#22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Phần này không thuộc về series Little Lucky.

22.08.2023: https://samsam-mu.lofter.com/post/30c2776a_2b9f43b2d

"Như vậy có đau không?"

"Cũng bình thường."

"Vậy còn thế này?"

"Không cảm thấy gì lắm, Jiyeon, em thử mạnh tay hơn chút xem."

"Thế này?"

"Á! Đừng!"

Hyunjung cười, lật người lại: "Ngứa quá, em cố ý đấy à?"

Tay Jiyeon dính đầy mùi thuốc, nàng rút tay lại rồi trèo xuống khỏi người cô. Trong lòng không biết tại sao lại lo lắng, chẳng còn chút nào tâm trạng đùa giỡn.

"Hay là đi xoa bóp đi, em không biết bấm huyệt, lỡ bấm sai thì sao. Vết thương ở lưng không đùa được đâu."

Từ sau khi bị chấn thương ở buổi diễn lần trước, lưng của Hyunjung rất dễ bị đau.

Cô khoác áo ngủ đứng dậy, kéo tay nàng đưa lên mũi ngửi, chắc cũng ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, Jiyeon thấy cô cau mày. Nhưng vì đó là tay nàng, nên cô lật lại hôn nhẹ lên mu bàn tay của nàng, rồi nhìn nàng và nói.

"Không sao đâu, bôi thuốc mỡ mấy ngày là khỏi thôi."

Hyunjung ghé mặt lại gần, như một con mèo cọ mũi vào mặt nàng.

Nhột quá, Jiyeon cố nhịn cười, nắm lấy cái đầu nghịch ngợm của cô.

Nhưng sao mặt cô lạnh thế này, nếu nhìn kỹ hơn, trên mặt cô dần dần không còn chút máu nào.

Tại sao lại thế này?

Trái tim Jiyeon như bị ai đó siết chặt, nước mắt làm nhòe đi tầm nhìn, Hyunjung trước mắt nàng dần trở nên mờ ảo. Cảm giác trong tay nàng cũng ngày càng không thật.

Chỉ trong một cái chớp mắt, khi nước mắt nàng rơi xuống trán cô, ngay khi chạm nhẹ vào, Hyunjung trong vòng tay nàng đã tan biến thành làn sương.

Là mơ sao?

Làn sương ấy lạnh như băng, làm cơ thể nàng trở nên cứng ngắc, tê liệt, thậm chí không thở nổi...

"Đừng!"

Có tiếng nước bắn tung tóe, nước trong bồn tắm theo động tác của nàng tràn ra sàn. Jiyeon trồi lên khỏi mặt nước, nước đã sớm lạnh ngắt, lạnh đến nỗi cơ thể nàng run rẩy.

"Cốc cốc cốc!" Tiếng gõ cửa dồn dập làm tim nàng đập mạnh.

"Jiyeon à! Em sao vậy? Chị vào được không?"

Giọng nói hoảng hốt của cô ấy vang lên từ ngoài cửa. Chắc hẳn cô ấy đã đợi lâu mà không thấy nàng tắm xong, lại nghe thấy tiếng hét của nàng nên cô bị dọa sợ.

Thì ra... thì ra chỉ là mơ.

May mà đó chỉ là một giấc mơ.

"Chị vào nhé?"

Hyunjung quấn khăn tắm cho Jiyeon, dù đã đặt nàng lên giường vẫn không buông tay nàng ra, cho đến khi dùng thân nhiệt của mình làm cơ thể nàng ấm lên.

"Đêm nay em không được xem kịch bản nữa." Cô vừa sấy khô tóc cho nàng vừa nói với giọng ra lệnh.

Đúng vậy, kịch bản nàng nhận gần đây quá đỗi kinh dị, nào là vụ án mạng, xác chết, vết máu, manh mối... Nàng phải đóng vai một cảnh sát, dù chỉ là vai phụ nhưng vai diễn rất nặng, hầu hết các cảnh có diễn viên chính nàng cũng đều có mặt. Những cảnh hành động quay rất mệt, lời thoại lại chứa đầy thuật ngữ chuyên ngành, nên nàng phải dành nhiều thời gian chuẩn bị.

Gần một tháng nay Jiyeon chưa được gặp Hyunjung, mỗi lần trả lời tin nhắn của cô đều là vào giờ ăn hoặc trước khi ngủ. Lâu dần Hyunjung không gửi tin nhắn dài như nhật ký cho nàng nữa, cô nói cô đã hoãn công việc ở Seoul để đến gặp nàng.

Trong mơ, nàng đang xoa bóp vết thương cho cô, nhưng thực tế là cô đang đợi nàng tắm xong để kiểm tra vết thương cho nàng.

Jiyeon nửa nằm trên giường, Hyunjung bôi rượu thuốc lên đầu gối của nàng. Cô nói loại rượu thuốc này là phương thuốc gia truyền của chú cô, thời trẻ chú từng làm việc tại xưởng gạch, mọi người đều dùng loại rượu thuốc này để trị vết thương do va đập.

"A ~"

"Chị làm em đau hả?"

"Không phải đau, chỉ là da em cảm thấy râm ran, hơi nóng."

"Thế là có tác dụng rồi. Mùi không dễ chịu lắm, mai trước khi ra ngoài em tắm lại nhé."

"Lại đây." Nàng đưa tay ra: "Để em ôm chị nào."

Hai người hôn nhau trên giường, nhưng cô không còn hôn nàng mãnh liệt như trước nữa. Jiyeon cảm nhận được cô chỉ đang đáp lại nụ hôn của nàng, chứ không chủ động như trước.

Tay Hyunjung vẫn dính thuốc, nên dù hôn nhau lâu như vậy cô vẫn không chạm vào nàng, sợ lỡ dính mùi thuốc lên người nàng.

Jiyeon kéo áo cô lên, cô mỉm cười, hôn nhẹ lên tai nàng và nói: "Chị đi rửa tay trước đã nhé."

Giọng nói ám muội, nhưng đúng là cô cần phải rửa tay trước.

Không hiểu sao hôm nay cô rửa tay lâu như vậy. Nàng ngồi thừ trên giường, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào một điểm trên thảm khách sạn.

Những cảnh quay gần đây đều rất căng thẳng. Thực sự thì, sự xuất hiện của Hyunjung lần này không làm nàng vui vẻ như trước, không phải vì cô ấy, mà vì tâm trạng của nàng vốn đã rất tệ, nhưng nàng không nói với cô điều đó.

Khi mới nhận được kịch bản, nàng rất thích vai diễn này, cảm thấy đây là một thử thách. Hơn nữa trong đoàn phim cũng có người quen, nàng muốn thử sức với vai diễn này.

Mọi thứ đều rất suôn sẻ, nhưng ngay buổi chiều ký hợp đồng, nàng nghe từ một người trợ lý khác rằng vai diễn này ban đầu được giao cho một diễn viên khác, nhưng vì cô ấy bận lịch nên mới chuyển kịch bản cho nàng. Từ lúc đó, nàng đã cảm thấy không thoải mái.

Theo lẽ thường, đây chỉ là một công việc, nếu không thể làm thì chuyển cho người khác cũng là chuyện bình thường. Nhưng người từ chối vai diễn này lại chính là hậu bối đã thay nàng đóng vai chính trong một bộ phim. Lý do thực sự là cô ấy cảm thấy vai phụ này không xứng với địa vị hiện tại của mình.

Những đồng nghiệp trong ngành đều thấy buồn cười, và phần lớn đều nói xấu sau lưng cô ấy. Nhưng dù thế nào, nàng cũng nhận kịch bản mà người khác không muốn, nên lòng nàng không thể không khó chịu. Tại sao nàng lại phải theo bước chân của một người mới?

"Em đang nghĩ gì vậy?"

Hyunjung thơm tho sạch sẽ tiến lại gần.

Cô đóng cửa và tắt đèn với tiếng động lớn như vậy, mà nàng lại không hề nhận ra.

"Đang nghĩ về chị này."

"Nói dối."

Chắc nụ cười trên mặt nàng trông xấu xí lắm, nên cô đã nhận ra ngay.

Đêm đó chẳng có gì xảy ra. Cô nói nàng trông rất mệt mỏi, nên sau khi hôn nhau, hai người chỉ ôm nhau ngủ.

Jiyeon ngủ khá ngon, nhưng sáng hôm sau, Hyunjung lại có hai quầng thâm trên mắt. Nàng tìm bảng che khuyết điểm của mình rồi trang điểm lại cho cô, phải mất hơn mười phút mới che được hai vết thâm đó.

Nàng hỏi tại sao cô ngủ không ngon, Hyunjung nói cô đã nằm ngắm nàng suốt đêm, sợ nàng sẽ gặp ác mộng giống như đêm hôm trước trong phòng tắm. Cô nói thật ra đêm qua cô đã bị khuôn mặt tái nhợt của nàng dọa sợ, cứ tưởng nàng đang muốn tự tử trong phòng tắm.

Nàng cười cô ấy, nhưng cô ấy lại rất nghiêm túc.

Hyunjung về nhà hai ngày, đến ngày thứ ba, cô xách theo một chiếc vali bạc lớn chuyển đến ở khách sạn nơi nàng đang ở. Không biết làm sao cô lại đặt được phòng đối diện với phòng nàng, nhưng thực tế thì họ ở cùng nhau, phòng đối diện chỉ được dùng để cho cô làm nhạc, coi như phòng làm việc tạm thời.

Bộ phim này mới quay đến đoạn giữa, tập đầu tiên đã phát sóng trên đài truyền hình quốc gia. Tỷ lệ người xem rất ổn, sau đó là tập hai, tập ba. Dù không thể so sánh với những bộ phim hot, nhưng việc có thể nổi bật trong thời gian đó cũng rất đáng khen, tổng thể kết quả rất tốt.

Nếu là vai mà hậu bối từ chối đóng thì sao, Jiyeon cũng tự an ủi và bảo mình phải giữ bình tĩnh.

Nàng rất để ý đến những đánh giá trên mạng về vai diễn của mình, có khen có chê, dù phần lớn là khen ngợi nhưng chỉ cần nhìn thấy vài bình luận tiêu cực cũng khiến nàng bận tâm. Nàng muốn trở nên tốt hơn, nên đã thuê một giáo viên diễn xuất nổi tiếng trong ngành đến trường quay để dạy thêm cho mình. Chi phí hoàn toàn do nàng tự trả, thời gian cũng là do nàng tự sắp xếp. Dù chỉ là vai phụ, nàng cũng muốn nắm bắt mọi cơ hội.

Điều này cũng khiến cho Hyunjung, dù đã chuyển đến ở với nàng, chỉ có thể gặp nàng vào giờ đi ngủ. Đôi khi nàng về khách sạn thì cô đã ngủ mất, khi nàng thức dậy đi làm thì cô vẫn chưa dậy. Đêm đó, nàng vừa học diễn xuất xong, chưa kịp học lời thoại cho cảnh quay ngày hôm sau mà lại phải dậy sớm, sợ làm cô thức giấc nên nàng đã ngủ trên sofa phòng khách.

Khi tỉnh dậy, trên người có thêm một chiếc chăn, phòng khách có thêm một máy tạo độ ẩm, điều hòa đã được điều chỉnh đến nhiệt độ dễ chịu. Jiyeon biết Hyunjung sẽ lo lắng cho mình, nhưng thành thật mà nói, nàng cũng muốn cô lo lắng cho nàng. Nàng muốn cô biết rằng nàng ngủ ngoài này để không làm cô thức giấc, muốn cô biết rằng nàng rất bận, rất mệt, và đang cố gắng hết sức... Còn tại sao lại như vậy, khi ấy nàng cũng không rõ.

Bộ phim này có rất nhiều cảnh diễn cảm xúc, cộng thêm áp lực mà nàng tự đặt lên bản thân, nhiều khi xong cảnh quay nàng cũng không nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường được.

Vì ngày hôm đó hai người im lặng không thể trao đổi nên nàng cố gắng về sớm nhất có thể vào buổi tối.

Đêm đó, ở khách sạn, nàng ngồi tập thoại trước gương, thử diễn đi diễn lại nhưng mãi vẫn không đạt được yêu cầu của đạo diễn.

Mọi người có xu hướng trở nên nhạy cảm khi họ quá nghiêm túc. Đêm đó, Hyunjung chỉ ngồi yên lặng trên giường làm việc, chỉ thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng cô gõ bàn phím. Nhưng dần dần, nàng cảm thấy sự hiện diện của cô trong gương cũng khiến nàng mất tập trung.

Khi Jiyeon vừa đọc đến một câu thoại đầy cảm xúc, cô đột nhiên cười khúc khích ở phía sau. Ngay lập tức nàng dừng cảm xúc lại, bàn tay phải đang giơ lên cũng rơi xuống bên cạnh một cách bất lực, cảm xúc đã chuẩn bị xong bỗng chốc tan biến.

Nàng nhìn cô ấy qua gương, chờ đợi cô nói gì. Chỉ thấy cô ấy cười, tháo tai nghe ra, như thể muốn chia sẻ điều gì đó với nàng. Nhưng nàng không cho cô cơ hội mở miệng.

"Em ra ngoài một lát."

Nàng cũng còn chút lý trí, ít nhất nàng không muốn làm phiền công việc của cô, cũng không muốn phá vỡ tâm trạng đang tốt của cô ấy.

Nụ cười trên mặt Hyunjung cũng dần tắt: "Trễ vậy rồi mà?"

"Em thấy hơi ngột ngạt."

Cô nhìn đồng hồ, trầm giọng nói: "Jiyeon, bây giờ là 2 giờ sáng rồi."

Thấy nàng không nói gì, cô đóng laptop lại, trèo xuống giường: "Chị đi với em."

"Không cần đâu."

"Chị chưa buồn ngủ."

Thậm chí Hyunjung còn nhanh hơn cả nàng, cô đã khoác áo ngoài lên.

"Em đã nói là không cần mà! Em chỉ muốn ở một mình một lúc, không được sao?"

Giọng điệu mạnh mẽ lần này nàng thể hiện rất tốt, thậm chí nàng có thể tưởng tượng được nét mặt của mình lúc này cũng rất hoàn hảo. Nhưng những gì nàng nói không phải là lời thoại, và người đối diện không phải là tội phạm trong kịch bản.

Đêm rất yên tĩnh, sau khi nàng nói xong, thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập bối rối của cả hai. Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, trong lúc Hyunjung im lặng, nàng đã nghĩ ra năm sáu cách để xin lỗi cô, rằng nàng không nên giận dỗi với cô. Nhưng Hyunjung đã cởi bỏ nửa chiếc áo khoác mà cô vừa mặc.

"Thôi, tùy em vậy."

Rồi cô trèo lên giường như chưa có chuyện gì xảy ra, đeo tai nghe lại, và tiếp tục gõ bàn phím.

Đêm đó, Jiyeon ngủ trong xe riêng của quản lý, trên người khoác áo ngoài của Hyunjung. Khi tỉnh dậy, áo vẫn còn vương mùi của cô, rất dễ chịu, như thể nàng đã ngủ trong vòng tay của cô ấy ôm suốt đêm vậy.

Nàng lái xe của quản lý đến mua bữa sáng mà cô thích. Cô đã ở đây gần một tuần rồi, nhưng vẫn ăn bữa sáng từ dịch vụ phòng của khách sạn. Trên đường về, nàng ghé vào chợ hoa, xuống mua một bó hoa. Mùi hương của hoa là mùi mà Hyunjung sẽ thích. Trên đường về, lòng nàng đầy cảm giác áy náy. Nàng nghĩ, mua một bó hoa có lẽ sẽ khiến lời xin lỗi của mình chân thành hơn.

Bữa sáng được đặt trong phòng khách, nàng cẩn thận mang hoa đến mở cửa phòng ngủ.

Nhưng giường đã được dọn gọn gàng, đêm qua cô ấy đã không ngủ ở đây.

Bó hoa bị Jiyeon vứt lên giường, không biết nghĩ gì, ngay lập tức nàng mở tủ quần áo. May thay, quần áo của cô ấy vẫn còn ở đó.

Nàng vội chạy vào phòng tắm, đồ trang điểm của cô ấy cũng vẫn còn.

Trở lại phòng khách, máy tính, sạc, máy ảnh và quyển sổ của cô ấy... may mà tất cả vẫn ở đó.

Trước đây, nàng nghĩ chỉ có vòng tay và ánh mắt của cô ấy mới khiến nàng yên tâm, nhưng giờ chỉ cần biết cô ấy vẫn còn dấu vết của sự hiện diện cũng đủ khiến nàng thỏa mãn.

Jiyeon không có thẻ vào phòng đối diện, nhẹ nhàng gõ cửa. Bên trong không có phản hồi, nàng định bấm chuông nhưng lại sợ làm cô ấy thức dậy.

Do dự một lúc, nàng tự hỏi giờ có nên quay lại đoàn làm phim, rồi buổi chiều rảnh sẽ quay lại tìm cô ấy? Nhưng lỡ cô ấy tức giận mà bỏ đi thì sao?

Jiyeon đứng ngập ngừng trước cánh cửa lạnh lùng đó không biết bao lâu, cho đến khi nghe tiếng xe đẩy của nhân viên phục vụ ở hành lang. Cuối cùng, nàng không gõ cửa nữa mà quay về phòng mình.

Nàng tắm lại, thay quần áo, gửi bộ đồ đêm qua cùng với áo khoác của cô ấy xuống bộ phận giặt ủi của khách sạn. Sau khi xong xuôi, nàng định gọi điện hỏi cô ấy có muốn ăn sáng cùng không, nhưng mới nhận ra điện thoại đã hết pin từ lâu.

Nàng trở lại phòng khách, mượn sạc của cô ấy. Vừa cắm sạc, cánh cửa đột nhiên bị đẩy mạnh từ bên ngoài.

Hyunjung vội vã chạy vào, vẫn mặc bộ đồ hôm qua, trong mắt không phải là sự bình thản của buổi sáng mà là cơn giận dữ vô cớ, trên trán vẫn còn đọng mồ hôi.

"Em đi đâu vậy?" Cô ấy cố kìm nén hỏi, giống như cái cách cô ấy kìm nén dục vọng trong lần hôn đầu tiên.

Nhưng sự kiềm chế này không kéo dài. Nàng lập tức nhận ra cô ấy đã không ngủ ở đây, càng không ở phòng đối diện, mà là đi tìm nàng suốt cả đêm.

"Chị hỏi em đi đâu!"

"Em đi mua bữa sáng."

Và cả hoa nữa.

"Vậy tại sao em không trả lời điện thoại!"

"Điện thoại ở chế độ im lặng nên em không nghe thấy." Nàng chỉ vào chiếc điện thoại đang sạc trên sofa: "Giờ nó hết pin rồi."

Giọng nàng quá bình tĩnh, lẽ ra nàng nên quan tâm xem cô ấy có phải đã tìm nàng cả đêm hay không. Đúng vậy, nửa đêm nàng mang theo tâm trạng tồi tệ mà đi ra ngoài một mình, sao cô ấy có thể ngủ yên được. Nàng thật sự không hề nghĩ đến điều đó.

Hyunjung tức đến đỏ mắt, có lẽ nhìn thấy thái độ thờ ơ của nàng, càng khiến cô ấy giận hơn.

"Được rồi."

Cô ấy vào phòng ngủ bắt đầu thu dọn hành lý. Nàng đứng im tại chỗ, mọi thứ diễn ra như thể đã được tiên đoán ngay từ lúc nàng liên tục phớt lờ cô ấy. Nhưng nàng cũng không hiểu tại sao bản thân lại tức giận đến thế. Nàng giận cô ấy điều gì? Cuối cùng, có lẽ nàng đang giận chính mình.

"Rầm!" Âm thanh vang lên từ phòng ngủ, dường như cô ấy vừa ném vali xuống sàn.

Trước đây, mỗi lần thu dọn hành lý mất cả buổi, cô ấy sẽ từ từ kiểm tra từng phòng xem có bỏ sót gì không. Nhưng lần này thật bất ngờ, chỉ trong chưa đầy một phút, cô ấy đã quăng hết đồ vào vali và xong xuôi.

Sau đó, cô ấy bước sang phòng đối diện, lần này còn nhanh hơn, cô ấy chỉ mang theo một xấp tài liệu, một chiếc micro điện dung có dây và một chiếc iPad, rồi quay về.

Trước khi cô ấy đi, đôi chân nàng vẫn như bị đổ chì.

Cô ấy rời đi cũng tốt, mà rời đi cũng không tốt.

Nàng nghĩ lần này có lẽ cô ấy sẽ không bao giờ đến gặp nàng mà không báo trước nữa.

Không biết có lúc nào cô ấy muốn nàng giữ cô ấy lại hay không, nhưng chỉ một lát sau, Jiyeon đã nghe thấy tiếng xe của cô ấy nổ máy phía dưới, rồi xe khuất bóng nơi góc phố, nàng mới thu lại ánh mắt.

Quay đầu nhìn lại, chiếc dây sạc điện thoại vẫn là của cô ấy, nàng vội vàng rút ra. Nhưng cô ấy đã đi rồi, giờ biết trả lại cho ai đây?

Bữa sáng đã nguội từ lâu, bó hoa trên giường trong phòng ngủ vẫn nằm yên bình ở đó.

Nàng cảm thấy ngày hôm đó, mọi thứ giữa hai người đã kết thúc.

Nàng không rơi một giọt nước mắt nào, cũng không có thời gian để buồn bã. Kịch bản vẫn chưa thuộc, còn nhiều việc quan trọng hơn cần làm. Nàng tiếp tục công việc như bình thường, nhưng hôm nay NG nhiều hơn. Hóa ra khi cô ấy thu dọn hành lý, đã lặng lẽ mang theo cả trái tim nàng.

"NG, làm lại."

"NG NG! Jiyeon, cảm xúc thu lại một chút."

"NG. Thôi, cảnh này để mai quay tiếp."

Thôi. Đêm qua cô ấy cũng nói "Thôi." Đó là từ bỏ, đó là thất vọng.

Khi trở về khách sạn, bó hoa nàng mua buổi sáng đã được nhân viên cắm vào bình, trông thật đẹp đẽ.

Trên giường là bộ quần áo nàng thay ra buổi sáng, đã được sấy khô và gấp gọn. Một trong số đó là áo khoác của cô ấy, không biết khi về đến Seoul, cô ấy có nhận ra mình thiếu mất một chiếc áo hay không.

Không có tin nhắn nào của cô trên điện thoại nàng, nhưng khoảng hai mươi cuộc gọi nhỡ vào rạng sáng vẫn khiến nàng choáng váng.

Cô ấy đã lái xe khắp nơi để tìm nàng, với tâm trạng như thế nào?

Khi mọi thứ lắng xuống, nàng bỗng tò mò không biết vì sao đêm qua cô ấy lại vui đến vậy.

Nàng liên lạc với một đồng nghiệp thân thiết trong phòng làm việc của cô ấy. Người đó nói bản OST cô ấy ra mắt cách đây vài ngày đã lọt vào top 10. Hôm nay cô ấy đột nhiên về Seoul để ăn mừng, buổi tiệc tối nay sẽ diễn ra.

"Jiyeon cũng sẽ tham gia chứ?"

Nàng không trả lời, đối phương lại nói: "Cô ấy bảo người đầu tiên cô ấy muốn báo tin vui là cậu đấy."

Chắc hẳn đó là lúc cô ấy tháo tai nghe ra và định nói chuyện với nàng vào ngày hôm qua.

Nàng không hiểu bản thân đang làm gì nữa, lúc cô ấy ở bên thì không trân trọng, khi cô ấy đi rồi thì làm gì cũng nhớ cô ấy đến điên cuồng.

Ngoài trời bắt đầu mưa. Jiyeon chợt nhớ ra giấc mơ cách đây vài ngày, chấn thương lưng của cô ấy thường tái phát vào những ngày mưa, không biết dạo này có còn đau không.

Như cô gái lần đầu chạy theo tình yêu, nàng kiểm tra vé tàu về Seoul, tìm kiếm thời gian lái xe về đó, tính toán mọi cơ hội có thể để nàng sửa chữa.

10 giờ tối, Jiyeon đã trở lại căn nhà của hai người ở Seoul. Trong nhà trống rỗng, có lẽ cô ấy vẫn chưa về.

Nàng dọn dẹp phòng khách và bếp, rồi vào phòng ngủ, nhìn thấy chiếc vali bị cô ấy ném xuống sàn vẫn nằm đó. Nàng mở vali ra, lấy hết quần áo của cô ấy ra, đem đi giặt và ủi phẳng. Máy tính và micro được nàng đặt lại vị trí làm việc của cô ấy.

Mọi thứ trở về trạng thái ban đầu. Ngoài cửa vang lên tiếng bấm mật khẩu liên tục, bấm sai mật khẩu mấy lần liên tiếp.

Nhìn qua mắt mèo, xác nhận người đến là cô ấy, nàng mở cửa từ bên trong.

Đồng tử của Hyunjung run lên, còn cô ấy thì say xỉn, bị nàng làm giật mình nên suýt ngã. Jiyeon vội vàng ôm lấy cô ấy, giúp cô ấy thay quần áo và đỡ lên giường.

Nàng định đi rót cốc nước ấm, nhưng bị cô ấy giữ lại, không cho đi.

Cô ấy khóc, ôm lấy nàng, ấm ức gọi tên nàng.

"Chị xin lỗi, đừng chia tay với chị, được không Kim Jiyeon, đừng để chị đi, có được không?"

Đồ ngốc, em mới là người phải xin lỗi chị mới phải. Đó là lỗi của em.

Đêm đó, hai người vừa khóc vừa ôm lấy nhau.

Bây giờ nghĩ lại, cô ấy cũng từng níu kéo nàng, giống như cách nàng đã luôn níu kéo cô ấy lúc này.

Đêm đó, nàng đã nói: "Được, em sẽ không bao giờ để chị đi nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro