7. Tới cửa cầu hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoa Ngữ bình tĩnh rút tay về.

Hàn Như nói không sai.

Cô trước kia từng là một đứa bé ngoan, là một đứa ngốc bị đem bán nhưng vẫn còn giúp người ta đếm tiền, chính vì vậy nên bị đám quái vật này ăn thịt mà không tiếc xương!

Hoa Ngữ trong lòng cười lạnh, nhưng trên mặt cô lại nở một nụ cười ngoan ngoãn: “Dì à, đều tại cháu khiến dì lo lắng.”

Lư Trân Viện: “Không phải đâu! Do trước kia đều có vụ chuốc say và cưỡng bức trong khách sạn, nên mọi người mới lo lắng như vậy……”

Hàn Như lập tức trừng mắt nhìn Lư Trân Viện: “Con câm miệng!”

Lư Trân Viện hậm hực không nói nữa, rồi khiến Hoa Linh Long sợ hãi, “Thật sao? Vậy tại sao Uyên Hàn lại chọn nơi đó để mang Tiểu Ngữ ra ngoài chơi?”

Hàn Như vội vàng nói: “Uyên Hàn cũng chỉ vì áy náy nên cũng không dám tới gặp Tiểu Ngữ……Mẹ nói cho con biết, chuyện này cũng không trách Uyên Hàn, Uyên Hàn luôn đối xử tốt với Tiểu Ngữ, nếu không phải Tiểu Ngữ thích cái tên tiểu tử nghèo kia, thì họ đã là một cặp trời cho rồi!”

Hoa Ngữ thấy ghê tởm liền nhíu mày. Cô với Mạc Uyên Hàn là một cặp trời? Ông trời này chắc chắn là bị mù!

Hàn Vũ nói: “Tôi không thể đồng ý cho Tiểu Ngữ cùng tên tiểu tử nghèo kia, với gia thế như này, gả đi chính là làm khổ Tiểu Ngữ!”

Hàn Khỉ Duyệt nhấp môi cười.

Hoa Ngữ ngốc kia sẽ tức giận khi nghe những lời như vậy, cô thích Nam Giản nhiều như nào, tất cả mọi người đều biết.

Trái với suy nghĩ của Hàn Khỉ Duyệt, Hoa Ngữ lại ngoan ngoãn gật đầu: “Ba nói đúng, trước kia là do con không hiểu chuyện, dù sao Nam Giản cũng không thích con, con chỉ tự mình đơn phương mà thôi.”

Lời này vừa nói ra, Lư Trân Viện cùng Hàn Khỉ Duyệt liếc nhìn nhau, hai người họ đều không thể tin được.

Hoa Ngữ sao có thể nói không thích Nam Giản?

Sao có thể?

Hàn Vũ nhẹ nhõm nói: "Vẫn là Tiểu Ngữ hiểu chuyện.”

Hàn Như vội vàng: “Vậy thì Uyên Hàn là một đứa trẻ không tồi, Tiểu Ngữ cùng nó chính là thanh mai trúc mã môn đăng hộ đối…… Không bằng hãy tìm ngày tốt để ra hôn ước cho chúng nó đi?”

“Người phụ nữ của tôi, bà định mang cô ấy tới đâu?”

Cái lạnh lẽo tàn sát bỗng dưng đi tới, nó bao phủ toàn bộ hoa viên.

Rõ ràng ánh mặt kia chiếu sáng rất gay gắt, nhưng chỉ cần người đàn ông kia xuất hiện, nhiệt độ liền giảm xuống đột ngột, khiến cho người ta run rẩy.

Dư Cận Hoài đứng ngược sáng, áo gió màu đen bị thổi bay phấp phới, khuôn mặt anh lạnh băng như tuyết, mang theo một sự kiêu ngạo, không ai có thể đụng vào.

Phía sau anh là trợ lý Dư Tang.

Hàn Khỉ Duyệt và Lư Trân Viện sững sờ, họ chưa bao giờ kinh ngạc như vậy!

Hàn Vũ sửng sốt, ông nhanh chóng đứng dậy, cung kính nói: “…… Dư nhị gia, không biết ngài đến đây là có chuyện gì sao?”

Dư Cận Hoài là ai? Đó là bá chủ mà Hàn Vũ chỉ có thể đứng nhìn từ xa khi tham dự tiệc cocktail thương mại!

Người thanh niên trẻ này luôn bị vây quanh bởi đám người, giống như những vì sao và mặt trăng. Hàn Vũ còn không thể có tư cách để uống một ly rượu với anh!

Chưa kể người này còn nắm toàn bộ quân sự và thương mại, không một ai dám khiêu khích quyền lực của anh!

Hôm nay, anh lại xuất hiện trong nhà ông, khiến ông như thể bị ảo giác.

Dư Cận Hoài nhàn nhạt nhìn xung quanh.

Ừm.

Đúng là một nơi tồi tệ.

Sao lại nuôi dưỡng thứ nhát gan ở nơi này? Mang lên người vẫn là an toàn hơn.

Xong rồi, bọn họ dám đụng đến nhị gia! (/¯◡ ‿ ◡)/¯ ~ ┻━┻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro