Chương 49.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Kẹo Bông Nhỏ

Đọc tại Wattpad @keobong_nho để cập nhật chương mới sớm nhất nhé <3

Mướp đắng tự nhiên sẽ không sâu răng, ăn nhiều đường đều sẽ không sâu.
Đương nhiên Kỳ Duyên không thể biết được điểm này. Ngôn Khốc Khốc khổ sở một chút , liền tốt trở lại.
Không có biện pháp, còn có thể làm gì bây giờ đâu, kẹo đều đã bị tịch thu. Bé sợ mình xuống lầu lấy, lại bị ba ba phát hiện.
Bé thích ăn đường, đây là bản năng sinh vật. Dù sao trong nhà có kẹo, bé ăn nhiều cũng không có việc gì, Ngôn Khốc Khốc tự nhiên liền ăn không kiêng nể.
Hơn nữa trong nhà cũng không có người quản bé. Mẹ, anh trai, em trai đều mặc kệ, không chỉ không mắng, ngược lại còn tận lực thỏa mãn bé.
Tựa như trà sữa, nếu không phải uống vào sẽ béo, nhóm các chị tất nhiên sẽ bỏ tiền uống một chén, đây là hai đạo lý giống nhau.
Nhưng hiện tại, bị Kỳ Duyên cưỡng chế can thiệp, Ngôn Khốc Khốc ngoại trừ lúc đầu không quen mà cảm thấy khổ sở ra, cũng không có gì. Bé từ chối ý tốt của anh,em trai, bò lên giường, tùy tiện tìm một chỗ trống nằm xuống, trở mình, không quá vài phút liền ngủ rồi.
Toàn bộ biệt thự đều im ắng, Ngôn Án cùng ba con trai đồng thời chìm vào mộng đẹp.
Đêm đen tối mà yên tĩnh, duy có thư phòng như cũ sáng đèn.
Kỳ Duyên cắn que kẹo lấy từ con thứ hai, lưng dựa vào lưng ghế, khoanh tay trước ngực, lạnh mặt nghe âm thành mọi người thảo luận truyền đến từ laptop.
Que kẹo được ngoáy qua trong nước, đem nước miếng Ngôn Khốc Khốc tẩy rửa, bởi vậy Kỳ Duyên tránh được một kiếp, không nếm đến vị cay đắng.
Bản thân Kỳ Duyên cảm thấy mình ăn que kẹo cũng không có cái gì, biểu tình vẫn như trước không có gì khác. Nhưng dừng ở trong mắt mấy người tham gia hội nghị, lại giống như thiên thạch rơi xuống, tuyết bay tháng sáu, mặt trời mọc đằng tây.
Hội nghị đang thảo luận, âm thanh dần dần không có, bọn họ nhìn boss của mình trên màn hình, hình thành một mảnh quỷ dị, an tĩnh.
Boss cư nhiên ăn ngọt?! Còn là kẹo que?! Đã thế còn ăn que kẹo tham gia hội nghị?!!
Này sao thấy có chút kỳ quái...
Boss sao lại thế này? Biến tính sao?
Một đám thuộc hạ đắc lực trải rộng khắp nơi, một đám đều không tốt, sắc mặt cổ quái.
Kỳ Duyên nhíu mày, đem que kẹo từ quai hàm bên phải đảo sang quai hàm bên trái, trong miệng có đường, thanh âm nói chuyện lại đông lạnh như cũ làm người khác run run: “Như thế nào, các người đều câm?”
Mọi người: “………”
Dương Thân đối với tình huống này rõ ràng nhất, nghĩ có thể là một tiểu thiếu gia đã mạnh mẽ đưa tới boss, con trai mình đưa kẹo que, thân là ba ba có thể không ăn sao?
Hắn nhẹ nhàng khụ khụ, dẫn đầu mở miệng báo cáo công tác, làm video hội nghị tiếp tục tiến hành có hiệu suất cao như bình thường.
Một giờ sau, các phương diện cần báo cáo kết thúc, thời điểm boss chuẩn bị tắt video, Kỳ Duyên nhìn Dương Thân, đôi mắt khẽ nhúc nhích, đột nhiên hỏi: “Dương Thân, nước ép chanh mướp đắng đã uống rồi sao?”
Dương Thân sửng sốt.
Hắn để quên trong xe, hôm nay vội vàng cả một ngày, lúc về đến nhà đã quên lấy lên lầu.
Đây là của nhóm tiểu thiếu gia chuẩn bị cho boss, boss nhớ đến hắn mấy ngày trước bị cảm nắng, để dành riêng cho hắn.
Cho nên Dương Thân làm sao dám nói thật, chỉ có thể mơ hồ nói: “Còn chưa uống, đợi lát nữa liền uống.”
Kỳ Duyên gật gật đầu: “Nhớ uống đó, đừng lãng phí.”
Sau khi nói xong liền tắt video.
Dương Thân sau khi kết thúc công tác, khép lại máy tính, cầm chìa khóa tới gara, đem nước ép chanh mướp đắng cùng sơn trúc từ trong xe ra ngoài.
Thời điểm đang định lên lầu, vừa vặn gặp được hàng xóm đối diện – Vương Đông.
Vương Đông là đạo diễn của một gameshow, tên là 《 Có bản lĩnh ngươi liền tới 》, tham gia là phải thực hiện các loại thao tác ùn ùn không dứt, vừa chơi chính là tim đập.
Gameshow này mới ra không bao lâu liền hot. Ratings phát trên truyền hình cùng đăng mạng đều dẫn đầu cách xa các gameshow khác.
Độ phủ sóng cao, nghệ sĩ tới tham gia tiết mục, thuận tiện tuyên truyền phim mới, album, tiết mục mới cũng nhiều.
Nhưng mà tiết mục càng nổi, áp lực lại càng lớn. Vương Đông mỗi lần đều phải vì biên kịch một kỳ mới của gameshow mà sầu đến rụng tóc, sau hắn cảm thấy thôi thì mắt không thấy tâm không phiền, dứt khoát cạo thành đầu trọc.
“Vương đạo, kỳ mới đã nghĩ ra làm cái gì tốt chưa?” Hai người cùng nhau vào thang máy, bởi vì là hàng xóm, cho nên quan hệ giữa bọn họ trong tồi, thường cùng nhau uống rượu nói chuyện phiếm, nói ra khó xử của bản thân.
Vương Đông sờ sờ đầu trọc của mình, hít vào một hơi:” Vẫn chưa, ta nghĩ ra vài thứ, nhưng bọn họ cấp phương án ta nhìn không hài lòng, cứ cảm thấy không đủ thú vị.”
Thang máy lên tới nơi, Dương Thân hỏi: “Cùng nhau uống ly rượu không?”
Dương Thân gần đây cũng rất phiền. Dù bên ngoài có công việc tốt, tiền lương cao, người khác hâm mộ, nhưng ba mẹ vẫn luôn giục có bạn gái rồi cưới vợ.
Hắn cũng muốn tìm, nhưng công tác mỗi ngày khiến hắn hận không thể phân thân, lấy thời gian ở đâu ra?
Vốn dĩ thấy vậy cũng không sao cả, người lãnh đạo trực tiếp của hắn chẳng phải cũng độc thân sao?!
Nhưng đột nhiên, cấp trên không rên một tiếng liền có ba bảo bảo. Nói thật, hôm nay ngồi ăn cơm cùng một nhà boss, trừ bỏ khiếp sợ, hắn cũng có chút hâm mộ.
Bỗng liền thành gia, có gia đình, có lão bà, có con trai....
Vương Đông vẫy vẫy tay: “Đi đi đi, phải uống.”
Dương Thân mở cửa, mời Vương Đông vào, để sơn trúc cùng nước ép chanh mướp đắng đặt ở trên bàn, đứng dậy cầm bình rượu, cùng hai cái ly.
Thời điểm trở về, Vương Đông đã lột sơn trúc ra ăn, vừa ăn vừa nói: “Dương trợ lý, cậu mua sơn trúc này ở chỗ nào? Thực ngọt, rất không tồi a!”
Dương Thân ngồi xuống ở đối diện, đem rượu cùng ly để ở một bên: “Phải không? Kỳ lão sư đưa.”
“Khó trách, Kỳ lão sư ăn trái cây đều không giống chúng ta ăn a.” Vương Đông hơi có chút cảm khái, tiếp theo liền đau đến kêu một tiếng, miệng hút một ngụm khí lạnh.
Dương Thân đang định dùng dụng cụ khui chai rượu, thấy vậy liền dừng tay: “Ông làm sao vậy?”
Vương Đông đem sơn trúc nuốt xuống: “Gần đây có chút nóng trong, miệng lợi sưng lên không nói còn bị lở loét! Bệnh vặt này làm tôi cũng quá chịu tội, ăn cái gì cũng thấy khó chịu!”
Hắn một bên hùng hùng hùng hổ hổ (*), tay tiếp tục hướng về phía quả sơn trúc tiếp theo.
(*):hung hăng, dữ dội.
Chếc tiệt, hắn mọi khi cũng không thích ăn sơn trúc như vậy, còn ghét bỏ sơn trúc lột phiền toái, cơ bản không ăn.
Vừa rồi ngồi đây thấy nhàm chán liền tùy tay lột một quả, không ngờ hiện tại ăn ngon không dừng được!
Dương Thân nghe Vương Đông nói, liền nhìn qua chai pha lê trong suốt đựng nước ép chanh mướp đắng, nói: “ Vậy đừng uống rượu, uống nước ép giải nhiệt đi.”
Vương Đông gật đầu: “ Cũng đúng, đây cũng là do Kỳ lão sư đưa sao?”
Dương Thân thôi khui rượu, đem chai nước mở ra, đổ vào hai cái ly, cùng Vương Đông mỗi người một ly, nghe vậy gật đầu, cười nói: “ Đúng vậy.”
Vương Đông: “ Cậu ở cùng Kỳ lão sư ba năm đi? Tôi sao cứ cảm thấy hắn cũng không đưa cậu được nhiều phúc lợi? Tết Trung Thu tôi nhớ rõ cậu cũng không có bánh trung thu, ăn tết không có bao lì xì. Như thế đáng lẽ bây giờ phải cho cậu tăng lương, thăng chức chứ?”
Dương Thân mờ mịt cười: “ Khó nói.”
Vương Đông vỗ vỗ đầu trọc: “Huynh đệ, nói thật tôi có chút hâm mộ cậu......”
Người khác không biết, cho rằng Dương Thân chỉ là một tiểu trợ lý. Nhưng Vương Đông biết huynh đệ này của mình, sinh ra trong gia đình gia giáo, năng lực tốt, trên có thể nhẹ nhàng ra một kế hoạch góp vốn hoàn mỹ, dưới có thể giúp Kì Duyên xử lý chút việc nhỏ thóc mục vừng thối.
Làm việc ở bên cạnh Kỳ Duyên, tuy rằng không có ngày phúc lợi nhưng tiền lương cao, lương một năm trăm vạn, còn có chia hoa hồng cổ phiếu.
Không đến ba năm, trên danh nghĩa Dương Thân đã có hai căn hộ. Đây chính là thành công a!
Bất quá Dương Thân bình thường ngữ điệu thấp, không có nhiều người biết.
Dương Thân khiêm tốn, cũng đi theo lột sơn trúc.
Không nói chứ sơn trúc này thật sự rất ngọt.
Kỳ Duyên cho sáu quả, Vương Đông ăn bốn, Dương Thân ăn hai quả.
Hai người ăn xong đều có chút chưa đã thèm.
Dù chưa đã thèm, ăn xong rồi cũng không có cách nào, chỉ đành rửa sạch tay rồi trở lại bàn.
Vương Đông đem ly nước ép rau củ kia giơ lên: “ Nào, huynh đệ, cùng nhau uống một chén, tôi một ngụm cậu một ngụm.”
Dương Thân cũng cầm cái ly lên, hai người chạm cốc, ly pha lê phát ra tiếng vang nhỏ.
Sau đó hai người ngửa đầu, không hề chuẩn bị tâm lý uống một hớp lớn, giống như ngày thường uống rượu.
Trong phút chốc, cay đắng khủng khiếp nháy mắt quét qua toàn bộ khoang miệng, xuống cả yết hầu lẫn thực quản.
Sơn trúc có vị ngọt, vốn có thể ngăn lại cay đắng, nhưng vì vấn đề ăn trước sau, vị ngọt ngược lại thành đồng loã, làm cay đắng nâng thêm một bậc.
Mười đại khổ hình thời Mãn Thanh chắc cũng không khác thế này là mấy.
Không đến ba giây, Dương Thân cùng Vương Đông đem nước chanh mướp đắng phun ra, hình thành trường hợp phun lẫn nhau.
Bọn họ cũng không rảnh lau mặt, vội vội vàng vàng tìm nước tìm rượu tìm ngọt, qua một lúc lâu, mới chịu đựng được cái loại cảm giác giống như tận thế này.

Editor: Văn bản edit có thể còn có sai sót,mong mọi người góp ý để mình sửa giúp cho bản edit này hoàn thiện hơn nhee (´ ,, • ω • ,,) ♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro