2 - Làm nhiệm vụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2 - Làm nhiệm vụ

Nhiệm vụ tới rất gấp, huấn luyện sau cơm tối là tiến hành lúc mưa rào, cho dù là làm bằng sắt cũng không chịu nổi mấy tiếng đồng hồ vừa tiêu hao thể lực, vừa hứng chịu bão tố tàn phá, mà nàng rất bất hạnh, tới tháng. Rốt cuộc vượt qua huấn luyện thì lại nằm liệt giường, cả người một chút khí lực cũng không có, như bị người rút gân lột một tầng da xuống.

- Seulgi, em khó chịu sao ?

Đội trưởng Son Seungwan dò đầu ra đưa mắt nhìn nàng hỏi.

- Không có chuyện gì, hơi mệt mỏi

Trên thực tế nàng sức lực trợn mắt cũng không có.

- Tiểu Miêu, cậu xem thử Seulgi làm sao vậy ?

Đội trưởng ghé vào nói với Lee Sunmi giường trên nàng mới vừa rửa mặt xong tiến vào ký túc xá.

- Làm sao vậy ? Khó chịu ?

Sunmi ngồi ở bên giường Seulgi, sờ trán nàng.

- Sốt rồi, tôi đi lấy thuốc cho em

Seulgi uống thuốc xong, Tiểu Miêu giặt sạch khăn mặt lau mặt và tay cho nàng, đồng thời lấy chăn của mình đặt lên chăn của nàng, tiến vào ổ chăn của nàng nằm xuống, dùng thân thể của chính mình giữ ấm cho Seulgi. Liên đội các nàng mỗi lần làm nhiệm vụ nhất định phải có một binh y tế đi cùng, mà mỗi lần nàng có nhiệm vụ Tiểu Miêu hầu như luôn ở trong đội.

Seulgi và Sunmi còn có đội trưởng Seungwan rất thân thiết, nữ binh của đại đội tổng cộng thành một tiểu đội, Seungwan là đội trưởng, Seulgi là phó trưởng. Seungwan tính cách hào sảng, không câu nệ tiểu tiết. Mà Sunmi thuộc kiểu yếu đuối, đương nhiên khóa huấn luyện mọi thứ cũng không bị tụt phía sau, nói đến cũng rất thần kỳ, cô ấy cho dù có từ trên cao rơi xuống cũng sẽ không phát sinh âm hưởng quá lớn, linh hoạt như mèo, tính cách lại rất nhu nhòa, không nóng nảy, cho nên mọi người quen gọi cô ấy là Tiểu Miêu. Mà Seulgi xen vào giữa bọn họ, không quá nhu hòa cũng không quá kiên cường.

Đêm hôm ấy bất ngờ vang lên hiệu lệnh khẩn cấp tập hợp, thông thường mưa rào như vậy đối với các nàng, không còn là tân binh buổi tối mưa rào huấn luyện chống đẩy xong sau đó là tuyệt đối sẽ không khẩn cấp tập hợp ban đêm, Seulgi tỉnh táo nghĩ tới, vậy là phải làm nhiệm vụ rồi.

Nghe thấy hiệu lệnh toàn bộ tiểu đội nữ binh tựa như đánh chiến trận, nhanh chóng mặc quần áo đeo giầy xếp ba lô. Mấy giây sau đó chỉnh tề như xuất hiện trên thao trường, lúc này Seulgi đầu vẫn hỗn loạn, hơn nữa tới tháng khiến cái bụng nàng mơ hồ đau. Không có cách nào nàng chỉ có thể cắn răng kiên trì, bởi vì vào lúc này không thể suy tính đến thân thể.

Chạy xong 10 vòng sau đó chỉ huy bắt đầu điểm danh.

- Bị điểm đến tên, ra khỏi hàng ! Các tiểu đội khác về !

- Đội một toàn thể nghiêm, quẹo sang trái, đi đều bước !

Theo đội một chỉnh tề bước tiến, các đội giẫm chân tại chỗ, hô khẩu hiệu, đi đều bước, hướng về phía ký túc xá.

- Cấp trên mệnh lệnh, võ trang đầy đủ, năm phút sau đó xuất phát, có vấn đề gì không ?

Ban đêm yên tĩnh chỉ còn lại thanh âm chỉ huy trầm thấp mạnh mẽ.

- Báo cáo

Tiểu Miêu hô.

- Ra khỏi hàng

Tiểu Miêu đi về phía trước một bước.

- Chỉ huy, Seulgi bị bệnh !

Chỉ huy dùng ánh mắt tìm tòi nhìn Seulgi, nàng cũng nhanh bước lên trước một bước.

- Báo cáo chỉ huy, mới vừa gặp mưa có chút sốt, hiện tại cảm thấy rất khỏe, không có vấn đề gì !

Seulgi lên tinh thần, tận lực khiến bản thân nói to.

Tiểu Miêu thân thiết nhìn nàng một cái, nàng cho cô ấy một mỉm cười yên tâm. Trên thực tế nàng biết thân thể của chính mình, mấy năm qua huấn luyện, chút vấn đề nhỏ ấy nói sao cũng không thể làm lỡ nhiệm vụ.

- Không có vấn đề sao ? Không nên cố gắng chống cự, không được thì tôi thay đổi người !

Chỉ huy lời nói không có nhiệt độ, nhưng Seulgi biết, ông ấy là thực sự quan tâm nàng.

- Vâng, không có vấn đề !

Seulgi rất khẳng định nói.

Nhiệm vụ lần này xem ra gian khổ, phái ra 8 người, tương đương với sức chiến đấu một đội, trong đó 3 đội trưởng, 2 người đội phó, quy mô này tại liên đội các nàng tính ra cũng là ra quân ồ ạt, không biết đối mặt với hiểm cảnh thế nào, chỉ mong tất cả thuận lợi. Nhiệm vụ lần này hoàn thành nàng có thể trở về thăm em gái, Seulgi âm thầm ở trong lòng vì bản thân cùng các chiến hữu cầu khẩn.

Thời điểm khi các nàng võ trang đầy đủ ngồi trên trực thăng, đầu Seulgi vẫn hỗn loạn, trong tay nàng nắm súng trường bắn tỉa, ngực nói không nên lời là cảm giác thế nào.

- Mọi người lên tinh thần, lần này nhiệm vụ cấp trên ra lệnh cho chúng ta là giải cứu con tin, mục tiêu hiện đã ẩn trốn ở trong núi ngoài 24 tiếng đồng hồ ! Bọn bắt cóc vốn là lính đánh thuê, đều trải qua huấn luyện nghiêm khắc giống các người, vũ cảnh địa phương đã tổn thất tính mạng vài chiến sĩ, cụ thể tới nơi rồi tôi cùng sĩ quan chỉ huy địa phương bàn bạc sau đó sẽ truyền xuống mệnh lệnh, rõ chưa ?

Chỉ huy đơn giản giới thiệu tình huống.

- Rõ !

Mọi người đồng loạt hô.

- Seulgi ?

Chỉ huy liếc mắt nhìn Seulgi, ý tứ là hỏi nàng có sao không.

- Báo cáo chỉ huy, tôi có thể !

Seulgi vẫn rất kiên định nói.

Chỉ huy từ túi vải bên người móc một hồi, đưa cho nàng một khối chocolate, Seulgi cười nhận lấy.

- Cảm ơn chỉ huy !

Nàng vừa nói vừa mở ra đóng gói muốn chia làm 8 phần.

- Này còn có, khối này cô giữ lại tự mình ăn đi !

Chỉ huy vừa nói vừa lấy ra hai khối tới chia cho mọi người.

Mọi người cùng nhau có ăn đã trở thành hành động quen thuộc của từng chiến sĩ, bởi vì hoàn cảnh các nàng phải đối mặt ác liệt không thể nào tưởng tượng, thường xuyên không có đồ ăn, tình đoàn kết giữa các chiến hữu lúc đó đã *thâm căn cố đế (*định kiến từ lâu, không dễ phá bỏ), trong lòng mọi người đều rõ ràng bảo toàn người khác mới là bảo vệ bản thân tốt nhất.

Seulgi cười ha hả đem chocolate cất vào trong túi, hiện tại không thể ăn, các nàng còn phải đối mặt chính là lính đánh thuê, đây cũng không phải là bọn bắt cóc bình thường, loại người liều mạng này tuy nàng chưa từng cùng bọn chúng giao thủ, thế nhưng nghe các lão binh giảng qua, mỗi người bọn chúng đều là chúa ăn xương không nhả bã, tiền thuê bọn chúng làm nhiệm vụ tương đối cao, cho nên bọn chúng rất liều mạng. Lại là núi sâu, sờ sờ bánh bích quy khô tội nghiệp trong túi hành quân, thời khắc quan trọng một khối chocolate sẽ giải quyết vấn đề rất lớn.

Rất nhanh đến chỗ cần đến, trực thăng đáp xuống trên một sân cỏ, bọn họ đều thủ thế chờ đợi, từng bước từng bước xuống phi cơ, bày xong đội hình chiến đấu, đối với bọn họ mà nói ở đây tất cả đều xa lạ, bọn họ phải đề cao cảnh giác, vào trạng thái chiến đấu.

Bây giờ là rạng sáng một giờ, xa xa trông thấy dưới chân núi tụ tập rất nhiều người, đèn xe chiếu vào bên trong, một đội quân tìm kiếm lái xe sáng loáng đèn lớn, a, tư thế này, không biết con tin bị bắt cóc có thân phận gì, mời tới cả bộ đội đặc chủng bọn họ, xem ra có trò hay rồi, Seulgi thầm nghĩ.

Bọn họ dừng lại cách đoàn người 10 mét, đợi mệnh lệnh kế tiếp của chỉ huy.

Nhìn chỉ huy cùng chỉ huy sĩ quan nói chuyện, vừa nói vừa chỉ vào ngọn núi, Seulgi theo phương hướng nhìn sang, vị trí bọn họ hình như là lối vào núi, đông bắc chính là núi cao, hơn nữa một ngọn liền với một ngọn, núi này cách trụ sở bọn họ không tính xa, liền nhau liền nhau, phỏng chừng thật đúng là một thể.

- Xem ra chúng ta có một hồi trận chiến ác liệt đây

Seulgi chà xát tay, hôm nay thật lạnh.

- Lính đánh thuê, trước đây tôi cùng giao thủ với bọn chúng, trên đùi đến bây giờ còn giữ vết đạn đây !

Kyuhyun ở bên cạnh nói.

- Hừ, lão tử ngược lại muốn xem bọn chúng có bao nhiêu bản lĩnh

Seo Jiho dùng tay áo lau súng, vẻ mặt xem thường.

- Đừng khinh địch, lát nữa lên núi chúng ta đều phải cảnh giác chút, những kẻ liều mạng này không phải là ngồi không !

Seo Jihu đạp Jiho một cước, nói với mọi người. Jiho kinh ngạc trừng liếc mắt anh hắn, hai anh em sinh đôi này, lớn lên vô cùng giống nhau, Seulgi là lớn lên cùng bọn họ từ nhỏ, vẫn có thể nhận ra, vừa tới đại đội không chiến hữu nào phân rõ được hai người ai là ai. Về sau Jihu bỏ đi dấu sao đỏ trên quần áo huấn luyện, mọi người mới không nhầm lẫn, thế nhưng đừng thấy bọn hắn lớn lên giống nhau, tính cách lại khác nhiều lắm, Jiho hấp tấp hiếu động, Jihu bình tĩnh lạnh lùng, thật đúng là bù đắp, hai người một đội, mỗi lần làm nhiệm vụ cũng là hai người một tổ.

- Kyuhyun, cậu là lão binh, lại đã từng cùng lính đánh thuê giao thủ, lát nữa vào núi cậu bảo vệ Seulgi một chút, ngày hôm nay em ấy khó chịu

Thanh âm của Seungwan đội trưởng đội ba.

- Được, yên tâm đi, tốt xấu cũng là *hộ hoa sứ giả (*người yêu quý hoa như yêu mạng sống, nên mọi người gọi là "lão mê hoa") của em ấy nhiều năm như vậy...

Kyuhyun vô tâm vô phế toét miệng cười.

- Xì...anh là hộ hoa sứ giả của tôi khi nào chứ ?

Nhìn Kyuhyun không biết đùa giỡn lại nói như vậy, Seulgi biết hắn có chút khẩn trương.

- Chúng ta đều giúp đỡ lẫn nhau chút, bây giờ kiểm tra trang bị một chút đi !

Tiểu Miêu đưa tay xoa xoa trán Seulgi, nở nụ cười.

Tất cả mọi người tỉ mỉ kiểm tra trang bị, Seulgi rút ra dao găm trong giày, con dao này đã theo nàng 3 năm, như là một phần trong thân thể nàng. Nàng rất yêu quý, tỉ mỉ lau chùi sạch, cất trở lại, đối với đánh cận chiến, súng không thể chống đỡ tốt hơn dao găm.

Không lâu sau chỉ huy đi tới, mọi người đứng chỉnh tề, cùng đợi mệnh lệnh cuối cùng ban xuống.

- Nghiêm ! Nghỉ !

Theo khẩu lệnh chỉ huy, mọi người đứng xếp thành hàng ngang.

- Bọn bắt cóc 10 người, con tin bị bắt cóc 3 người, con tin 2 nữ 1 nam, tiến vào một hang núi, hang núi thông hướng bên kia núi, lãnh đạo yêu cầu chúng ta đi vào từ mặt núi khác, từ mặt sau hang núi chặn đường bọn chúng, phản kháng có thể đánh gục, phải bảo đảm con tin an toàn, còn có, mọi người tự thân an toàn, quá nhiều lời tôi không muốn nói nhiều, tất cả mọi người nghe rõ chưa ?

Chỉ huy hai mắt lấp lánh phát ra hàn quang, khiến mọi người cảm giác được nguy hiểm.

- Rõ !

Mọi người đồng thanh hô.

- Jihu anh dẫn đội, mọi người phải cẩn thận, cùng đợi tin tức tốt từ các người !

Chỉ huy chỉ chỉ lỗ tai, mọi người mang đều là ống nghe song hướng ẩn hình, có tần suất, hơn nữa đều mã hóa, có thể liên hệ bất cứ lúc nào. Bên núi kia cách một đoạn, xe không thể đi thẳng đến, xuống xe còn phải vượt qua một ngọn núi không tính cao lắm, mới có thể đi vòng qua. Một đường hành quân gấp, một nhóm 8 người, bầu trời vừa chiếu sáng đến địa điểm bọn họ dự định leo núi. Nhất định phải trước trời sáng tìm được vị trí mục tiêu, để tránh khỏi phát sinh biến hóa.

Bởi mới vừa mưa, đường núi thật không dễ đi, mọi người tiêu hao thể lực rất nhanh, mọi người quyết định ở dưới chân núi hơi làm chỉnh đốn.

- Hai người một tổ, thành hình quạt lên núi, mọi người không nên cách quá xa, phát hiện mục tiêu, ngoài 500 mét hội hợp !

Mọi người vây nhìn bản đồ phác thảo dân bản xứ vẽ ra, nghe Jihu an bài.

- Không có vấn đề 5 phút sau đó xuất phát, mặc kệ thế nào trước 6 giờ phải tiếp cận mục tiêu !

Mọi người hiểu ý, 5 phút sau đó các tổ hướng ngọn núi xuất phát.

- Seulgi, không sao chứ ?

Kyuhyun đi ở bên cạnh Seulgi, híp mắt đánh giá xung quanh.

- Không sao, hạ sốt lâu rồi

Seulgi cũng không dám sơ suất, hiện tại ai cũng không dám đảm bảo kẻ địch rời khỏi hang núi hay chưa, giây tiếp theo có thể xuất hiện tại trước mặt bọn họ hay không.

- Phát hiện mục tiêu !

Thanh âm của Sungmin đội trưởng đội năm.

- Chắc không ? Sẽ không lại là bù nhìn chứ ?

Tiếng nói trung tính của Seungwan đội trưởng đội ba từ trong ống nghe truyền ra.

- Chắc chắn, cự ly mục tiêu 1000 mét !

Sungmin rất khẳng định nói.

- Mọi người thả nhẹ động tác tiến gần về phía đội trưởng đội năm, chú ý tuyệt đối đừng *đả thảo kinh xà (*đánh rắn động cỏ, ý chỉ hấp tấp khiến địch thủ cảnh giác)

Jihu thở khẽ hạ lệnh.

Một giờ sau khi vào núi, đều là sợ bóng sợ gió một hồi, xem ra phương hướng của mọi người vẫn rất chuẩn xác, cũng coi như thuận lợi, Seulgi nhìn một chút đồng hồ đeo tay, 6 giờ kém 10.

- Ai lên trước ?

Jiho hỏi.

Seulgi nhìn bốn phía một chút, ngoại trừ gió thổi ngọn cây xào xạc vang động, xung quanh một mảnh vắng ngắt, hang núi đến tột cùng có bao nhiêu lớn, địa hình ra sao, mọi người hoàn toàn không biết gì cả, xung quanh hang núi bị cây cỏ cao cao che nửa, khả năng đi vào không bị phát hiện là quá nhỏ.

- Không thể đi vào, đối phương 10 người, còn có con tin, địa hình không rõ, chúng ta rất bị động

Seulgi vừa nói vừa nghĩ đối sách.

- Seulgi nói rất đúng, chỉ huy nói, cảnh sát vẫn thủ ở cửa động bên kia, chưa thấy có người đi ra, bên này cũng không có vết tích bị dẫm đạp, xem ra bọn chúng còn đang bên trong, nhưng chắc chắn sẽ không mãi ở trong hang, chúng ta ôm cây đợi thỏ

Jihu ý bảo mọi người xem hướng bên kia. Theo tầm mắt Jihu nhìn sang, cách không xa cửa hang địa hình mai phục rất có lợi, cái đồi nhô lên cao cao, còn có cây cối cao to, nếu như mọi người dự đoán không sai, chẳng bao lâu nữa kẻ địch sẽ có động tĩnh, mọi người mai phục tại đó là biện pháp tốt nhất.

- Đội trưởng đội năm, cậu cùng Insook đi hướng ba giờ rời xa cửa hang một chút

Jihu vừa vẽ trên mặt đất, vừa ngẩng đầu bố trí phương vị cho mọi người.

- Chúng ta không thể mạo hiểm, đối phương 3 con tin, các cậu ở cách xa một chút, nếu như bọn họ chạy trốn, các cậu chặn lại !

- Rõ !

- Seulgi, em cùng Kyuhyun đi mặt bên hang núi, lúc kẻ địch đi ra mọi người ngụy trang kỹ, nghìn vạn lần không nên cử động, sau khi bọn chúng đi ra, súng vừa vang, hai người nghĩ biện pháp bảo vệ cửa hang, một kẻ cũng không được chạy vào

- Rõ !

- Được rồi, mọi người phân công nhau hành động, nghìn vạn lần chú ý an toàn, tôi nói bắt đầu hành động, mọi người nhất định phải mau khống chế địch, bắt bọn chúng không chậm quá vài giây, có thể giết thì giết, chỉ cần bọn chúng có cử động thương tổn con tin, cũng không cần miễn cưỡng, để ngừa kẻ địch *chó cùng rứt giậu (*tình thế bị đẩy đến bước đường cùng phải làm liều) ! Tản ra đi !

Kang Seulgi cùng Cho Kyuhyun mai phục tại cây Phỉ thấp bé bên trái hang núi, đường nhìn vừa vặn, Seulgi toàn thân đều đi vào trạng thái căng thẳng, không phải nàng hồi hộp mà là phản ứng của bản năng. Nàng nhìn không thấy ánh mắt của chính mình, nhìn Kyuhyun bên người, trên mặt vẽ ra sợi màu, con mắt bắn ra hàn quang, Seulgi nghĩ bọn họ lúc này càng như là sói đợi vây bắt con mồi !

Khoảng chừng lại qua một giờ cửa hang núi có động tĩnh nho nhỏ, lúc này trời đã sáng choang, bởi vì đêm qua trời mưa, trên núi sương mù bao phủ rất rộng. Cũng may bọn họ cách mục tiêu rất gần, nếu không hoàn cảnh như vậy đối với mọi người tuyệt không có lợi. Seulgi mơ hồ nghe tê tê thanh âm chất khí, nhưng không rõ ràng lắm, còn có tiếng bước chân, trong đầu hiện lên một ý nghĩ.

- Bom khói !

Nghĩ đến cũng nói ra, Seulgi cùng Kyuhyun che miệng mũi.

- Đội trưởng đội năm, các cậu mở to hai mắt nhìn chút động tĩnh !

Jihu bổ sung thêm một câu ngay sau Seulgi nói, nếu như những kẻ trong cửa hang này ném bom cay bọn họ, một thời gian ngắn sẽ không thể mở mắt.

- Mọi người nằm úp sấp xuống, ẩn trốn kỹ !

Seulgi cả người dán tại trên sườn núi, thanh âm thấp không thể thấp hơn, nàng biết sau bom khói kẻ địch sẽ nã đạn khắp xung quanh, đạn không có mắt, dưới tình huống như vậy chính là bị đạn bắn trúng. Bọn họ cũng không thể gây ra một chút động tĩnh, đả thảo kinh xà hậu quả sẽ là, kẻ địch lần thứ hai tiến nhập cửa hang, liền không biết sẽ đối lập tới khi nào.

- Một tên, hai tên, ba, bốn tên

Seulgi nhắm mắt lại nghe tiếng bước chân từ cửa hang, bốn người đi ra, ngay sau đó liền là chuỗi tiếng súng cắt phá toàn bộ núi rừng, tiếng súng không có chiều hướng dừng lại, mẹ kiếp, trang bị đủ hoàn mỹ.

- Jihu, bốn người đi ra, bắn phá xong người của bọn chúng sẽ đi ra

Seulgi thử mở mắt một khe nhỏ, sương mù sặc người lập tức dính tới, mơ mơ hồ hồ thấy bốn người, mang theo mặt nạ, lưng tựa lưng, thay đổi băng đạn tiếp tục bắn phá.

- Đội trưởng đội năm, đủ lên không ?

Jihu hỏi.

- Có thể, tôi cùng Insook, một người giết chết một tên không thành vấn đề

- Tốt, kẻ địch toàn bộ đi ra, chỉ cần vừa rời khỏi cửa hang liền nổ súng, chúng ta tám người một người giết chết một tên, nghìn vạn lần đừng thương tổn đến con tin ! Tấn công kẻ địch cách mình gần nhất !

Jihu vừa dứt lời, tiếng súng liền ngừng lại, lại là một trận tiếng bước chân, vừa mở mắt làm hại Seulgi rơi lệ không ngừng, bom cay chết tiệt.

Nghe thanh âm bọn chúng ra khỏi cửa hang, thanh âm bọn chúng trao đổi rất nhẹ, nhẹ đến mức Seulgi cơ hồ nghe không rõ bọn chúng nói chính là ngôn ngữ nước nào. Nàng lần thứ hai nheo mắt lại, lúc này nhìn hơi rõ ràng chút, hai nữ một nam mỗi người bị hai người bọn chúng kèm hai bên. Bốn người đi ở phía trước, Seulgi tinh tế đếm cự ly, khóa chặt mục tiêu của nàng.

Kẻ địch nàng chặn đánh giết, đang căng thẳng quan sát động tĩnh xung quanh, một tay cầm súng, một tay giữ chặt cánh tay của một nữ con tin. Seulgi họng súng vẫn nhắm ngay đầu kẻ địch, nàng ở trong lòng thầm đối với nữ con tin kia nói xin lỗi, bởi vì Seulgi biết sau khi nàng kéo cò súng, trên mặt con tin cùng quần áo nhất định sẽ rất đặc sắc !

TBC...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro