Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Hoài

Dương Ninh ngẩng đầu nhìn lên trong nháy mắt kinh ngạc, cô là một cô gái rất bình thường, trán bị tóc mái dày che khuất, đôi mắt to nhưng có chút vô thần, dưới khóe mắt có một vòng xanh đen. Ngũ quan nhưng thật ra rất đoan chính, chỉ có thể nói là một cô gái bình thường có ngoại hình ưa nhìn.

Cô lập tức cúi đầu, lật giở tìm bài toán giữa chồng bài tập, kết quả bởi vì quá hoảng loạn, nên cả đống bài tập đều rơi xuống đất.

“Xin lỗi”, cô thấp giọng nói.

Sau đó cong lưng đi nhặt bài tập, Phó Thanh Thời đã sớm giúp cô nhặt bài tập lên.

Sắc mặt Dương Ninh có chút đỏ lên, sau đó nhìn trong đống bài tập, cuối cùng tìm được bài tập toán.

“Cảm ơn”, Phó Thanh Thời nói, sau đó trở về vị trí của mình.

Dương Ninh thật cẩn thận mà liếc nhìn hắn, Phó Thanh Thời đã chép lại bài tập, tốc độ viết tay của hắn rất nhanh, chỉ có thể nghe thấy tiếng ngòi bút lả tả trên giấy.

Nguyên lai học bá cũng chép bài tập! Tiểu Béo bên cạnh Phó Thanh Thời cũng sửng sốt một chút, cậu cảm thấy chính mình ở trên người bạn cùng bàn này tìm được một chút đồng cảm.

Phó Thanh Thời ở lớp học vốn dĩ chính là đèn tụ quang, nhất cử nhất động của hắn luôn có vô số người theo dõi, vô số nữ sinh dùng ánh mắt ghen ghét nhìn về phía Dương Ninh.

Trong mười phút nghỉ giữa tiết học hắn đã chép xong bài tập toán, sau đó đem bài tập trả lại cho Dương Ninh. Tất cả các môn khác đều mượn bài tập của cô.

“Phó Thanh Thời, cũng cho tôi mượn một chút”, Tiểu Béo liếc mắt nhìn hắn.

Phó Thanh Thời nhìn cậu một cái, ném bài tập cho cậu ta, “Bài chép nhiều, chọn đề mình không biết làm chép lẹ đi.”

Tiểu Béo trước mắt sửng sốt, sau đó kích động, cậu thế nhưng mượn được bài tập của học bá, nếu là trước kia cậu căn bản không dám tưởng tượng. Tuy rằng học bá cũng là chép bài của người khác, nhưng thành tích của Dương Ninh cũng không tệ!

Bởi vì Diệt Tuyệt sư thái trên cơ bản chỉ cần liếc mắt một cái là biết có phải chép bài của người khác hay không, cho nên học sinh có thành tích tốt đều không muốn đưa bài cho bọn cặn bã như bọn cậu mượn chép.

Đương nhiên nếu là Phó Thanh Thời muốn mượn mà nói, khẳng định có vô số nữ sinh sẵn sàng đem bài tập của mình cống hiến cho hắn.

Đây là khoảng cách chênh lệch giữa người với người, những nữ sinh nông cạn này.

Phó Thanh Thời biết, vì vậy bài tập của Dương Ninh được chép một nửa và viết một nửa, thậm chí trong lúc vô tình liếc đến một vài chỗ mắc lỗi và sửa chúng cho cô. Cho nên so với bài của Dương Ninh, bài của hắn đã thay đổi.

Đây là tác dụng của bộ não siêu cường, nếu là Dương Ninh lúc trước cũng không dám nghĩ tới, Dương Ninh không thông minh, thành tích của cô tất cả đều là do chính mình so với người khác càng cố gắng nỗ lực hơn mà đạt được.

“Yên tâm, ca ca!” Cậu hắc hắc cười một tiếng, bắt người tay ngắn, xưng hô cũng đều trực tiếp thay đổi.

“Không được chép hết”, Phó Thanh Thời quay đầu, nói với Dương Ninh.

“A! Um! Tôi biết”, Dương Ninh mặt lại đỏ thêm vài phần.

Cô ghi công thức ra tập để học, có vài chỗ cô suy nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra được đáp án, vậy mà Phó Thanh Thời đã viết ra được.

Hắn mô phỏng cực kỳ giống nét chữ của cô, nếu không phải biết bài của mình ra sao, khẳng định kể cả cô cũng không phân biệt được chữ của hai người.

Mà Phó Thanh Thời cầm lấy bài của mình lên xem, chữ hắn viết là chữ hành thư mạnh mẽ hữu lực, đó cũng là chữ của Phó Thanh Thời hắn.

Phó Thanh Thời luyện tập thư pháp từ nhỏ, cho nên chữ vô cùng đẹp, mà hắn cũng thừa hưởng nét chữ của Phó Thanh Thời.

“Phó Thanh Thời, cũng cho tôi mượn chép một chút……”

“Còn có tôi, còn có tôi……”

Trong lúc nhất thời, hàng phía sau chép bài tập chép đến vô cùng vui vẻ.

Chép bài tập của học bá, dù chỉ có một chữ......

Sảng khoái.

Rốt cuộc cũng không cần xem bài của những người hai mắt cũng nhìn không rõ người hay quỷ, nhìn từ quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo.

Tiết thứ hai là tiết vật lý, những người khác chép bài tập, Phó Thanh Thời thì bổ sung bài tập.

“Phó Thanh Thời, câu hỏi này em lên viết đáp án”, giáo viên vật lý tìm nửa ngày, cuối cùng từ trong một đám người tìm được Phó Thanh Thời, hắn là học sinh giáo viên thích nhất, không gì sánh nổi.

Mà lúc này giáo viên vật lý đã đi xuống bục giảng, bước tới sau bàn hắn.

Phó Thanh Thời dừng bút, khép bài tập lại, sau đó nhìn lướt qua trang sách của Dương Ninh, nhanh chóng lật sách vật lý sang trang, sau đó đứng dậy.

Tiểu Béo ở bên cạnh giơ cho hắn ngón tay cái, đúng là cao thủ.

Phó Thanh Thời ở trên bục giảng làm bài, trong khi đó giáo viên vật lý đứng bên cạnh chỗ ngồi của hắn, mở sách ra nhìn xem bên trên cũng đã ghi chú, đều là nội dung trọng điểm mà ông nói, sau đó mới đứng phía sau xem Phó Thanh Thời ở bên trên giải đề, thỉnh thoảng gật đầu một cái.

Phó Thanh Thời không hổ là học sinh ông coi trọng nhất, ý nghĩ giải đề tương đối rõ ràng, đề này xem như cạm bẫy bên trong tương đối khó.

“Phó Thanh Thời, em nói với các bạn học một chút về ý nghĩ giải đề của em”, giáo viên vật lý uống một ngụm nước, lão thần khắp nơi nói.

Thời điểm nói xong câu đó, giáo viên vật lý cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng đến từ nhóm nữ sinh, ông không khỏi lắc lắc đầu, hiện tại nữ sinh đều như vậy a!

Giọng nói của Phó Thanh Thời mát lạnh, giống như suối trong trên núi khiến lòng người hơi lạnh, bị điều hòa thổi đến muốn đánh một giấc cũng đều thanh tỉnh, hắn chỉ đơn giản nói hai phút, mọi người còn chưa đã thèm, liền rời khỏi bục giảng.

Sau khi tan học, hắn lấy lại bài tập toán về trong tay, sửa lại một vài câu hỏi khó trước khi nộp lên.

Tiểu Béo không nhịn nổi lại lần nữa vươn ngón tay cái....

Tài xế già quả nhiên cao tay.

Sau khi Phó Thanh Thời đổi vị trí đến hàng phía sau, đối với học tra ngồi ở hàng phía sau có tốt có xấu, tốt là rốt cuộc cũng có người cho bọn hắn mượn bài tập để chép, xấu chính là giáo viên luôn thích lắc lư ở hàng phía sau.

Trước kia thái độ của giáo viên đối với bọn họ là chỉ cần bọn họ không quấy rầy mọi người học tập, làm gì tùy ngươi, nhưng hiện tại ngủ một giấc giáo viên đều phải kêu một tiếng.

Bất quá Phó Thanh Thời nhìn như kiểu người quạnh quẽ, không dễ ở chung, nhưng kỳ thật rất trượng nghĩa, chẳng những cho bọn họ mượn bài tập để chép, mà bài thi cũng mặc cho bọn hắn chép, đương nhiên mỗi lần trước khi nộp bài thi hắn đều sẽ sửa đáp án là được.

Cho nên tuy rằng mọi người đối với sự đột nhiên quan tâm của giáo viên đều là tiếng oán than dậy đất, nhưng đối với Phó Thanh Thời bọn họ cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Trước kia Phó Thanh Thời là thần tiên không dính khói lửa phàm tục, hiện tại lại là bán tiên ngưu bức*. Đương nhiên đây đều là bọn họ nói sau lưng.

*Ngưu bức: rất lợi hại, kinh khủng, oai phong

Tiết tự học buổi tối đến 10 giờ tối, sau khi chuông tan học tiếng vang lên, đám học tra bên cạnh hắn đã sớm chuẩn bị từ trước trực tiếp chạy ra khỏi cổng trường.

Phó Thanh Thời ngồi tại chỗ, không đọc sách mà nhắm mắt dưỡng thần.

Hắn hơi rũ mắt, biểu tình bình tĩnh không gợn sóng, hắn mang khí chất có thể đem mình cùng người xung quanh tạo ra một bức tường vô hình, khiến hắn có vẻ hơi không hợp hoàn cảnh của phòng học.

Chờ Dương Ninh thu dọn đồ đạc rời khỏi chỗ ngồi, ra cửa phòng học, hắn mới đứng dậy đi khỏi phòng học.

Mà người đang chờ Phó Thanh Thời là Tô Tiêu Mộ đang xấu hổ há miệng thở dốc, bởi vì nhà bọn họ ở cùng hướng, cho nên hai người sẽ thường xuyên cùng nhau trở về.

Phó Thanh Thời phảng phất như đã quên cô ta, sau khi thay đổi chỗ ngồi liền không để ý đến cô ta nữa, đây là điều trước kia không thể nghĩ đến, khiến cho trong lòng cô ta sinh ra cảm xúc chênh lệch rất lớn.

Vốn dĩ cô ta còn nghĩ nếu Phó Thanh Thời chủ động nói chuyện với cô ta, cô ta sẽ tha thứ cho hắn. Có thể mỗi lần sau tiết tự học buổi tối cùng nhau trở về, thế mà Phó Thanh Thời liền như vậy bỏ đi rồi, đi rồi...

Tất cả nam nhân đều là đại móng heo, cô ta tức giận nắm chặt bút đâm xuống bàn.

Lý Thanh Gia nghiêng đầu đối diện bĩu môi, đáy lòng chế nhạo Tô Tiêu Mộ, thật cho rằng nam nhân trên toàn thế giới đều muốn vây quanh cô ta không bằng.

Phó Thanh Thời nhưng thật ra không biết có hai nữ nhân bởi vì hắn mà khiến cho tâm trí điên cuồng bổ não, hắn đi phía sau cách Dương Ninh một trăm bước.

Dương Ninh rất cao, hơn một mét bảy, tuy rằng tướng mạo chỉ có thể tính là đạt ở mức tiêu chuẩn, lại có một dáng người tuyệt vời, chỉ là cô ăn mặc rộng thùng thình nên che lấp đi ưu thế của mình, khiến cô vô cùng bình thường.

Cô ở trường học không có bạn bè, đã từng có, nhưng sau khi người nọ đem nhật ký của cô lan truyền khắp nơi, hai người liền cãi nhau, từ đó về sau cô vẫn luôn độc lai độc vãng*.

*Độc lai độc vãng: một mình đến, một mình đi.

Dương Ninh không ở ký túc xá, cô mỗi ngày đều sẽ đi qua một con hẻm nhỏ tương đối hẻo lánh, sau đó đi vào một khu cư dân cũ, mẹ cô ở nơi đó thuê một phòng đơn nhỏ cho cô đi đọc.

Mỗi ngày khi đi trên con đường này, cô đều sẽ tăng nhanh bước chân, bắt đầu trực tiếp chạy.

Trong lúc cô vùi đầu bước nhanh về phía trước, cuối hẻm nhỏ xuất hiện vài bóng người, cô nhịn không được thả chậm bước chân.

“Dương Ninh, sao bây giờ mới tới vậy! Đưa bài tập toán của cậu cho chúng tôi mượn chép nào!” Trong đêm tối truyền đến tiếng cười có chút kiêu ngạo của nữ sinh.

Dương Ninh quay đầu lại nhìn thoáng qua, phía sau cô cũng có mấy thân ảnh cà lơ phất phơ canh giữ ở đó.

Lúc trước sau khi nhật ký của cô bị truyền ra ngoài, đã bị ban giáo bá* chặn đường rất nhiều lần, có mấy lần chạy thoát, có mấy lần không thoát được, nên bị đánh.

*Giáo bá: chỉ học sinh chuyên đánh nhau.

Phó Thanh Thời là nhân vật phong vân của trung học Nam Uyển, nhất cử nhất động của hắn đều có vô số ánh nhìn chăm chú, tin tức cũng có thể nhanh chóng lan truyền, người thích Phó Thanh Thời tuyệt đối không ở số ít, nhưng ít có người dám hướng hắn thổ lộ.

Không nói hắn có đồng ý hay không, Nam Uyển còn có một đám nữ giáo bá sẽ bắt nạt bất kì ai thích Phó Thanh Thời, dần dà, mọi người cho dù trong lòng có thích cũng tuyệt nhiên không nói ra.

Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Phó Thanh Thời, đáy lòng Dương Ninh liền chôn hạt giống yêu thích xuống, cô biết chính mình cùng Phó Thanh Thời không cùng một thế giới.

Cô là nước bùn trong đầm lầy, mà hắn lại là bầu trời trăng sáng, ngoại trừ quan hệ bạn học bên ngoài, hai người vốn không nên có bất kỳ tiếp xúc nào.

Cho nên chuyện yêu thầm này, cô vẫn luôn giấu ở đáy lòng, ghi tạc trong nhật ký, ngoại trừ việc nói qua với bạn thân của mình.

Nhưng không nghĩ tới cuối cùng đổi lấy lại là sự phản bội.

Phẫn nộ dưới đáy lòng Dương Ninh lan rộng, cô lấy ra con dao gọt hoa quả từ trong cặp, hung tợn mà nhìn các nàng.

Mà đúng lúc này, một đạo ánh sáng chói mắt đột nhiên từ phía sau truyền đến, mọi người không khỏi nhắm mắt lại, vừa mở mắt ra thì hai người phía sau đã biến mất.

Mẹ kiếp, gặp quỷ.

“Vương Hiểu Tuệ, Diêu Lệ, hai người các cậu chết đi đâu vậy”, cô gái cầm đầu nhịn không được hùng hùng hổ hổ mà hô.

Nhưng không có người đáp lại bọn họ.

Mà ở một bên hẻm nhỏ, Phó Thanh Thời ném hai người đã bị đánh gục vào trong góc.

Lúc hắn trở về, hẻm nhỏ chỉ còn lại một mình Dương Ninh, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, mới hướng đến ngôi nhà chạy như điên, Phó Thanh Thời như cũ đi ở phía sau cô, thẳng đến lúc cô vào trong nhà.

Hắn ngừng ở cách đó không xa nhìn tòa tiểu khu cũ xưa này, đáy lòng có một ít ký ức không ngừng quay cuồng dựng lên, bất tri bất giác đã đi qua hai mươi năm, căn phòng trên lầu 5 đã sáng đèn.

Dương Ninh sống trong gia đình đơn thân, cha là quân nhân, lúc cô còn rất nhỏ đã hy sinh, từ nhỏ cô đã cùng với mẹ sống nương tựa lẫn nhau, cảm tình giữa hai mẹ con vô cùng sâu sắc.

“Mẹ, con trở về rồi”, Dương Ninh hô.

Người đang bận rộn trong phòng bếp lên tiếng, Dương Ninh liền trở về phòng của mình, nói là phòng kỳ thật bất quá cũng chỉ là phòng đơn dùng tấm ván gỗ ngăn cách tạo ra một không gian.

Trung học Nam Uyển là trường học nổi danh cả nước, hơn nữa lại ở thủ đô Yến Kinh, tuy rằng vị trí hẻo lánh, nhưng việc thuê nhà ở gần đó rất đắt đỏ, trong nhà chỉ có một mình mẹ cô làm việc, cho nên gia cảnh cũng không tốt.

Dương Ninh đặt cặp sách lên bàn, sau đó ghé vào bên cửa sổ, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, một hồi lâu cô mới mất mát mà ngồi xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro