Chương 1: Hợp Đồng Hôn Nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: An
Chương 1 Hợp đồng hôn nhân


“Là ta đẹp, hay là cậu ta đẹp?”

“Thời điểm này đừng hỏi mấy câu nhàm chán vậy chứ.”

“Hừ ~”

“Em có tin tức tố, chỉ chuyện này thôi cậu ta đã thua xa em vạn dặm. Đẹp đẽ có ích gì chứ, mỗi khi đến kỳ động dục cũng chẳng khác gì cục sáp khô, anh còn không thèm chạm vào, vẫn là em ngọt ngào nhất......”

Ngay sau đó một tiếng rên rỉ khó nghe vang lên.

Dụ Bạch Dực nhẹ nhàng nắm lấy then cửa.

Vừa đến cửa phòng cậu còn không dám chắc chắn, nhưng tin tức tố nồng đậm mùi muối biển kia là của Trần Ứng Ninh, giọng nói phát ra trong đó cũng là của Trần Ứng Ninh.

Giọng nói này nửa tiếng trước khi cậu ra cửa còn luôn miệng nói “Yêu em”.

Dụ Bạch Dực giật giật khóe miệng, quyết đoán đẩy cửa phòng ngủ chính ra.

Trong phòng nồng nặc mùi muối biển hòa quyện cùng hương kẹo sữa ngọt ngào. Hai mùi hương quấn riết lấy nhau đầy mùi mẫn giữa không trung.

Trần Ứng Ninh đưa lưng về phía Dụ Bạch Dực, chuyên tâm cày cấy phía trên, vẫn là Omega đang ngửa mặt nằm nhìn thấy cửa mở ra trước, sợ hãi kêu lên một tiếng.

Trần Ứng Ninh đầu tiên là bị quấy nhiễu cuộc vui, khó chịu quát “Này” một câu, sau đó mới bất giác quay đầu lại xem.

“Tiểu Dụ?! Tiểu Dụ sao em về sớm vậy?”

Trần Ứng Ninh giật mình, theo bản năng đẩy mạnh Omega đang nằm dưới thân mình ra.

Người sau bị đẩy ngã chúi vào đống chăn, nhút nhát sợ sệt cắn môi: “Bạch.... Bạch Dực ca...”

Hắn còn biết cả tên của cậu.

“Bảo bối, bảo bối nhi em nghe ta giải thích đã.” Trần Ứng Ninh nhảy xuống giường, đi tới muốn ôm Dụ Bạch Dực, trên mặt còn vẻ cợt nhả, tựa như đang nói “Để anh dỗ dành em”, không có chút sợ hãi.

Dụ Bạch Dực nhanh chân bước về sau một bước, mu bàn chân đá lên phía trước, cửa phòng ngủ “Rầm” một tiếng đập tới, phang thẳng vào giữa xương mũi Trần Ứng Ninh.

Trần Ứng Ninh hét thảm một tiếng, lòng bàn chân vừa lúc trượt dài làm hắn ngã bạch xuống đất.

“Con mẹ mày!” Trần Ứng Ninh không nhịn cơn giận liền há miệng chửi. Nhưng đối diện với tầm mắt lạnh buốt của Dụ Bạch Dực, lửa giận lại bị sự xấu hổ ăn mất mấy phần.

Omega nằm trên giường bị dọa hét mấy tiếng chói tai, quần áo cũng không thèm mặc mà bổ nhào vào người Trần Ứng Ninh, phần ngực vô tình cô ý dán dán lên người hắn, ngón tay nhỏ dài vỗ về gò má Trần Ứng Ninh: “Trần ca, có đau không....”

Nói xong hắn ngẩng đầu, mắt đỏ hồng kéo kéo góc áo Dụ Bạch Dực, giọng nói hèn mọn đến cực điểm: “Anh ơi nghe em nói. Anh đừng trách Trần ca, là em.... Là em câu dẫn anh ấy.”

Vừa nói nước mắt hắn vừa lăn dài trên má: “Bởi vì một lần trong yến hội, Trần ca uống say nên nhận nhầm em thành anh, sau đó anh ấy ôm em khóc, nói, nói....”

Dụ Bạch Dực dựa vào cạnh cửa, làn da cậu cực kỳ tái nhợt, cằm nhòn nhọt, hốc mắt sâu cùng gương mặt thon gầy có chút không bình thường.

Đôi mắt hẹp dài cùng đồng tử đen nhánh, lúc ánh mắt cậu dừng lại trên người Omega đang nằm trên giường kia, hắn chỉ cảm thấy bản thân giống như một khối thi thể đang chờ bị pháp y tới nghiệm coi.

“Nói cái gì?”

Omega cố sức rặn ra một câu: “Anh ấy nói anh, anh không có tin tức tố.....”

Lời này của hắn, cũng có thật cũng có giả.

Đúng là hắn từng gặp Trần Ứng Ninh ở yến hội.

Lúc đó mọi người đều truyền miệng rằng vị Trần công tử này theo đuổi một người, lăn lộn nửa năm trời, hao hết tâm tư, cuối cùng mới ôm được người đẹp về dinh.

Lúc đầu hắn nghĩ mình không có cơ hội, đêm đó thậm chí còn không thèm để ý tới Trần Ứng Ninh. Nhưng ngày đó hắn đùa giỡn trong đám người làm miếng dán ức chế lỏng ra, tỏa ra một chút tin tức tố làm Trần Ứng Ninh để ý tới.

Sau này Omega thông qua lời say của hắn biết được, thì ra người mà vị Trần công tử này theo đuổi lại là một Omega không có tin tức tố, người này lại còn liên tiếp từ chối lời tỏ tình của Trần Ứng Ninh.

Đóa hoa cao lãnh xinh đẹp khơi dậy dục vọng chiếm hữu của Alpha, mà sau khi thành công, vị đại thiếu gia lại nhanh chóng chán ngấy, đối phương chẳng thể cung cấp khoái cảm cùng niềm vui thích mà hắn muốn.

Bọn họ bắt đầu thường xuyên yêu đương vụng trộm, lần này còn trực tiếp tới chim chuột trong nhà Dụ Bạch Dực để tìm kích thích.

Mong muốn của Omega giờ phút này rất rõ ràng, hắn muốn Dụ Bạch Dực hiểu rõ hiện trạng ngoan ngoãn rời khỏi đây, như vậy cơ hội gả vào Trần gia sẽ thuộc về bản thân.

Dụ Bạch Dực trong ánh mắt Omega nhu nhược kia hiện lên một tia khiêu khích, cậu biết đối phương căn bản không hề sợ.

Giờ phút này suy nghĩ của cậu lạnh nhạt mà bình tĩnh lạ thường, thậm chí một chút mờ mịt cũng không có.

Sau đó cậu móc di động ra nhấn một dãy số.

“Nhân viên chăm sóc khách hàng*, danh sách số S12.” Cậu nói mềm mại lại dửng dưng, ngữ khí giống như đang báo tang.

*Gốc: 人工服务 :Nhân Công Phục Vụ

Sắc mặt Trần Ứng Ninh đột nhiên thay đổi, hắn dựng người bóp lấy cánh tay Dụ Bạch Dực.

Omega bên cạnh hơi sửng sốt——Trần Ứng Ninh đang hoảng loạn?

“Buông tay.” Dụ Bạch Dực ách giọng nói.

Điện thoại vang lên một tiếng “Bíp”, một giọng nữ trầm ổn truyền đến: “Tiểu Dụ?”

Cơn giận Trần Ứng Ninh đột nhiên xen lẫn một chút hoảng sợ: “Dụ Bạch Dực em mau cúp điện thoại! Em không thể......!”

“Tiểu Dụ? Em đang ở đâu? Đang gặp nguy hiểm sao?” Giọng nữ bên đầu kia điện thoại tăng cao âm lượng.

Trần Ứng Ninh nghe vậy nháy mắt sững người, Dụ Bạch Dịch thừa cơ hất người đang bám cánh tay cậu ra.

Chỉ thấy Trần Ứng Ninh hai tay giơ trên không trung, không tiếng động khoa tay múa chân xin tha với Dụ Bạch Dực.

“Em không có gặp nguy hiểm.” Dụ Bạch Dực ngoảnh mặt đi——nhìn tới chiếc giường đầy ghê tởm, “Em muốn đổi mới nội dung hồ sơ. Em chia tay, nguyên nhân là đối phương ngoại tình.”

Người đối diện dừng một chút: “Alpha em đăng ký hẹn hò là Trần Ứng Ninh, hiện tại có đang ở bên cạnh em không?”

“Có.”

“Em biết đối tượng vụng trộm với đối phương không?”

Dụ Bạch Dực cười lạnh: “Người đó đang ở ngay đây.”

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ nghe thấy giọng nữ trong điện thoại vang lên không mang theo chút cảm xúc: “Trần tiên sinh, và cả vị kia nữa.”

“Xin vui lòng đến cục quản lý an toàn ABO trong vòng một tuần để ký thỏa thuận liên quan tới cậu Dụ Bạch Dực. Nếu hai người đến đúng thời hạn, những chuyện này sẽ không đưa vào hồ sơ công khai của hai người, nhưng nếu kéo dài, nó sẽ ảnh hưởng đến uy tín của cả hai vị, cảm ơn sự hợp tác của các vị.”

Sắc mặt Omega trắng nhách, hắn rốt cuộc cũng nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc.

Dụ Bạch Dực có danh hiệu đặc biệt của cục quản lý, viết tắt là chữ S. Điều này có nghĩa rằng cậu là Omega có mức độ bảo vệ cao nhất.

Danh hiệu đặc biệt bảo vệ thường dành cho những người mắc bệnh hiếm hoặc tình trạng sinh lý đặc thù. Lúc trước những người này thường là các đối tượng mà chợ đen hay nhắm tới, cho nên chính phủ mới tiến hành thống nhất việc quản lý và bảo hộ cho họ.

Những người này một khi có bạn lữ, liền cần phải đến cục quản lý để đăng ký, nhận được sự giám sát gắt gao. Chia tay cũng như vậy.

Cho nên mọi người thường đều giễu cợt rằng, yêu một người có hồ sơ đặc biệt đúng là rất kích thích, nhưng lỡ như chia tay vì lý do đáng hổ thẹn nào đó, thì chẳng khác nào phải chịu sự sỉ nhục của công chúng.

Tình huống của Trần Ứng Ninh hiện tại đúng là như vậy. Mà ngay cả cậu cũng.....

Nói xong cậu liền ngắt điện thoại, mọi chuyện cũng coi như được giải quyết, mặt Trần Ứng Ninh chuyển từ đỏ sang đen, biểu tình thành khẩn xin tha lúc nãy cũng biến thành bộ dạng tức muốn hộc máu.

Hắn cắn chặt khớp hàm, thớ cơ trên mặt tức đến biến dạng: “Hiện tại tao phải đến cục quản lý để chịu nhục thấy không! Vừa lòng mày chưa? Mày có bao giờ nghĩ cho tao hay không? Một câu mày cũng không cho tao giải thích, mày thích đưa chuyện riêng tư của tụi mình ra ngoài lắm hả?”

“Hồ sơ cấp S của mày có gì hay ho chứ? Là một đứa bệnh thần kinh thì có! Có biết mình bệnh không? Mày điên rồi!”

Dụ Bạch Dực bất đắc dĩ cười cười, trào phúng: “Giải thích cái gì? Tin tức tố của anh đầy cả phòng. Tôi còn không biết tuyến thể anh lợi hại đến vậy, còn tưởng anh không có khả năng đó chứ.”

Khi cậu ở bên Trần Ứng Ninh đã trải qua hai, ba lần động dục. Kết quả là lần nào cũng không được mấy dễ chịu——họ không thể giải quyết nhu cầu của nhau, đến cuối cùng ngay cả thuốc ức chế cũng không còn hiệu quả.

Trần Ứng Ninh: “Mày còn dám nói như vậy với tao? Mày chính là cái đồ Omega không có nổi tin tức tố! Tao thương tình nên mới bỏ công theo đổi mày, ngoại trừ tao, làm gì còn ai thèm để ý tới loại phế vật như mày?!”

Hắn nói xong liền hết đổ hết đồ vật trên tủ cạnh giường, bộ dạng vừa ăn cướp vừa la làng của hắn làm Dụ Bạch Dực càng thêm ghê tởm.

Omega bên cạnh giờ phút này đã run rẩy không ngừng, tin tức tố vị kẹo sữa lại lan tràn khắp nơi.

Trần Ứng Ninh ngửi được, vậy mà trở tay cho người đang ngồi trên đất một cái tát.

“Mày nghĩ tao không biết mày là loại hàng gì đúng không? Mày có thấy đã đánh giá cao bản thân quá rồi không? Đến cục quản lý kí hợp đồng cam kết bảo mật rồi cút đi cho tao. Đừng để tao gặp lại mày thêm một lần nào nữa. Nếu để tao biết mày hé răng một chữ nào, đừng trách tao trực tiếp cắt đứt tuyến thể của mày!”

“Trần ca, thực xin lỗi, xin anh....”

Hắn kéo dài giọng nói nghe càng ghê tởm hơn.

“Đây là nhà tôi, trong vòng hôm nay anh mau thu dọn hết đồ đạc rồi biến đi, mùi hương trong phòng cũng phải xử lý sạch sẽ.” Dụ Bạch Dực nói một câu, lập tức xoay người đi ra khỏi nhà. Bước vào thang máy, đóng cửa.

Thang máy lạnh băng trượt xuống, phát ra tiếng kim loại cọ xát không theo quy luật.

Tin tức tố trong phòng lúc nãy quá hỗn loạn, tuyến thể sau cổ Dụ Bạch Dực bây giờ mới bắt đầu ẩn ẩn đau.

Cậu dùng sức nhắm mắt, dùng ngón tay lạnh băng đè chặt tuyến thể lại. Đầu ngón tay chạm đến vùng da thô ráp đầy vết sẹo kia, vài chỗ nhô lên bất thường giống như đang nổi lửa từ bên trong.

Sở dĩ đồng ý hẹn hò với vị phú nhị đại công tử, Trần Ứng Ninh, là bởi vì người người xung quanh đều khuyên cậu nên thử bắt đầu một mối quan hệ.

Thử cũng đã thử, Trần Ứng Ninh cũng cho cậu một bài học rút ra—— Alpha giống như động vật săn mồi bị thu hút bởi tin tức tố, mà Omega không có chút hương vị gì như cậu giống như con mồi không có lực hấp dẫn.

Dụ Bạch Dực ra khỏi thang máy, di động trong túi lại vang lên. Gọi tới chính là cô nàng vừa nói chuyện cùng cậu, nhân viên trực tiếp liên lạc với cậu ở cục quản lý.

“Alo?”

Văn Tiêu: “Tiểu Dụ, nói chuyện một chút được không”

“Được.”

“Chuyện là thế này.” Giọng nói đối phương hơi ngập ngừng một chút, “Tụi chị vừa tìm được một Alpha xứng đôi với em trong kho cơ sở dữ liệu.”

Dụ Bạch Dực: “......” Em vừa mới chia tay chưa tới mười phút.

“Hồ sơ trong hệ thống của em còn có người xứng đôi sao? Không phải lỗi chứ.” Cậu tự giễu mà kéo kéo khóe môi.

“Là thật đó Tiểu Dụ. Hơn nữa bên Alpha kia cũng đã nhận được tin tức xứng đôi, hiện tại.....” Văn Tiêu tạm dừng một chút, cuối cùng hạ quyết tâm nhanh chóng nói xong, “Bên kia đề nghị một bản hợp đồng hôn nhân với em.”

Dụ Bạch Dực: “……”

Văn Tiêu: “Bên kia đã đưa ra điều kiện, rất nhiều tiền.”

Ngón tay giấu trong túi Dụ Bạch Dực chậm rãi cuộn tròn lại, suy nghĩ trong đầu nhanh chóng bị lý trí chiếm lấy: “Bao nhiêu?”

Văn Tiêu: “Đủ cho em giải quyết hết đống nợ, còn dư nữa là. Cũng là vì cái này nên chị mới gọi cho cưng đó.”

“Em hiểu rồi.” Dụ Bạch Dực cố giữ vẻ bình tĩnh trên mặt, cặp lông mi mảnh dài kia ẩn ẩn run rẩy. “Khi nào chúng em gặp mặt nói chuyện?”

“Đối phương rất chủ động, đã hẹn gặp ngay tối nay.”

Dụ Bạch Dực quyết đoán nói: “Được, gửi địa chỉ cho em đi.”

—————

Khi Dụ Bạch Dực bước xuống xe taxi, còn khoảng năm phút mới đến 6 giờ.

“Tiểu Dụ!” Văn Tiêu chờ ở cửa chạy nhanh xuống bậc thang, ôm chầm lấy cậu.

Trước tiên cô sủng nịch vỗ vỗ áo khoác Dụ Bạch Dực, tiếp theo nở một nụ cười xấu xa: “Tiểu Dụ đừng sợ, chị đã nói qua với người ở văn phòng cập nhật hồ sơ rồi, lúc Trần Ứng Ninh cùng tiểu tam đi ký hồ sơ, người bên kia sẽ không để bọn họ được thoải mái đâu!”

Trên mặt Dụ Bạch Dực hiếm khi hiện ra chút chân thành ấm áp: “Cảm ơn chị.”

“Được rồi mau vào trong đi, bên ngoài lạnh lắm.”

Đây là một phòng trà tư nhân cao cấp. Sau cánh cửa là những tấm bình phong vẽ họa tiết sông núi tuyệt cảnh. Không gian yên tĩnh, không có nhiều người phục vụ đi qua đi lại, một gian phòng thể hiện rõ sự riêng tư.

Phục vụ dẫn bọn họ vào một căn phòng. Đẩy cửa ra, trước mặt đặt một chiếc bàn vuông cho bốn người, đã có hai người ngồi ở một bên.

Trong đó có một người đeo huy hiệu công tác, là người của bộ phận quản lý Alpha. Người còn lại là....

Người nọ khoảng chừng 30 tuổi, đeo gọng kính mỏng, mặc vest đầy nghiêm trang.

Văn Tiêu chào hỏi với đồng nghiệp trước, Dụ Bạch Dữ bước vào trong, ngồi đối diện với nam nhân mang mắt kính. Hai người nhìn nhau.

Dụ Bạch Dực: “Anh là……?”

“Không, tôi không phải Nghiêm Sở tiên sinh.” Anh ta đẩy đẩy mắt kinh, “Tôi là thư ký kiêm luật sư của Nghiêm tiên sinh, tên tôi là Hà Tuấn.’

Dục Bạch Dực nhíu nhíu mày: Muốn ký hợp đồng hôn nhân sao không tự mình đến?

Hà Tuấn hiểu ra suy nghĩ của cậu, giải thích nói: “Nghiêm tiên sinh đang nằm bệnh viện. Bệnh dị ứng tin tức tố của ngài ấy rất nghiêm trọng, bác sĩ nói cần phải cách ly quan sát mấy ngày.”

Dụ Bạch Dực “À” một tiếng.


Trên đường tới Văn Tiêu đã gửi thông tin của Alpha kia cho cậu.

Nghiêm Sở, con trai độc nhất của nhà sáng lập kiêm người thừa kế tập đoàn “Thịnh Phong”, từ khi học đại học đã bắt đầu tham gia vào việc của công ty, năng lực và thủ đoạn có thừa. Sau khi tốt nghiệp liền tiếp quản toàn bộ tập đoàn.

Là nền tảng mạng xã hội lâu đời nhất trong nước, mười mấy năm qua Thịnh Phong giữ mãi vị trí độc tôn trong lĩnh vực của mình, mà mấy năm gần đây còn lấn sân qua các phương tiện truyền thông mới, thậm chí còn mở rộng đến phát sóng trực tiếp, trò chơi và các hoạt động kinh doanh khác.

Vị bá tổng này chỉ mới phân hóa thành Alpha ba ngày trước, ngay sau đó còn bị chẩn đoán mắc chứng bệnh dị ứng tin tức tố nghiêm trọng.

Bệnh nặng đến mức phải nằm viện sao? Vậy khó trách đối phương phải đẩy nhanh tiến trình như vậy.

Dụ Bạch Dực đi thẳng vào vấn đề: “Xin cho tôi xem bản hợp đồng.”

Hà Tuấn lấy ra một tập tài liệu, đẩy đến trước mặt Dụ Bạch Dực, ánh mắt bắt đầu dò xét đối phương.

Ngay từ giây đầu tiên bước vào phòng, hắn đã để ý tới nước da nhợt nhạt và sắc mặt không khỏe của cậu thanh niên. Hiện tại trong phòng cũng được sưởi ấm, cậu cởi áo khoác, thân hình dưới lớp áo len cũng cực kỳ thon gầy.

Còn cả cặp mắt kia, xinh đẹp, lại mang vẻ chết chóc.

Một Omega không có tin tức tố, đồng thời có cấp bậc bảo hộ cao nhất trong cục quản lý.

Nghiêm gia sau khi biết kết quả xứng đôi liền cho người đi hỏi thăm xem vì sao Dụ Bạch Dực lại không có tin tức tố, câu trả lời nhận được khá thẳng thắn: Không thể nói.

Dụ Bạch Dực mở hợp đồng ra.

Hôn nhân trong vòng một năm, trong lúc kết hôn yêu cầu Dụ Bạch Dực và Nghiêm Sở phải sắm vai một cặp chồng chồng thực sự, đồng thời đảm bảo an toàn cho Nghiêm Sở vượt qua thời kỳ phân hóa đầy nguy hiểm, cũng dùng tư cách bạn đời tham gia các loại tiệc xã giao, giữ gìn hình tượng cho Nghiêm Sở.

Lấy địa vị của Nghiêm gia, làm bạn đời chính thức của anh, đối với cậu có thể thu được rất nhiều lợi ích.

Tất cả chỉ thoáng qua trong đầu Dụ Bạch Dực, ánh mắt cậu đã dán chặt vào con số bắt mắt trong bản hợp đồng.

Văn Tiêu nói không sai, nhiêu đây đủ để cậu trả hết số nợ cả gốc lẫn lãi.

Với con số khổng lồ này, tất cả gánh nặng cậu phải chịu hơn mười năm qua sẽ thành mây khói.

Dụ Bạch Dực nhìn chằm chằm văn kiện trên tay, biết mình không có lý do gì để từ chối.

Cậu ngước mắt lên nhìn hai nhân viên của cục quản lý: “Nếu hợp đồng này được ký, nó cũng nằm dưới sự giám sát của cục quản lý đúng không?

Văn Tiêu nắm lấy tay cậu: “Đương nhiên.”

Như vậy cậu không cần lo Nghiêm gia phá vỡ hợp đồng.

Alpha có gì tốt đâu, coi như công việc bán thời gian đi, đôi bên cùng có lợi mà.

Dụ Bạch Dực khẽ cười nói: “Được, tôi đồng ý.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro