Chương 122 Hu hu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 122 Hu hu

Editor Trúc Dạ Ngọc

=======================

Cuối cùng, hai người chưa kịp đi vào đã bại trận ngay tại cửa.

Hơn nữa bởi vì Đường Lê còn muốn đi qua vặn bỏ đầu Quan Âm giả kia, vậy nên Tề Diệp cuống quýt ôm lấy ngăn cản cô.

Tiếng động quá lớn khiến cho nhân viên xung quanh đi tới.

Đường Lê bị bọn họ tức giận dạy dỗ vài câu, sau đó trả lại tiền cho hai người đi nơi khác chơi.

Nữ sinh kia vốn định dựa vào nhan sắc của hai người để mời chào thêm ít khách nam tới, kết quả đừng nói là khách, hai người họ đã suýt nữa đã đập nát căn nhà ma này.

Sau khi hai người rời khỏi căn nhà ma ám, dọc theo đường đi cứ như vậy nắm tay nhau một hồi lâu, cũng không ai chủ động mở miệng nói chuyện trước.

Tề Diệp bởi vì vừa mới khóc xong, chóp mũi và đuôi mắt anh đều có chút đỏ, hơn nữa vừa rồi bọn họ còn chưa vào đã làm ầm lên như vậy.

Anh càng xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng.

Mà Đường Lê bên này vẫn còn đang tức giận.

Cũng không biết qua bao lâu, đợi đến khi hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng "quỷ ốc" kia, thiếu niên lúc này mới khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng nhéo nhéo đầu ngón tay Đường Lê.

"Thật xin lỗi, rõ ràng là tôi nói muốn đi, kết quả ngay cả cửa cũng chưa vào đã bị dọa thành như vậy..."

Anh cảm thấy rất mất mặt, nói xong giọng vô thức hạ thấp xuống, giống như sợ bị người khác nghe thấy vậy.

Đường Lê còn đang tức giận vì chuyện vừa rồi bị ngăn cản không vặn bỏ được đầu Quan Âm giả kia, lúc ấy cô đã nghĩ kỹ rồi, vặn một tặng hai.

Ngoại trừ cái đầu quan âm muốn vặn, hai tên nhóc kia cũng không thể buông tha.

Cùng lắm thì mất tiền, ông đây sợ thiếu tiền chắc.

Cô càng nghĩ càng tức giận, nghe được người bên cạnh đột nhiên mở miệng có cái gì sai đều ôm trên người mình, giận lại càng thêm giận.

"Có liên quan gì đến anh đâu? Rõ ràng vấn đề nằm ở nhà ma, mẹ nó chưa vào đã đặt những thứ này, sợ dọa người không chết sao! Cmn! "

Tề Diệp nghe xong sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới Đường Lê cũng bị dọa.

"Em cũng cảm thấy rất đáng sợ sao?"

"Nói nhảm, cmn còn chưa vào đã bị một cái đầu to quay lại nhìn thẳng mặt, có thể không bị dọa giật nảy mình?"

Đường Lê vốn chưa hồi lại cảm xúc, bị Tề Diệp hỏi như vậy lại càng tức đến nghiến răng nghiến lợi.

"Không chỉ cái Quan Âm giả kia, còn có hai tên nhóc con bên cạnh nó, tay tôi không cẩn thận đụng phải liền cười khanh khách không ngừng, người tôi muốn nổ tung."

Cô phẫn nộ chửi bới một thôi một hồi, nếu không phải trên tay đang cầm sư tử nhỏ mà Tề Diệp là người đưa cho, cô đã ném nó xuống đất dẫm lên mấy phát để trút giận rồi.

Có vẻ do cảm giác được người bên cạnh im hơi lặng tiếng nãy giờ, cô dừng một chút, cho rằng mình hơi quá lố khiến cho anh sợ hãi.

"Tê diệp à, vừa rồi tôi không phải đang chửi anh, là tôi nói bọn họ..."

Ánh mắt thiếu niên còn có chút đỏ, nhưng trong con ngươi kia lại mang theo ý cười nhạt nhẽo.

"Tôi biết."

"Tôi chỉ hơi ngạc nhiên, không nghĩ em sẽ sợ những thứ này."

"...... tôi không sợ, tôi chỉ hơi giật mình. "

Đường Lê cũng cảm thấy rất mất mặt, rõ ràng lúc trước đã nói sẽ bảo vệ Tề Diệp thật tốt, còn cam đoan sẽ đưa anh đi ra ngoài nguyên vẹn.

Kết quả đến cửa còn chưa vào đã cúp đuôi.

Vừa rồi bị tượng Quan Âm kia làm cho tức giận là thật, tuy nhiên, cũng có ít nhiều chút thẹn quá hóa giận ở bên trong.

Nghĩ tới đây Đường Lê phiền não tặc lưỡi một tiếng, giơ tay lên sờ sờ sau gáy.

"Thôi, quên đi, anh muốn cười thì cười đi, việc hôm nay tôi làm vẫn tôn tử."

"Không, em đã làm rất tốt. ít nhất là tốt hơn nhiều so với tôi. "

Tề Diệp đỏ mặt ôn nhu nói như vậy.

Dù sao khi Đường Lê bị dọa nhưng vẫn chính diện đi lên. Mà anh lại bị dọa khóc chui vào trong ngực cô.

"Vậy anh vừa cười cái gì?"

"Chỉ là đột nhiên cảm thấy, hình như em cũng có thứ sợ hãi, tôi, tôi cũng không biết vì sao trong lòng có chút phấn khích."

Tề Diệp sợ Đường Lê không rõ ý của mình dẫn đến hiểu lầm, cân nhắc lại từ ngữ sau đó tiếp tục nói.

"Không biết nói như vậy em có thể hiểu được hay không, trước kia tôi cảm thấy cái gì em cũng không sợ, cái gì cũng tốt, mà tôi lại trái ngược. Tôi dường như giống như một đứa trẻ, luôn luôn phụ thuộc vào em. "

"Hiện tại em đột nhiên cũng giống như tôi, cho dù chỉ là bị dọa, tôi cũng cảm thấy giữa ta cách nhau có một chút."

Ánh mặt trời chiếu lên lông mi thiếu niên, giống như rắc thêm một tầng phấn vàng.

Cả người anh trông đẹp như tranh vẽ.

"Thật giống như thần tiên hạ phàm, làm cho tôi cảm thấy chân thật hơn, không phải giống như lúc trước xa vời không thể tiếp cận."

Đây vẫn là lần đầu tiên Đường Lê nghe thấy có người so sánh mình với thần tiên.

Cô ngạc nhiên trong chớp mắt, trên khuôn mặt trắng nõn, mắt thường cũng có thể thấy được nó đang được nhuộm màu đỏ tươi.

"Anh, mẹ nó anh đang nói hươu nói vượn cái gì hả, tôi nào có như vậy. phóng đại quá mức. "

Tề Diệp nhìn bộ dạng thiếu niên ít có chút thẹn thùng, khóe môi bất giác cong lên.

"Có."

Anh nhẹ nhàng cầm tay Đường Lê chạm lên gò má nóng bỏng của mình, hô hấp cũng nóng.

"Cám ơn em, cho dù bị dọa còn ôm chặt tôi như vậy, để che chở tôi."

Đường Lê vốn muốn mở miệng nói thêm, kết quả khi đối diện đôi mắt mặc ngọc của thiếu niên. trong suốt mà nóng rực, nó làm cho cô nhất thời không biết nói cái gì.

"...... tê dại. "

Một lúc lâu sau, cô buồn bực thở ra hai chữ như vậy.

Lúc này hào quang màu vàng cam ở chân trời chậm rãi chiếu rọi trên người Đường Lê.

Cuối cùng rơi vào đôi mắt màu trà của cô, chuyển thành màu mật ong.

Tề Diệp vẫn luôn lẳng lặng nhìn chăm chú vào thiếu niên trước mắt, anh đột nhiên cảm thấy việc không vào được căn nhà ma kia cũng không có gì đáng tiếc.

Cho dù không đi đến cùng trời cuối đất cũng không sao cả.

Chỉ cần cô còn ở bên cạnh anh, "nơi nào cũng là đào nguyên nhân gian, tứ nguyệt phương phỉ thiên."

Nghĩ tới đây, Tề Diệp mềm lòng, đầu ngón tay khẽ động muốn thừa dịp hoàng hôn đưa tay ôm người bên cạnh vào trong ngực.

Âm thanh "ùng ục" từ trong bụng cô chợt phát ra.

Không chỉ có Tề Diệp, Đường Lê cũng bắt đầu phản ứng lại.

cô cúi đầu nhìn bụng mình, sau đó ngước mắt ngạc nhiên nhìn về phía thiếu niên.

"Đói bụng."

"......"

Lúc trước bọn Đường Lê chỉ lo chơi đùa, buổi trưa cũng chưa ăn cái gì, chịu đựng đến bây giờ cũng thật không dễ dàng.

Ít nhất đối với Đường Lê mà nói, dạ dày của Tề Diệp giống như chim nhỏ, ăn không nhiều lắm, cũng không nhanh đói.

Tuy nhiên anh không đói cũng không thể mặc kệ Đường Lê.

Anh lấy một cái bánh mì từ trong túi cho cô để lót dạ trước, sau đó dẫn cô ra khỏi công viên tìm nhà hàng.

Bên ngoài công viên giải trí có không ít nhà hàng, nhưng cuối tuần có rất nhiều người đến chơi, mà khoảng thời gian này chính là thời gian bữa trưa. một số cửa hàng xung quanh đã hết chỗ.

Bọn Tề Diệp tìm nửa ngày, cuối cùng mới tìm ra được một nhà hàng Tứ Xuyên.

Bên trong tương đối ít người một chút, còn có mấy bàn trống.

Tề Diệp đi vào định dắt theo Đường Lê đi qua, không ngờ còn chưa tới cái bàn trống kia, liền bị nhân viên phục vụ ngăn lại.

"Xin lỗi, hai bàn này đã được đặt trước."

Anh sửng sốt, lại nhìn về phía nơi khác. phát hiện xung quanh ngoại trừ hai bàn này đã không còn chỗ trống.

Tề Diệp mím môi mỏng, rũ mắt nhìn về phía thiếu niên đói đến mức ngực dán vào lưng, không có khí lực gì.

"A Đường, nơi này hình như cũng không còn chỗ. xin lỗi, có lẽ em sẽ còn phải chịu đựng thêm một lát nữa. "

"Chậc, việc này có là gì mà phải tức. Những ngày cuối tuần đều như vậy, không phải là lỗi của anh. "

Đường Lê vừa nói vừa cắn miếng bánh mì cuối cùng trong tay rồi nuốt xuống, lúc vừa chuẩn bị kéo theo Tề Diệp đi ra ngoài tìm nhà hàng khác ở bên ngoài.

"Chờ một chút."

"Nếu cậu không ngại thì có muốn tới đây ngồi chung không?"

Một âm thanh quen thuộc từ bên trong truyền ra, Đường Lê quay đầu nhìn lại ngay lập tức.

Chỉ thấy một bàn tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng vén rèm ngăn lên, phía sau rèm là gương mặt thanh lệ của thiếu nữ.

Người gọi Đường Lê không phải là người lạ, chính là Trầm Lộc, người mà ngày hôm qua các cô hẹn nhau đến công viên chủ đề chơi.

Thiếu nữ vốn quen thân với Đường Lê, không cần phải chào hỏi.

Tầm mắt cô nhàn nhạt nhìn lướt qua Tề Diệp bên cạnh Đường Lê, hướng về anh hơi gật đầu.

Cũng không biết do nhìn thấy người không quen biết có chút luống cuống, hay chỉ là đơn thuần không biết nên nói cái gì.

Cổ họng Tề Diệp cuồn cuộn, cũng hướng trầm lộc gật gật đầu.

Không giống như sự khách sáo của hai người xa lạ, Đường Lê thấy trầm lộc giống như tìm được đồng bọn, ánh mắt lập tức sáng lên.

"Ôi ôi lão Lộc, cô đúng là đại cứu tinh của tôi. Tôi sắp chết đói tới nơi rồi, may mắn thay, cô lại đang ở đây. "

Đường Lê sau khi nhìn thấy trầm lộc không chút suy nghĩ liền buông tay Tề Diệp ra, giống như một con ngựa hoang trật khớp chạy tới ôm lấy cổ cô ấy.

Lúc Đường Lê định nói thêm nữa, cô cảm giác được đối diện có ánh mắt đang bất mãn trừng mắt nhìn mình.

Đường Lê nhìn tiểu cô nương ngồi đối diện có đến năm sáu phần nét giống Trầm Lộc, tầm mắt lại rơi vào kẹp tóc dâu tây khác trên đầu cô bé.

Hoảng hốt trong chớp mắt, cô hậu tri hậu giác nhận ra đối phương là em gái của Trầm Lộc.

Hình như được gọi là Trầm Ô.

Đường Lê buông Trầm Lộc ra, mở miệng vẫy vẫy tay chuẩn bị chào hỏi bé con.

Cô bé nhảy xuống ghế, chân ngắn lon ton chạy đến bên Trầm Lộc.

Chuẩn xác mà nói cô bé đứng ngăn cách Trầm Lộc với Đường Lê.

"Hươu thối! Thảo nào hôm nay chị đột nhiên nói muốn dẫn em đến nơi này chơi, bình thường chị đâu có hào phóng như vậy? Thì ra là bên ngoài có người! Chị dắt em cũng người khác cặp kè với nhau, hu hu hu, có phải chị không cần em nữa hay không?"

Câu trước còn nói được rõ ràng, cô bé nhéo lấy tay Trầm Lộc.

Càng về sau cô bé càng bị suy đoán của mình dọa sợ, liền khóc rống lên

"Anh! Trầm Lộc là của tôi! Anh không được chạm vào chị ấy! Thằng khốn! Thằng khốn! "

Cô bé nhéo tay Trầm Lộc còn chưa đủ, còn muốn khóc lóc chạy tới đánh Đường Lê.

Chút sức lực kia đối với Đường Lê mà nói giống như gãi ngứa, vì vậy cô không trốn tránh.

Đợi đến khi Trầm Ô mệt mỏi, Đường Lê khom lưng ôm cô bé lên.

Trầm Ô bị hoảng sợ, vội vàng đưa tay ôm lấy cổ cô.

"Hu hu, anh làm gì vậy? Cho dù hôm nay anh đánh chết tôi, tôi cũng sẽ không nhường Trầm Lộc cho anh đâu! Tôi nói cho anh biết, Trầm Lộc đánh nhau rất giỏi, anh khôn hồn đừng có làm bậy."

Rõ ràng bị dọa đến giọng nói còn run rẩy, cô bé vẫn không quên buông lời uy hiếp.

Đường Lê cảm thấy cô bé này rất giống mình hồi nhỏ.

Cô nhếch miệng hướng về Trầm Ô, giơ một bàn tay nhéo nhéo má cô bé.

"Nếu anh làm bậy nhóc thì sao? Hả? "

"Hu hu hu Trầm Lộc cứu em!"

Vừa rồi Trầm Lộc còn muốn xông tới chỗ Đường Lê, muốn đem người về, kết quả lại bị đối phương xuống tay trước.

Cô nghe tiếng hét cầu cứu của Trầm Ô, nhướn mày, cũng không để ý đến nữa.

"Chậc, không phải vừa rồi còn rất to mồm sao? Còn đánh người, em đánh người ta, người ta đánh trả lại không phải là lẽ đương nhiên sao? Bây giờ đã biết sợ rồi!"

Trầm Ô thấy Trầm Lộc mặc kệ mình, cô bé bối rối nhìn xung quanh, cuối cùng đem ánh mắt cầu cứu đặt lên người thiếu niên đang tối sầm mặt.

"Hu hu đại ca, đại ca cứu em, đại ca dạy lại anh ta đi, bạn của anh đang muốn đánh em hhu hu hu!"

Tề Diệp nghe xong vẻ mặt lãnh đạm nhìn Đường Lê một cái, khi bị đối phương bày ra vẻ mặt khó hiểu.

"Quản cậu ta?"

anh giật giật khóe miệng, mặt mày cũng không có chút ấm áp gì.

"Anh nào dám quản người như cậu ta chứ!."

"......"

"......"

"...... a hu hu. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro