Văn án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi gả cho tướng quân tàn tật

Tác giả: Minh Nguyệt Khang Hữu

Edit: thesunflower

Thể loại: Nguyên sang, đam mỹ, cổ đại, HE, niên hạ, sinh tử, chủ công, cung đình hầu tước, mỹ công.

Phúc hắc, giả ngốc, thái tử công X Trung khuyển sủng 'Vợ' tướng quân thụ.

Văn án:

Thời điểm thánh chỉ tứ hôn đến, Tiêu Tắc Tự đang ngồi xổm ở lãnh cung đếm kiến. Ngay sau đó, y bị bắt mặc lên người bộ hỉ phục rồi đưa đến phủ tướng quân.

Tiêu Tắc Tự đã từng là kinh tài tuyệt diễm (tài năng đến mức khiến người khác phải kinh ngạc), giống như một quân vương vừa có đức vừa có tài. Lại bị người khác hãm hại uống phải rượu độc biến thành ngu dại, bị phế truất chức vị Thái tử, tứ hôn cho một tướng quân tàn tật, triệt để chặt đứt khả năng phục vị của y.

Đêm đại hôn, Tiêu Tắc Tự đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn lão nam nhân nằm bên cạnh không khỏi nhíu mày.

Thôi, lưu lại cho ngươi một mạng! Để người làm lá chắn cho cô vậy!

Về sau, Thái tử điện hạ mượn danh ngu dại ăn đậu hũ của Tướng quân hết lần này đến lần khác.

Thật là thơm!

Hạ Hàn Thanh xuất thân con nhà võ tướng, dũng mãnh thiện chiến, là một tướng tinh chuyển thế, sau khi trở lại kinh thành thì ngồi xe lăn, thân mang bệnh tật. Hoàng đế khen thưởng Hạ gia, hạ chỉ đem Thái tử làm phu nhân tướng quân. Hạ Hàn Thanh quỳ trước điện ba ngày ba đêm cũng không thể cầu xin Hoàng thượng thu hồi ý chỉ, đành bất đắc dĩ thành thân.

Ngày đại hôn, màn đêm buông xuống, sau khi vén lên khăn trùm đầu, một bé ngốc xinh đẹp trong bộ hỉ phục đỏ mềm mại gọi một tiếng "Tướng công!. Hạ Hàn Thanh tay run một cái, mặt đỏ bừng, lên tiếng đáp lại.

Thật là thơm!

Từ đây, nơi Tiêu Tắc Tự đếm kiến từ lãnh cung biến thành hoa viên phía sau phủ tướng quân. Sau lưng còn đi theo một cái keo dán chó liên tục hỏi hắn có khát hay không? Có đói bụng hay không? Có mệt hay không?

Hạ Tướng Quân sát phạt quyết đoán, lau khô máu trên tay, ấm giọng dỗ dành tiểu nương tử. Hắn vô cùng sủng ái tiểu mỹ nhân.

Thẳng đến một ngày nào đó, Hạ Hàn Thanh nhìn thấy "mong manh yếu đuối" điện hạ mặc áo khoác lông thú mỉm cười, một kiếm chặt đứt đầu tên sát thủ, sau đó chậm rãi phun ra mấy chữ "Không lưu người sống!" Cái đầu lăn đến bên chân Hạ Hàn Thanh, hắn nuốt nước miếng một cái, bắt gặp ánh mắt Tiêu Tắc Tự. Tiêu Tắc Tự lập tức nhào vào trong lòng ngực hắn thủ thỉ "Tướng công, ta thật là sợ a"

Về sau Hạ Hàn Thanh và tiểu nương tử cuối cùng cũng viên phòng, lại phát hiện bụng của hắn dần dần lớn lên.

Hạ Hàn Thanh: ? ? ? Nhất định là hắn bị khó tiêu.

Lão đại phu với kinh nghiệm lâu năm, vui đến phát khóc thông báo: Tướng quân, ngài đây là "Hỉ Mạch"

Hạ Hàn Thanh: ? ? ? Tuyệt không có loại khả năng này

Lời nói chưa kịp thốt ra, hắn liền bị ôm vào trong ngực, Tiêu Tắc Tự nhéo nhéo gương mặt của hắn "Ngươi đem hài tử của cô gọi là chứng khó tiêu?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro