ngay sau đó là trống rỗng, không biết hôm nay là hôm nào.

Dừng ở trong mắt Tiêu Tắc Tự lại là một cảnh tượng khác.

Lông mi chớp, đuôi mắt phiếm hồng, người bị đụng tới nơi nào đó có chút khó mở miệng đành cắn môi dưới, cổ áo nửa lộ, có loại cảm giác hương diễm khi bị người khác khi dễ.

Bộ đáng Hạ Hàn Thanh này nằm dưới thân y, giống một tân nương tử bị y cưỡng bách, mang theo hương vị tình dục, làm người nhịn không được muốn dâm loạn.

Thấy tình cảnh lão nam nhân như vậy, Tiêu Tắc Tự bỗng nhiên nổi lên tâm tư, thoáng hiện ý muốn trêu đùa.

Y cố ý giơ tay ở vị trí khó nói chọc chọc hai cái, ra vẻ ngây thơ, một bộ dáng vô tri, "Tướng công, đây là cái gì nha?"

"Là......"

Hạ Hàn Thanh cắn răng, nâng xuống cánh tay che đôi mắt, ý đồ che giấu vẻ mặt xấu hổ.

Hắn hiện tại cả người nóng bức, nói chuyện đều không nhanh nhẹn, "Là, vũ khí, đối, vũ khí...... Thần liền đem hắn bắt tới."

"Điện hạ chớ có lộn xộn......"

Tiêu Tắc Tự vừa động, Hạ Hàn Thanh cảm giác hắn vũ khí kia lợi hại hơn.

Hạ Hàn Thanh gập ghềnh mà không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy không còn mặt mũi gặp người, hắn ý đồ đem tay vói vào giải quyết một chút, nhưng Tiêu Tắc Tự ở chỗ này hắn cũng không thể làm như vậy.

"Điện hạ, ngài trước tiên ngủ đi."

Hạ Hàn Thanh rầu rĩ thanh âm từ trong chăn truyền đến, hắn cả người súc ở bên trong, nhẫn đến có chút khó chịu, hắn đang đợi Tiêu Tắc Tự ngủ.

Tiêu Tắc Tự thấy thế cong cong khóe môi, cố ý ngồi ở trên giường không ngủ, nhẫn nại nhìn hắn.

Tuy nói đại yến triều cũng có từng có tiền lệ hai nam tử thành hôn, thậm chí có nam tử thể chất đặc thù có thể dựng dục con nối dõi.

Nhưng y chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày sẽ bị buộc ngồi trên kiệu hoa gả cho một người nam nhân! Vẫn là một cái lão nam nhân lớn hơn y chín tuổi!

Y có phải hay không muốn cảm ơn phụ hoàng tốt của y không đem gả cho lão nam nhân 5-60 tuổi?

Mắt thấy lão nam nhân nhẫn đến càng thêm khó chịu, phần eo cuộn tròn, nhưng hai chân không thể nhúc nhích, cái trán thấm ra chút mồ hôi, Tiêu Tắc Tự lúc này mới buông tha hắn.

"Ta khát......"

Tiêu Tắc Tự đột nhiên hô.

Cũng coi như là cho Hạ Hàn Thanh mộ bậc thang.

"Thần đi cấp điện hạ lấy nước."

Hạ Hàn Thanh cọ một chút đứng dậy, như cũ không dám đối mặt với tầm mắt Tiêu Tắc Tự, hắn giãy giụa xuống giường ngồi trên xe lăn, tiếng nước ào ào, cảm giác được ánh mắt nóng bỏng sau lưng, Hạ Hàn Thanh sống lưng cứng đờ, giống như kho tượng.

"Điện hạ, nước lạnh, thần đi đun nóng lại."

Cửa bị đẩy ra trong nháy mắt gió lạnh rào rào mà thổi vào trong, Hạ Hàn Thanh bình tĩnh hơn rất nhiều, sắc mặt như cũ nóng đỏ lên.

Nhưng thực mau thanh âm hắn thanh âm nhỏ dần, cửa gỗ khép kín, Hạ Hàn Thanh thanh âm cùng nhau chặn ở bên ngoài.

Nhân lúc hắn không ở đây, Tiêu Tắc Tự xoay người xuống giường, nương theo hỉ đường đốt nến lên, tìm bút mực giấy, viết thứ gì đó.

Y khoác áo ngoài đạp ánh trăng đứng ở trong viện, bên ngoài gió nổi lên, bóng của những cây trúc lay động chiếu vào tường trắng phía trên, y ngẩng đầu mu bàn tay che nửa con mắt nhìn trời.

Thật rộng lớn a!

Y nhắm mắt lại cảm thụ được hết thảy những gì trong sân.

Tiếng gió, côn trùng kêu vang, điểu kêu, mùi hoa, cùng với bếp nhỏ trong nhà sau cháy sáng, tiếng nước lộc cộc......

Y che ngực ho nhẹ vài tiếng, ngón tay dừng ở bên môi bắt chước tiếng điểu kêu, thanh âm dài lâu, thực mau từ trong màn đêm, nhiều thêm một điểm đen nhỏ, một hắc y nhân từ trên nóc nhà đạp không bay xuống dưới.

"Chủ thượng!"

Tiêu Tắc Tự ho khan hai tiếng, đem tin mới vừa rồi giao cho hắn.

"Dung Tuyết hiện tại chỗ nào?"

Hắc y nhân quỳ một gối xuống đất, có chút do dự, nửa ngày mới khó có thể mở miệng nói: "Đám người thuộc hạ tự tìm đường mưu sinh, Dung Tuyết hắn, sửa lại cái tên, hiện tại ở Uyên Ương lâu làm hoa khôi."

Tiêu Tắc Tự mí mắt nhẹ nhảy: "......"

Uyên Ương Lâu? Hoa Khôi?

Cô mới rơi đài ba năm, ám vệ của cô đều lưu lạc đến mức đi làm hoa khôi?

Tiếng gió nổi lên, liễu xanh nảy mầm, sân trống rỗng, nhánh cây lay động, chỉ còn lại một mình Tiêu Tắc Tự, y nắm thật chặt áo ngoài, như cũ nhìn sắc trời.

"Điện hạ!"

Thình lình xảy ra thanh âm đánh gãy suy nghĩ của Tiêu Tắc Tự.

"Ngài như thế nào ra đây? Bên ngoài rất lạnh."

Hạ Hàn Thanh từ phòng bếp nhỏ ra tới, trong tay còn bưng một bình nước ấm, tầm mắt dừng ở trên người Tiêu Tắc Tự, không khỏi ngây người.

Tiêu Tắc Tự liền như vậy lẳng lặng đứng ở thềm đá, dáng người thon dài, tư thái đĩnh bạt, góc áo bỗng nhiên bị gió thổi bay, đáy lòng Hạ Hàn Thanh cũng bị nhấc lên chút gợn sóng.

Trong nháy mắt, Hạ Hàn Thanh cảm thấy khí chất của người này chợt thay đổi một vòng, hắn giống như thấy được hình ảnh của Thái tự Điện hạ từng được cả kinh thành khen ngợi.

"Điện hạ......"

Tiêu Tắc Tự ngoái đầu nhìn lại, hơi hơi mỉm cười, lại đột nhiên công phá, nhảy nhót mà vẫy tay hắn, giống như một đứa trẻ ba tuổi.

"Tướng công!"

Tiêu Tắc Tự tầm mắt dời xuống một ít, cũng không có nhìn thấy cái đồ vật đột ngột đứng thẳng, xem ra Hạ Hàn Thanh đã xử lý tốt.

Hạ Hàn Thanh lên tiếng, sắc mặt nóng lên.

"Chúng ta mau về phòng đi."

"Trời tối đêm lạnh, điện hạ sẽ sinh bệnh."

Hạ Hàn Thanh đổ nước ấm cho y làm ấm tay, nhìn người trước mắt ngoan ngoãn mà cầm ly uống nước, trong đầu vẫn không quên được một màn kia vừa nhìn được.

Không khỏi nhớ tới hắn cùng Tiêu Tắc Tự đã từng gặp qua một lần.

"Điện hạ......"

"Kỳ thật, chúng ta là đã từng gặp nhau."

Bảy năm trước, Hạ Hàn Thanh công thành hồi kinh, lúc đó y còn là Thái Tử Tiêu Tắc Tự đầu đội kim quan, một thân màu đỏ cung bào, y đứng đầu quần thần, thay Hoàng đế tiến đến nghênh đón.

"Đại tướng quân một đường hành quân vất vả, Cô thay bá tánh Yến Vân cảm tạ đại tướng quân."

Tiêu Tắc Tự năm ấy mới mười một tuổi, làm trữ quân, tư thái thoả đáng, tính tình ôn hòa thuần hậu, khóe môi hàng năm treo ý cười nhàn nhạt, khí vũ hiên ngang, thế tựa nắng gắt, bình thản ung dung đứng ở cửa thành, không biết hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt.

Hạ Hàn Thanh cưỡi đại mã, áo giáp sắt bao lấy thân hình hắn, tựa cây tùng, tay cầm một cây hồng anh liệt thương, uy phong lẫm liệt, chiến công hiển hách, được xem là tướng tinh chuyển thế, đi đến đâu hoa tươi lót đường.

Hắn xoay người xuống ngựa, quỳ một gối xuống đất, trong tay hồng anh liệt thương đông một tiếng đặt tại trên mặt đất.

"Vi thần Hạ Hàn Thanh tham kiến Thái Tử điện hạ."

Nắng gắt như lửa, tiếng động lớn âm thanh vang vọng, hai người khí phách hăng hái vừa lúc bốn mắt nhìn nhau.

Bất quá thấm thoát bảy năm, năm đó người đều là đài cao ngã xuống, rơi đến cái chật vật bất kham tình cảnh.

"Điện hạ, còn muốn sao?"

Hạ Hàn Thanh lại rót cho y một chén nước, nước sôi để nguội, tạo thành nước ấm.

Tiêu Tắc Tự lắc lắc đầu.

Y xác thật còn nhớ rõ Hạ Hàn Thanh, toàn bộ Đại Yến ai lại không biết Hạ Hàn Thanh đâu?

Hạ Hàn Thanh, tám tuổi theo cha gia nhập quân doanh, mười lăm tuổi tiêu diệt đông di, thu phục đất mất, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, được phong làm Phiêu Kị tướng quân.

Hai mươi tuổi tiêu diệt loạn phỉ, bình định giặc cỏ, được phong làm Trấn Quốc Đại tướng quân.

Hai mươi bảy tuổi đánh bại Bình Châu, khải hoàn hồi triều, tay cầm trọng binh, vốn nên tiền đồ vô hạn, đáng tiếc trúng độc tiễn của quân địch, chân nửa tàn, trở thành thịt cá.

Lại nói tiếp, bọn họ hai cái thật ra là đồng bệnh tương liên.

Hắn xoay người cởi giày bò lên giường.

Hạ Hàn Thanh giúp hắn dịch hảo góc chăn, lại từ trong ngăn tủ bên cạnh ôm ra tới hai đệm giường tử trải trên mặt đất, đủ để hắn nằm.

Tiêu Tắc Tự đuôi lông mày nhẹ nhướng, đột nhiên có chút không rõ Hạ Hàn Thanh này lại là ý gì?

"Điện hạ, sớm chút ngủ đi."

Ánh nến lại lần nữa tắt ——

Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu đầy đất màn sương bạc.

Tiêu Tắc Tự tiếp tục nhìn chằm chằm Hạ Hàn Thanh không nói.

Nếu thật cẩn thận nhìn, lão nam nhân này bộ dạng thật ra không tồi.

Ngũ quan tuấn lãng, anh khí bức người, một chút tuấn mỹ, bộ dạng như vậy ở kinh thành cũng coi là số một số hai.

Chiến công hiển hách đại tướng quân, nếu không vụ này, phỏng chừng kinh thành không biết bao nhiêu nữ nhân tranh giành sứt đầu mẻ trán để gả cho hắn đâu.

Hạ Hàn Thanh bị đạo ánh mắt nóng cháy nhìn chằm chằm đến không được tự nhiên, trở mình đưa lưng về phía Tiêu Tắc Tự ngủ.

Đôi tay Tiêu Tắc Tự đan lại lót ở sau đầu, ánh mắt thâm thúy.

Y tính toán chậm rãi giết Hạ Hàn Thanh, lại giả chết thoát thân, bất quá hiện tại y sửa lại chủ ý.

Nếu phụ hoàng tốt của y đem vị tướng tinh đại tướng quân chuyển thế này đưa đến tay y, y tự nhiên muốn hảo cảm tạ.

Chỉ cần Hạ Hàn Thanh không có tâm gây rối, y liền hảo hảo bồi lão nam nhân chơi.

Nghĩ tới bóng dáng Hạn Hàn Thanh hoảng hốt mặc kệ gió lạnh ra ngoài đi đun nước, trong lòng có dòng nước ấm chảy qua, y nhắm hai mắt lại.

Thôi, lưu lại tánh mạng của ngươi, cấp cô làm lá chắn đi.

(Editor: Truyện này tui đọc đến đâu thì edit đến đó nên cũng không rõ cốt truyện diễn biến như nào ý. Với lại tên chương là tui tự đặt đề phòng có lúc tui muốn đọc lại chương nào đó thì dễ tìm hơn, nên có thể hong được hay lắm, mong mọi người thông cảm nhe
Cảm ơn mọi người nhìu nhìu!)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro