Chương 2.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Âm thanh JooHyun ngọt ngào, lần nữa vang lên ở bên tai SeulGi, nội dung không có gì khác hơn là "Muốn học độc lập", "Không muốn lại làm công chúa sống trong lâu đài", "Có khả năng tự bảo vệ mình", "Chỉ muốn có một ngày nghỉ thật tốt" , "Sẽ không vì vậy gặp phải chuyện xui xẻo gì" đợi chút, cô chỉ muốn SeulGi sẽ không kiên quyết đi theo mình đến Nhật Bản thôi.

Về cơ bản, cô đã bị JooHyun thuyết phục, luôn luôn để JooHyun quyết định mọi chuyện, cô nói thêm gì nữa, thật ra cũng sẽ không làm thay đổi quyết định của JooHyun, cho nên JiMin đã đánh giá cô quá cao.

"Như thế nào? SeulGi, cậu có muốn đi với mình hay không?" Nói xong một phần, JooHyun thong thả, ừng ực ừng ực uống trà sữa SeulGi mang tới.

Cô đã chuẩn bị tốt các loại lý do để thuyết phục SeulGi, mà trên thực tế, thuyết phục SeulGi dễ dàng hơn so với thuyết phục JiMin, bởi vì SeulGi mãi mãi cũng không chịu được khi cô chu miệng, lộ ra bộ dạng muốn khóc.

"Bae Tiểu Thư, nếu như cô kiên quyết, tôi cũng không có cách, đúng không?" Hướng về phía khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, SeulGi không nhịn được lộ ra vẻ mặt cưng chìu.

Cô dù sao cũng xem mình là chị em, có tâm sự gì cũng tự nói với mình, tin tưởng mình như vậy, đối xử thành thật với mình, cô gái tốt đẹp thế này, phải ở nơi nào, mới có thể tìm được một người như vậy? Sợ là không có khả năng này?

"Thật tốt quá!" JooHyun vui mừng giơ cao hai tay, sau đó vui vẻ vùi đầu vào trong ngực SeulGi, "Tớ biết ngay, SeulGi là người tốt nhất với tớ! Không giống JiMin, chỉ biết bày ra một vẻ mặt hung dữ đe dọa tớ." Cô nhíu cái mũi nhỏ, bất mãn nói.

"Thủ lĩnh chỉ là lo lắng cho cô." Đè xuống nổi khổ trong lòng, SeulGi nhẹ nhàng giải thích giúp JiMin.

"Có cái gì phải lo lắng? Tớ đã hai mươi mấy tuổi, đã không còn là một cô bé được người khác ôm vào trong lòng rồi, như vậy còn có cái gì phải lo lắng cho tớ?"

SeulGi đưa tay sờ sờ đầu JooHyun lại tiến tới bên cạnh cô làm nũng, trêu ghẹo nói: "Lo lắng Bae Tiểu Thư bị người ta lừa đi! Cô gái tốt giống như Bae Tiểu Thư, nếu như tôi là một người đàn ông, cũng sẽ thích cô, không chịu được lừa cô chạy trốn." Quả thực, không có một người nào có thể không thích JooHyun.

"Cậu cũng giống như bọn họ, dù sao vẫn coi tớ là trẻ con, đúng không? Cậu có biết, tớ là học sinh đứng đầu học viện y học, chưa tới mấy năm, tớ sẽ trở thành một bác sĩ xuất sắc!"

"Đúng, tôi tất nhiên tin tưởng, Bae Tiểu Thư tư chất thông minh, tương lai sẽ trở thành một bác sĩ xuất sắc nhất, giúp đỡ bệnh nhân." Cho tới bây giờ SeulGi cũng chưa từng nghi ngờ.

"Còn cậu thì như thế nào? SeulGi, cậu có từng nghĩ tới, nếu như không làm Ảnh Vệ, cậu sẽ làm những gì?" Nép ở trong ngực cô, JooHyun đột nhiên hiếu kì hỏi.

Kang SeulGi sững sờ một chút.

"Cậu không có nghĩ qua vấn đề này sao?"

"Nghĩ tới, làm sao có thể chưa từng nghĩ?" Cô gần như không có lúc nào là không muốn, "Nếu như bỏ lại trách nhiệm phía sau, tôi nghĩ tôi sẽ đến thăm quên hương của mẹ một chút, sau đó tìm một nơi nào đó mở một tiệm bán hoa nho nhỏ, bình thản ổn định lại cuộc sống."

"Chỉ tiếc Ảnh Vệ là trách nhiệm cả đời." Giọng nói lạnh lùng ở sau lưng họ vang lên, cắt đứt cuộc nói chuyện giữa hai cô gái.

SeulGi cứng đờ, không ngờ anh lại xuất hiện đúng lúc như vậy, đúng lúc nghe được "Mơ ước" của cô.

"Mặc dù Ảnh Vệ là trách nhiện cả đời, nhưng ba đã từng nói, chỉ cần bọn họ muốn rời đi, cũng có thể từ chức đó nha!" JooHyun nghe thấy lời nói vô tình vừa rồi, không nhịn được phản bác Park JiMin.

"Nhưng trong tất cả Ảnh Vệ, chỉ có cô ấy mới có thể bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng ở bên cạnh Bae Tiểu Thư."

JooHyun nghẹn lời, bởi vì thực sự SeulGi là Ảnh Vệ nữ duy nhất, đặc biệt làm cái bóng của cô.


"SeulGi biết rõ trách nhiệm của mình, xin thủ lĩnh không cần phải lo lắng." SeulGi từ trên giường đứng lên, đứng nghiêm ở bên giường, giống như cũ dùng đỉnh đầu hướng về phía  JiMin.

"Nếu hiểu trách nhiệm của mình, vậy lần này Bae Tiểu Thư đến Nhật Bản, cô phải đi theo." JiMin cố ý dùng giọng nói lạnh lùng vô tình để nói những lời này, anh không cách nào kìm chế tâm trạng tức giận của mình.

Khi anh nghe thấy, cô có thể sẽ từ bỏ việc làm Ảnh Vệ rời khỏi Bae gia, không hiểu sao một trận lửa giận tự nhiên sinh ra, không nên suy đoán nhưng cũng không ngừng chiếm giữ trong đầu anh, cô không phải là vì người đàn ông kia, cùng nhau chung sống, cho nên mới chọn rời khỏi Bae gia?

Anh phát hiện, mình không cho phép chuyện như vậy xảy ra, còn về nguyên nhân, anh tự nói với mình, bởi vì bên cạnh JooHyun không thể không có Ảnh Vệ.

"Em không muốn!" JooHyun nghe thấy quyết định bá đạo của anh, lập tức phản bác, mà đôi mắt lại càng nhìn về phía SeulGi, tìm kiếm sự giúp đỡ.

Cô nhờ giúp đỡ, JiMin hết sức yên tâm, bởi vì anh hiểu rõ, SeulGi đối với anh rất trung thành, chỉ cần là anh nói, cô sẽ giúp anh đạt được, cho nên đối với việc đi theo lần này, anh cũng đã tính trước.

Nhưng mà ngay sau đó, lời nói của SeulGi, giống như vừa ném một cái bạt tay ở trên mặt anh.

"SeulGi cũng cho là, Bae Tiểu Thư đã đủ để độc lập, không cần lúc nào cũng có người đi theo bên cạnh." Trong lúc nói những lời này, SeulGi vẫn cúi thấp đầu, cô biết anh sẽ không vui đến mức nào, thậm chí tức giận.

"Cô nói gì?" Giọng nói mang theo sự lạnh lùng tàn ác, từ trong phòng ấm vang lên.

JooHyun giật mình, cô chưa từng thấy JiMin tức giận như thế, ở trước mặt cô, cho dù tức giận, anh cũng sẽ che giấu rất tốt, cũng không ở trước mặt cô lộ ra sự tức giận như vậy.

Vậy mà hôm nay JooHyun có thể cảm nhận được, không phải anh không muốn che giấu, mà là anh không có cách nào che giấu cơn thịnh nộ đang ùn ùn kéo đến, chỉ có thể để cho nó hiện ra trước mặt họ.

Cô bắt đầu có chút sợ, hơn nữa cô có thể cảm nhận được lửa giận như vậy, chính là hướng về phía SeulGi; mà SeulGi, có lẽ là vì giúp cô.

"JiMin. . . . . ." Nữa sợ, cô cũng không muốn SeulGi vì cô mà chịu bất kỳ khiển trách nào.

"Bae Tiểu Thư, xin về phòng trước." Trước nay chưa từng có sự lạnh lùng, từ trên người anh phát ra, khiến người khác không thể không nghe theo yêu cầu của anh.

"Em. . . . . ."

"Bae Tiểu Thư, cô đi về trước đi, tôi nghĩ thủ lĩnh có lời gì đó muốn nói với một mình tôi." SeulGi cũng có thể cảm nhận được sự uy hiếp vô hình kia, nhưng cô vẫn như cũ lộ ra một nụ cười an ủi yếu ớt, nhẹ khuyên.

JooHyun không có cách nào, cô cũng biết không người nào có thể ngăn cản JiMin lúc anh tức giận, nhưng cô có thể tìm người đến giúp SeulGi.

Hạ quyết tâm, cô giống như bay ra khỏi phòng, để lại hai vẻ mặt nam nữ khác nhau, nhưng không hề có tiếng động giữa họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro