Chương 9: Diễn kịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Lưu Thái Y là người của Thái Y Viện, đức cao vọng trọng, y thuật tất nhiên hàng đầu.

Nếu có thể chữa khỏi tự nhiên là tốt nhất, nếu không thể trị tốt, cũng đúng lúc dẹp bỏ lo âu của Hoàng đế.

Hạ Hàn Thanh không sợ chút nào.

Lưu Thái Y ngồi xổm nhìn hồi lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái.

"Hồi bẩm bệ hạ, vi thần y thuật nông cạn, Hạ Tướng Quân độc tố  đã ăn sâu tận xương tủy, chỉ sợ là..."

Lời kế tiếp hắn không cần nói ra, người nơi đây trong lòng tựa như gương sáng, Hạ Hàn Thanh nửa đời sau sợ là tàn phế.

"Hạ Khanh lần này đánh lui Bình Châu, lập xuống chiến công hiển hách, lại phải chịu khổ sở này, trẫm thực sự đau lòng."

"Người tới, viết chỉ, nay đại tướng quân Hạ Hàn Thanh lập công lao to lớn, Tuyên Đức minh ân, thủ tiết thừa nghị, dẹp an xã tắc, trẫm rất gia chi, gia phong Trung Nghĩa Hầu, thực ấp ba ngàn hộ, lăng la trăm thớt, hoàng kim ngàn lượng..."

Hạ Hàn Thanh vịn xe lăn gian nan đứng dậy, cố nén đau buốt ở hai chân quỳ xuống.

"Thần, tạ bệ hạ long ân."

Tiêu Tắc Tự ngồi ở đó, khóe môi nhếch lên ý cười.

Cho táo ngọt xong, kế tiếp nên thu hồi binh quyền rồi.

Y vốn định ngồi ở núi xem hổ đấu nhau, nhưng hiện tại y cùng Hạ Hàn Thanh là châu chấu đi chung một sợi dây, nếu như Hạ Hàn Thanh bị thu binh quyền, Hoàng đế đối với Hạ gia động thủ, hai người đều là cá trên thớt mặc người làm thịt.

Xem ra, y chỉ có thể giúp Hạ Hàn Thanh một tay.

Y để mắt tới một bàn món cay Tứ Xuyên, duỗi đũa ra——

"Ái khanh, miễn lễ."

Hạ Hàn Thanh một lần nữa ngồi trở lại xe lăn, trong lòng có chút bất an.

"Ái khanh, bây giờ ngươi thành gia lập nghiệp, cũng coi như giảm cho trẫm một cái tâm bệnh, Tự nhi ngang bướng vô tri, nhưng thắng ở tâm tính thuần khiết, cùng ngươi cũng coi như xứng đôi."

Phi! Vô sỉ!

Tiêu Tắc Tự nhìn hắn làm bộ làm tịch thật buồn nôn, Hạ Hàn Thanh lớn hơn y trọn vẹn chín tuổi, nơi nào xứng đôi!

Đơn giản lão Hoàng đế bắt lấy nhi tử mà hắn sợ nhất gả cho tướng quân mà hắn lo ngại nhất, đoạt mất khả năng phục vị của Tiêu Tắc Tự, cũng đoạn mất Hạ Hàn Thanh hậu nhân, để Hạ gia vô hậu mà kết thúc.

Không có con nối dõi, hết thảy đều vì người khác làm áo cưới.

Chính là nếu chiếm được hoàng vị, lại có thể truyền cho ai đây?

Lão Hoàng đế phối hợp nói hồi lâu.

Cuối cùng hóa thành thở dài một tiếng, "Trẫm nghe nói Bình Châu bên kia sau khi nhận được tin đại tướng quân trọng thương liền lại ngo ngoe muốn động, ai... Trẫm muốn phái binh khiển tướng, ái khanh xem ai có thể đảm đương?"

Hạ Hàn Thanh nhếch môi.

Nếu thật sự muốn phái binh khiển tướng, diệt trừ giặc bên ngoài, Dương Thiện thích hợp nhất.

Nhưng Dương Thiện cùng hắn qua lại từ lâu, lúc này tiến cử... Vẫn nên tránh hiềm nghi.

"Bệ hạ thánh minh, trong triều người tài ba đông đảo, chắc hẳn bệ hạ trong lòng sớm có ứng cử viên."

Hắn sẽ để cái đề tài này y nguyên đá trở về.

Cảnh Thuận Đế cười ha ha.

Cuối cùng, lại thở dài một hơi, "Trẫm lòng có, nhưng đáng tiếc nếu như không có Hổ Phù, chỉ sợ Tây Bắc..."

Ba ——

Thanh thúy tiếng bát đũa vỡ vụn truyền đến, đúng lúc đánh gãy lời nói của Cảnh Thuận Đế.

Tiêu Tắc Tự đột nhiên ôm bụng cả người nằm trên mặt đất, thân thể cuộn lại, mồ hôi lạnh trên trán túa ra.

"Tướng công, đau! Đau bụng!"

Hạ Hàn Thanh không lo chân đang bị thương, giãy dụa đứng dậy, đem y ôm vào lồng ngực.

"Điện hạ, điện hạ!"

Cảnh Thuận Đế sắc mặt trắng nhợt, "Lưu Thái Y, nhanh chóng kiểm tra."

Lưu Thái Y vội vàng đi đến trước mặt Tiêu Tắc Tự, dò xét mạch tượng của y.

"Xin hỏi điện hạ, mới ăn cái gì?"

Tiêu Tắc Tự chỉ một bàn món cay Tứ Xuyên, xuyên tiêu cá nướng, cay vô cùng, Tiêu Tắc Tự giờ phút này sắc mặt trắng bệch, môi đỏ như nhỏ máu.

"Cay... Thật cay!"

Y hít một ngụm khí lạnh, đem nước Hạ Hàn Thanh đưa tới một hớp uống cạn, nặng nề quẳng trên mặt đất.

Y ở Lãnh Cung ba năm, đồ ăn tự nhiên là có gì ăn đấy, cơm nguội canh thừa, khiến cho dạ dày không ít bệnh.

Loại thức ăn xuyên tiêu cay vừa vào bụng, kích thích dạ dày, tự nhiên sẽ đau bụng không thôi.

Hạ Hàn Thanh, cô vì giữ Hổ Phù cho ngươi mà làm liều. Phần ân tình này ngươi tốt nhất là khắc trong tâm khảm.

Cảnh Thuận Đế bị y đánh gãy như vậy, sẽ không tốt nếu tiếp tục nhắc chuyện Hổ Phù.

"Hồi bệ hạ, tiểu điện không chịu được thức ăn cay cho nên mới đau bụng, uống chút nước mật ong làm dịu, thần sẽ dán thuốc để điều trị."

Khang Đức Lộc vội vàng tự tay dâng  nước mật ong, Hạ Hàn Thanh cẩn thận từng li từng tí cầm thìa đút cho y, lúc này mới làm dịu cơn đau bụng.

Lưu Thái Y mở đơn thuốc, tìm cung nữ thái giám nấu thuốc bưng tới, nước thuốc đen như mực, Tiêu Tắc Tự nhìn thấy tê cả da đầu.

"Đắng... Không uống đâu."

"Điện hạ, không đắng, thần có hoa đào xốp giòn ở đây..."

Nâng lên hoa đào xốp giòn, Hạ Hàn Thanh đột nhiên nhớ tới một bàn hoa đào xốp giòn đã bị Tiêu Tắc Tự hiến cho Hoàng đế.

Cảnh Thuận Đế vội vàng gọi Khang Đức Lộc đem hoa đào xốp giòn cầm xuống.

Tiêu Tắc Tự mưu kế đạt được, lúc này mới bất đắc dĩ uống thuốc, một hơi thuốc, một hơi bánh ngọt, trong bụng chuyển biến tốt hơn rất nhiều.

Y không dám ăn quá nhiều, dù sao bánh ngọt này nguyên liệu bên trong cũng không phải đồ tốt gì.

Y cầm lên khối bánh ngọt cuối cùng, trực tiếp nhét vào trong miệng Lưu Thái Y.

"Tạ ơn đại phu..."

Lưu Thái Y nhìn Tiêu Tắc Tự biết điều như vậy, gần như nước mắt tuôn đầy mặt, "Điện hạ..."

Hắn cũng nhìn Tiêu Tắc Tự lớn lên, ba năm trước đây cung biến, nói không đau lòng đều là giả.

"Bệ hạ, điện hạ đau bụng, bệ hạ cho thần xin được cáo lui trước, hồi phủ dưỡng bệnh."

Cảnh Thuận Đế cũng chỉ có thể khoát tay coi như thôi.

Sự kiện Hồng Môn Yến lần này đến đây là kết thúc, tuy thoát được một lần, nhưng sau đó Cảnh Thuận Đế chắc chắn vẫn nghĩ cách lấy lại binh phù.

Hạ Hàn Thanh ngồi trên xe lăn, Cảnh Thuận Đế ban thưởng kiệu, Tiêu Tắc Tự ngồi kiệu lắc lư không ngừng, vẫn còn chút khó chịu.

Ở cửa cung Thính Lan nhìn thấy Tiêu Tắc Tự vội vàng nghênh đón, đi gần một chút liền nhìn thấy y sắc mặt trắng bệch, trán toát ra không ít mồ hôi.

"Điện hạ đây là làm sao rồi?"

Tiêu Tắc Tự khoát khoát tay, "Ăn chút cay, đau bụng thôi, không có gì đáng ngại."

Hiện tại đã tốt hơn nhiều, thuốc dán của Lưu Thái Y vẫn rất có tác dụng.

Thính Lan cầm khăn giúp y xoa xoa mồ hôi trên trán, gấp đến độ xoay quanh.

"Làm sao lại đau bụng, chẳng lẽ là bọn họ gây khó dễ điện hạ?"

Hạ Hàn Thanh có chút áy náy, "Là ta không bảo vệ tốt điện hạ."

Ánh mắt hắn không dám rời khỏi dù chỉ nửa khắc, sợ chỉ cần lơ là một chút, Tiêu Tắc Tự có thể ngã xuống ngay lập tức.

Tiêu Tắc Tự ngồi trên xe ngựa, thần sắc hòa hoãn rất nhiều, sắc mặt nhìn cũng không còn trắng bệch như trước đó.

Xe ngựa lung la lung lay, Thính Lan muốn vào chiếu cố Tiêu Tắc Tự, nhưng bên trong không gian chật hẹp căn bản không đủ chỗ cho nàng ngồi, chỉ có thể nhẫn nại chờ bên ngoài.

Qua một đoạn đường ngắn trong hoàng cung, vốn không dễ đi, xe ngựa xóc nảy khiến Tiêu Tắc Tự càng thêm đau bụng, thân thể gần như không còn chút sức lực nào.

Đột nhiên bánh xe ngựa lăn trúng cục đá, lần nữa xóc nảy mạnh, Tiêu Tắc Tự cả người đổ vào trong ngực Hạ Hàn Thanh.

"Điện... Điện hạ..."

Xảy ra cái ôm bất ngờ, Hạ Hàn Thanh hai tay lúng túng không biết để đâu, sắc mặt đỏ bừng, thân thể cứng đờ, mặc cho Tiêu Tắc Tự dựa vào.

Tiêu Tắc Tự ôm bụng, có chút hối hận.

Sớm biết đau như vậy, y liền không ăn những món cay Tứ Xuyên kia, dù cho có giả vờ, cũng tốt hơn hiện tại khó chịu như vậy.

Nhưng Lưu Thái Y y thuật cao minh, nếu giả bộ, chỉ sợ khó thoát pháp nhãn của hắn.

Hạ Hàn Thanh thân thể nóng hầm hập, giống như một lò sưởi nhỏ trong ngày đông lạnh lẽo, y dựa vào một lúc lại không muốn thoát ra, nên cứ tùy ý giữ nguyên tư thế thân mật như vậy.

Dường như làm một kẻ ngốc cái gì cũng không biết cảm giác không đến nỗi nào.

Chóp mũi quanh quẩn mùi thơm ngát như có như không, Hạ Hàn Thanh thân thể càng cứng, hắn vươn tay thăm dò muốn đem Tiêu Tắc Tự ôm vào trong ngực, cuối cùng duỗi nửa ngày lại yên lặng rút về.

Tiêu Tắc Tự nhìn xem hắn tiểu động tác có chút muốn cười.

Cái này lão nam nhân làm sao lại ngây thơ như vậy, giống một cô vợ nhỏ, Hạ Hàn Thanh càng như vậy, y càng ác liệt muốn khi dễ hắn.

"Điện hạ, còn đau không?"

"Đau ~ "

Tiêu Tắc Tự cố ý đem đầu dựa vào người hắn.

"Thần, giúp ngài xoa một cái được chứ?"

Hạ Hàn Thanh nhếch môi, vẫn lấy hết dũng khí, bàn tay to lớn ấm áp đặt trên bụng của Tiêu Tắc Tự, muốn giúp y xoa một cái, nhưng vừa chạm đến vải áo, hắn lại đỏ ửng cả mặt.

Cảm giác ấm áp từ bụng lan truyền đến, Tiêu Tắc Tự đột nhiên giật mình trong lòng, cái này lão nam nhân...

Giống như có chút ý tứ.

Hạ Hàn Thanh căn bản không dám nhìn y, gương mặt ửng đỏ, quay đầu giả vờ xem phong cảnh bên ngoài ô cửa.

Đúng lúc đi ngang qua Hồi Vị Lâu, liếc mắt liền nhìn thấy đội ngũ xếp hàng thật dài.

"Cái Hồi Vị Lâu này được nhiều người thích như vậy, khó trách điện hạ thích điểm tâm ở đó."

Tiêu Tắc Tự trong lòng kêu một tiếng.

Nếu không phải tra ra Hồi Vị Lâu có mờ ám, y còn lâu mới mua điểm tâm nơi này, đây chẳng phải đưa thêm bạc cho Viên gia sao?

Tiêu Tắc Tự cảm giác mình tốt lên rất nhiều, rốt cục từ bỏ thân thể Hạ Hàn Thanh, y còn phải đi gặp một người.

"Ta muốn xuống xe!"

"Điện hạ? Điện hạ muốn ăn cái gì, thần để Giang Lăng đi mua, chúng ta về trước phủ nghỉ ngơi được chứ?"

"Không được, ta muốn xuống xe."

"Ta muốn tự mình đi mua."

Đồ đần không giảng đạo lý.

Tiêu Tắc Tự hoàn toàn nhập vai một đồ đần, trực tiếp chui ra khỏi xe.

Dọa đến mức Hạ Hàn Thanh vội vàng kêu dừng xe.

"Điện hạ, ngài muốn đi đâu?"

Tiêu Tắc Tự từ trên xe nhảy xuống, đằng sau Hạ Hàn Thanh vịn xe lăn theo sát phía sau.

"Điện hạ! Ngài chờ thần một chút."

Hạ Hàn Thanh giờ phút này hận hai chân không bị thương để hắn có thể đuổi kịp Tiêu Tắc Tự.

Tiêu Tắc Tự rốt cục đứng vững bước.

Nếu y trực tiếp vứt bỏ Hạ Hàn Thanh, ngược lại là giấu đầu lòi đuôi.

Nghĩ tới đây, y lại treo lên nụ cười, "Tướng công, ta muốn ăn cái này."

Hạ Hàn Thanh rốt cục đuổi kịp y, thở phào nhẹ nhõm, "Được..."

"Nhưng điện hạ không thể chạy loạn, nếu chạy lạc mất thì làm sao bây giờ?"

Hắn nói liên miên lải nhải một trận, người đã đứng trước gian hàng bắt đầu chờ rang đường hạt dẻ.

Trả tiền xong, Tiêu Tắc Tự vui vẻ cầm lấy bao giấy dầu, hạt dẻ rang đường màu nâu đậm bóng loáng, da giòn dễ lột, y cẩn thận từng li từng tí lột một hạt dẻ vừa ra lò, ăn vào cảm giác sàn sạt, lại mười phần thơm ngọt.

Tiêu Tắc Tự không biết đã bao lâu rồi không được ăn đồ bên ngoài, lại có chút thỏa mãn.

Y đột nhiên cảm thấy Hạ Hàn Thanh mặc dù có chút lớn tuổi, nhưng làm người cũng không tệ, rất nghe lời, nghĩ đến những ngày tiếp theo nhất định sẽ vô cùng thú vị.

"Tướng công! Ăn!"

Đầu ngón tay xanh nhạt cầm một hạt dẻ đã được lột cẩn thận, đưa vào trong miệng Hạ Hàn Thanh.

Đầu ngón tay chạm đến cánh môi mềm một khắc này, Hạ Hàn Thanh toàn thân lắc lư một cái, tựa như bị điện giật, lan truyền từ cánh môi bị chạm đến toàn thân.

Tiêu Tắc Tự ngẩng đầu nhìn sắc trời, còn sớm, thân thể của y hôm nay rất tốt, hẳn có thể chống đỡ thêm vài canh giờ, vừa vặn có thể đi dạo phố một chút, sau đó đi tìm Dung Tuyết cũng không muộn.

Giang Lăng đem xe ngựa cất đi, cùng Thính Lan không xa không gần theo sát hai người, không dám đi quá gần, quấy rầy các chủ tử chơi đùa, lại sợ cách xa sẽ mất dấu.

"Tướng công, ta muốn cái này."

"Được..."

Hạ Hàn Thanh mặt mày hớn hở, phàm là Tiêu Tắc Tự nói ra yêu cầu, đều phục tùng.

Tiêu Tắc Tự ở phía trước ngược xuôi, tay trái tay phải cầm đầy món ăn vặt, Hạ Hàn Thanh vịn xe lăn, trong ngực cũng ôm rất nhiều thứ.

"Tướng công, đây là cái gì?"

Tiêu Tắc Tự ngừng trước một sạp hàng trên đường, ngước cổ chen vào trong đám người.

Người chung quanh vừa định mắng hắn, vừa nhấc mắt lại trông thấy một tiểu công tử xinh đẹp, lập tức đỏ mặt ngừng nói.

"Tiểu công tử, đây là đường họa."

Chủ quán là một vị lớn tuổi, cười híp mắt cầm muôi đồng đổ trên giấy, lấy tâm trúc làm kết nối, viết tên của khách.

"Tướng công, ta cũng muốn đường họa."

Hạ Hàn Thanh chen vào trong đám người, ý cười đầy mặt, lấy ra mấy tiền đồng, "Lão nhân gia, một cái đường họa."

"Được rồi, công tử, đường họa này người muốn viết chữ gì?"

Tiêu Tắc Tự nghiêng đầu nửa ngày, ánh mắt liếc về Hạ Hàn Thanh, phần ác liệt trong cơ thể lần nữa khôi phục, có nhiều thú vị đáp: "Liền viết thân thiết tướng công."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro