7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

17.11.2020: https://samsam-mu.lofter.com/post/30c2776a_1cae481e6

Trên đường trở về ký túc xá cùng người đại diện, nàng cứ nghĩ mãi về việc cô ấy sẽ ngạc nhiên thế nào khi bất ngờ nhìn thấy nàng. Trong túi có một bó hoa nhỏ nàng vừa hái khi quay phim ngoại cảnh. Nàng nhớ cô ấy đã nói việc kẹp hoa vào tập thơ làm dấu trang là một điều rất lãng mạn.

Ký túc xá của nàng rất yên tĩnh, và Sojung, người nói rằng hôm nay cô ấy phải học tập chăm chỉ, cũng không có trong phòng ngủ. Tuy nhiên, ký túc xá của cô ấy lại rất sôi động. Vừa đứng trước cửa đã nghe thấy tiếng ồn ào. Thỉnh thoảng những giọng nói lạ vang lên từ bên trong khiến bàn tay đang định bấm mật khẩu của nàng bị đơ ở cửa. Cuối cùng, nàng ấn chuông cửa ký túc xá của cô ấy.

"Lúc này còn có ai đến vậy?"

Tiếng cô ấy nói ở bên trong, nhưng không nghe thấy tiếng bước chân của cô ra mở cửa. Nàng nhét bó hoa trên tay vào túi áo hoodie.

Cứ nghĩ Sojung đang học ở ký túc xá, nhưng cô ấy đã ra mở cửa ký túc xá với Arong trong tay, cả hai lúng túng nhìn nhau vài giây trước khi cô ấy nói:

"Cậu... sao cậu lại quay lại?"

-

Cô ấy nói sáng nay có mang về cho nàng một số tài liệu ở công ty nên dẫn nàng vào phòng ngủ. Cô ấy đóng cửa lại, mỉm cười, nhìn nàng thật kỹ rồi ôm thật chặt vào lòng. Cô ấy nói không nghĩ là nàng sẽ đột ngột quay về, nói cô ấy nhớ nàng rất nhiều.

Vừa nãy bước vào cửa chính, nàng thấy bạn của cô ấy đang tựa đầu vào vai cô ấy xem TV. Có lẽ vì thế mà cô ấy không thể đứng dậy mở cửa. Nghĩ đến đây, nàng không thể đặt lời nói cô nhớ nàng vào trong tim.

Trong phòng ngủ của cô ấy đặt một bó hoa mà nàng chưa từng thấy qua. Cô ấy nói đó là món quà đầu tiên mà bạn bè đến ký túc xá mang tặng. Hoa rất tươi, mùi thơm rất dễ chịu, giấy gói cũng rất tinh xảo, giống như cô gái dựa vào vai cô ấy, xinh đẹp và cuốn hút.

Nàng không nên cảm thấy bất an, vì cô cũng giống như nàng, không dễ dàng phải lòng phụ nữ, nhưng nàng vẫn đẩy cô ấy ra. Lần đầu tiên, nàng nói với cô ấy rằng mình sẽ sớm quay lại phim trường, hôm nay chỉ về ký túc xá để lấy vài bộ quần áo.

Cô ấy không muốn buông tay, tiếp tục ôm nàng và hỏi đêm nay có thể ở lại và rời đi vào ngày mai được không, cô ấy có thể đưa nàng đến trường quay vào ngày mai.

Tất nhiên, ban đầu nàng dự định ở lại đây một đêm và rời đi lúc 5 giờ 30 sáng mai, nhưng bây giờ nàng chợt cảm thấy mệt mỏi và không đáng, thà tối nay cứ quay lại, để ngày mai còn được ngủ thêm hai tiếng.

Nàng lắc đầu chuẩn bị rời đi. Cô ấy nhận thấy nàng có chút xúc động liền hỏi có phải tại cô đưa bạn về ký túc xá mà không báo trước hay không. Nàng lại lắc đầu nói rằng đây là chuyện riêng tư của cô ấy, không cần phải báo cáo rõ ràng như vậy với nàng.

Sau khi chống cự vài lần, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống môi dưới của nàng, nơi nàng đang cắn chặt. Cô ấy dùng lưỡi xoa dịu nàng, và khoảnh khắc hôn cô ấy, nàng mới biết mục đích của việc trở về của mình là gì.

Nhận được phản ứng, cô ấy đưa lưỡi vào miệng nàng, chẳng mấy chốc hai người đã nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của nhau. Cô ấy thích vuốt tóc sau tai nàng. Bây giờ nàng đã để tóc ngắn, cô ấy sẽ luồn ngón tay vào tóc nàng và dùng lòng bàn tay ôm đầu nàng.

Nàng nhắm mắt đáp lại nụ hôn nồng nàn của cô ấy, lùi lại vài bước, dựa vào bàn trang điểm Juyeon mua hai tháng trước, son môi ngã xuống bàn, âm thanh nhẹ nhàng khiến nàng từ từ mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy khi hôn, đầu óc của nàng hiếm khi trong thời điểm này mà dần dần tỉnh táo.

Nhớ lần đầu tiên trong đời lẻn về ký túc xá để gặp cô ấy giữa lúc đang quay phim, rõ ràng là cô ấy không có lịch trình và lẽ ra phải ở ký túc xá, nhưng nàng đã đợi cô ấy trong phòng ngủ rất lâu. *Ngày đó cô ấy đến gặp bạn trai cũ mà không nói cho nàng biết. Cô ấy đã nói dối nàng.

(*đoạn này trong bộ "Khủng hoảng kinh doanh" sẽ được giải thích rõ ràng hơn nha)

Còn nhớ lần đầu tiên nhận tiền từ đoàn làm phim, mặc dù số tiền không nhiều nhưng nàng vẫn quyết định mua chiếc áo hoodie màu đỏ mà cô ấy thích. Nhưng cô ấy đã giấu nàng và đã đem số tiền tiết kiệm của mình cho người yêu cũ.

Cô ấy nói hôm qua rất mệt mỏi, hôm nay lười dậy và chuẩn bị ngủ cả ngày trong kí túc xá. Vì thế, nàng mới tranh thủ thời gian nghỉ ngơi để quay trở lại với cô ấy. Nhưng rõ ràng, cô ấy đã có người khác ở bên cạnh, thậm chí đã mời người đó vào phòng ngủ. Dù có là bạn bè hay không thì ít nhất khi không ở cạnh nhau, cô ấy dường như cũng không cần đến nàng. Điều này khiến nàng cảm thấy có sự khác biệt lớn so với việc nàng tìm mọi cách để gặp cô ấy.

Nàng nhắm mắt, cắn mạnh vào lưỡi của cô ấy. Ngay lập tức có vị máu đọng lại giữa môi và lưỡi. Cô ấy kìm lại, che miệng và tìm khăn giấy trên bàn, cuối cùng đút tay vào túi áo hoodie của nàng. Cô ấy không tìm thấy khăn giấy, nhưng lại chạm vào món quà lãng mạn nho nhỏ mà nàng đã định tặng cô ấy.

"Đây là cái gì, là hoa sao?"

Miệng cô ấy mở ra khép lại nhiều lần, máu rỉ ra từ khóe miệng. Nàng cau mày, dùng đầu ngón tay cái giúp cô lau đi, trách mình không khống chế được lực dẫn đến việc cắn chảy máu người ta, cũng trách mình không hiểu rõ bản thân, không ngờ những cú sốc đã trải qua cách đây vài năm trước vẫn còn sống trong tâm trí mà chưa thể quên đi.

"À, em vừa hái chúng trên đường tới đây."

Cô hiểu ý, rút ra một cuốn sổ để kẹp những bông hoa nàng hái vào giữa trang sách, và bó hoa bạn bè tặng cuối cùng được cô ấy đặt ở phòng khách.

Cô ấy không trách móc vì đã cắn vào lưỡi mình, có lẽ chỉ nghĩ là nàng vô tình cắn khi đáp lại.

Nàng vẫn nhất quyết rời đi, sau khi nhiệt tình chào hỏi bạn bè của cô ấy, nàng lạnh lùng quay về kí túc xá của mình. Cô ấy luôn ở bên cạnh, cho đến khi nàng gọi taxi, cô ấy nắm lấy tay nàng và dẫn nàng xuống dưới tòa nhà kí túc xá.

"Jiyeon à."

"Ừm?"

"Lần sau quay lại hãy nhớ nói trước cho chị biết nhé."

"Ừm, em biết rồi."

Tuy bề ngoài mỉm cười nhưng trong lòng thầm hít một hơi thật sâu, tự nhủ sẽ không bao giờ có lần sau, và nàng sẽ không bao giờ đột ngột xâm nhập vào cuộc sống riêng tư của cô ấy nữa, không lần nào nữa.

Xe dừng lại ở một ngã tư không lâu sau khi khởi động, nàng lấy điện thoại ra và nhận được tin nhắn của cô ấy.

[Nhất định lần sau phải nói trước với chị khi em quay lại nhé, bởi vì từng phút từng giây đợi em quay lại, chị sẽ tràn đầy kỳ vọng và hạnh phúc hơn, ít nhất sẽ không ngắn ngủi như bây giờ... Em hiểu không? Chị yêu em và nhớ em mỗi ngày, Kim Jiyeon]

Nàng quay lại nhìn qua cửa kính ô tô, thấy cô ấy vẫn đứng ở trước cửa tòa nhà ký túc xá, nhìn theo hướng nàng rời đi. Cô ấy đút hai tay vào túi áo khoác, bất động như sợ chiếc xe sẽ biến mất khỏi tầm mắt. Dù không nhìn rõ nét mặt nhưng có thể cảm nhận được nỗi buồn giữa lời nói của cô và thái độ của cô khi nhìn thấy nàng đột ngột đến rồi đi nhanh như vậy.

Nhớ cách cô ấy nhảy ra khỏi sofa và va vào bạn mình, cách cô ấy kìm nén sự ngạc nhiên trước mặt người khác và kéo nàng vào phòng ngủ với giọng bình tĩnh, cách cô ấy ngập ngừng hôn vì sợ nàng sẽ không thoải mái, cách cô ấy ngồi bất lực nhìn nàng thu dọn vali lên giường. Nhớ đến việc cô ấy đã miễn cưỡng nhấn nút thang máy trong khi chờ nàng gọi xe, nói với ánh mắt buồn bã: "Lần sau quay lại hãy nhớ nói trước cho chị biết nhé."

Cảm giác buồn bã khiến nàng phải nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, vỗ nhẹ vào vai tài xế yêu cầu anh ta tấp vào lề và để nàng xuống.

Nàng bước xuống xe trước sự chứng kiến ​​của cô ấy, cô ấy chạy vài bước về phía nàng, há miệng rồi lại ngậm lại. Nàng quay lưng lại với cô ấy và lấy chiếc vali không quan trọng này ra khỏi cốp xe.

Xe chạy đi còn nàng ở lại.

Điện thoại reo lên, nàng kéo tay cầm vali và lấy điện thoại trong túi ra, nhận cuộc gọi từ dãy số quen thuộc, cùng lúc quay người lại và rơi vào vòng tay quen thuộc.

"Chị chạy rất nhanh phải không? Chị ôm em sau khi điện thoại mới reo có năm lần."

Cô ấy vốn là người chạy nhanh nhưng sự lười biếng luôn khiến cô ấy không chịu làm trừ khi cần ở gần nàng.

"Em quên cái gì à?"

Hơi thở ấm áp của cô ấy biến thành sương trắng vào đầu Đông, dây kéo của chiếc áo lông vũ trắng cô mặc ngẫu nhiên trước khi ra ngoài khiến cằm nàng ngứa ngáy.

"Không, chỉ là... đột nhiên lại không muốn đi nữa."

"Tại sao?"

Cô ấy buông tay ra, nhìn nàng với đôi mắt to đầy nghi vấn.

Nàng cắn môi, chợt cảm thấy buồn cười, nhưng không muốn nói ra lý do, bởi vì bản thân nàng không thể nói được sau khi nhìn thấy một người phụ nữ khác dựa vào vai cô ấy, trong lòng nàng đã dựng lên vở kịch lớn. Thực ra, khi những điều khiến nàng bị sốc đã xảy ra, hai người chưa thổ lộ tình cảm của nhau, nhưng bây giờ đã khác rồi phải không, cô ấy rõ ràng đang yêu nàng.

Cô ấy thấy nàng im lặng liền cầm vali của nàng, nắm tay nàng và nhét vào túi áo rồi quay trở lại. Cô hoàn toàn tin tưởng vào quyết định trong công việc của nàng, vì vậy sẽ không hỏi nếu nàng không nói, hoặc có thể là không muốn hỏi.

Cô ấy hỏi buổi tối muốn ăn gì, nàng buột miệng nói muốn ăn Haidilao. Cô ấy hơi do dự, nàng biết đó không phải là thứ mà cô thích, nhưng cô ấy vẫn gật đầu và nói sẽ rủ các thành viên khác đi cùng để vui vẻ hơn.

"Nói đến Haidilao, em chợt cảm thấy hơi đói bụng."

"Đó là lý do tại sao em cắn lưỡi chị phải không? Có phải quái vật không, vừa rồi đau đến mức chị suýt rơi nước mắt luôn đấy."

"Lần sau sẽ không vậy nữa đâu. Em xin lỗi."

Thanh âm bỗng nặng nề, cô ấy dừng bước và xác nhận: "Thực sự không sao chứ? Hôm nay em thực sự không rời đi à? Nhưng chị đã xem lịch trình của em mấy ngày nay, có nói ngày mai em sẽ bận rộn lắm." 

Dừng lại một lúc, cô ấy nhìn nàng và nói: "Nên chị hoàn toàn không nghĩ hôm nay em sẽ quay lại, đúng là quá bất ngờ."

Thực sự đúng như lời cô ấy nói, nếu biết hôm nay nàng sẽ quay lại, thì có lẽ công việc của cô ấy hôm qua sẽ không mệt mỏi như vậy, cô ấy từng nói nàng luôn mang lại năng lượng cho cô.

Nàng mỉm cười và nói sẽ rời đi lúc 5 giờ 30 sáng mai. Cô ấy do dự một lúc, nàng cắn môi hỏi cô đang lo lắng điều gì.

"Unnie, không phải chị muốn để bạn chị ở qua đêm hôm nay chứ?"

"Cái gì? Cô ấy sắp đi hẹn hò rồi. Cô ấy chỉ đến ký túc xá để giết thời gian vì nó ở gần đây thôi."

"À ~ vậy sao ~"

Thì ra bạn của cô ấy đã hẹn hò rồi ~ Trong lòng có cảm giác nhẹ nhõm. Vẻ mặt thoải mái của nàng hoàn toàn lộ rõ ​​trong mắt cô ấy, cô ấy chợt hiểu ra mọi hành động cố ý của nàng từ lúc nàng xuất hiện cho đến lúc này.

Cô ấy lắc đầu bất lực và siết chặt lòng bàn tay đang đan vào nhau.

"Xin lỗi nhé, lần sau chị sẽ chú ý hơn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro