Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link chương 1: https://samsam-mu.lofter.com/post/30c2776a_1ccf010d7

hoặc https://www.asianfanfics.com/story/view/1491080/01-


"Kiếp sau chúng ta hãy làm người bình thường thôi nhé."

"Người bình thường?"

"Chín giờ sáng dậy đi làm, tối cũng tan làm đúng giờ, thỉnh thoảng phàn nàn về sự chèn ép của cấp trên, than thở với nhau nội quy của công ty và trưởng phòng bắt nạt. Từ chín giờ đến năm giờ, chị không cần phải lo lắng về sinh kế của công ty và gia đình, được sống một mình tự do tự tại là tốt rồi."

Từ kiếp đầu tiên: "Mắt mèo"

Series Thủy Mộc Dung Hợp, kiếp thứ sáu "9 to 5"


"Nếu anh không thích cô ấy thì tại sao anh lại hôn cô ấy?"

"Anh xin lỗi, em nghe anh giải thích được không?"

"Cô ấy là bạn thân của em, sao anh có thể làm vậy với em!"

Trong một quán cà phê vào đầu tháng 8, Jiyeon liên tục xoay chiếc bút bi trong tay phải, nhìn chằm chằm vào kịch bản phỏng vấn đang được sửa lại trước mặt, không thể bình tĩnh được. Sojung cũng đang ngồi bên cạnh nàng, nàng đang định sửa lại bản thảo, nhưng bộ phim gia đình đang phát trên điện thoại của cô ấy liên tục ảnh hưởng sự chú ý của Jiyeon. Lời thoại của nhân vật chính trong phim truyền hình vang dội và mạnh mẽ đến mức âm thanh liên tục phát ra từ tai nghe của Sojung.

"Em muốn chia tay với anh!"

"Xin hãy tha thứ cho anh."

"Anh biết em yêu anh nhiều lắm mà tại sao anh lại làm như thế?"

"Ôi trời ơi đá hắn đi ~" Sojung đeo tai nghe, nhìn chằm chằm vào bộ phim truyền hình trên màn hình điện thoại, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt tức giận của Jiyeon bên cạnh. Cô ấy thậm chí cố tình hay vô tình hỏi Jiyeon.

"Jiyeon, nếu người yêu của cậu hôn người khác thì cậu sẽ làm thế nào?"

Jiyeon bình tĩnh cầm lấy cây bút của Sojung, tuy đang cười nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng đến đáng sợ. Nàng đậy nắp bút rồi đâm mạnh cây bút vào bản thảo của Sojung. Khi chiếc bút chạm vào bàn, một tiếng "ầm" vang lên khiến Sojung sợ hãi và đánh rơi cả tai nghe.

"Tớ sẽ trực tiếp giết hắn! Có tin không?"

Sojung tháo tai nghe ra và ngay lập tức nhìn xung quanh, may mắn thay, không có ai chú ý đến họ.

"A, Jiyeon ~ Tớ..."

"Chu Sojung! Là cậu mời tớ ra ngoài. Nhìn xem cậu đang làm gì vậy? Tớ về nhà ngủ còn hơn. Dù sao hôm nay cũng không có tiết học."

"Là cuộc họp nhóm dự án do nhóm trưởng ngành Truyền thông tạm thời sắp xếp đấy."

"Vậy họ đâu? Tại sao chỉ có hai chúng ta thôi?"

Jiyeon lại cảm thấy đau đầu. Nàng và Sojung đều thuộc ngành Báo chí của Đại học Seoul Chung-Ang. Đối với việc lựa chọn trước các dự án nhóm trước khi tốt nghiệp, ban đầu nàng muốn làm việc với một người bạn cùng phòng khác là Soobin, với tư cách là một nhóm ba người. Bất ngờ là, một giáo sư mà Jiyeon luôn kính trọng đã dựng cầu nối để Jiyeon thành lập một nhóm với các sinh viên ở ngành Truyền thông, và nhóm ba người đã biến thành nhóm năm người chỉ sau một đêm. Điều quan trọng là gần đây trong nhóm cũng có một người mà Jiyeon không muốn gặp.

"Kìa, họ tới rồi."

Jiyeon có thói quen cắn ống hút khi uống cà phê. Sau khi nghe Sojung nói người đó đã đến, nàng ném chiếc ống hút đã cắn vào thùng rác và lấy cái mới.

Jeong Dongwon là lớp trưởng lớp hai của ngành Truyền thông, đồng thời cũng là người đẹp trai và có năng lực nhất ngành Truyền thông. Theo Sojung, nếu đối tác trong dự án tốt nghiệp của cô là anh ấy và Jiyeon, dù nhắm mắt cũng chắc chắn có thể vượt qua phần lựa chọn chủ đề dự án ở vòng đầu tiên.

Sau khi Dongwon gặp Jiyeon trong văn phòng giáo sư ngày hôm đó, anh ấy đã âm thầm quyết tâm theo đuổi được nàng. Ngay từ khi mới học năm nhất, anh ấy đã công khai theo đuổi Jiyeon, nhưng nàng không quan tâm đến bất cứ ai và anh nghe nói nàng có người bạn trai đi du học ở nước ngoài, vì vậy anh đã vội từ bỏ. Vào thời điểm gần tốt nghiệp năm thứ tư, Dongwon cuối cùng lấy hết can đảm muốn theo đuổi lại một lần nữa, ít nhất không được lãng phí cơ hội hợp tác này để tạo ấn tượng tốt với Jiyeon.

Có hai người từ ngành Truyền thông bước vào quán cà phê. Anh ấy luôn rất ga lăng, dù trên tay cầm sách chuyên ngành và máy tính nhưng vẫn mở cửa kính cho cô gái phía sau bước vào. Cô gái không nói lời cảm ơn, như thể đã quen với việc được con trai đối xử như vậy, không thèm liếc mắt mà đi thẳng đến quầy gọi đồ uống.

Jiyeon liếc nhìn cô gái từ xa. Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy bền ngoài qua cửa kính trong suốt, nàng không nhận ra cô gái tóc vàng này là ai. Tuy nhiên, Sojung đã thốt lên trước: "Ồ, ngành Truyền thông không phải cũng muốn lên TV đấy chứ? Sao có thể nhuộm tóc sáng màu như thế?"

Sau khi cô ấy bước vào, Jiyeon dời ánh mắt đi, cầm cốc cà phê trên bàn lên, nhẹ giọng thì thầm: "Mới đây cô ấy có lẻn vào công ty giải trí để thu thập tài liệu."

"Kim Hyunjung giả làm thực tập sinh và lẻn vào quay phim? Thật bất ngờ khi cô ấy có thể làm được chuyện đó."

Jiyeon và Hyunjung đã không gặp nhau một thời gian, nhưng có nghe bạn cùng phòng Soobin nhắc đến điều đó, Jiyeon không ngờ rằng Hyunjung đã nhuộm tóc. Hyunjung hôm nay mặc một chiếc váy ngắn khoe lưng trần, trông rất hợp với mùa hè. Màu tóc của cô ấy quá sáng và cô ấy có thể thu hút sự chú ý của những người xung quanh ngay cả khi chỉ đứng ở quầy gọi món. Jiyeon khẽ cau mày, lấy chiếc áo khoác mà Sojung vừa cởi ra và ném nó lên một chiếc ghế trống. Sojung đang định hỏi tại sao thì cô nhìn thấy Dongwon nhanh chóng bước tới với vẻ mặt áy náy.

"Xin lỗi đã để hai người đợi lâu. Hôm nay ngành Truyền thông của chúng ta có lớp đại cương nên tôi và Hyunjung đến muộn."

Jiyeon chỉ cười nhẹ và cúi đầu, Dongwon không biết liệu Jiyeon có giận hay nàng từ trước nay đã có tính cách khó đoán. Anh ấy lấy máy tính xách tay từ trong túi ra và chuẩn bị kéo một chiếc ghế đến ngồi cạnh Jiyeon. Nhưng trên ghế có một chiếc áo khoác của phụ nữ, anh do dự một chút và ngồi vào vị trí đối diện Jiyeon.

Sojung chợt nhận ra Jiyeon cố ý để áo ở đó để ngăn cản chàng trai ngồi cạnh mình. Hành động kín đáo này khiến Sojung, người vẫn còn độc thân, vô cùng kinh ngạc.

"Mà này, bạn học Park Soobin đâu rồi?" Dongwon nhìn vào khuôn mặt của Jiyeon và hỏi.

Jiyeon cúi đầu kiểm tra tin nhắn trên điện thoại, không để ý đến anh ấy. Chính Sojung là người giải thích, Soobin ở nhà có việc phải làm, đến ngày mai mới về.

Dongwon lúng túng nhìn tài liệu trên máy tính. Lúc này, Hyunjung đã bưng hai ly đồ uống lạnh đi về phía ba người. Có một chiếc bàn hình chữ nhật với bốn chiếc ghế xung quanh, chỉ có chiếc ghế bên cạnh Jiyeon là còn trống. Nhìn thấy Jiyeon vẫn cúi đầu trả lời tin nhắn, Hyunjung đưa một trong hai ly đồ uống cho Dongwon, sau đó tiện tay cầm chiếc áo khoác trên ghế lên, tự nhiên khoác nó lên bụng khi cô ngồi xuống. 

Jiyeon liếc nhìn qua khóe mắt và thấy Hyunjung đang ngồi xuống, sau đó nàng mới nhìn lên và bắt đầu trò chuyện với Dongwon về việc chọn chủ đề.

Jiyeon đạt được thành tích xuất sắc từ khi còn học trung học. Nàng đứng thứ hai toàn trường và được nhận vào khoa Khoa học Xã hội của Đại học Seoul Chung-Ang. Và vị trí đầu tiên năm đó chính là Dongwon ngồi trước mặt. Sojung nhìn sinh viên số 1 ngành Báo chí và sinh viên số 1 ngành Truyền thông đang thực hiện dự án trước mặt, cô thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng mình không chỉ có thể tốt nghiệp thành công mà còn đạt được thứ hạng tốt. Với nụ cười trên môi, cô muốn bí mật tiếp tục xem bộ phim truyền hình Nhật Bản vừa rồi, hoặc ít nhất là xem một số nội dung tiết lộ trước.

Nhưng Sojung nhìn lên và thấy Hyunjung, người có mái tóc vàng, đang nhìn Dongwon một cách nghiêm túc. Sojung nhìn theo ánh mắt của cô ấy và nhận ra rằng đầu của Dongwon quá gần Jiyeon.

Bình thường Hyunjung đã trông đáng sợ khi không có biểu cảm gì trên mặt, nhưng bây giờ nét mặt của cô ấy trông còn lạnh lùng hơn sau khi nhuộm tóc vàng.

Jiyeon cảm nhận được bầu không khí lạnh lùng từ người xung quanh. Hyunjung đã không nói một lời nào kể từ khi vào đây.

"Kim Hyunjung, hôm nay chị không mang theo cái gì sao?"

Chính Sojung là người có tầm nhìn xa lên tiếng trước, làm gián đoạn cuộc thảo luận giữa Jiyeon và Dongwon.

Nhưng nếu là trước kia, ít nhất Hyunjung cũng mang theo máy tính bảng và máy tính xách tay trong hai cuộc họp đầu tiên. Hôm nay cô ấy chỉ đến tham gia thảo luận mà không mang theo gì cả. Giống như không phải để họp, có vẻ như cô thực sự đến đây để uống trà chiều.

Hyunjung liếc nhìn Jiyeon. Khi ánh mắt chú ý đến góc nghiêng của Jiyeon, cô không muốn nhìn nàng trong giây lát, vì vậy cô tập trung vào vai Dongwon. Hyunjung là sinh viên được giáo sư yêu thích, Dongwon cũng không thể làm mích lòng cô, thấy cô im lặng, anh ấy lập tức giải thích:

"Bạn học Hyunjung thực ra hôm nay không cần tới đây, dù sao chúng ta sửa lại bản thảo cũng nhàm chán, cô ấy chủ yếu chịu trách nhiệm hậu kỳ, thật sự không giúp được gì. Nhưng cô ấy đã chủ động tham gia cuộc thảo luận trước đó nên tôi cũng đã gọi cô ấy đến đây."

Lý do Hyunjung của ngành Truyền thông có thể gia nhập nhóm này cũng là do giáo sư tình cờ sắp xếp. Vẻ ngoài của Hyunjung trông rất lạnh lùng với những người cùng tuổi nhưng cô ấy lại rất khéo léo trước mặt những người lớn tuổi. Các giáo sư tại khoa Khoa học Xã hội của Đại học Chung-Ang đều rất thích cô. Bất cứ khi nào có chủ đề và tài liệu hay, giáo sư sẽ chia một phần cho Hyunjung. Hyunjung không bao giờ làm người khác thất vọng. Mặc dù tổng thể thành tích của cô không bằng hai người trước mặt nhưng cô luôn táo bạo mỗi khi thực hiện những dự án đặc biệt, chẳng hạn như nhuộm tóc vàng và sẵn sàng dành hơn một tháng lẻn vào công ty giải trí để điều tra hành vi ngược đãi thực tập sinh vị thành niên, là việc mà những sinh viên bình thường ở trường sẽ không làm, ít nhất sẽ không có ai muốn trả giá cho việc mất điểm chuyên cần để làm việc này. Chuyên ngành của Hyunjung là biên tập và chỉ đạo hậu trường tại một đài truyền hình, nhưng cô luôn thích tham gia vào lĩnh vực tin tức xã hội trong hai năm qua. Giáo sư cảm thấy rằng công việc này hoàn toàn phù hợp với Jiyeon ở ngành Báo chí nên bổ sung thêm Hyunjung của ngành Truyền thông vào nhóm nàng.

"Buzz ~"

Điện thoại của Jiyeon thỉnh thoảng lại vang lên. Nàng đang bận xem lại bản thảo với Dongwon nên không để ý. Một lúc sau, có cuộc gọi trực tiếp gọi đến. Dongwon lúng túng trước mặt Jiyeon, anh ấy ra hiệu rằng Jiyeon có thể nghe điện thoại trước. Không ai ngờ rằng Hyunjung đã trực tiếp nhấc máy của Jiyeon và trả lời.

"Kim Jiyeon đang bận, không có thời gian nghe điện thoại. Xin hãy gọi lại sau."

Dongwon ngồi ở một bên cảm thấy bất ngờ, vì anh ấy đã nghe nói Hyunjung và Jiyeon không thân thiết với nhau từ lâu trước khi gia nhập nhóm dự án, sao hôm nay lại có cảm giác như họ biết rõ nhau vậy? Anh nhớ lại tin đồn hai người "Bằng mặt không bằng lòng", mối quan hệ giữa họ thực sự là gì.

Jiyeon cau mày và giật điện thoại khỏi Hyunjung như thể nàng đang thiếu kiên nhẫn. Cùng lúc đó, nàng cảm thấy có thêm một bàn tay nữa ôm vai mình, là sự ấm áp và sức mạnh quen thuộc.

Hyunjung quàng tay qua vai Jiyeon, kéo một khoảng cách lớn giữa nàng và Dongwon, sau đó cô mở miệng giả vờ mỉm cười nói với Dongwon: "Lớp trưởng, chúng ta sẽ hợp tác lâu dài trong tương lai. Dù học cùng lớp, đúng là chúng ta không quen biết nhau. Tôi biết cậu đã nghe rất nhiều tin đồn trước khi đến đây. Thực ra, tôi và Jiyeon có mối quan hệ rất tốt, chúng tôi không hề thờ ơ với nhau như cậu nghĩ."

Lời nói khó hiểu này khiến mọi người bối rối, giống như nói ra điều này để mối quan hệ giữa các thành viên trong nhóm bớt khó xử hơn, nhưng cũng có vẻ như nó được cố tình làm cho mối quan hệ trở nên khó xử hơn. Ít nhất thì Jiyeon tạm thời không hiểu ý nghĩa lời nói của Hyunjung.

Trên đường trở về, chỉ còn lại Hyunjung và Jiyeon đi bộ cùng nhau, không biết tại sao Hyunjung luôn mất tích cả ngày hôm nay lại dính người như vậy.

Sau vài ngày không gặp, Hyunjung cảm thấy Jiyeon dường như đã sụt cân. Hai người đang đi dạo trên con đường gần trường đại học, khi đang đứng chờ đèn giao thông ở ngã tư, Hyunjung nhìn đôi vai gầy gò của Jiyeon và nói: "Anh ta đang theo đuổi em à?"

Jiyeon tựa hồ đã đoán được Hyunjung sẽ hỏi vấn đề này, nàng vẫn nhìn thẳng về phía bên kia đường, nói: "Chị tự lo cho mình đi."

Hyunjung tiến lên mấy bước, quay người đứng trước mặt Jiyeon: "Anh ta không phải là người tốt trong Khoa chị, anh ta rất lăng nhăng!"

Đây là lần đầu tiên cả hai nhìn vào mắt nhau kể từ khi hai người gặp nhau được hai hoặc ba tiếng đồng hồ. Hyunjung nhìn thấy Jiyeon đang đeo kính áp tròng màu nâu, đôi mắt trông thật đẹp dưới ánh mặt trời, tuy nhiên, đôi đồng tử xinh đẹp này không lưu lại trong tầm mắt cô được lâu trước khi quay đi. Hyunjung cũng mong chờ Jiyeon sẽ nói điều gì đó hay ho khi nhìn thấy màu tóc mới của cô, nhưng có vẻ như cô đã kỳ vọng quá nhiều.

"Kim Hyunjung, chuyện của em không cần lo."

Mở lòng bàn tay ra, một hạt mưa rơi vào lòng bàn tay. Một bàn tay trắng nõn khác che đi những hạt mưa, buộc Jiyeon phải ngước mắt lên. Jiyeon nhìn bóng lưng Hyunjung chạy lại, mái tóc vàng và những hạt mưa ngày càng to đập vào mắt Jiyeon. Hyunjung nắm tay Jiyeon, quay về phía nàng và hét lên: "Sao em còn đứng đó? Trời mưa kìa. Chạy thôi!"

-

"Trời mưa kìa, chạy thôi!"

Mọi người sẽ thấy mối tình đầu thật khó quên, không chỉ mối tình đầu mà tất cả những cảnh tượng lúc đó đều được Jiyeon ghi nhớ rất rõ.

Khi nàng còn đang học năm thứ hai trung học, sau giờ tan trường trời đột nhiên đổ mưa to. Kim Hyunbin cởi áo khoác đồng phục học sinh để che mưa cho Jiyeon. Hyunbin muốn đưa Jiyeon về nhà trước nhưng mưa quá to nên anh đành phải đưa nàng về nhà mình để trú mưa.

Hyunbin học cùng trường với Jiyeon và là học sinh cuối cấp, tiền bối của Jiyeon. Từ khi còn nhỏ, vì ngoại hình xinh đẹp và điểm số vượt trội nên Jiyeon đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý và không thiếu những người muốn theo đuổi nàng. Tuy nhiên, Jiyeon thích ở một mình và không có người khác giới nào có thể đến gần nàng. Và Hyunbin là người may mắn vì anh ấy thường phát sóng các chương trình phát thanh trong khuôn viên trường với Jiyeon vào mỗi buổi trưa, nhờ vậy mà cả hai quen biết nhau. Nhưng Jiyeon đã nói rõ rằng nàng không muốn yêu và nàng vẫn từ chối lời tỏ tình của Hyunbin. Hyunbin rất yêu quý Jiyeon và không bao giờ ép buộc điều đó khi cả hai còn trẻ, vẫn muốn học hành chăm chỉ, Hyunbin nghĩ rằng có lẽ bắt đầu từ bạn bè và phát triển từ từ cũng là một lựa chọn tốt.

Ngày mưa đó là lần đầu tiên Jiyeon bước vào nhà Hyunbin và cũng là lần đầu tiên nàng gặp Hyunjung.

Hyunbin vừa vào nhà, còn chưa kịp thay giày, anh đã lập tức tìm một chiếc khăn khô và cẩn thận lau khô tóc cho Jiyeon.

"Em có thể tự làm được."

"Sao em không thay quần áo trước khi đi nhỉ?"

"A?"

Tay phải của Jiyeon giữ chặt góc váy, cắn môi, mặt lập tức đỏ bừng. Đây là lần đầu tiên trong đời nàng phải đến nhà một nam sinh, lời nói của Hyunbin khiến nàng lúng túng muốn mở cửa chạy ra ngoài ngay lập tức. Jiyeon được gia đình dạy rất nghiêm khắc, cho nên lần này nàng được một chàng trai vô tư mời vào nhà, nghĩ đến điều này rất không thích hợp.

Nàng vừa cúi đầu nhìn ngón chân, đang nghĩ cách từ chối thì nghe thấy Hyunbin hét vào phòng:

"Hyunjung?? Này Kim Hyunjung? Em có ở nhà không? Tìm quần áo rồi đi ra đây đi."

Kim Hyunjung?

Jiyeon cảm thấy cái tên này hơi quen, sau đó nghĩ, có lẽ vì có một từ khác với tên của Hyunbin.

"Jiyeon, đừng hiểu lầm, em quên là anh có em gái sao? Anh sẽ bảo cô ấy chuẩn bị quần áo cho em."

Hyunbin nhìn chiếc váy kẻ sọc dính lấy đùi Jiyeon, đường nét cơ thể thấp thoáng khiến anh căng thẳng, không dám thở mạnh. Thấy trong phòng không có chút động tĩnh nào, giọng nói anh hơi run run, nói mình sẽ đi vào tìm một ít quần áo nữ sinh. Hyunbin suýt trượt chân ngã ở ngưỡng cửa, dáng vẻ vụng về của anh khiến Jiyeon mất cảnh giác và vô tình cười thành tiếng.

Ngay khi Hyunbin bước vào phòng ngủ của Hyunjung, cánh cửa nhà phía sau Jiyeon lại mở ra. Một cô gái mặc đồng phục học sinh khác vội chạy vào với chiếc cặp trên vai.

"Aishh! Không phải đã nói hôm nay trời sẽ không mưa sao? Bổn công chúa bị mắc mưa rồi!"

Vừa dứt lời, Hyunjung và Jiyeon, những người đều bị ướt sũng, đã va vào nhau.

"Ôi? Cô..."

Vẻ mặt Hyunjung ngơ ngác nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt. Mẹ của Hyunjung đã truyền tư tưởng cho cô từ nhỏ, rằng Hyunjung là cô gái xinh đẹp nhất quận này. Hyunjung học trường trung học nữ sinh, cũng hiếm khi gặp được những đứa trẻ xinh đẹp hơn mình. Vậy nếu Hyunjung là người đẹp nhất thì người đẹp trước mặt này là ai? Tại sao lại ở trong nhà mình?

Tóc của Jiyeon ướt vì mưa, sau khi được lau bằng khăn khô, nó trở nên bồng bềnh, khiến khuôn mặt nàng trông càng nhỏ hơn. Sống mũi cao, khuôn mặt trắng nõn mịn màng và các đường nét như được Chúa tạc nên, khiến Hyunjung sửng sốt một lát. Ai có thể ngờ rằng một người đã học ở trường nữ sinh hai năm lại nhìn thấy tạo tác của Chúa ở một cô gái như vậy? Cô nghi ngờ mẹ mình đang nói dối vì rõ ràng khu vực xung quanh này còn có một cô gái xinh đẹp khác.

Jiyeon nhìn Hyunjung, người cao hơn nàng nửa cái đầu, đôi mắt nàng tròn xoe quan sát cô ấy, thậm chí nàng còn có cảm giác như mình đã quên cách thở. Chắc hẳn cô ấy là em gái của Hyunbin nên Jiyeon đã giơ tay vẫy vẫy trước mặt Hyunjung như một trò đùa. Không ngờ, Hyunjung bối rối hỏi:

"Cô đến từ quận nào? Cô sống ở quận Mapo của chúng tôi phải không?"

"Ừm." Jiyeon gật đầu, do dự rồi nói: "Đúng vậy, nhưng quê của tôi là ở Daegu."

"À ~"

Hyunjung thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ như cô gái xinh đẹp nhất quận Mapo vẫn là mình.

Vào giữa mùa Hè tháng 8, Hyunjung nhìn thấy Hyunbin đang cầm vài chiếc áo mùa thu với vẻ mặt hoang mang.

Hyunjung nhìn hai người sắc mặt đỏ bừng, lập tức hiểu được tình hình. Không hỏi thêm câu nào, cô để cặp sách ở lối vào, nắm tay Jiyeon đi vào phòng ngủ rồi khóa cửa lại.

Váy của Jiyeon vẫn còn nhỏ giọt, và của Hyunjung cũng vậy. Cô lấy khăn khô lau người cho Jiyeon trước, sau đó xoay người cởi áo và váy ra. Mặc dù Hyunjung quay lưng lại với Jiyeon nhưng Jiyeon vẫn ngượng ngùng quay mặt đi.

Hyunjung vội vàng mặc một chiếc áo phông rộng màu trắng, cô không nghe thấy động tĩnh sau lưng nên quay người lén nhìn trộm Jiyeon vẫn đứng yên, cô bước tới gần Jiyeon.

"Cô không định thay quần áo à?"

"Tôi..."

"Cô xấu hổ à? Không sao đâu, chúng ta đều là con gái mà. Tôi giúp cô cởi ra nhé?"

Jiyeon muốn nói rằng mình có thể tự mình làm điều đó, nhưng lúc này, dây kéo váy của nàng bị kẹt và nàng không thể cởi nó ra. Hyunjung đi chân trần đến phía sau Jiyeon và trêu chọc:

"Để em giúp chị, chị dâu."

"Pfft ~"

Jiyeon lập tức xua tay ngăn cô đừng nói nữa, hét lên: "Đừng nói nhảm, tôi và anh trai cô không phải loại quan hệ đó."

"Tên của cô là Kim Jiyeon?"

"... Ừm."

"Mặc dù chúng ta gặp nhau lần đầu tiên nhưng anh trai tôi luôn nhắc đến tên cô trước mặt tôi."

Vòng eo của Jiyeon rất nhỏ nhắn nên Hyunjung rất cẩn thận khi dùng sức, sợ rằng khóa kéo sẽ làm đau nàng. Vì trời mưa nên làn da của Jiyeon lạnh như băng, sau gáy nàng có thể cảm nhận rõ rệt hơi thở từ Hyunjung khi cô cố gắng kéo khóa váy. Cổ nàng cứ ngứa ngứa, nóng nóng, cơ thể cũng mềm mại và tê dại. Sau vài lần thử, Jiyeon cảm thấy nơi eo của mình lỏng ra, váy rơi thẳng xuống đất, cặp đùi mịn màng lộ ra ngoài không khí.

Hyunjung lần đầu ngắm nhìn vào cơ thể của một cô gái, cô mím môi và ho nhẹ. Lúc này mới nhận ra mình đang ở gần người ta như vậy, Hyunjung cảm giác như trong lòng lập tức bị đốt cháy.

Jiyeon đang muốn hỏi nên thay bộ quần áo nào, nên đột nhiên quay lại. Hyunjung giật mình, váy tuột xuống dưới chân, người cô ngã về phía sau. Cô vô thức nắm lấy thứ gì đó nên nắm lấy cánh tay của Jiyeon và kéo nàng xuống sàn gỗ. Jiyeon cũng ngã vào trong lòng Hyunjung. Môi chạm vào thứ gì đó mềm mại, cảm nhận được mùi vị của máu trong miệng.

Nụ hôn đầu tiên phải là nụ hôn như thế nào? Nếu chẳng may chạm vào môi nhau như thế này, thậm chí còn chảy máu thì có được tính là nụ hôn đầu không? Jiyeon từng tưởng tượng rằng nụ hôn đầu tiên của nàng sẽ diễn ra với người nàng yêu sâu đậm ở trên bờ biển xanh thẫm, lắng nghe tiếng sóng vỗ rì rào, nhưng nàng không ngờ nó lại như thế này.

Hyunjung nhìn khuôn mặt của Jiyeon, chạm vào môi của mình, hồi tưởng về khoảnh khắc chỉ trong nháy mắt vừa rồi, mình đã hôn một cô gái hay sao.

Jiyeon vội vàng đứng dậy trong khi ấn vào vai Hyunjung. Nàng mím môi và liếm máu trên miệng. Cả hai đều giữ vẻ bình tĩnh, chỉ coi đó như một tai nạn vô tình, không ai đề cập lại sự việc vừa xảy ra. Jiyeon lặng lẽ quay người lại, mặc chiếc áo thun và quần thể thao mà Hyunjung đã chuẩn bị cho mình. Ngày hôm đó, không đợi Hyunbin thuyết phục ở lại, Jiyeon đã cầm bộ quần áo ướt và mượn ô rồi một mình chạy về nhà.

Hyunbin sắp tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học. Ngoại ngữ của anh luôn tốt và bố mẹ anh đang có ý định cho anh đi du học.

Nhìn vào bảng điểm xuất sắc của Hyunbin, bố mẹ Kim thực sự lo lắng nhất cho Hyunjung, người sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học sau một năm nữa. Hyunjung không có hứng thú với việc học từ khi còn nhỏ. Tất cả gen yêu thích đọc sách trong gia đình cô dường như đã truyền sang Hyunbin, không để lại chút gì cho Hyunjung.

Bố mẹ của Hyunjung cũng dự định đưa Hyunjung ra nước ngoài sau khi Hyunbin được nhận vào một trường đại học nước ngoài. Có lẽ bằng cách này, Hyunjung sẽ trưởng thành nhanh hơn và tự lập hơn.

Hiện tại, Hyunbin có chút do dự, giáo viên và người nhà đều khuyến khích anh ra nước ngoài, thực ra anh cũng thích, nhưng anh càng thích Jiyeon hơn. Một khi ra nước ngoài, anh sẽ không thể gặp Jiyeon, ngay cả khi họ đang yêu nhau, họ sẽ chỉ gặp nhau ba hoặc hai lần một năm trong năm tới.

Jiyeon vẫn đối xử bình thường với Hyunbin như thường lệ ở trường, nhưng gần đây nàng đã cười nhiều hơn, đặc biệt khi Hyunbin nói về Hyunjung, Hyunbin có thể mượn em gái của mình để nói chuyện với Jiyeon thêm vài câu. Nhưng những mối quan hệ tưởng chừng như thân thiết này chỉ giới hạn ở mức bạn bè, bạn cùng trường. Hyunbin thuyết phục bản thân và bắt đầu chuẩn bị cho việc du học theo sự sắp xếp của gia đình. Anh đi học buổi tối, và vì lớp học kết thúc rất muộn mỗi ngày nên anh ấy đã đến thẳng trường luyện thi bên ngoài để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh. Anh đã ở đó được hai tháng.

Trong những ngày Hyunbin không có ở Mapo, Hyunjung sẽ đến trường của Jiyeon đợi nàng tan học hàng ngày. Jiyeon đã nói Hyunjung đừng đợi mình tan học, nhưng Hyunjung nói rằng cô không dám không đến, nếu không thì anh trai đang chăm chỉ học tập sẽ lo lắng về việc Jiyeon về nhà không an toàn.

Lúc đầu, Hyunjung sẽ đứng ở ngoài cổng trường, sau vài ngày, cô đã quen đứng dưới một cái cây lớn. Khi Jiyeon nhìn thấy Hyunjung, nàng sẽ tự đến cạnh cô.

Hôm nay là thứ Hai, Hyunjung buồn ngủ cả ngày, và không muốn học. Khi nghe tiếng chuông tan học, cô là người đầu tiên đeo cặp sách lên vai và chạy ra khỏi lớp học.

Vì tan học sớm nên cô gần như đứng dưới gốc cây lớn và quan sát tất cả học sinh các trường khác sau giờ học. Cô nhìn các loại học sinh đeo cặp lần lượt đi ngang qua, và chợt nhận ra rằng Jiyeon thực sự xinh đẹp đến nỗi Hyunjung, người gần đây đã bắt đầu bị cận thị, không cần nhìn kỹ vào khuôn mặt để nhận ra nàng trong đám đông. Jiyeon mang trong mình một vẻ đẹp và khí chất đặc biệt, nổi bật đến mức dù chỉ để lộ đôi chân, Hyunjung vẫn có thể tìm ra nàng. Có phải vì cô đã nhìn thấy cơ thể của nàng không? Hyunjung không dám nghĩ tới, nhưng điều rõ ràng là cô gái xinh đẹp và tỏa sáng nhất khi bước đi ở quận Mapo chắc chắn là Jiyeon.

Chờ khoảng 20 phút, tia sáng đẹp đẽ đó xuất hiện ở trong tầm nhìn của Hyunjung. Cô ngẩng đầu lên và nhìn thấy Jiyeon đang cười chạy về phía mình.

Jiyeon chạy kéo theo một cơn gió mạnh, làm tung bay phần đuôi tóc của nàng sang hai bên trái và phải. Đuôi mắt Jiyeon cong cong, trên môi vẫn nở nụ cười ngọt ngào, chạy vài bước về phía Hyunjung.

"Đợi có lâu không? Hôm nay em phải trực nên ra muộn."

Hôm nay sao vậy? Hyunjung cảm thấy giọng nói của Jiyeon thật ngọt ngào. Chẳng trách khi nàng có thể làm người dẫn chương trình trên đài phát thanh của trường.

"Không sao đâu, chị đến sớm mà."

Hyunjung đưa Jiyeon về nhà, khi cô chuẩn bị quay về, Jiyeon bất ngờ nắm lấy cổ tay cô.

"Đợi chút!"

Hơi ấm từ đầu ngón tay của Jiyeon vô tình len lỏi vào trái tim của Hyunjung và hòa quyện với dòng máu trong cơ thể Hyunjung. Trái tim cô như bị xâm chiếm. Hyunjung không với sự gần gũi như vậy với Jiyeon nên cô dùng tay trái để nhẹ nhàng gỡ tay mình ra khỏi tay Jiyeon.

"Có... có chuyện gì thế?"

Jiyeon không để ý tới sự xáo trộn nhỏ bé của Hyunjung, nàng quay người chạy vào nhà. Một lúc sau, nàng ôm một túi đựng quần áo được gói cẩn thận chạy ra ngoài.

"Này, đây là bộ quần áo hôm đó em mượn ở nhà chị, mẹ em đã giặt sạch, trong đó có ô nữa, giờ trả lại cho chị."

"Ừm."

Hyunjung cầm lấy túi đồ trong tay Jiyeon, ngón tay hai người vô tình chạm vào nhau, trái tim Hyunjung hôm nay trở nên kỳ lạ, cô rút tay lại như bị điện giật, nhanh chóng đổi tay khác để nhận túi.

Hyunjung học trường trung học nữ sinh cạnh trường Jiyeon. Cô cũng nổi tiếng ở trường của Jiyeon vì đã tham gia một cuộc thi thể thao do hai trường phối hợp tổ chức. Tuy nhiên không phải nổi tiếng vì thể thao, mà là vì cô từng được chọn làm đại diện tân sinh viên của trường nữ sinh đứng phát biểu trên bục giảng. Điều này khiến nhiều học sinh biết đến cô hơn.

Những ngày này, Hyunjung thường xuyên xuất hiện ở cổng trường học của bọn họ. Một số nam sinh đã chuyển sự chú ý từ Jiyeon sang Hyunjung. Vì vậy, Jiyeon sẽ cố gắng ra khỏi lớp càng sớm càng tốt mỗi ngày để Hyunjung không phải đứng ngoài trường quá lâu. Nhưng mấy ngày sau, Jiyeon vẫn nhìn thấy Hyunjung nhận được số điện thoại của một chàng trai dưới gốc cây lớn.

Sự việc này còn lan đến trường của Hyunjung. Một cô gái học cùng lớp luyện thi cùng Hyunjung cũng giận dữ đeo cặp sách trên lưng chạy đến trường của Jiyeon. Khi nhìn thấy Hyunjung đang đợi Jiyeon, cô ấy lao tới nắm lấy cặp sách của Jiyeon, nhìn Hyunjung và bực bội hét lên:

"Là vì ​​cô ấy nên Hyunjung unnie mỗi ngày đều tới đây sao? Cô ấy là bạn gái của chị sao?"

Hyunjung không ngờ cô ấy sẽ vội vã theo mình đến đây như vậy. Tối hôm đó, cô vòng tay qua vai Jiyeon và nói với cô gái ấy: "Ừm, cô ấy là người chị thích. Thế nào, cô ấy xinh hơn các bạn nữ trong trường chúng ta đúng không?"

Sợ Jiyeon sẽ vạch trần mình, Hyunjung dùng lòng bàn tay phải bóp vai nàng. Cô gái tức giận đến mức ném tất cả những bức thư gửi cho Hyunjung trong cặp sách vào người cô rồi bỏ chạy trong nước mắt. Hyunjung buông Jiyeon ra, muốn đuổi theo cô ấy, nhưng bước chân của cô đã đông cứng tại chỗ, không thể bước thêm một bước nào nữa. Cuối cùng, cô ngồi xuống đất nhặt từng lá thư lên và phủi bụi cho sạch. Jiyeon nhìn cô đang ngồi xổm trên mặt đất và mở cặp sách ra, kẹp các bức thư vào sách giáo khoa.

Sau đó, để cảm ơn sự hợp tác của Jiyeon, Hyunjung đã mời Jiyeon đến xe bán đồ ăn trước trường để ăn tokbokki và lạp xưởng.

Hôm nay là ngày hai người thân thiết nhất kể từ khi họ gặp nhau. Jiyeon dường như đã vô tình biết được bí mật của Hyunjung. Nàng cắn đũa và mỉm cười nhìn Hyunjung. Đầu của Hyunjung cảm thấy tê dại khi bị nhìn chằm chằm, vì vậy cô ngẩng đầu lên và hỏi nàng định nhìn đến khi nào.

Jiyeon càng cười tươi hơn, nàng đặt đũa xuống, khoanh tay trước ngực, cười hỏi cô:

"Kim Hyunjung, chị có thích con gái không?"

Mặt Hyunjung đột nhiên đỏ lên, nàng giải thích: "Này... Rõ ràng là người khác thích chị mà ~"

"Vậy vừa rồi không phải chị muốn đuổi theo người đó sao? Không phải chị cũng trân trọng những lá thư người khác viết cho mình sao?"

Hyunjung đặt đũa xuống, thở dài một hơi: "Cô ấy dù sao cũng là con gái, sao có thể làm tổn thương trái tim của người khác được. Hơn nữa..." Hyunjung cảm thấy tủi thân nói: "Hơn nữa, cô ấy thực ra là bạn thân nhất của chị trong lớp luyện thi. Giờ chị chỉ còn một mình, hoàn toàn không muốn đi học nữa."

15 phút sau.

"Em nói muốn giúp chị học!?" Hyunjung cắn mạnh vào xúc xích, giọng nói không rõ ràng nhưng rất ngạc nhiên.

"Không phải chị nói là không muốn đến lớp luyện thi nữa sao? Nhưng chị sắp học năm cuối rồi, Chị thực sự nên học tập chăm chỉ như anh trai mình, đúng không?"

Trên thực tế, Jiyeon đã biết trước Hyunjung rằng cô ấy có thể bị đưa ra nước ngoài học tập. Hyunbin đã đề cập đến điều này trước mặt Jiyeon, và chỉ có bản thân Hyunjung là không biết. Vì vậy, nếu điểm số của Hyunjung được cải thiện, liệu cô sẽ không cần đi du học, không rời Seoul và biết đâu cô ấy có thể vào cùng trường đại học với Jiyeon.

Sau giờ học, hai người không trở về nhà ngay mà thường đi cùng nhau đến quán cà phê, căn tin hoặc trực tiếp đến nhà Jiyeon để cùng nhau làm bài tập. Jiyeon sống với mẹ, Hyunjung chưa bao giờ gặp bố nàng ở nhà và Jiyeon cũng chưa bao giờ đề cập đến điều đó. Một lần, Hyunjung bất ngờ nhắc đến từ "bố" trên bàn ăn, khiến hai mẹ con lúng túng một lúc. Sau đó, Hyunjung không còn nhắc đến chuyện đó trước mặt Jiyeon nữa.

Sau khi thân thiết với Jiyeon, Hyunjung cũng phát hiện ra rằng gia đình Jiyeon dường như rất giàu có, ví tiền của Jiyeon luôn dày, đồ dùng văn phòng phẩm và cặp sách nàng sử dụng đều là hàng hiệu nổi tiếng, thậm chí cả dây buộc tóc mà nàng tặng cho Hyunjung cũng là phiên bản giới hạn. Có một lần, Hyunjung làm vỡ một cái bát trong bếp nhà Jiyeon. Mặc dù mẹ của Jiyeon nói không sao nhưng cô nghĩ rằng nó rất đắt tiền và muốn tiết kiệm tiền để mua một cái mới để bồi thường. Kết quả là cô phát hiện rằng nó tương đương với một tháng lương của một công chức bình thường. Cuối cùng, Hyunjung chỉ có thể quan tâm hơn đến Jiyeon, nghe theo lời nàng và làm theo ý nàng để trừ nợ. Sau khi Jiyeon biết được, nàng cười rất lâu, nắm tay Hyunjung nói đùa: "Vậy nếu làm vỡ hết bát đĩa trong nhà, chị sẽ tốt với em đến hết đời chứ?" 

Hyunjung bị giáo viên gọi lại để dạy kèm sau giờ học. Ngày hôm đó Jiyeon đã chờ mãi mà không thấy cô ấy, vì vậy nàng lần đầu tiên đi đến cổng trường của trường nữ sinh. Nam sinh lớp 1, năm 2 đang đi theo Jiyeon, khi nhìn thấy Jiyeon đến trước cổng trường nữ sinh thì dừng lại nên chạy tới xin số điện thoại của Jiyeon. Jiyeon rất lịch sự, nói mình không quen biết anh ấy, chàng trai cũng không ép buộc, nói rằng sau khi gặp vài lần sẽ quen. Vì vậy, anh chàng ấy cùng Jiyeon đợi ở ngoài cổng trường nữ sinh.

Hai người đợi từ khi trời còn sáng đến khi chợt tối, đèn đường đã sáng lên.

"Kim Jiyeon, lát nữa tôi sẽ đãi cậu bữa tối."

"Cậu không có việc gì để làm hả? Cậu có thể rời đi được không?"

Jiyeon sắp phát điên rồi. Nếu không phải nàng không thể gọi điện thoại được cho Hyunjung thì nàng đã rời đi từ lâu rồi. Nhưng nàng lo Hyunjung có thể ra ngoài tìm mình sau đó, và cũng lo Hyunjung sẽ cô đơn về nhà một mình. Vì vậy, nàng kiên nhẫn chờ đợi.

"Yah ~~ Kim Jiyeon ~"

Cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói cứu rỗi của Hyunjung, Jiyeon suýt thì bật khóc.

Khi Hyunjung đến gần hơn, cô nhìn thấy một người chàng trai lạ mặt đi theo phía sau Jiyeon. Trời tối và Hyunjung bị cận thị, nên không nhìn rõ quần áo và diện mạo của người con trai đó. Cô tưởng anh ta là một tên xã hội đen ở khu vực này. Khi đi qua phòng thường trực, cô đã gọi hai nhân viên bảo vệ, cũng tìm thấy một thanh sắt ngoài cửa và bước tới.

"Yah! Anh là ai!"

Cậu nam sinh nghe được Hyunjung hét lên, cô ấy còn cầm đồ trong tay và trông rất khó chịu. Anh chàng cố gắng giải thích, nhưng ngay lúc đó, anh cảm thấy chắc chắn Jiyeon sẽ không nói tốt về mình và thấy bảo vệ càng ngày càng đến gần, nên anh đã quyết định chạy trốn.

"Xin lỗi nhé, hôm nay thi thử chị làm rất tốt, thầy giáo nghĩ chị gian lận, nên cứ nhìn chằm chằm bắt chị làm lại bài thi."

Vì hôm đó đã quá muộn nên Hyunjung đã lên xe của mẹ Jiyeon. Mẹ Jiyeon rất thanh lịch, nghe nói bà ấy từng là một vũ công nổi tiếng, không ngạc nhiên khi bà ấy đã sinh ra Jiyeon xinh đẹp như vậy.

"Jiyeon à, sao em lại giỏi ghi chép và giỏi đoán câu hỏi thế? Lúc chị làm bài thi thử, chị có thể hiểu được mọi câu hỏi sau khi đọc đề. Thật tuyệt vời."

"Đó là bởi vì chị thông minh, trước đây chị chỉ lười học thôi."

Trong lúc Jiyeon đang nói chuyện với Hyunjung, nàng quan sát ánh mắt của mẹ mình trong kính chiếu hậu, nàng hơi đỏ mặt và rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Hyunjung. Hyunjung vừa rồi lo lắng cho Jiyeon nên hai người cứ nắm tay nhau thật chặt trên đường về.

Đúng như dự đoán, kết quả kiểm tra cuối tháng của Hyunjung rất tốt. Khi Jiyeon đến lớp, nàng đã rất sốc khi mở phiếu điểm do Hyunjung gửi. Hyunjung từng nói, trong nhà ai cũng mong anh trai cô sẽ thành đạt, còn con gái chỉ cần sống vui vẻ, khỏe mạnh nên Hyunjung không có đam mê học hành, chỉ cần qua môn là được. Xem ra không phải Hyunjung không thích học, chỉ là trước đây cô không quan tâm việc học mà thôi.

Ngày hôm đó, sau giờ học, Jiyeon chạy vụt xuống cầu thang với cặp sách trên lưng. Nàng muốn chạm vào cái đầu thông minh của Hyunjung để động viên cô, thậm chí đã quên rằng thực tế mình nhỏ hơn Hyunjung tới 8 tháng, theo tuổi tác, Jiyeon nên gọi Hyunjung là unnie. Nhưng Jiyeon không nghĩ nhiều như vậy, hôm nay nàng đặc biệt mong chờ được nhìn thấy Hyunjung chia sẻ niềm vui này trực tiếp với mình.

Nhưng khi chạy xuống giảng đường, nàng nhìn thấy Hyunjung đang trò chuyện cười đùa với bạn cùng bàn Mijoo. Mijoo móc cổ Hyunjung, nhảy lên ôm lấy người cô ấy, Hyunjung không chịu được trọng lực, lập tức lùi lại mấy bước, suýt chút nữa ngã xuống. Sắc mặt Jiyeon trở nên khó coi. Trong khi nàng cắn môi bước về phía trước, Mijoo đã nhảy xuống khỏi người Hyunjung.

"Jiyeon, đến rồi à, tớ đang hỏi Hyunjung, ai trong chúng ta nặng hơn?"

"Ồ, vậy à."

Hyunjung định khoe thành tích tốt của mình hôm nay, nhưng Mijoo đã cướp chủ đề và nói với Jiyeon: "Đúng rồi, hôm nay Hyunjung nói đã làm bài kiểm tra rất tốt, và một số cuốn vở cô ấy đã xem là do tớ làm đấy. Tớ có thể đi ăn mừng cùng nhau được không?"

Jiyeon nhìn Hyunjung, trong lòng đột nhiên thắt lại, đây là loại cảm giác nàng chưa từng có. Nàng muốn nghe Hyunjung nói, chỉ muốn ở bên cạnh nàng. Nhưng Hyunjung sao có thể nghĩ nhiều như thế, thậm chí còn nói: "Có phải Mijoo cũng đã ghi vào cuốn sổ mà Jiyeon đưa cho chị không? Vậy chị cũng mời Mijoo ăn cá viên nữa!"

Cá viên hôm nay không còn ngon nữa, chỉ thấy thật vô vị. Trên đường về nhà, Jiyeon không nói gì suốt thời gian đó. Cho dù nàng rẽ ở góc đường hay mở cửa vào nhà, nàng cũng không quan tâm Hyunjung có còn đi theo nàng hay không.

Ngày hôm sau Jiyeon trực và phải ở lại dọn dẹp sân bóng. Hyunjung lẻn vào trường học của Jiyeon, ôm quả bóng rổ, tựa vào xà ngang của sân bóng chờ nàng.

"Kim Jiyeon, em sao vậy? Tại sao từ hôm qua đến giờ em không chịu nói chuyện với chị? Chuyện chị thi tốt là sai hay sao?"

Hyunjung thấy Jiyeon không để ý đến mình nên liền ngậm kẹo cao su vào miệng, vo thành một cục rồi cố tình ném xuống đất trước mặt Jiyeon.

"Chị đang nói chuyện với em đấy, em có nghe thấy không ~"

Hyunjung vừa nói vừa cử động lông mày, giống như lá cây trên đầu đung đưa trong gió. Trong lòng lo lắng, nhưng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Jiyeon, cô không muốn mất bình tĩnh. Giọng nói bắt đầu dịu lại: "Chị thực sự không biết mình đã làm em bực mình ở chỗ nào, có phải là vì Mijoo không?"

Câu hỏi này của Hyunjung cũng là câu hỏi Jiyeon tự hỏi mình rất lâu, cả đêm qua nàng đều không ngủ được. Gần đây, nàng và Hyunjung hầu như đi chơi với nhau mỗi ngày, và các cô gái có thể đã hình thành cảm giác dựa dẫm vào nhau, khiến nàng trở nên ghen tỵ và không chịu được sự thân mật quá mức giữa Hyunjung và những cô gái khác xung quanh mình.

Nhưng Jiyeon không thể nói ra lý do này.

Nàng cầm chổi đi tới trước mặt Hyunjung, nhẹ nhàng quét kẹo cao su trên mặt đất, sau đó cầm thùng rác rời đi.

Nhìn bóng lưng Jiyeon, Hyunjung lập tức đuổi theo. May mắn thay, tiết học cuối cùng của cô là tiết thể dục, và Hyunjung đang mặc quần thể thao dưới váy đồng phục xếp li nên cô chạy thật nhanh và lao tới trước mặt Jiyeon.

"Này, để chị cầm cho."

"Không cần đâu."

"Thùng rác nặng lắm, em giúp chị cầm quả bóng đi, chị sẽ giúp em đổ rác, nhé?"

"Em đã bảo là không cần rồi, em..."

Jiyeon vẫn từ chối, nhưng Hyunjung đã nhét quả bóng rổ vào trong tay nàng, sau đó cầm thùng rác chạy đi.

Mười lăm phút sau, hai người đang đi bộ về nhà với cặp sách trên lưng. Nhà của họ cách đó không xa, khoảng năm phút có thể đứng ở trước nhà dưới phòng ngủ của Jiyeon.

Hai người băng qua con đường nhộn nhịp, cùng nhau lên xe buýt, rồi bắt xe buýt đi qua năm điểm dừng, sau khi xuống xe, họ rẽ phải dọc theo con đường nhựa và đi qua một công viên để đến khu dân cư.

Jiyeon đi phía trước và Hyunjung theo sát phía sau trong khi chơi bóng rổ. Quả bóng luôn không được kiểm soát, Hyunjung đi bộ và ném bóng lên không trung. Nếu may mắn, cô có thể bắt được bóng, nhưng nếu không may, bóng sẽ bay xa và cô phải đuổi theo. Đi đi lại lại như vậy, cô không thể đi bộ như bình thường. Tuy nhiên, Hyunjung cũng là người hiểu chuyện, cô không chơi bóng trên đường đông xe cộ, cô chỉ cố tình gây ồn ào khi đi ngang qua công viên để thu hút sự chú ý của Jiyeon. Thật đáng tiếc là suốt chặng đường, Jiyeon không quay lại để quan tâm đến cô lấy một lần.

Sau khi đi qua đèn giao thông cuối cùng, chỉ còn một đoạn ngắn là đến nhà, Hyunjung cuối cùng đã ngoan ngoãn ôm quả bóng và đứng bên cạnh Jiyeon.

Jiyeon nhận được tin nhắn của mẹ giục nàng về nhà ăn tối, nàng lấy điện thoại ra để trả lời, nhưng cổ nàng lại bị cánh tay Hyunjung ở phía sau ôm chặt.

Hyunjung ôm Jiyeon vào lòng và tựa cằm vào vai Jiyeon và làm nũng.

"Em đang nhìn gì vậy ~"

Ban đầu Jiyeon giật mình, nhưng vì đó là Hyunjung nên trái tim sợ hãi của nàng lập tức bình tĩnh lại.

Hyunjung cao hơn Jiyeon 8cm và cô có thể dễ dàng nhìn thấy tin nhắn do Jiyeon gõ từ phía sau. Nhưng Jiyeon đã tắt màn hình điện thoại nên cô không thể nhìn rõ nội dung.

"Nghe nói có một nam sinh lớp 3 trường em đang đuổi theo em. Cậu ta nhắn tin cho em à? Cậu ta đã nói gì với em? Chị bảo anh chị đánh cậu ta!"

"... ~ Đây là mẹ em ~"

Jiyeon áp màn hình điện thoại vào mặt Hyunjung.

Bởi vì Jiyeon đã phớt lờ cô trong hai ngày, khi Hyunjung đưa nàng đến cửa nhà, cô vẫn nắm lấy con búp bê nhỏ treo trên cặp của Jiyeon và không chịu buông ra.

"Em giận chị à? Em giận vì hôm qua chị đưa Mijoo đi ăn mừng đúng không? Thật ra hôm qua chị đến là để cảm ơn em, nhưng nhìn em xuống lầu mà không mấy vui vẻ, chị sợ mình không thể an ủi em nên mới nói Mijoo ăn mừng cùng chúng ta, em đừng giận nữa được không?"

Dưới ánh hoàng hôn ấm áp, Hyunjung đứng quay lưng về phía mặt trời lặn, rõ ràng là mái tóc đen dài nhưng như tỏa ra ánh sáng vàng khi tung bay trong gió. Ánh mắt của cô rất chân thành, khác hẳn với vẻ nghịch ngợm trên đường đi.

Trong lòng Jiyeon khẽ run lên, nàng dời ánh mắt đi chỗ khác, không nhìn cô nữa. Jiyeon nhìn những cây con mới nảy mầm trong khe tường mà không biểu lộ cảm xúc, sau đó nói:

"Xin lỗi, chỉ là em đang có tâm trạng không tốt, không liên quan gì đến chị."

"Tâm trạng không tốt? Tại sao tâm trạng lại không tốt?" Giọng Hyunjung trở nên có chút khẩn trương, trong đầu lóe lên đáp án, buột miệng nói: "Chị dẫn em đi gặp anh trai thì sao? Đã lâu không gặp anh ấy, em nhớ anh ấy phải không?"

Ánh mắt Jiyeon thay đổi, hiện lên một tia tức giận: "Em và anh trai chị không có quan hệ như vậy! Tại sao em lại nhớ anh ấy?"

"Vậy... trước giờ chị đã thay mặt anh trai đến trường mỗi ngày để đợi em tan học, đưa em về nhà, thậm chí còn giúp anh ấy tặng quà cho em. Liệu chị có thể khiến em thích anh ấy hơn một chút không?"

Jiyeon cảm thấy thật buồn cười, ai lại có thể thay mặt người khác để theo đuổi như thế này. Bây giờ nàng hoàn toàn không muốn nhìn thấy Hyunjung, nàng quay người muốn rời đi, nhưng lại cảm thấy cặp sách của mình đang bị ai đó giữ lại.

"Ừm... Mẹ chị bảo chị cuối tuần đi đưa quần áo cho anh trai. Em có muốn đi cùng chị không?"

"Em không đi!!"

Jiyeon kiên quyết trả lời rồi đóng sầm cửa lại.

Sau đó Hyunjung mới nhận ra rằng có sự sai lệch trong bối cảnh cuộc trò chuyện này. Ban đầu, cô chỉ không muốn đi một mình, nên mới mở miệng mời Jiyeon đi cùng. Cô không có ý định đưa Jiyeon gặp anh trai mình. Jiyeon chắc chắn đã hiểu lầm.

Thứ Bảy, Hyunjung ở nhà một mình, cô ngủ đến chiều, đợi rất lâu mới ra ngoài. Để học viên có thể tập trung vào việc học, lớp luyện thi đã được tổ chức tại Yongsan, Seoul. Cô nhận ra rằng mình đã trễ, vì vậy cô mang theo bộ quần áo sạch trong cặp, định ở lại trên núi qua đêm và sẽ xuống núi vào ngày mai. Cô vừa bước ra khỏi nhà được vài bước thì "vô tình" bắt gặp Jiyeon đang đi đi lại lại bên luống hoa cách nhà cô không xa.

"Kim Jiyeon? Sao lại lén lút trước cửa nhà chị thế?"

"Chị... từ trên núi trở về rồi hả? Lần trước tức giận với chị là lỗi của em, em đãi chị ăn."

"Em đánh giá cao chị quá." Hyunjung đưa túi ra trước mặt Jiyeon: "Chị đang chuẩn bị ra ngoài."

Hyunjung đi theo sau Jiyeon, trên tay mang theo những chiếc túi lớn nhỏ, khi đến chân núi, cô bắt đầu hối hận. Tại sao cô lại hỏi xem Jiyeon có muốn đi cùng cô không? Hơn nữa, mấy ngày trước nàng còn tức giận nói không đến được, vậy sao hôm nay lại sẵn sàng đồng ý, còn chạy về nhà lấy quần áo định cùng cô ở lại trên núi.

Cả hai đều không thích leo núi và tốc độ đi bộ rất chậm. Khi họ lên đến đỉnh núi thì đã hơn tám giờ tối.

Hyunbin mừng rỡ khi nhìn thấy Jiyeon, ánh mắt anh dán chặt vào Jiyeon và dường như anh đã hoàn toàn quên mất em gái Hyunjung ở bên cạnh.

Jiyeon hiếm khi muốn tách khỏi Hyunjung, nàng nói có điều muốn nói riêng với Hyunbin. Hyunjung không suy nghĩ nhiều, một mình đi đến ngôi chùa bên kia. Nơi đây thật yên tĩnh, không ngạc nhiên khi nhiều học sinh ở Seoul thuê một căn phòng ở đây để học tập tĩnh lặng trước kỳ thi quan trọng.

Hyunjung ngồi xổm dưới cây cột, lấy ra một chiếc vòng tay từ trong túi. Ngày hôm đó là sinh nhật của cô gái ấy, cũng là ngày thứ 12 sau khi họ chia tay bên ngoài trường học của Jiyeon. Hyunjung muốn tự tay tặng nó, nhưng cô gái lại phớt lờ cô, cô ấy nói rằng tất cả những gì cô ấy có với Hyunjung cứ quên hết đi, nhưng cuối cùng Hyunjung đã nói dối rằng cô đang hẹn hò với Jiyeon, đó là tổn thương lớn nhất đối với cô ấy.

Đúng lúc này, tay cô trống rỗng, chiếc vòng tay bị ai đó xuất hiện từ phía sau giật lấy.

"Yah, Kim Jiyeon, trả lại cho chị."

"Chị mỗi ngày đều thức khuya chỉ để làm vòng tay này sao? Xấu quá, người ta không muốn đúng không?"

"Sao em lại gặp anh trai chị nhanh thế? Mới gặp có năm phút thôi hả?"

Sắc mặt Jiyeon có chút chán nản: "Anh ấy trốn ra ngoài. Tối nay lớp tự học có bài kiểm tra thử nên vội vàng về."

"Em đã nói gì với anh ấy thế?"

"Nếu chị có thể nghe được, em đã không để chị tránh đi chỗ khác, đồ ngốc."

Trên đường xuống núi, trời bắt đầu mưa, ngày càng nặng hạt hơn. May mà đã đặt trước một homestay, nhưng khi chạy vào trong nhà, quần áo của cả hai đều ướt sũng. Hyunjung quay người lại, nhìn thấy Jiyeon đang cởi quần áo, đột nhiên có cảm giác quen thuộc, như thể hai người luôn bị kẹt lại với nhau vì một trận mưa lớn.

Hyunjung mang theo một cái túi lớn đựng quần áo để hai người có thể thay đồ. Khi cô đang tắm thì bỗng có tiếng sấm vang lên và phòng tắm đột nhiên trở nên tối om. Nhưng chỉ dừng lại mấy giây, đèn lại sáng lên, bên ngoài đột nhiên có tiếng sét đánh, tiếng mưa lớn trên núi càng thêm đáng sợ.

Khi Hyunjung tắm xong, đèn trong phòng ngủ vẫn còn tối. Cô sờ vào tường bật đèn lên, nhìn thấy Jiyeon đang ôm đầu gối trong góc giường. Ngoài cửa sổ vẫn có sấm sét, kèm theo những tia chớp.

Thân thể Jiyeon khẽ run lên, mặt vùi vào đầu gối. Hyunjung lập tức hiểu ý đóng cửa sổ phòng ngủ lại, trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh hơn.

"Jiyeon, em sợ sao..."

Hyunjung trèo lên giường, chưa kịp đưa tay vén sợi tóc ra khỏi tai Jiyeon, cổ cô đã được Jiyeon ôm chặt. Tay Jiyeon lạnh ngắt, cổ nàng cũng lạnh, vai nàng vẫn hơi run rẩy. Hyunjung nhận ra và ngay lập tức kéo chăn đắp lên cho cả hai.

Cô bịt tai Jiyeon và thì thầm những lời an ủi:

"Đừng sợ, đừng sợ, chỉ là sấm sét thôi. Có chị ở đây rồi, đừng sợ."

Hyunjung chưa bao giờ dỗ dành ai như thế này trước đây. Khi còn nhỏ, cô đã nuôi một con mèo và dựa vào chút kinh nghiệm đó, cô để Jiyeon nằm ngửa trên giường, dùng tay phải vuốt tóc Jiyeon và lắng nghe tiếng nức nở nhỏ bé của Jiyeon trong lòng mình, cô cúi đầu và cằm cô nhẹ nhàng chạm vào đầu Jiyeon. Giống như an ủi một con mèo sợ hãi, đêm đó Hyunjung ôm Jiyeon cho đến khi nàng ngủ thiếp đi.

Ánh nắng buổi sáng rất gay gắt, Hyunjung ghét cảm giác bị ánh mặt trời đánh thức. Cô quay người lại, chóp mũi ngứa ngáy, khi mở mắt ra đã thấy Jiyeon đang dụi đuôi tóc vào mũi mình.

"Hắt xì!"

Với tiếng hắt hơi của chính mình, Hyunjung đột nhiên tỉnh lại.

Jiyeon cứ nhìn cô với nụ cười trên môi:

"Chị thật thích ngủ nướng, đã giữa trưa rồi, bữa sáng ông chủ mang đến đã nguội hết rồi."

"Sao em không đánh thức chị dậy?"

"Ai biết được chị có tức giận khi thức dậy hay không."

Jiyeon vừa nói vừa đứng dậy và đi vào phòng tắm để bóp kem đánh răng cho Hyunjung. Một lúc sau, nàng quay lại sofa và ăn một chiếc sandwich. Ban đầu nàng muốn cùng ăn chung với Hyunjung, nhưng cô dậy quá muộn, nên nàng tự mình bóp kem đánh răng cho cô ấy và ngạc nhiên khi thấy Hyunjung mất tới 20 phút để đi vào phòng vệ sinh và đánh răng.

"A a a a a a!!!!"

Hyunjung lao ra khỏi phòng tắm với miệng đầy bọt kem đánh răng.

"Sao thế kia?" Jiyeon bất lực hỏi.

Nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Hyunjung, còn có chút khó nói. Cô nhìn vẻ mặt của Jiyeon, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng kìm nén được gương mặt đỏ bừng mới hỏi: "Chị... quần lót của chị đâu?"

Jiyeon chỉ vào mấy cái treo trên ban công: "Giặt rồi. Sáng sớm em dậy đi tắm, thấy chị ném vào giỏ phòng tắm, em liền giặt hết."

"Yah! Cái đó... cái đó định đem về mẹ giặt."

"Chị không có tay hả? Chị lớn thế này mà còn cần mẹ giặt cho sao?"

"Không, không phải, ý chị là, chị... cái đó... mà em... em... ahhhhhhhh, không biết, không biết nữa!"

Trên đường xuống núi, Hyunjung không dám nhìn Jiyeon. Đương nhiên Jiyeon cũng nhận ra, nàng thực ra cũng không biết lúc đó mình đang nghĩ gì, nàng luôn ném quần áo mình đã thay ở nhà cho mẹ giặt, vậy tại sao nàng lại nảy ra ý định giúp Hyunjung giặt đồ lót? Có lẽ là để cảm ơn cô ấy đã ôm mình cả đêm qua. Ít nhất, Jiyeon cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy Hyunjung liên tục xoa cánh tay tê rần trên xe buýt.

Khi đã đến cửa nhà Jiyeon, nàng nhìn thấy Hyunjung đang quay người rời đi. Jiyeon bước tới và nắm lấy tay cô ấy, ngón tay nàng vô tình lọt vào cổ tay áo khoác của Hyunjung.

"Em thấy chúng ta rất thân với nhau, tối qua chị cũng chăm sóc em rất tốt nên em đã giặt giúp chị, chị đừng xấu hổ, nếu khiến chị khó chịu thì lần sau em sẽ không làm như vậy nữa."

"Đây không phải là vấn đề xấu hổ, đây là... chị không biết phải nói thế nào. Nhưng mà Jiyeon à ~"

"Ừm?"

Hyunjung quay đầu nhìn nàng. Đôi mắt Jiyeon trong veo và nhìn Hyunjung rất chân thành. Nếu đêm qua Jiyeon là một con mèo sợ hãi cần được bảo vệ, thì Jiyeon đang cắn môi dưới và chờ đợi Hyunjung nói, chính là con thỏ ấm ức nhất trên đời.

"Quên đi, không có chuyện gì đâu, em vào nhà đi."

Vài ngày sau, Hyunbin trở lại trường học, và Hyunjung không còn đến gặp Jiyeon nữa, cũng không làm bài tập chung với nàng nữa. Ngay cả Jiyeon cũng chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt của Hyunjung lần nữa. Hyunjung đột nhiên biến mất khỏi thế giới của Jiyeon, có vẻ như việc Hyunjung từng ở bên nàng không phải là do ý nguyện mà thực sự chỉ để hoàn thành nhiệm vụ mà anh trai đã giao phó.

Mijoo có thể thấy rằng mấy ngày gần đây tâm trạng của bạn cùng bàn không tốt, còn Hyunbin ở lớp cuối cấp đã lâu không đến gặp Jiyeon. Cô ấy nghĩ Jiyeon đang gặp rắc rối với Hyunbin nên đã rủ nàng đi xem phim cùng nhau vào cuối tuần.

Jiyeon cũng muốn nhân cơ hội này để thay đổi tâm trạng. Ngày hôm đó, nàng mặc một chiếc váy và trang điểm nhẹ nhàng để phù hợp với "phụ kiện nhỏ" trên tay. Mijoo đến muộn và còn dẫn theo một anh chàng đẹp trai.

"Jiyeon, đây là Park Limho đến từ lớp thể dục của trường chúng ta. Cậu đã từng gặp anh ấy trước đây rồi đấy."

Mijoo đột nhiên nói rằng mình có việc gấp ở nhà và phải rời đi trước, để lại Jiyeon lúng túng nhìn chàng trai.

"Tôi nghĩ Mijoo có thể đã hiểu lầm điều gì đó."

Jiyeon nói với chàng trai quen thuộc nhưng xa lạ.

Nàng chưa kịp nói xong thì đã có chuyện xảy ra. Anh em Hyunbin và Hyunjung cũng xuất hiện trong rạp. Hyunbin trông chán nản như kẻ thất tình, và Hyunjung tất nhiên cũng giống như Mijoo, đưa anh trai ra ngoài thư giãn.

Sau khi Hyunjung nhìn thấy Jiyeon và chàng trai bên cạnh, ban đầu cô rất sốc và nhìn Jiyeon với vẻ mặt khó hiểu. Hai người đã lâu không gặp, không ai có thể nghĩ tới khi gặp mặt lại xảy ra hiểu lầm như vậy.

"Hyun..."

"Kim Hyunjung là bạn của cậu à? Cô ấy là bạn học cũ của tôi ở trường luyện thi. Để tôi gọi cô ấy giúp cậu." Park Limho chủ động nói.

"Này, không cần!"

Jiyeon nhanh chóng nắm lấy cánh tay khỏe mạnh của chàng trai bằng cả hai tay.

Tất cả những điều này đều bị Hyunjung nhìn thấy, trong lòng chua xót, ánh mắt hoài nghi cũng trở nên phức tạp, thậm chí còn tăng thêm chút tức giận khó hiểu.

"Oppa! Tự nhiên em không muốn xem phim nữa."

Hyunjung bày ra dáng vẻ bình tĩnh, quay người lại và đội mũ của mình cho Hyunbin, nhân tiện che mắt anh trai lại.

Hyunbin đang đứng quay lưng về phía cô, kêu lên: "A, người muốn ra ngoài là em, người không muốn xem cũng là em. Hôm nay em bị sao thế hả? Có thể để anh đi đàng hoàng được không, đang che mắt anh kìa!"

"Tự nhiên không muốn xem nữa, chúng ta đi chơi game, em dẫn anh đến một nơi tốt."

Hai anh em chí chóe rời khỏi rạp chiếu phim.

Làm sao Jiyeon có tâm trạng xem phim được nữa? Nàng lập tức gửi tin nhắn cho Hyunjung giải thích, nhưng vẫn không nhận được thông báo Hyunjung đã xem. Cuối cùng, dù thấy Hyunjung đã xem tin nhắn nhưng không trả lời, nàng không biết phải làm gì nữa.

Buổi tối, Jiyeon một mình về nhà, đã lâu rồi không đi bộ một mình vào ban đêm. Nàng không phản đối việc ở một mình, nhưng nàng ghét cảm giác cô đơn như hiện tại.

Đi bộ một lúc, lại tình cờ đến dưới nhà Hyunjung. Nàng bước thêm vài bước rồi ngồi xuống bên luống hoa quen thuộc cách đó không xa. Trời đã khuya, Jiyeon là người duy nhất trên đường. Gió đêm hơi lạnh, trên trời có một tia sáng trắng, nàng cúi đầu, từng giọt mưa rơi xuống đất như những giọt nước mắt.

Jiyeon bấm số điện thoại của Hyunjung, đổ chuông rất lâu mới có người bắt máy.

"Có chuyện gì sao?" Hyunjung nói.

"Trời đang mưa, em không mang theo ô."

Đầu dây bên kia trở nên im lặng, nếu Hyunjung vẫn im lặng, Jiyeon sẽ nghĩ rằng cô ấy đã cúp máy.

"Em ở đâu?"

"Ở bồn hoa gần nhà chị..."

Lần này Jiyeon thực sự nghe thấy tiếng điện thoại bị cúp máy. Nàng nhìn Hyunjung chạy xuống lầu, cầm ô chạy về phía nàng.

Trời lại mưa, và lần này họ bị mắc kẹt dưới một chiếc ô.

"Sao em lại tới đây? Em đến tìm chị..." Lời nói của Hyunjung nghẹn lại trong cổ họng, không để lại dấu vết, lại nói: "Đến gặp anh của chị hả?"

Jiyeon lắc đầu: "Sao chị không trả lời tin nhắn của em? Rõ ràng là chị đã xem rồi mà."

"Chị không biết phải trả lời thế nào, yêu ai là quyền tự do của em."

"Anh chàng trong rạp chiếu phim đó không phải là bạn trai của em. Em không hẹn hò với ai, em cũng không thích ai khác."

"Vậy tại sao ở trên núi em lại nói với anh trai chị rằng em đã có người thích? Em có biết dạo này anh ấy buồn đến thế nào không?"

Giọng điệu của Hyunjung có chút gay gắt, Jiyeon giật mình, đột nhiên cúi đầu xuống. Đôi mắt nàng dần đỏ lên, chóp mũi đau nhức. Hóa ra Hyunbin vẫn sẽ kể với Hyunjung.

"Vậy là sau khi anh trai chị về, chị không bao giờ đến gặp em nữa à? Bởi vì chị đến gần em để giúp anh trai chăm sóc em và giúp anh ấy theo đuổi em thôi phải không?"

Tất nhiên, điều đó không hoàn toàn như vậy, nếu không có Jiyeon, Hyunjung bây giờ đã không thể có được học bạ tốt, và bố mẹ cô có lẽ đã chọn trường để cho cô đi du học. Nếu không có Jiyeon, cô đã không có được cuộc sống vui vẻ và hạnh phúc như vậy trong hai tháng qua. Cô nên giải thích, nhưng nếu Hyunjung tiếp tục duy trì mối quan hệ thân thiết với Jiyeon, thì một ngày nào đó anh trai của cô sẽ biết, và chắc chắn sẽ đau lòng vì những kỷ niệm liên quan đến Jiyeon. Chỉ cần nghĩ đến tình yêu của Hyunbin dành cho Jiyeon, và nghĩ đến tình cảnh buồn bã hiện tại của Hyunbin, Hyunjung đột nhiên mất hết sức lực để giải thích.

"Tại sao chị không trả lời?"

"Đúng là chị đợi em tan lớp vì anh chị, chị đến gần em vì anh chị. Hiện tại em đã từ chối anh ấy rõ ràng như vậy, anh ấy sẵn sàng từ bỏ, nên chúng ta cũng không cần tiếp tục ở bên nhau nữa."

Hyunjung nói những điều trong lòng mình, nhưng những lời thật lòng đó tan biến trong không khí chỉ trong một khoảnh khắc, và cô cảm thấy như mình đang nói dối.

Jiyeon cúi đầu nhìn ngón chân của mình và im lặng một lúc lâu. Hyunjung tưởng Jiyeon sẽ quay người bỏ đi như trước. Nhưng lần này nàng không làm thế.

Jiyeon nhìn vào cổ tay của Hyunjung, một lúc lâu sau mới bình tĩnh nói: "Thật ra, em đã có tình cảm với người khác."

Hyunjung tựa hồ nhận ra vừa rồi Jiyeon đang nói dối, cô khó chịu ôm trán, cố gắng kiềm chế cơn tức giận:

"Vậy mới nãy em vừa nói với chị là em không thích người khác!! Sau đó em lại nói với anh trai chị rằng em thích người khác. Rối cuộc đâu mới là thật."

Tất cả những gì Jiyeon nói với mọi người đều là sự thật, nhưng phải giải thích điều này thế nào.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, hạt mưa đập mạnh vào ô, phải căng tai mới nghe rõ được. Jiyeon cúi đầu im lặng, nước mắt lại rơi xuống đất, từng giọt một. Nếu Hyunjung chú ý, cô sẽ phát hiện ra những giọt nước rơi trên mặt đất giữa hai chân họ thực chất là nước mắt của Jiyeon.

Hyunjung nhận ra mình vừa nói ra những lời gay gắt nên thở dài.

"Đúng là người ở rạp chiếu phim, phải không?"

"không phải anh ta."

"Vậy là ai, có phải là người đứng cùng em chờ chị tan học ngày hôm đó không?"

Hyunjung vẫn kiên trì tra hỏi, cô không biết vì sao vẫn luôn chất vấn nàng, mặc dù cô nói mình không quan tâm. Đúng như những gì Hyunjung vừa nói, Jiyeon có quyền tự do yêu đương, tại sao cô lại cứ phải quan tâm đến điều đó?

Jiyeon vẫn cúi đầu, cắn môi lắc đầu thật mạnh. Nàng nghĩ về việc hai người đã không gặp nhau một thời gian dài, nhưng khi gặp nhau lại bị mắng như vậy, nước mắt không thể kiềm chế tràn ra cùng với sự ấm ức trong lòng.

"Đó là ai! Mấy ngày trước đây, em ở bên chị mỗi ngày, làm sao có thời gian để thích người khác!!"

"Ừ, em ở bên chị mỗi ngày..."

Jiyeon lặng lẽ rơi nước mắt, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hyunjung.

"Cho nên em nói cho chị biết, em không thích người khác!"

Người em thích là chị. Vậy nên mới nói với anh trai chị rằng "Em thích người khác", nhưng muốn nói với chị rằng "Em không thích người khác". Vì người em thích chính là chị.

Nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Jiyeon, suy nghĩ trong đầu Hyunjung trì trệ. Đồng tử của cô đột nhiên run rẩy, như thể cô đã đoán được. Nhưng trong lòng Hyunjung lập tức vội vàng phủ nhận, lần này cô cúi đầu xuống, lại vô tình nhìn thấy trên tay của Jiyeon đang đeo chiếc vòng tay cong vẹo mà cô đã đan.

Trong lòng Hyunjung như bị kim đâm, dâng lên một nỗi đau không thể giải thích được. Tay phải của cô thả lỏng ra và chiếc ô rơi xuống đất. Nước mắt của Jiyeon cũng hòa với giọt mưa ngay lập tức khi chạm đất. Cả hai đều bị ướt dưới màn mưa.

"Em thích... chẳng lẽ chị là người em thích sao?"

"Không được sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro