18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

24.02.2023: https://samsam-mu.lofter.com/post/30c2776a_2b863b057

Đếm ngược

Để dành ngày cuối năm cùng cô ấy, Jiyeon đã xin phép đoàn phim nghỉ trước nửa tháng.

Ngày mai sẽ gặp nhau, nàng cứ nghĩ tối nay cô ấy sẽ không gọi điện. Đến hai giờ sáng, cô ấy đột nhiên nói trên điện thoại là Seoul đang có tuyết lớn, Jiyeon nhắm mắt ngủ mơ mà hờ hững "ừm" một tiếng.

"Ở bên đó cũng có tuyết rơi à? Có thấy không?"

"Ừm ~"

"Thật sao?"

Cảm giác buồn ngủ ập đến, không biết bên ngoài có đang tuyết rơi hay không, Jiyeon vẫn nhắm mắt và vô tình "ừm" một tiếng.

Nàng muốn kết thúc cuộc gọi, nhưng bên kia, Hyunjung hỏi một câu "Thật sao?" rồi cũng không nói gì thêm, không biết từ lúc nào Jiyeon đã ngủ thiếp đi.

"Em ngủ rồi à?" 

"Jiyeon?"

Trong lúc ngủ, âm thanh lật mình của Hyunjung vọng vào tai nàng. Jiyeon vô thức giao phó nhiệm vụ cúp điện thoại cho cô ấy tối nay. Nhưng năm phút trôi qua, mười phút trôi qua, vẫn không thấy Hyunjung cúp điện thoại. Jiyeon định tháo tai nghe ra, nhưng vào giây phút nâng tay lên, chỉ nghe thấy Hyunjung ở trong chăn dịu dàng nói "Chị yêu em ~".

Giọng của Hyunjung rất nhỏ, sợ đánh thức nàng dậy. Trong đêm tĩnh lặng, trái tim vốn đang đập đều đều của Jiyeon, bị ba từ này làm cho hơi chấn động, cho dù bọn họ đã hẹn hò bao lâu, lời tỏ tình này vẫn khiến trái tim nàng rung động.

Bất chợt cảm thấy ngại ngùng, lúc này Jiyeon không còn buồn ngủ, thậm chí không dám thở mạnh, sợ rằng bên kia sẽ phát hiện ra nàng đã tỉnh. Đôi mắt căng thẳng mãi không dám mở, như thể sẽ nhìn thấy Hyunjung đang nhìn mình với ánh mắt đầy yêu thương. Đến khi nghe thấy tiếng thở đều đều của cô ấy, Jiyeon mới dám mở mắt, bên ngoài cửa sổ, tuyết thật sự đang bay trắng xóa khắp trời.

Đêm Đông hôm ấy, vốn dĩ rất bình thường, vì cuộc gọi này mà trở nên đặc biệt.

-

Kể từ khi liên tiếp nhận một vài bộ phim, Jiyeon không còn gia hạn hợp đồng với ký túc xá, nàng đã sớm dọn hành lý ra khỏi căn nhà mà công ty thuê từ 4 tháng trước.

Ngày trở về Seoul là ngày cuối cùng của năm 2022, các thành viên trong ký túc xá đều đi ra ngoài tiệc tùng vào buổi chiều, sau khi Jiyeon lấy vài bộ quần áo từ ký túc xá của Hyunjung thì trở về căn hộ nơi nàng sống cùng Yuna (*bạn thân của Jiyeon trong bộ "Khủng hoảng kinh doanh"). Trong mấy tháng này, mỗi lần về Seoul, Jiyeon đều ở đây, làm bạn cùng nhà với Yuna.

Sojung đã dọn dẹp một đống đồ dùng cá nhân của Jiyeon trong ký túc xá, lần này Hyunjung giúp nàng xách những chiếc hộp và cùng nhau trở về ngôi nhà này.

"A ~ Nặng quá đi."

Hyunjung đặt hộp xuống, nằm ở trên giường Jiyeon, than thở sau đó duỗi người. "A! Ui da!" Cái áo hoodie mà Jiyeon ném trên giường đè ở dưới lưng Hyunjung, cô đau đớn ngồi dậy và treo áo lên đầu giường. Sau đó, cô ấy nằm sấp trên chăn theo tư thế thoải mái nhất và không muốn cử động nữa.

Jiyeon đi quanh nhà một vòng, hôm nay Yuna được nghỉ nhưng không có ở nhà, chắc hẳn đi hẹn hò rồi.

"Unnie?"

"Ôi, chị kiệt sức mất rồi."

Jiyeon cười khúc khích, nằm nửa người bên cạnh Hyunjung và ấn vào vai cô giúp xoa bóp.

"Em không biết còn nhiều đồ chưa dọn vậy. Chắc sẽ không có lần sau nữa đâu."

Hyunjung xoay người, đưa tay chạm vào tai và cổ của Jiyeon, khuôn mặt cô ấy rất bình yên, dường như cô ấy đang tận hưởng sự an ủi của Jiyeon vào lúc này. Vừa xoa bóp, không biết ai đã châm ngòi ngọn lửa dục vọng, vài phút sau, Hyunjung bị Jiyeon hôn đến mặt mày đỏ bừng.

...

Hyunjung đè Jiyeon ở dưới, thở hổn hển hỏi nàng: "Từ bao giờ mà em biết hôn giỏi vậy?"

Jiyeon mím môi cười ngượng ngùng, hỏi cô: "Còn muốn nữa không?"

...

"Jiyeon."

"Ừm?"

"Sao chúng ta không trả phòng khách sạn đi? Cứ làm ở đây thôi."

Bên ngoài cửa sổ, tuyết đã ngừng rơi, lúc này không thể gọi là trời nắng nhưng ít nhất là ban ngày sáng sủa.

Nhìn thấy Jiyeon do dự, Hyunjung di chuyển tay phải lên đùi mịn màng của nàng, hạ giọng nói tiếp: "Chị không nghĩ cô ấy (Yuna) sẽ quay lại trong một thời gian, chúng ta làm một lần ở đây trước nhé?"

Giọng điệu năn nỉ, như thể đang cầu xin sự đồng ý của Jiyeon, nhưng động tác vuốt ve trên cơ thể Jiyeon lại giống như đang thông báo cho đối phương biết, cô ấy đã bộc lộ sự thiếu kiên nhẫn của mình từ lâu.

Nhìn cánh cửa hé mở, Jiyeon đẩy cô ra.

"Ở đây không được." "Nơi này không an toàn." "Bây giờ vẫn là ban ngày mà." "Đến Seoul chỉ để làm việc đó à?" "Tại sao lại vội vã như vậy?" "Chúng ta còn phải đi dự tiệc chiều nay." "Không phải nói có bất ngờ vào buổi tối sao?" "Bây giờ không có thời gian làm chuyện đó đâu?" "Cảm thấy không thể tập trung vào ban ngày..."

Có rất nhiều lời mắc kẹt trong miệng Jiyeon khi nàng đẩy cô ấy ra, chỉ cần mở miệng là có thể lựa chọn từ chối.

Nhưng mà.

"Chị yêu em ~" Lời tỏ tình dè dặt tối qua và sự van xin hiện tại giống nhau đến mức khiến trái tim Jiyeon lại bị "sạc điện", cảm giác nhức nhối khiến người ta dao động.

Hyunjung đang chờ đợi câu trả lời của nàng, hơi nóng trước mặt hai người dần dần hạ nhiệt, Hyunjung nhìn thấy Jiyeon vẫn im lặng nên đứng dậy, nhưng một cái ôm từ phía dưới đột ngột kéo cô xuống, rơi vào vòng tay mềm mại ấy.

"Vậy thì làm đi!"

Jiyeon cố tình dùng giọng nói quyến rũ và ngọt ngào kề tai Hyunjung, đầu gối cọ sát đùi của Hyunjung: "Hôm nay em sẽ nghe chị." Hyunjung cực kỳ nhạy cảm, vành tai đột nhiên đỏ lên.

(... ...)

Jiyeon không biết mình đã ngủ được bao lâu, sáng sớm đã vội vã trở về Seoul. Đêm qua nàng ngủ không ngon giấc, hôm nay bị Hyunjung quấy rầy từ sớm cũng đã đủ mệt mỏi rồi.

Hyunjung chống đầu và nhìn Jiyeon nghỉ ngơi. Tình yêu vừa rồi của Jiyeon dành cho mình khiến Hyunjung không thể cưỡng lại được. Cô không nỡ nhắm mắt lại trước mặt Jiyeon, sợ rằng nếu ngủ thì sẽ mất nhiều thời gian, cô chỉ muốn nhìn ngắm và ở bên cạnh nàng thêm chút nữa.

"Cạch ~"

Tiếng mở cửa khiến Hyunjung giật mình. Rốt cuộc thì hiện tại cả hai người đều không một mảnh vải.

Một lúc sau, âm thanh từ TV cũng biến mất, Jiyeon cảnh giác tỉnh dậy. Có phải mục đích mở TV của Hyunjung vừa rồi là để phân biệt xem có ai ở phòng khách hay không?

"Cô ấy về rồi à?" Hyunjung hỏi.

Trước khi Jiyeon kịp nói, bên ngoài đã vang lên giọng của Yuna.

"Hả? Đi đâu rồi? Jiyeon?"

Không nhận được phản hồi, Yuna đã gọi điện cho Jiyeon. Ánh sáng xanh từ điện thoại chiếu trên sàn, Hyunjung cúi người nhặt điện thoại lên đưa cho Jiyeon, rồi tự đứng dậy trần trụi đi tìm quần áo trong tủ.

Jiyeon hồi lâu không nhấn nút nghe, ánh mắt đều dán vào vết đỏ do chính nàng để lại trên lưng Hyunjung.

-

Yuna nói hôm nay cô ấy phải làm thêm cho chương trình đặc biệt của Music Bank, phải đến ngày mai mới về được.

Sau khi Yuna rời nhà, Hyunjung tắm xong, thân trên trần trụi nằm sấp lên đùi Jiyeon, ngẩng đầu hỏi: "Vậy cô ấy về làm gì thế?"

"Về lấy quần áo và đồ trang điểm."

Jiyeon cẩn thận thoa thuốc mỡ lên lưng Hyunjung.

"Thật ra không thoa cũng không sao, dạo này chị không có lịch diễn, sẽ không ai phát hiện đâu."

"Biết đâu có lịch trình, nhiều nhân viên ở các tiệm làm đẹp thích buôn chuyện, không thể bỏ qua bất kỳ khả năng nào được."

"Ừm. Yuna lúc nãy không nhắc đến chị sao?"

"Cô ấy không biết chị ở đây, em không cho cô ấy vào phòng."

Jiyeon đã sớm cất giày của Hyunjung đi, nàng biết Hyunjung không hiểu, nên giải thích:

"Em đã nói với cô ấy là sẽ không dẫn bạn trai về đây qua đêm. Em sợ cô ấy suy nghĩ lung tung, sẽ không thoải mái."

"Chị cũng không được à?"

"Cô ấy cũng không phải không biết mối quan hệ của chúng ta. Quy định này là để mỗi lần về nhà đều không cần lo lắng liệu có bị bắt gặp hay không, nên mới có thỏa thuận như vậy. Việc người yêu là nam hay nữ không quan trọng."

Hyunjung nằm yên lặng, có vẻ đang suy nghĩ.

Jiyeon thoa xong thuốc, vỗ nhẹ vào lưng Hyunjung để cô ngồi dậy. Ánh mắt nàng lướt qua cổ tay Hyunjung, thấy một chiếc buộc tóc màu đỏ lạ, còn ướt, có vẻ vừa được cô ấy sử dụng khi tắm.

"Cái này ở đâu ra vậy?" Jiyeon hỏi.

"Hôm qua thợ trang điểm đưa cho chị đấy, nhìn đẹp nhỉ?"

"Cô ấy đưa cho chị dây buộc tóc để làm gì?"

Sắc mặt Jiyeon bình tĩnh, không có ngữ khí đặc biệt, nhưng Hyunjung lại cảm thấy nàng tựa hồ đang tức giận.

"Dây buộc tóc của chị bị đứt nên khi cô ấy buộc tóc cho chị thì tất nhiên cái này đưa cho chị rồi."

"Dùng đến hôm nay luôn à?"

Thấy Hyunjung không trả lời, Jiyeon từ trong túi trang điểm lấy buộc tóc của mình ra, đưa cho Hyunjung đeo vào.

Thật sự tức giận rồi sao? Hyunjung chạm nhẹ vào mũi Jiyeon, cười nói: "Người trang điểm đó là nữ, chị không thích phụ nữ, em không cần phải để ý đâu."

Hyunjung không thích phụ nữ, cô ấy chỉ thích Jiyeon và Jiyeon cũng vậy. Vì vậy Jiyeon hiểu những gì Hyunjung nói nghe có vẻ thái quá nhưng lại rất thành thật.

"Ừm, dọn dẹp một chút rồi ra ngoài thôi."

-

9 giờ tối, trong phòng riêng của một quán bar ở Yeouido, âm nhạc và tiếng cười vang lên, bầu không khí sôi động tràn đầy sức sống.

"Chúc mừng ~"

Nhóm "uống rượu" khoảng 6-7 người ngồi trên sofa, tiếng ly chạm nhau hòa cùng với không khí tiệc tùng cuối năm.

"Yah, Jiyeon, sao cậu chỉ uống có chút vậy?"

"Gần đây có công việc, tớ sợ mai mặt sẽ sưng."

"Mai phải quay lại đoàn phim à? Gấp vậy sao?"

"Ừm."

Ánh mắt của Jiyeon luôn vô tình nhìn ra ngoài cửa, ngồi trong đám đông với vẻ mặt lơ đãng cho đến khi Hyunjung mang theo một đống đồ ăn trở lại, vẻ mặt nàng mới có vẻ thoải mái.

Trưởng nhóm tạo hình được công ty thuê, Lim Minhee, bằng tuổi với Hyunjung, vừa mới thân thiết với các thành viên trong nhóm của Jiyeon vài tháng trước. Thấy Hyunjung mang theo đồ ăn về, cô ấy lập tức gọi mọi người lại, không lâu sau mọi thứ trong túi đã bị "cướp" sạch.

"Tại sao lại tự đi mua? Gọi người ra ngoài mua cho không được à, bên ngoài vẫn đang có tuyết rơi đấy."

Hơn nữa, gần như mọi thứ đều được chia đều cho họ, Jiyeon cũng không nói nhiều vì sợ tỏ ra thiên vị và keo kiệt.

Jiyeon đang trách móc, nhưng Hyunjung có thể nghe thấy sự lo lắng và không nỡ trong giọng điệu của nàng. Cô mỉm cười ghé sát vào tai Jiyeon thì thầm: "Chị đi mua đồ ăn cho em, nhưng không thể mua cho mình em nên chị đã đến cửa hàng tiện lợi chọn ngẫu nhiên thêm nhiều thứ khác."

Điều Jiyeon không chú ý là Hyunjung luôn giữ một chiếc hộp trên tay.

Jiyeon gần đây đang quay một bộ phim và kiểm soát cơ thể rất nghiêm ngặt. Bữa tối với bạn bè đều có lượng calo cao, Hyunjung đã cố gắng hết sức để lựa chọn các món ít hàm lượng calo trước mặt nàng, nhưng Jiyeon không dám ăn thêm, và gần như không ăn gì sau bữa ăn. Nhưng chiều nay nàng đã tiêu tốn rất nhiều sức lực, lại hiếm khi trở về Seoul, Hyunjung không nỡ để nàng đói.

Trong hộp là những món Jiyeon thích ăn khi giảm cân, phần ăn được Hyunjung chuẩn bị một cách chu đáo khiến trái tim Jiyeon ấm áp. Cũng đúng, trong buổi tiệc tối nay, chỉ có Jiyeon mới khiến Hyunjung đặc biệt chạy đi mua đồ như vậy. Nghĩ đến đây, Jiyeon mỉm cười vui vẻ.

-

Chỉ còn hai tiếng nữa là đến năm mới, Lim Minhee vô tình nhắc đến việc Starship sẽ đưa một nhóm thực tập sinh sang Mỹ để tập luyện vào năm sau.

"Khi nào vậy?" Hyunjung hiếm khi quan tâm đến kế hoạch của công ty.

Miyoung từ nhóm nhảy nói: "Chúng ta cũng mới nhận thông báo chiều qua. Bởi vì phải đưa một nhóm trẻ có năng lực tổng hợp tốt đi phỏng vấn trước tháng 4."

"Đi bao lâu thế?"

"Một, hai năm. Gần đây công ty không có ý định tuyển người mới nên hợp đồng ký với Mỹ đều có thời hạn trên một năm."

Jiyeon ngồi ở bên cạnh Hyunjung, thấy Hyunjung không nói gì, chỉ thở dài một hơi.

Khi Lim Minhee và một vài người khác ra quầy bar, Jiyeon nhỏ giọng hỏi Hyunjung: "Sao tự dưng chị lại quan tâm đến thực tập sinh của công ty vậy?"

Hyunjung lắc đầu không mấy hào hứng: "Không phải thực tập sinh, mà là số lượng đi Mỹ."

Jiyeon cảm thấy có điều gì đó mơ hồ, thấy vẻ mặt ủ rũ của Hyunjung, lòng nàng không hiểu sao bỗng thấy trống trải.

"Chị cũng muốn đi à?"

"Đúng vậy." Hyunjung không chút do dự trả lời: "Có cơ hội đương nhiên chị sẽ đi. Một tháng trước chị nghe thấy Sojung đề cập đến chuyện này, nhưng không ngờ nó sẽ được thực hiện sớm như vậy. Em cũng biết mà, thiết bị ở phòng tập của chúng ta, nhiều cái vẫn là đồ cũ từ vài năm trước. Sang Mỹ, dù là đội ngũ hay cơ sở vật chất đều tốt hơn trong nước, nếu có thể gặp được những giáo viên và đối tác tốt, cơ hội phát triển cũng nhiều hơn. Chị không thể chỉ hát bài của người khác và làm idol cả đời."

Biểu cảm của Jiyeon dần trở nên cứng nhắc, tỏ ra không ủng hộ và không muốn tiếp tục thảo luận về tương lai với Hyunjung.

Con người cuối cùng vẫn ích kỷ, nếu mọi chuyện thật sự diễn ra như ý Hyunjung, thì điều đó có nghĩa là thành phố này một ngày nào đó chỉ còn lại Jiyeon. Trong khi Hyunjung cảm thấy tiếc nuối, trong lòng Jiyeon lại mừng thầm, mừng vì công ty chỉ đào tạo tân binh, mừng vì Hyunjung sẽ không rời xa mình.

Jiyeon quay đi và im lặng siết chặt nắm tay áo. Nàng ghét bản thân mình như thế này.

Hyunjung đang tự lẩm bẩm, uống hết số bia còn lại trong ly, bình tĩnh nói với Jiyeon: "Nhưng chị chỉ có suy nghĩ như vậy thôi, chị không còn trẻ nữa, cũng có khả năng tự làm việc hậu trường, công ty không thể cho phép chị đi. Trừ khi..."

Hyunjung nhìn Sojung đang trò chuyện vui vẻ với Miyoung ở đằng xa.

"Trừ khi, chị định ký hợp đồng ca sĩ solo?"

Điều gì sẽ xảy ra nếu Hyunjung "tái" ra mắt?

Jiyeon hỏi quá thận trọng. Nàng không thể không nhớ đến việc một năm trước, Hyunjung đã có ý định liên lạc riêng với các công ty khác. (từ bộ "Last dance")

Nhưng Hyunjung mỉm cười, hôm nay cô không muốn nói chuyện này với Jiyeon: "Chúng ta nói chuyện quá xa rồi, chị không giỏi bằng Sojung, không thể nào đâu." Cô nhẹ nhàng nắm tay Jiyeon đang đặt trên đùi: "Hơn nữa, chị không thể rời xa em, chị không nỡ. Chị chỉ tiếc rằng mình không còn trẻ nữa, không còn những ý tưởng nhất định phải đi. Em đừng nghĩ nhiều."

"Unnie!" Sojung cầm micro vẫy tay với Hyunjung, với vẻ mặt kiêu hãnh như muốn nói, "Cuối cùng em cũng cướp được micro từ những người khác." Nhìn thấy Hyunjung đứng lên, Sojung cầm micro nói với mọi người có mặt: "Bây giờ, xin mời tôi và ca sĩ chính của chúng tôi trình bày một bài hát..."

Hyunjung chạy vài bước đến đứng cạnh Sojung, mọi người trong bàn không ngừng reo hò.

Nghe giọng hát của Hyunjung vang lên sau đó, Jiyeon nhớ lại những gì nàng đã nói với Hyunjung khi thuyết phục cô ấy chuyển sang lĩnh vực diễn viên vài tháng trước.

"Việc chị làm nhiều nhất từ ​​trước đến nay là ngồi trong phòng tập một mình và tập hát. Chị phải luyện một bài hát mười ngày nửa tháng mới dám gửi cho người khác nghe, sợ hát không đủ tốt. Mỗi lần thời tiết thay đổi, chị lo nhất là bị đau họng, nếu không phát ra tiếng thì cảm giác như trời muốn sụp xuống vậy. Bây giờ ca hát là điều chị kiên trì nhất và cũng tự tin nhất. Nếu bắt chị từ bỏ... chị sẽ không biết mình đứng trên màn ảnh để làm gì, chị là người đến đây để hát mà, có đúng không?"

Sau khi bài hát kết thúc, Hyunjung bước xuống sân khấu.

"Chị đi vệ sinh nhé."

"Đợi chút, em cũng đi."

Bạn bè xung quanh đang chơi theo nhóm, và không ai nhận thấy lời nói của Jiyeon có gì không ổn.

Phòng tắm là phòng đơn nam nữ, Hyunjung sau đó đóng cửa lại, tiếng ồn ào bên ngoài tách biệt với thế giới ở đây.

Cô khóa cửa quay người lại, Jiyeon đang đứng trước gương chỉnh tóc đột nhiên quay người hôn lên môi cô. Hyunjung lùi về phía sau một bước, "bịch" một tiếng đẩy thân thể về phía cửa.

"Hah, ừm... Jiyeon."

"Nhớ chị."

(... ...)

"Chúng ta về đi, được không?" Giọng nói pha lẫn tiếng rên rỉ của Jiyeon truyền đến tai Hyunjung: "Em không muốn ở lại đây nữa, em vẫn muốn có chị."

"Giờ chị sẽ gọi taxi đến thẳng khách sạn."

-

Đã gần 12 giờ, mục đích Hyunjung đặt phòng khách sạn là để cùng Jiyeon đếm ngược chào đón năm mới. Jiyeon mặc áo choàng tắm màu trắng và đứng trong phòng khách của căn phòng Suite*, uống vitamin trước khi đi ngủ. Khi nghe thấy Hyunjung gọi mình trong phòng ngủ, nàng nghĩ đã đến lúc, chậm rãi đi về phía phòng ngủ.

(*là loại phòng cao cấp và đẹp nhất trong khách sạn, thường sẽ được nằm ở vị trí tầng cao với các trang thiết bị cao cấp và các dịch vụ đặc biệt kèm theo.)

Không ngờ Hyunjung đột nhiên chạy ra ngoài, bịt mắt nàng lại, Jiyeon cũng theo bước chân cô đi đến một nơi nào đó. Jiyeon biết Hyunjung đã tắt đèn trong phòng, chỉ còn màn hình TV chiếu chương trình âm nhạc đêm giao thừa tối nay.

"Tại sao lại là kênh này?"

Jiyeon bắt đầu nghi ngờ.

"Chúng ta cùng nhau đếm ngược nhé? Đã mười năm kể từ lần đầu tiên chị nghe thấy tên em rồi đấy."

Mười năm rồi sao? Jiyeon không khỏi suy nghĩ, bỏ qua những năm tháng lạc lối làm thực tập sinh, Jiyeon phát hiện mình đã thích Hyunjung bảy năm rồi.

"10, 9, 8,..."

Khi âm thanh phát ra từ TV, Hyunjung ôm eo Jiyeon từ phía sau, nhẹ nhàng đếm ngược bên tai nàng.

"3, 2, 1." Jiyeon thầm đếm cùng Hyunjung đến giây cuối cùng, nhưng Hyunjung đột nhiên khựng lại. Cô ấy khẽ thốt lên một tiếng kinh ngạc, rồi buông tay khỏi mắt Jiyeon: "Chúc mừng năm mới, Jiyeon, hôm nay, ngày mai, và mọi ngày sau này, chị vẫn sẽ yêu em rất nhiều."

Jiyeon mở mắt ra và thấy mình đang đứng trước cửa kính trong suốt. Thứ đập vào mắt là khung cảnh ban đêm nhìn ra sông Hàn.

Hyunjung đã chú ý đến sự kiện thắp sáng được phát trên bản tin ngày hôm nay, bắt đầu từ nửa đêm đêm giao thừa, tất cả ánh sáng trong các tòa nhà văn phòng dọc bờ sông sẽ được bật sáng cùng lúc và các biển quảng cáo trên những tòa nhà cao tầng đều chạy các lời chúc của người dân Seoul.

"Jiyeon à, khách sạn này là nơi có thể nhìn thấy nhiều lời chúc nhất quanh sông Hàn tối nay. Em biết không, chị mong..."

Hyunjung đối mặt với Jiyeon, đèn trong phòng ngủ đã bị Hyunjung tắt đi, lúc này chỉ có thể dựa vào ánh đèn nhiều màu sắc bên ngoài cửa sổ để nhìn rõ khuôn mặt của Jiyeon.

Hyunjung ngẩn người, nhận ra Jiyeon thật sự không thay đổi chút nào theo năm tháng. Gương mặt mộc mạc đầy vẻ non nớt, dường như thời gian đã lãng quên cô ấy. Mười năm rồi, nhưng trông vẫn giống hệt ngày đầu tiên gặp nhau tại công ty.

"Sao em lại khóc?" Hyunjung đau lòng hôn lên khóe mắt nàng.

"Em không có khóc." Đôi mắt của Jiyeon đỏ hoe khi Hyunjung nhắc đến việc họ đã biết nhau được mười năm, nhớ lại những thăng trầm mà cả hai đã trải qua để đi đến được ngày hôm nay. Nhưng nàng không nói thẳng, chỉ cong môi cười nói: "Chị học đâu ra mấy lời ngọt ngào thế này, không giống phong cách của chị gì cả."

"Chị đã thấy trên SNS hai tháng trước là quang cảnh sông Hàn tối nay sẽ đẹp nhất và phải có rất nhiều mối quan hệ mới có thể đặt chỗ ở đây được đấy."

"Thế mà ban ngày còn nói sẽ hủy đặt phòng nữa chứ."

"Đó là bởi vì chị rất nhớ em." Hyunjung cười ôm lấy nàng, dụi mũi vào áo choàng tắm của nàng, nói: "Lâu lắm rồi chị mới được gặp em, thật sự không thể chờ thêm nữa. Và nếu tối nay em không muốn ở khách sạn, chị cũng sẽ không ép. Chị chỉ muốn em vui. Miễn là được ở bên em, thì đi đâu cũng được."

Jiyeon chưa kịp nói gì thì Hyunjung đã cho Jiyeon xem những bức ảnh trên điện thoại cô.

"Còn cái này nữa."

"Đây là sao?"

"Công ty đã đồng ý cho chị ra ở riêng rồi. Đây là căn nhà chị vừa tìm được gần đây. Ban đầu chị định xong xuôi mới nói với em, nhưng chiều nay chị biết về mấy thỏa thuận của em với Yuna... nên muốn báo trước cho em là chúng ta sắp được sống cùng nhau rồi."

Hyunjung cũng đã nói rất nhiều điều vào tối hôm đó, chẳng hạn như sau này họ có thể sở hữu một chiếc xe chỉ của hai người, để dù Jiyeon có ở đâu thì Hyunjung cũng có thể đến gặp nàng ngay lập tức mà không còn bị quản lý phàn nàn.

"Xe?" Jiyeon suy nghĩ một lúc, dường như cảm thấy có gì đó không ổn: "Việc đó khó quá. Nếu có người đến đón chị thì em sẽ yên tâm hơn."

Jiyeon tiếp tục nói: "Hơn nữa, em cảm thấy bây giờ như thế này là ổn rồi. Em không muốn chị phải hy sinh quá nhiều. Có một số tình cảm mà nếu vượt quá giới hạn, em sợ rằng chị sẽ chán, sẽ thấy mệt mỏi."

-

Đêm đó, tuyết rơi mãi bên ngoài cửa sổ, và quang cảnh sông Hàn đêm đó cũng thật khó quên. Nếu có thể quay lại ngày hôm đó thì tốt biết mấy. Jiyeon có lẽ sẽ ngăn cô ấy chuyển ra ngoài, ngăn cô ấy mua chiếc xe đó.

Nàng đã nói đúng, cô ấy nói rằng cô ấy đã quá mệt mỏi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro