Chương 5.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Tiếng gà trống gáy vang dội, khiến SeulGi từ trong giấc mộng tỉnh lại.

Vừa tỉnh lại, đã nhanh chóng đặt đôi tay nhỏ bé lên bụng của mình, "Chào, tiểu bảo bối của mẹ." Cô ngớ ngẩn mà nói với đứa nhỏ trong bụng, nhưng đã từ lâu vào mỗi buổi sáng khi cô vừa tỉnh lại, đây là chuyện sẽ làm đầu tiên.

Niềm hạnh phúc như vậy, mặc dù ngớ ngẩn, mặc dù còn không có đáp lại, nhưng cô tin tưởng không lâu sau đó tiểu bảo bối của cô cũng sẽ bắt đầu dùng tiếng nói ngọt ngào lại ngây thơ để nói với cô:"Chào, mẹ".

Chỉ cần vừa nghĩ đến cảnh tượng đó, bên tai của cô giống như đã nghe được âm thanh như thế rồi.

Xuống giường, rửa mặt xong, cô bắt đầu đi ra ngoài, đi đến khu chợ duy nhất trong trấn, dự định mua về một ít nguyên liệu tươi ngon lại dinh dưỡng, bồi bổ cho bảo bối cùng cơ thể bản thân.

"SeulGi", sáng sớm dọc theo bên đường, tiếng chào hỏi tràn đầy tinh thần phấn chấn thế này liên tục vang lên.

Trong trấn nhỏ mọi người đều rất chất phác, biết cô là bà mẹ đơn thân, đại khái cho rằng cô không phải cái loại phụ nữ sẽ cùng người ta làm bậy, chẳng những không dùng ánh mắt khác thường nhìn cô, mà còn đối với cô đặc biệt chăm sóc, hơn nữa những người kia biết cô là một cô nhi, sau này bên cạnh cũng không có ai có thể chăm sóc cô, đều sẽ ba không năm lúc muốn chồng của các chị ấy, con trai có rãnh rỗi, ở gần nhà cô một chút, để tránh lúc cô cần giúp một tay lại không có người đến giúp cô.

SeulGi đáp lại bọn họ từng việc, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Cô trở lại trấn nhỏ này là một quyết định thật sự vô cùng đúng đắn, nếu như không phải như vậy, làm sao cô có thể hưởng thụ cuộc sống yên tĩnh như vậy mà khắp nơi còn mang theo ấm áp?

Từ từ đi đến sạp rau, bà chủ sạp rau vừa thấy là cô, không kịp đợi cô mở miệng cũng đã nắm cái túi, bắt đầu kín đáo đưa cho cô rau dưa quý, trong miệng còn nhắc đi nhắc lại nói:"SeulGi, phụ nữ có thai ăn nhiều rau chân vịt một chút, bổ khí! Còn nữa, bây giờ đang mùa cà chua chính, dùng để nấu trứng sốt cà chua là ngon nhất rồi! Trứng gà này là sáng sớm tôi đi lấy, bảo đảm tươi ngon, nhặt hai ba cái lại thành một túi, phần gọt xong là một phân.

"Cám ơn bác Byun, 50 đồng đủ chưa?" SeulGi nhận lấy túi, đưa tờ tiền giấy trước đây.

"Sao cần 50? 30 won là đủ rồi", bác Byun lấy tiền lẻ đặt ở trong lòng bàn tay của cô, "Cô đến chỗ Oh SeHun, tôi nghe ông ấy nói ông ấy giữ lại một con cá cho cô nấu canh, canh cá nha, bổ cơ thể nhất." Sau đó giống như đuổi con cừu nhỏ vội vàng thúc giục cô.

SeulGi ngoan ngoãn hướng sạp cá đi đến, mùi cá nồng nặc làm cô khẽ cau mày, có chút buồn nôn.

"Ai nha, SeulGi nha, cô không sao chứ?" Giọng nói mang theo hương quê nồng đậm vang lên rất lớn, là ông chủ sạp cá Oh SeHun, ông mắt tinh nhìn thấy SeulGi cau mày, vội vàng bỏ khách lại chạy qua, kiểm tra cô từ trên xuống dưới, "Cái con này nha đầu, không thoải mái phải nói ra nha!"

Quan tâm ấm áp như vậy, cho dù người nào cũng không thể từ chối, "Bác Oh, cháu không sao, thật, chỉ là phản ứng mang thai có chút mãnh liệt mà thôi."

"Xem trí nhớ của tôi đây! Tôi chỉ lo mang cá cho cô, tôi quên mất nơi này mùi tanh nặng" Oh SeHun dùng sức vỗ vỗ trán của mình.

"Không có. . . . . ."

"Cái con nha đầu này, thật là biết dụ dỗ mọi người." Bác Oh hết lần này đến lần khác bắt cô đứng tại chỗ, sau đó ba chân bốn cẳng chạy về phía gian hàng của mình, bằng tốc độ nhanh nhất mang cá xử lý tốt, còn rửa sạch sẽ, một chút máu cũng không có, bỏ vào trong túi, lúc này mới mang cá đi đến giao cho cô, "Đến đây, con cá này tôi đã giúp cô làm xong, cô trở về chỉ cần bỏ vào nồi là được, bên trong tôi còn để một ít thuốc bổ, phụ nữ mang thai có thể uống, lúc vợ tôi mang thai tôi cũng cho bà ấy uống cái này!"

"Cám ơn bác Oh, con cá này. . . . . ."

"Con cá này 20 đồng là được!"

Con cá này, nhìn cũng biết rõ là cá ngon, 20 đồng có thể ngay cả đuôi cá còn mua không nổi, dân trấn nhiệt tình, SeulGi không có cách nào từ chối, không thể làm gì khác hơn là nghĩ đến về sau làm cách nào để đáp lại.

Sang sạp trái cây, sạp thịt, các chủ sạp vừa thấy cô, cũng bằng giá tiền rẻ bán cho cô, còn tặng một chút, một chút quần áo, làm cho lúc cô rời khỏi chợ, hai tay đều đầy đồ.

Cô đi không có mấy bước, đồ trong tay đã bị người đoạt đi, cô kinh ngạc quay đầu lại, lại nhìn thấy gương mặt quen thuộc, "YonGi." Cô cười lên.

Cô chưa bao giờ nghĩ, cô bạn gái nhỏ của Min YonGi cũng lớn lên ở trong cái trấn nhỏ này, cho nên khi cô gặp Min YonGi ở chỗ này, cô thật sự rất vui mừng.

"Cậu nên tìm người cầm thay cậu." Min YonGi không cho là đúng lắc đầu một cái, " Bây giờ cơ thể của cậu không giống với trước kia, nên cẩn thận một chút."

"Tớ biết." Thật ra thì đồ không nặng một chút nào, chẳng qua là anh đang ngạc nhiên mà thôi, "Cậu và Son tiểu thư đã xong chưa? Cần tớ lại đi giải thích một chút với Son tiểu thư không?" Bởi vì quan hệ của mình mà làm anh cùng bạn gái trở mặt, SeulGi cảm thấy vô cùng đau lòng.

"Chúng tớ đã không sao, hơn nữa hôn lễ vẫn sẽ tiến hành theo kế hoạch." Nhắc tới việc ấy vừa làm mình thích vừa không biết làm thế nào với tiểu nữ nhân kia, Min YonGi lộ ra một vẻ mặt cưng chiều, thấy thế SeulGi chỉ cảm thấy thật tốt quá.

"Khi đó Son tiểu thư hiểu lầm, các cậu còn gây gổ, tớ thật sự sợ mình hại các cậu, thật may là hiện tại không sao."

"SeulGi, JiMin sẽ đến." Ngay lúc cô thở ra một hơi, Min YonGi chợt nói, cô nghe được đột nhiên ngẩn ra.

"Thật ra thì trong khoảng thời gian này, cậu ấy vẫn luôn tìm cậu, nhưng chúng tớ không có ai nói cho cậu ấy biết." Cái này "Chúng tớ, là YonGi chỉ mình cùng với NamJoon, bọn họ đều biết cô ở trong trấn nhỏ này, nhưng bọn họ chưa bao giờ nói với JiMin nơi cô ở, thậm chí phái người ở dưới lặng lẽ che giấu tin tức của cô.

Bởi vì hai người bọn họ nhất trí cho là, SeulGi chịu nhiều đau khổ như vậy, JiMin cần chịu chút dạy dỗ, nhưng nhìn cái người đàn ông giống như thần một mình không gì thắng nổi, vì cô mà ngày càng tiều tụy, cho dù che giấu khá hơn nữa, cũng không cách nào lừa gạt cậu ta, nói thật ra làm người anh em YonGi này, cũng vì vậy mà cảm động.

Thiếu sự cản trở của anh cùng với NamJoon, JiMin lập tức tìm được SeulGi, hơn nữa không phải ngoài ý muốn, bây giờ JiMin đang trên đường chạy tới đây.

Đây là NamJoon mới vừa điện thoại nói với anh, NamJoon nói cho anh biết, quan trọng hơn là, NamJoon cảnh báo anh phải cẩn thận một chút, bởi vì JiMin biết hai người bọn họ cản trở, bây giờ mới có thể đến mới tìm được SeulGi sau đó giận đến đánh NamJoon một quyền, hơn nữa còn ngay trước mặt mọi người trong Bae Gia, nếu như không phải là giận điên lên, JiMin tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy.

Tay nhỏ bé xoa bụng dưới, cơ thể cô cứng ngắc mới chậm rãi thả lỏng lại, "YonGi, tớ không muốn nghe." Giọng nói kiên định, một chút nói dối hoặc là lừa mình dối người cũng không có.

Tất cả chuyện có liên quan đến JiMin, SeulGi đều giống như không muốn lắng nghe, cô đã đóng cánh cửa lòng mình lại, khóa thật chặt, cho nên JiMin không có cách nào chi phối cảm giác cùng với suy nghĩ của cô.

"Tớ biết rõ cậu không muốn nghe, nhưng cậu thật sự không có ý định cho đứa nhỏ trong bụng cơ hội có một gia đình hoàn chỉnh?" Bà mẹ đơn thân không dễ làm, hơn nữa bên cạnh cô không có ai chăm sóc cô, làm người khác rất lo lắng.

"Bảo bảo có tớ." Bốn chữ ngắn ngủn, đã nói cho YonGi quyết tâm của cô.

Cô lần nữa tự nói với mình, đây là quyết định tốt nhất của cô, cô cùng đứa bé có thể rất hạnh phúc sống qua ngày, bên cạnh cô, người ở trấn nhỏ này không phải rất quan tâm cô, rất chăm sóc cô sao?

YonGi lo lắng chuyện không đâu, cô sẽ chứng minh cho anh thấy.

"Thật sao? Nhưng tớ cho là có người không đồng ý." Ngẩng đầu, nhìn về phía máy bay trực thăng kia đang từ xa bay tới, môi YonGi nâng lên, cười cười nói.

Khá lắm, thật sự ngay cả một chút thời gian cũng không muốn chờ, đến máy bay trực thăng cũng mang ra.

Ban đầu SeulGi không biết Min YonGi là có ý tứ gì, cho đến rầm rầm rầm máy bay trực thăng dần dần đến gần, một bóng người nhanh nhẹn nhảy xuống từ lúc máy bay trực thăng sắp đáp xuống, vững vàng đứng trên mặt đất, cơ thể cô lần nữa cứng đờ, con ngươi co rút lại.

Thân hình quen thuộc kia, gương mặt quen thuộc, nếu không phải là JiMin, còn ai vào đây?

Anh sải bước đến gần cô, đứng lại ở trước mặt cô, đầu tiên đôi mắt đen sắc bén nhìn từ trên xuống dưới, tỉ mỉ kiểm tra SeulGi, xác định cô không có ít hơn cái tay, thiếu cái chân, và ở trên bụng đã nhô ra của cô lưu luyến một lát, anh chuyển hướng nhìn về phía YonGi bên cạnh cô.

JiMin còn không có hành động, YonGi lớn tiếng dọa người giơ túi trong tay lên, "Đồ trên tay của tôi là SeulGi muốn ăn, cậu nghĩ tôi đánh ngã bọn họ?"

Đôi mắt đen nguy hiểm nhíu lại, rồi sau đó đoạt lấy cái túi trong tay YonGi, thay thế đứng ở bên cạnh SeulGi.

SeulGi nhíu mày lại, có chút khó có thể tin nhìn chằm chằm JiMin, rõ ràng là một thân quần áo màu đen, trên tay lại cầm mấy túi nhựa, thấy thế nào cũng không được tự nhiên.

"Ở nơi đó?" Nhưng mà anh một chút kỳ cục, hoặc cảm giác không được tự nhiên cũng không có, tự làm ngơ nhìn về phía cô, rất tự nhiên hỏi, ý tứ của anh rất rõ ràng, anh muốn thay cô cầm những đồ này về nhà của cô, về phần sau sẽ làm những thứ gì, SeulGi còn không biết.

JiMin ý đồ bất minh, nhưng cô đoán tám chín phần là vì bảo bảo trong bụng của cô, cho nên không trả lời, thà rằng đứng ở dưới ánh nắng chói chang giằng co cùng anh.

Phụ nữ mang thai sợ nóng, tất cả mới đứng không bao lâu, trên trán của cô đã toát ra một viên lại một viên mồ hôi hột, dính ướt sợi tóc mai bên tóc cô, xem ra vừa đáng thương lại suy nhược.

Vẻ mặt JiMin vốn là thản nhiên dần dần nặng nề, gương mặt cũng bắt đầu lo lắng, "Em ở nơi đó? Anh chỉ là muốn giúp em mang đồ này về mà thôi." Đoán được nguyên nhân cô không nói một lời, anh không thể không giải thích.

Cho đến bây giờ anh làm việc đều không cần giải thích với cô, anh luôn nói cho cô biết mệnh lệnh là gì, nhưng lúc này anh lần nữa cảm nhận được, cô đã không phải là SeulGi mà mệnh lệnh gì cũng nghe theo, cô đã từ bỏ thân phận Ảnh Vệ, trở thành một người không có bất kỳ quan hệ gì với Bae gia.

Chỉ là, cho dù cô cùng Bae gia không có quan hệ, không có nghĩa quan hệ giữa hai người bọn họ cũng mất đi, bởi vì cô mang thai tiểu bảo bối của hai người bọn họ.

Đôi mắt đen dừng trên bụng của cô, anh đã có thể tưởng tượng đến tương lai đứa bé được anh ôm vào trong ngực, hướng về phía bọn họ kêu ba mẹ là cảnh tượng rất đẹp đẽ, nghĩ đến đây, sắc mặt của anh hơi dịu lại, không có dọa người như vừa rồi.

Ánh mắt anh chuyên chú, làm SeulGi không nhịn được đưa tay, mang bụng che giấu, cô thật sự rất sợ, nếu như anh thật sự muốn đến mang bảo bối của cô đi, cô nên làm cái gì? Cô có thể làm thế nào?

Ánh mắt bất lực, dừng trên người YonGi.

YonGi thật sự rất muốn một quyền đánh JiMin bất tỉnh, đồng thời đối với bản lĩnh có thể mang chuyện đơn giản đi phức tạp hóa, cảm thấy vô cùng khâm phục.

Về cơ bản, JiMin chỉ cần nói với SeulGi, anh đối với cô đích thực có cảm giác là được, cái bụng kia đợi sau khi hai người hòa thuận, muốn nhìn bao lâu thì nhìn bấy lâu.

Hiện tại hai người còn chưa có hòa thuận, anh đã không kịp mà nhìn chằm chằm vào bụng của cô, hơn nữa nửa câu dễ nghe cũng không có, như vậy SeulGi làm sao có thể không hiểu lầm?

YonGi cũng muốn giúp JiMin, nhưng bất luận cái gì, phụ nữ có thai cũng là sự lựa chọn đầu tiên, cho nên anh nói với SeulGi: "SeulGi, về nhà trước đi, cậu đứng phía dưới mặt trời chói chang đã lâu, đối với cơ thể không tốt."

SeulGi có chút do dự, cô vẫn còn lo lắng JiMin là muốn tới giành tiểu bảo bối của cô, cô cái gì cũng không có, cô không thể ngay cả tiểu bảo bối cũng mất.

"Đừng sợ, có tớ ở đây." Lo lắng trong mắt cô quá rõ ràng, làm YonGi không nhịn được lên tiếng bảo đảm, thuận tiện trừng mắt về phía cái người đàn ông đã bị nội thương, cảnh cáo anh không được nói lung tung nữa.

YonGi bảo đảm làm SeulGi gật đầu một cái, thoáng yên tâm.

Thật ra thì đứng ở dưới ánh mặt trời, cô cũng bắt đầu có chút không thoải mái, cho nên, cô nhanh chóng xoay người bước chân ổn định đi về nhà.

"Nếu như cậu không muốn làm cho mọi chuyện phức tạp hơn, trước tiên cậu phải học được cách suy nghĩ từ góc độ của cô ấy, nếu không đời này cậu cũng đừng nghĩ có thể đứng ở bên cạnh cô ấy một ngày." YonGi chờ SeulGi đi một đoạn, từ từ đuổi kịp JiMin, lần nữa chỉ anh chi tiết quan trọng khi cùng chung sống với SeulGi.

JiMin nhìn về phía trước mảnh mai như cũ, người phụ nữ này cũng không vì mang thai mà tăng thêm thịt, sau một hồi khá lâu mới nói: "Giữa chúng ta, còn có thể coi là có một món nợ, cậu nghĩ lúc nào thì cùng tôi tính toán rõ ràng?" Giọng nói lạnh lùng, tuyệt đối không giống như là nói giỡn.

Anh có thể trước mặt mọi người đánh NamJoon một quyền, YonGi cũng không có hy vọng mình có thể tránh được một kiếp này, nhưng bây giờ cũng không phải là thời điểm để tính sổ, "Trước tiên cậu hãy giải quyết sự kiện này, có thể hòa thuận cùng cô ấy, tớ để cho cậu đánh một quyền. Tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì? Nhưng nếu như lần này, cậu dám làm cho cô ấy khóc một lần nữa, tớ có thể cam đoan với cậu, tớ tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cái tên khốn kiếp này, phải biết tớ thật ra nhịn cậu rất lâu rồi."

"Nếu như không phải cậu đã có vị hôn thê, cậu tuyệt đối sẽ vì những lời nói mới vừa rồi mà trả giá thật đắt."

"Tớ chưa từng nghĩ, thì ra sức lực của cậu lại lớn như vậy." YonGi bật cười, phát hiện dáng vẻ JiMin như vậy, thế nhưng khiến anh rất đồng cảm.

SeulGi là một cô gái xinh đẹp, cho dù cô có bản lĩnh hơn người, nhưng có lúc cô xem ra mảnh khảnh lại yếu đuối, là đàn ông đều sẽ không nhịn được ra mặt giúp cô, muốn bảo vệ cô thật tốt.

Tới trấn nhỏ này chỉ mới một khoảng thời gian rất ngắn, nhưng cô đã để người trong trấn nhỏ thấy rõ ràng, cô gái như vậy là một người vợ hoàn mỹ và là người mẹ tốt, mặc dù đã mang thai, nhưng không ít thanh niên cùng với bà bà, đã khua chiêng gõ trống tính toán lấy cô mang về nhà làm vợ, tất cả bọn họ đều cho là cô không biết nhìn người, bị gạt mới có thể lớn bụng đi đến cái trấn nhỏ này.

Cho nên YonGi có thể đoán được, tương lai JiMin muốn ăn khốc cũng không ít, có thể nhìn bộ dạng JiMin ba cho con ăn, tâm trạng YonGi thật sự rất tốt.

JiMin nhìn chằm chằm bờ môi anh và nụ cười chói mắt, mơ hồ cũng có thể đoán được lần cầu hòa này, cũng sẽ không đơn giản giống như trong tưởng tượng của mình, hơn nữa còn có thể tốn một khoảng thời gian.

Thế nhưng cũng không có vấn đề gì, bởi vì sau khi đánh NamJoon một quyền, anh đồng thời cũng ném ra đơn nghỉ phép, kỳ hạn là cho đến ngày anh có thể mang SeulGi trở về Bae gia mới thôi, anh mới sẽ về tiếp tục thực hiện chức trách của mình.

Mà anh có thể vì vậy bể đầu sứt trán hay không, JiMin một chút hứng thú cũng không có, anh chỉ biết, chức trách hiện tại của anh, chính là bảo vệ SeulGi cùng tiểu bảo bối của bọn họ thật tốt, cùng SeulGi chung sống thật tốt, làm cho cô yêu anh một lần nữa, cùng nhau trở về Bae gia.

Sau khi trở về Bae gia, anh tuyệt đối sẽ không đồng ý cho cô làm lại công việc cũ, đó là công việc nguy hiểm, anh sẽ không để cho người phụ nữ mình yêu đi làm chuyện nguy hiểm như vậy, huống chi hiện tại JooHyun đã có chồng cô là TaeHyung cô bảo vệ, anh càng không cần lo lắng đi tìm người thay thế vị trí của SeulGi.

Mà cô, chỉ cần yêu anh cùng đứa bé của bọn họ thật tốt, như vậy là đủ rồi.

Một gia đình đáng yêu mà ấm áp, có Park JiMin anh, có Kang SeulGi cô, còn có đứa con quan trọng nhất đối với hai người bọn họ, chỉ nghĩ như thế, cũng đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc, trái tim đập mạnh, muốn nhanh lên một chút chạy vội tới bên cạnh cô, canh giữ ở nơi đó, sẽ không bao giờ bỏ đi nữa.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro