chap11 - chap15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap11: Mật thất!

Hoàng cung…

Mân Thạc nhất thời sửng sốt "Cái…cái gì hoàng cung!"

"Đầy đường đều là bức họa của ngươi, muốn ta đi lấy cho ngươi một tờ không?"

"… Ngươi biết từ lúc nào?"

"Ngày đầu tiên ngươi đến Mục Phong Bảo"

CNgày đầu tiên! Ngươi làm sao mà biết được?"

"Mục Phong Bảo nhiều người như vậy, nếu tùy tiện ai cũng có thể ngu ngốc xâm nhập vào, ta đây cái Đại đương gia cũng chỉ là hư danh rồi, huống chi bức họa Lục hoàng tử còn bay đầy trời" Ngô Thế Huân nói mà không có ngữ khí, lại để cho người khác trong lúc nhất thời đột nhiên không biết hắn đang suy nghĩ gì.

"Ngươi muốn đem ta giao cho Phùng Tự Thư?"

Ngô Thế Huân lại châm một chén rượu, không nói chuyện.

"Vậy là ngươi, tức giận?" Mân Thạc bắt đầu hỏi cẩn thận từng li từng tí.

Ngửa đầu, cạn chén, vẫn không nói chuyện.

"Ngươi nói chuyện ah! Vội muốn chết"

Ngô Thế Huân giương mắt nhìn Mân Thạc, đứng dậy đi đến trước bình phong hoa Lưu Ly, dùng sức chuyển một cái, trên tường mở ra một đạo cửa ngầm, lập tức phối hợp đi vào.

Mân Thạc cũng vội vàng theo vào, trong mật thất đầy tường đều là bức họa một người.

"Tô Ngữ Đường…" Mân Thạc kìm lòng không được đọc lên cái tên này. Nghiêng đầu sang không thể tin được nhìn Ngô Thế Huân "Là ngươi!"

Cười khổ, là ta. Như vậy là ta thì như thế nào.

Chap12: Tô Ngữ Đường

Tô Ngữ Đường là nam phi đương kim Hoàng Thượng sủng ái nhất, mỹ mạo, thông minh, lòng dạ rất sâu, Mân Thạc lần này trốn ra được hắn cũng giúp không ít, thế nhưng mà ở đây tại sao có thể lại có bức họa của hắn.

"Là người ta đã từng yêu nhất bị Hoàng Thượng mang đi"

Nhàn nhạt một câu cả kinh Mân Thạc thiếu chút nữa ngồi sụp xuống, không phải là vì 'Người Hoàng Thượng mang đi' mà là 'người ta đã từng yêu nhất'.

"Ta cùng hắn thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, hắn tập văn ta tập võ, ta thích hắn, không biết từ lúc nào bắt đầu, nhưng là ta ngoại trừ võ công bên ngoài cái gì cũng không có, thậm chí đều nuôi không nổi hắn, cho tới bây giờ cũng không dám cùng hắn nói ra. Cứ như vậy một mực đi qua thật nhiều năm, có một ngày hắn nói hắn ưa thích nam nhân, ta cao hứng không thôi"

Mân Thạc vẫn nhìn người trước mắt, ánh mắt trong veo.

"Hắn nói, Ngô Thế Huân, ngươi có thể cùng ta đi sao, không bao giờ trở lại Mục Phong Bảo nữa, ta cự tuyệt, ta cho dù rất yêu hắn, nhưng nếu như ta rời khỏi Mục Phong Bảo vậy người trong đó làm sao bây giờ, những hài tử cùng lão nhân không chỗ nương tựa làm sao bây giờ. Sau này, từ biệt mấy năm ta không có tin tức của hắn, thẳng đến năm trước, bức họa phi tử mới của Hoàng Thượng xuất hiện trong thành, ta mới lại gặp được hắn. Sau đại hôn của Hoàng Thượng, là ta cả đêm vào cung lấy một đoạn tóc đặt ở trên bàn Hoàng Thượng" Ngô Thế Huân xoay đầu lại, có lẽ là cười khổ, có lẽ là bất đắc dĩ.

Mân Thạc còn nhớ rõ ngày đó thần sắc sợ hãi của Hoàng huynh khi thấy một nắm tóc cùng một tờ giấy, trên đó viết, nếu như đối xử không tốt, ngươi sẽ giống như đoạn tóc này.

"Cho nên" Mân Thạc cố gắng khắc chế thanh âm của mình không run rẩy.

Ngươi là người bên cạnh Hoàng Thượng, ta không muốn cùng người của triều đình có bất kỳ quan hệ nào.

Một khỏa nước mắt to tròn no đủ rốt cục rơi xuống "Ta đã biết!" Xoay người chậm rãi đi ra cửa "Ngươi yêu thích ta đúng không?"

Ngô Thế Huân nhất thời ngơ ngẩn, hắn cho rằng Mân Thạc sẽ cứ vậy mà đi, ở trên xe ngựa nhìn hắn ngủ say suy nghĩ không biết bao nhiêu khả năng, duy chỉ có thật không ngờ hắn sẽ nói những lời này.

Chậm rãi xoay người "Cho nên, để ta trả hết nợ cho ngươi đã, được không" Từng khỏa nước mắt chảy xuống, trong vài phút, Mân Thạc thậm chí hô hấp cũng không dám, thẳng đến khi Ngô Thế Huân nhẹ gật đầu.

Ngô Thế Huân cười nhạo mình đều không còn trẻ rồi, vậy mà còn ở chỗ này mất nước mắt, vì một cái tiểu quỷ như vậy. Mà khi quay đầu lại trông thấy Mân Thạc vịn cửa lẳng lặng khóc, hắn không muốn suy nghĩ nhiều cứ như vậy liều lĩnh tiến lên ôm hắn, giống như là lần hắn bị đụng đầu khi trước, dỗ hắn vỗ về hắn.

Nhưng là bây giờ Ngô Thế Huân không dám đi, từ khi bắt đầu nhảy ra ý nghĩ kia hắn liền không hề dám tiếp cận, thậm chí muốn cứ để hắn như vậy, chỉ có thể đứng xa xa nhìn, xem hắn khóc mệt, nhìn hắn đến tận khi tối trời.

Bắt được tay Ngô Thế Huân Mân Thạc mới dám ngủ thật say.

Cặn bã.

Chap13: Vui vẻ

Trở về vài ngày cũng coi như bình an vô sự, Ngô Thế Huân không có nhắc đến Tô Ngữ Đường, cũng không có lại để cho hắn đi, chỉ là…

"Ai ôi!!! Thạc nhi a, trứng! Trứng!"

"A? Cái gì?" Mân Thạc lúc này mới chậm rãi quay qua, một đôi mắt mê mang.

"Ai ôi!!! Trứng gà của ta ah, từ sáng cho tới trưa đều đánh nát ba quả rồi, ngươi nói một chút, đây không phải là giày xéo sao" Lục nương ngồi xổm trên mặt đất đau lòng dọn dẹp, ngẩng đầu nhìn Mân Thạc ngây ngốc đứng đó "Sao vậy, bị bệnh?" Thử xem cái trán, không nóng ah "Không thoải mái?" Lại không trả lời.

Gỡ giỏ ra kéo hắn ngồi xuống trên mặt ghế đá, kéo qua tay của hắn vẻ mặt lo lắng, "Hài tử, sao vậy? Nói Lục nương nghe xem nào"

Mân Thạc nhìn phu nhân trước mắt vẻ mặt lo lắng, nếu như mẫu thân còn sống có lẽ cũng sẽ gấp gáp lo lắng cho hắn như vậy a, nghĩ kỹ mấy ngày nay Ngô Thế Huân có thể trốn liền trốn, ngay cả ngủ đều là tìm mọi cách lấy cớ tránh hắn, còn chính mình bất tri bất giác đã không muốn xa rời hắn như vậy, mà hắn cũng sắp muốn vứt bỏ chính mình… Một đầu nhào vào trong ngực Lục nương, nước mắt tựa như vỡ đê dũng mãnh xông ra "Ô ô ô…"

"Ai ô ô, làm sao còn khóc lên đây này" Luống cuống tay chân lau đi nước mắt của hắn, "Đừng khóc đừng khóc, chuyện gì cũng có thể giải quyết mà"

"Lục, ô, Lục nương, đương gia không quan tâm ta rồi. Ô ô…" Trong ngực nức nở nghẹn ngào.

"Không cần ngươi? Nói mò, đương gia lần này trở về không phải còn mua cho ngươi nhiều thứ tốt như vậy sao, như thế nào sẽ không cần ngươi"

"Hắn chính là không quan tâm ta, ta, ta đã làm sai chuyện…" Càng khóc dữ dội hơn.

"Ai ôi!!! Không có việc gì không có việc gì, hài tử nha, nào có ai không phạm sai lầm, sửa sai là được rồi, trở về Lục nương sẽ nói hắn!" Vỗ về lưng của hắn.

"Không nên không nên!" Ngay lập tức giãy ra khỏi trong ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn đều khóc đến đỏ cả lên "Lục nương đừng đi, là, là ta lừa gạt hắn trước…" Cúi đầu, ngón tay xoắn lấy góc áo, thanh âm cũng càng ngày càng nhỏ.

Lục nương có chút thăm dò, thanh âm cũng nhỏ lại "Ngươi? Hài tử, ngươi làm chuyện có lỗi với đương gia hả?"

Vụt ngẩng đầu "Không có không có" Vội vàng khoát tay "Ta nhất định sẽ không làm chuyện có lỗi với đương gia hay là chuyện có lỗi với người khác!"

Đứa nhỏ này "Vậy được rồi, lừa gạt hay không lừa gạt cái gì đương gia sẽ không cùng ngươi so đo đâu, đừng khóc nữa"

"Thế nhưng mà, thế nhưng mà hắn mỗi ngày đều trốn tránh ta, cũng không giải thích cho ta, đều không, đều không…" Đều không cùng ta ngủ chung một chỗ!

Lục nương nghiêng đầu nhìn hắn một lát, liền hỏi "Ngươi… thích đương gia rồi hả?"

A? Mân Thạc quả thực bị những lời này sợ hết hồn, ngay cả khóc đều đã quên, đôi mắt mở to nhất thời không biết trả lời thế nào.

Lục nương cười khúc khích "Hài tử như ngươi nha, ta cũng đã gặp, cũng không có gì lạ" Xoay người lấy đồ ăn trong giỏ xách "Hoàng Thượng còn cưới nam nhân không phải sao, ưa thích liền cùng một chỗ, vậy có cái gì sai"

"Thế nhưng mà, thế nhưng mà hắn không thích ta…"

"Nói mò, không thích ngươi còn có thể cứu ngươi, còn có thể cho ngươi đi theo hắn ăn ở? Muốn ta nói ah, trong lòng của hắn có khi cũng thích ngươi rồi, tiểu oa nhi tuấn tú như vậy ah"

"Vậy hắn sẽ không đuổi ta đi chứ…" Nhỏ giọng nói.

Lục nương thở dài, thả đồ ăn xuống trong giỏ, phủi phủi hai tay, ngồi thẳng lên, cũng ôm lấy Mân Thạc "Đương gia những năm này cũng là vì chúng ta bận rộn, 25 tuổi còn chưa có lấy vợ, chúng ta biết rõ, trong lòng của hắn có nỗi khổ riêng, có vợ sớm một chút có phải tốt không, hắn chính là không bỏ xuống được Mục Phong Bảo mới không thể cùng người kia một chỗ, những năm gần đây này hắn vào Nam ra Bắc khai mở không ít sinh ý, cũng mang về không ít người, cũng không thấy hắn đối với ai dụng tâm như ngươi" Lau khoé mắt "Hắn cũng là sợ ủy khuất ngươi mới khiến cho ngươi đi, đứa nhỏ này, là ta nhìn hắn lớn lên, trong nội tâm có chuyện gì, cũng không nói, tình nguyện ủy khuất chính mình, Thạc nhi a, ngươi nếu là thật hợp ý đương gia, ngươi liền chủ động một chút, ta toàn bộ lâu đài cao thấp cũng đều hi vọng có người cùng với hắn"

"Đương gia thật sự không ghét ta?" Vừa mới khóc hồng hồng con mắt, như bé thỏ con chịu kinh hãi.

"Đứa nhỏ này, mau đi đi, ta xem ngươi mấy ngày nay cũng là không yên lòng đấy"

Lau sạch nước mắt, giống như thực vui mừng "Ta đã biết Lục nương, ta nhất định đối với hắn tốt!" Nói xong nhanh như chớp chạy đi.

Nhìn bóng lưng của hắn lắc đầu, đứa nhỏ này, thật đúng là tính tình gấp gáp.

"Hại ta khổ sở nhiều ngày như vậy, nguyên lai là sợ ngươi thích ta, ta sẽ không để cho ngươi chạy đâu, cặn bã!"

Chap14: Kế hoạch

Ta ghi ta ghi ta ghi ghi ghi!

Ta chiếu ta chiếu ta chiếu chiếu chiếu!

Kim Mân Thạc ngày hôm nay trong phòng tay cùng mặt đều muốn căng gân. Một bên viết bản kế hoạch dụ dỗ đương gia, còn một bên thỉnh thoảng ngẩng đầu đối với tấm gương chu môi chớp mắt, lúc nào giả bộ đáng thương ah, lúc nào xuất hiện ah, lúc nào thay quần áo nha, còn có như thế nào biểu lộ dễ thương nhất, như thế nào biểu lộ mị người, như thế nào biểu lộ điềm đạm đáng yêu…

Ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, nha, đến canh giờ này rồi. Ăn cơm ăn cơm!

Một đường bưng đồ ăn chạy đến thư phòng: "Đương gia ăn cơm đi! ~"

Bình thường Ngô Thế Huân ngay tại trong phòng riêng, trừ phi có việc cùng các trưởng lão của lâu đài thương lượng mới đến thư phòng, gần đây không phải trốn tránh Mân Thạc sao, chỉ có thể mỗi ngày hao tổn ở chỗ này rồi.

Ngô Thế Huân cũng buồn bực, Mân Thạc mấy ngày trước thời điểm đưa đồ ăn đến đều cúi đầu như tiểu tức phụ, hôm nay đây là thế nào, hưng phấn như vậy, vừa tiến đến còn cho mình nụ cười sáng lạn rực rỡ, không khoa học nha.

"Ân, ăn đi" Bình tĩnh! Coi chừng có bẫy.

Ngô Thế Huân âm thầm để ý, phát hiện hắn hôm nay ăn cơm cảm giác cũng là vui thích, giống như lập tức muốn phi lên ngọn cây ca hát. Tốc độ ăn cơm cũng là nhanh hơn, lượng cơm ăn tựa hồ cũng hơi bị lớn. Hắn bình thường cùng chính mình ăn cơm không phải chậm rì rì sao? Hận không thể đem một bữa cơm ăn hết một ngày, phải để mình chờ một hồi, hôm nay đây là làm sao vậy à? Bị bệnh? Đây là cái bệnh kỳ quái gì.

"Đương gia ngươi ăn trước, ta bên kia còn có việc, lát nữa ta tới thu thập quần áo!" Nói xong không đợi Ngô Thế Huân phản ứng liền chạy nhanh như làn khói. Mặt trời thực sự là mọc đằng Tây rồi, còn không chỉ như vậy đâu.

Buổi tối Ngô Thế Huân tại thư phòng loanh quanh vài vòng, trái một vòng phải một vòng, rốt cuộc có nên trở về ngủ hay không! Từ ngày đó sau khi trở về vẫn không cùng Mân Thạc ngủ cùng, luôn tìm các loại lý do đi thư phòng, mà lý do mỗi lần cũng đều gần giống nhau, hơn nữa đặc biệt để cho hắn chịu không được chính là mỗi lần Mân Thạc lôi kéo khung cửa đáng thương nhìn hắn, ánh mắt bất lực mất mát, lại để cho Ngô Thế Huân hận không thể đánh hai tay chính mình.

Nhưng hắn lại không thể trở về ngủ, mỗi ngày ôm hắn, cũng thật sự không dễ giải quyết ah! Không phải là vì không thích hắn, hoàn toàn là vì phát hiện mình đại khái đã thích hắn mới không dám trở về, hắn là hoàng tử, sống an nhàn sung sướng đã quen, ở chỗ này quả thực chính là ủy khuất hắn, hơn nữa, lại để cho hoàng tử nằm dưới, người ta có thể nguyện ý sao, đến lúc đó đoạt người của Hoàng Thượng lại mang đến mối hoạ gì đó, Mục Phong Bảo mặc dù có thực lực thế nhưng tránh không được thương vong, sao có thể vì sự tình của mình liên luỵ đến mọi người.

Cho nên, trái lo phải nghĩ, dứt khoát lại để cho hắn đi rồi chọn, có thể bình thường Mân Thạc thoạt nhìn ngốc vù vù đấy, thế nào liếc mắt một cái liền nhìn thấu mình thích hắn. Hoàn toàn chính xác, mới đầu chỉ là cảm thấy hắn và người kia năm đó lớn lên rất giống, nhưng sau này bị hắn tính tình quậy như vậy lại bắt đầu bất tri bất giác càng chú ý hắn, càng thương yêu hắn, cũng chầm chậm mà càng ưa thích hắn rồi. Ý nghĩ như vậy là ở lúc xem qua bức họa của Tô Ngữ Đường, Ngô Thế Huân mới dám xác định.

Trước khi xem bức họa, cho dù bên người có ngàn vạn cái mỹ nhân cũng đánh không lại cái phần ký ức nhàn nhạt kia, hắn không phải si mê, hắn biết rõ đoạn cảm tình kia là từ bằng hữu bắt đầu, cũng biết là chạm không tới, nhưng mùi hương thoang thoảng thanh hoa lại để cho hắn một mực không thể quên. Có thể ngày đó tại trong mật thất, hắn mỗi một giác quan mỗi một tế bào đều cảm nhận được hơi thở của Mân Thạc, thậm chí tại thời điểm Mân Thạc cầu hắn để cho chính mình lưu lại, hắn rất vui vẻ, may mắn không có như vậy liền rời đi…

Két, cửa bị đẩy ra. Mân Thạc vừa nghe được động tĩnh liền bắt đầu luống cuống tay chân.

"Ngươi ở đây làm gì?"

"À?" Xoay người, vẻ mặt chột dạ cười "Ta, ta dọn dẹp phòng ah" Gấp chăn, xếp gối, "Ngươi xem, thật loạn, thật loạn, hắc hắc"

"Ah?" Bán tín bán nghi thăm dò.

"Vậy, vậy ngươi trở về làm gì" Lập tức nghênh đón.

"Ah, đến xem ngươi đang làm gì, thuận tiện nói cho ngươi biết ta hôm nay ở thư phòng, còn có.."

"Còn có việc chưa làm xong đúng không?" Không đợi Ngô Thế Huân nói xong, liền cắt đứt hắn "Vậy thì nhanh đi làm đi, lâu đài nhiều sự tình như vậy, chậm rãi làm, chậm rãi làm, hắc hắc" Vừa nói vừa đem hắn đẩy ra bên ngoài.

Đóng cửa! Hoàn thành ~

Gió thổi qua, Ngô Thế Huân ngẩng đầu nhìn ánh trăng, hắn đây không phải mộng du a… Mân Thạc sinh bệnh rồi! Thật có bệnh!

Chap15: Xuất kích 1

"Đương gia sớm!"

"Ân, sớm!"

"Đương gia sớm"

"Ân, sớm"

"Đương gia sớm"

"Ân, sớm" …

Chào hỏi lặp đi lặp lại hàng chục lần như vậy Ngô Thế Huân sớm đã quen, mặc dù không thường xuyên cần dùng đến võ công, nhưng mỗi sáng sớm luyện công là bắt buộc, thừa dịp sắc trời còn mịt mờ sương mù, người ở các viện đều ra sân đi lại luyện tập, ngày hôm nay coi như là đã bắt đầu.

Ngạch? Sổ sách đâu rồi? Tranh chữ đâu rồi? Sách đâu rồi? Bút đâu rồi? Mực đâu rồi? Có trộm rồi! !

Không thể ah.

Đó là đương nhiên rồi, bởi vì đây là kế hoạch một!

"Đương gia sớm ~" Thanh âm trong veo tại sau lưng vang lên "Đi ăn điểm tâm a"

Đón ánh mặt trời sáng sớm tươi đẹp ấm áp, quay đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào, nghiêng đầu nhìn mình. Một thân quần áo vải bông mềm mại màu vàng nhạt, thoải mái dễ chịu, rất tuấn tú, quan trọng nhất là làm cho người ta cảm thấy đáng yêu vô cùng, cho ngươi cảm thấy tùy thời có thể nhào lên ôm lấy.

Ngô Thế Huân nhất thời ngơ ngẩn, chính mình dù gì cũng là lão bản mấy thanh lâu, nhưng bộ dáng duyên dáng khả ái này vẫn là lần đầu nhìn thấy, chỉ là đơn giản thanh thuần, chỉ là một đôi con ngươi trong veo rất biết nói chuyện…

"Khục, sổ sách trong đây đâu rồi?" Tranh thủ thời gian di chuyển ánh mắt.

"Ah, sổ sách nha. Ta thấy để sách trong phòng quá nghiêm túc rồi, đương gia ở bên trong khẳng định tâm tình không tốt, mệt mỏi vẫn không thể nằm xuống nghỉ một lát, liền mang chúng đến thư phòng, vẫn là tại đó thuận tiện" Cười chính là vẻ mặt vô hại.

Vậy còn có thể nói cái gì, đi ăn điểm tâm thôi…

Kế hoạch hai!

Nước trà? Ân, vừa vặn khát nước.

Hoa quả? Không ăn không ăn, quá phiền toái.

Mực? Ân ân, vừa vặn muốn viết chữ.

Quả táo? Ân, đợi, đợi một chút, táo, cắt, miếng! ?

Ngẩng đầu, một đôi con mắt vô tội, nháy nháy, nhìn quả táo trong tay lại xem Ngô Thế Huân trước mắt.

"Ngươi, ngươi như thế nào còn ở nơi này" Trừng mắt.

"Ta chính là phải ở chỗ này, ngươi là chủ nợ của ta nha" Liếc mắt cười cười.

"Ngươi bình thường canh giờ này là nên đi Lục nương viện đó a"

"Ah, Lục nương nói, xem ngươi gần đây quá cực khổ, cho nên đem ta trả lại cho ngươi, muốn ta mỗi ngày 12 canh giờ hầu hạ ngươiz" Cười sáng lạn…

Lục nương!!

Lục nương "Hắt xì, ai ở sau lưng nói ta rồi, hắt xì, hắt xì"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro