Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đệ thập chương

Thấy Duẫn vương gia rốt cục cũng đi ra, Duẫn Tịnh Hán không nhịn được tiếu ý nữa, phá lên cười ha hả, cười đến chảy nước mắt còn không ngừng "Ngươi thực sự là tuyệt, có phải ngươi toàn dùng chiêu này làm cho người ta nói không nên lời, không thể làm gì khác hơn là làm theo lời ngươi đúng không?"

Thôi Thăng Triệt cũng cười "Đây là điểm tốt duy nhất của Thôi đại tướng quân giả bộ nghiêm túc, thật có ích."

Thôi Thăng Triệt hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi của Duẫn Tịnh Hán, biến tiếng cười thành tiếng thở dốc, tay hắn cũng níu lấy quần áo Thôi Thăng Triệt, phát ra thanh âm ngọt ngào.

"Quả thực phải đánh ngươi một trận, tại sao ngày thứ hai sau khi được ta đưa về nhà thì lại chết hả."

Duẫn Tịnh Hán ôm cổ Thôi Thăng Triệt, thở hổn hển biện bạch "Bởi vì ta không muốn ngươi thương hại ta, nói ta là kẻ đại ngốc đi yêu ngươi, sau đó để ngươi nói cho ta biết ngươi muốn cưới Tô Liên Liên cái xú nữ nhân kia, chẳng phải là khiến ta nôn mửa đến chết sao, để ta chết cũng không nhắm mắt."

"Nói bậy, ta bảo sẽ cưới Tô Liên Liên lúc nào sao ta không biết?" Thôi Thăng Triệt thoáng đẩy Duẫn Tịnh Hán ra, nhướn lông mày lên hỏi, trong giọng có chút nghi hoặc.

"Cha ngươi mỗi lần tới đều nói vậy, còn nói..." Duẫn Tịnh Hán quay mặt ra chỗ khác, giận dỗi nói "Còn nói ngươi chọn rất nhiều thứ quý giá gì đó đưa tới cho Tô Liên Liên, ngươi... ngươi đi cưới cô ta đi a, sao lại không đứng dậy đi."

Thôi Thăng Triệt nhéo mạnh hắn một cái khiến Duẫn Tịnh Hán đau nhức kêu to lên.

Hắn mắng "Ngươi làm gì vậy nhéo ta đau quá à?"

"Đau? Có đau lòng bằng lúc ta nhìn thấy ngươi nằm trong quan tài không? Có đau đầu như bây giờ ta phải nghe ngươi nói mấy lời này không? Lần sau ngươi còn dám nói thế này xem ta đem ngươi đặt lên giường, làm cho ngươi ba ngày ba đêm không xuống giường được luôn."

Duẫn Tịnh Hán đảo mắt một chút, dẩu môi nói "Ngươi là nói ngươi yêu ta đúng không?"

Thôi Thăng Triệt hừ lạnh một tiếng "Yêu ngươi? Yêu ngươi cũng có chịu được cái miệng ngươi không? Chỉ biết nói linh tinh. Ta chưa từng tặng quà gì cho Tô Liên Liên, nữ nhân kia ta thấy chướng mắt còn chưa đủ a, cấp miễn phí cho ta, chỉ sợ ta còn phải biếu thêm nghìn lượng bạc vạn lượng vàng để cấp bách đem cô ta tống ra khỏi cửa."

Duẫn Tịnh Hán vui vẻ, quay đầu lại, vùi mặt vào lòng Thôi Thăng Triệt, hít vào khí vị ấm áp, sợ hãi hỏi "Ngươi nói là thật chứ hả? Không phải là gạt ta?"

"Sao lại phải lừa ngươi? Ta muốn cưới ngươi a."

Duẫn Tịnh Hán chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên trên, kéo vạt áo Thôi Thăng Triệt xoa nhẹ, vừa ủy khuất vừa khó chịu lại vừa cảm động nói "Cưới ta, ngươi sao lại muốn cưới ta? Ta là... ta là nam a!"

"Ngươi đừng lo việc đó, ta chỉ hỏi ngươi có muốn cưới ta hay không thôi?" Thôi Thăng Triệt gãi gãi đầu, lạnh lùng nói "Dù là ngươi không lấy ta, ta xác định đoạt cũng phải đoạt lấy, không cần hỏi ý kiến ngươi."

Duẫn Tịnh Hán vì ngữ khí ngang ngược kia mà nghĩ muốn cười phá lên. Hắn đánh nhẹ vào ngực Thôi Thăng Triệt "Ngươi thật đáng ghét, muốn hỏi ta hả, muốn ta nói nguyện ý a."

Thôi Thăng Triệt lấy hai tay nâng gương mặt xinh đẹp của hắn lên, thanh âm trầm thấp tràn đầy đe dọa "Ngươi có nguyện ý hay không? Không muốn ta sẽ lập tức bắt ngươi về tướng quân phủ, mỗi ngày nhốt ngươi trong phòng hoan ái, khiến cho toàn bộ kinh thành đều biết sự tình giữa ta và ngươi, đến lúc đó Hoàng thượng không thể làm gì khác hơn là ban hôn cho chúng ta, khiến cha ta lẫn cha ngươi đều không phản đối được."

Đối với khẩu khí thô bạo của hắn, Duẫn Tịnh Hán một bên thì cười một bên lại đánh Thôi Thăng Triệt "Làm gì có ai cầu thân như vậy! Ta không cần, ngươi phải nói ngươi yêu ta mới được, phải nói rất nhiều lần ta mới đáp ứng, bằng không ta không gật đầu đâu."

Thôi Thăng Triệt nắm nhẹ tay hắn, đặt hắn trên giường, nhiệt tình trầm tích đã lâu tại bắp đùi Duẫn Tịnh Hán bắt đầu phát nhiệt, thế nhưng biểu tình của Thôi Thăng Triệt thì nghiêm túc không gì sánh được "Chỉ cần ngươi yêu ta là đủ rồi, nói a."

Duẫn Tịnh Hán đưa tay vòng qua cổ Thôi Thăng Triệt, khẽ trách mắng "Ta đã sớm yêu ngươi rồi, từ lúc ngươi vào khuê phòng của danh kỹ kia, ta về nhà xong vừa tức vừa khó chịu, đã yêu ngươi, từ đó mới cố ý muốn tìm ngươi gây phiền phức. Thế nhưng ngươi lại phòng thủ ở biên cương xa xôi, chờ ngươi trở về xong, Hoàng thượng lại phong cho ngươi một chức quan bảo vệ Hoàng cung, cuối cùng ta cũng có thể tìm ngươi gây phiền nhiễu, mới muốn đi trộm ngọc tỷ cho ngươi mất chức."

Tiếp đó, Duẫn Tịnh Hán lại cúi đầu, nói ra tâm sự "Ta a, kỳ thực lúc còn rất nhỏ đã chết rồi, thế nhưng bởi vì dương thọ ta chưa đến tận cùng, mà là bị một lang băm dùng loạn y hại chết, vậy nên mẫu thân đem ta tới chỗ của Miêu Cương Thần tử. Miêu Cương Thần tử có thần lực, tay hắn vừa đặt lên đầu ta ta liền sống lại, vậy nên sau một thời gian ta từ Miêu Cương trở về kinh. Nương ta tin lời thầy tướng, nói cái gì phải coi ta như nữ hài mà nuôi dưỡng, thực ra thọ mệnh của ta cùng với việc nuôi lớn nữ hài chẳng có quan hệ gì."

Hắn áp mặt lên ngực Thôi Thăng Triệt "Thần tử lúc hơn một năm trước nói cho ta biết thọ mệnh ta sắp tận, tuy rằng nguyên bản thọ mệnh ta không ngắn vậy, thế nhưng chỉ dựa vào thần lực không thể để ta sống đến già. Ngài nêu cho ta một cái tên, muốn ta đi tìm người gọi là 'Đằng Dạ' đến kéo dài thọ mệnh cho ta. Chỉ cần người kia đem phân nửa linh hồn chia cho ta, hai người chúng ta có thể cùng nhau sống sót."

"Đằng Dạ? Là tên của ta sao?"

Duẫn Tịnh Hán gật đầu, vừa thẹn vừa giận nói "Ta khi đó vẫn còn rất tức ngươi, vừa nghe đến cái tên biết ngay là ngươi, ta sao có khả năng lại đi tìm ngươi? Muốn ngươi... muốn ngươi..." khẩu khí của Duẫn Tịnh Hán lại nhẹ nhàng xuống "Ngươi muốn giúp ta kéo dài thọ mệnh có một điều kiện, đó chính là ngươi phải rất yêu ta, yêu tới mức nguyện ý vì ta mà chết thì ta mới có thể sống sót. Ta tức ngươi tức muốn chết, sao có thể cầu ngươi yêu ta? Đương nhiên là chết cũng không có chuyện này, mãi đến lúc..."

Duẫn Tịnh Hán gắt gao ôm Thôi Thăng Triệt "Mãi đến lúc ngươi chết vì ta, chia cho ta một nửa linh hồi để ta cải tử hoàn sinh, ta mới biết được ngươi yêu ta đến thế nào, như vậy ngươi cũng nên biết ta yêu ngươi nhiều ra sao, đúng không?"

Hắn nói đoạn này rất đáng yêu, Thôi Thăng Triệt ôm lấy hắn, cho hắn một nụ hôn nồng tình mật ý, hơn nữa càng hôn càng say đắm, còn lần sờ bên trong y phục Duẫn Tịnh Hán.

Duẫn Tịnh Hán chụp lấy tay hắn đẩy ra, nhỏ giọng nói "Đừng có lộn xộn, đây là nhà ta, cha nương ta đều đang ở đây."

Duẫn Tịnh Hán còn chưa nói xong, cánh cửa như trời long đất lở bị mở ra, Thôi lão tướng quân chạy ào vào "Con à, con đã khỏe chưa?"

Vừa mở ra, không ngờ lại thấy Thôi Thăng Triệt đang ở trên người Duẫn Tịnh Hán, hai người ôm nhau chặt muốn chết đang làm cái gì, còn phải chờ người từng trải như ông nói sao? Thôi lão tướng quân trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn tình cảnh trước mặt.

Theo phía sau Thôi lão tướng quân là Duẫn vương gia, ông giận dữ hét "Ngươi làm cái gì vậy? Xông vào khuê phòng của Tịnh Hán nhà ta, ngươi cái đồ lão bất tu này, nhi tử ngươi đang cùng Tịnh Hán nói chuyện, ta cũng hận không thể cho nó cút..."

Tiếng mắng vô tật mà tắt lịm, bởi vì ông vừa vào cửa cũng thấy ngay được một màn.

Thôi lão tướng quân lập tức mắng Duẫn vương gia "Là ngươi tiểu nhân không biết lễ nghi liêm sỉ mới có thể dạy dỗ ra một nữ nhi hạ lưu dâm ô như thế, lại lừa con ta lên giường, không biết xấu hổ, thật là không biết xấu hổ mà!"

Duẫn vương gia cũng chửi: "Ngươi có lầm không đấy, là nhi tử ngươi cường ngạnh đè lên Tịnh Hán nhà ta, Tịnh Hán nhà ta băng thanh ngọc khiết, có mà nhi tử ngươi là trư ca, ngươi phải bảo nó từ trên giường lăn xuống mới đúng."

"Ngươi nói cái gì? Ai chẳng biết con ta phẩm đức nghiêm chỉnh, ta dám cam đoan nó đến nữ nhân cũng chưa từng sờ qua, cho nên mới bị hồ ly tinh nhà ngươi mê hoặc."

"Tịnh Hán nhà ta không phải cái gì hồ ly tinh, nó vừa đáng yêu vừa xinh đẹp, so với nữ nhân còn đẹp hơn mấy trăm vạn lần."

"So với nữ nhân? Ngươi nói như thể nó là nam nhân vậy..."

Duẫn vương gia nhất thời á khẩu, ông há miệng, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Thôi lão tướng quân, Thôi lão tướng quân cũng không tỏ ra yếu thế chút nào trừng lại ông.

Thôi Thăng Triệt thở dài, chỉnh trang lại y sam rồi xuống giường. Duẫn Tịnh Hán cắn môi nhịn cười cũng chỉnh lại tóc tai y phục.

Thôi Thăng Triệtng nhẹ nhàng nói "Cha, nhạc phụ, xin đừng ầm ĩ nữa, mọi người đều là hảo thân gia (hảo thông gia), hà tất phải khó coi như vậy?"

"Hảo thân gia, ta khinh! Ai muốn cùng hắn kết thân gia, Đằng Dạ, con tuyệt đối không được cưới nó, nghe chưa?"

"Ta mới là khinh khinh khinh ấy, cũng không phải ta tám đời sống lụy, kết thân gia với ngươi? Tịnh Hán, ra đây với cha, cha bảo vệ con, không để con phải chịu bị tên này khi dễ."

"Dừng lại, mọi người mắng chửi thế đã đủ chưa." Thôi Thăng Triệt lạnh lùng nói "Vì một nữ nhân xấu muốn chết mà cãi nhau mấy chục năm còn chưa đủ sao?"

Duẫn Tịnh Hán nghi hoặc nhìn Thôi Thăng Triệt. Thôi Thăng Triệt vừa nói tới đây Thôi lão tướng quân bỗng nhiên im bặt, Duẫn vương gia cũng thất kinh.

Thôi Thăng Triệt nói "Nữ nhân kia béo như heo nái, vừa dung tục vừa xấu xí, hai người rốt cuộc là vì cái gì mà yêu được bà ta, từ hảo bằng hữu trở mặt thành thù?"

"Đây không phải vấn đề nữ nhân, mà là vấn đề thể diện, ta sao có thể để mọi người chê cười ta, nói ta đến một nữ nhân xấu như thế cũng không theo đuổi được? Để cho cái tên... cái tên... thế gia Vương gia điên khùng này đoạt được?"

"Có mới lạ, nữ nhân đó vốn là yêu ta, sao lại xoay sang ngươi? Là ngươi dùng cái gì lừa gạt được lòng của nàng."

"Cha, hóa ra cha yêu một sửu nữ nhân nhỡ để mẫu thân biết không phải sẽ thương tâm muốn chết sao?"

Mặt Duẫn vương gia lập tức đỏ bừng lên "Ai nói ta yêu cái nữ nhân kia, ta không có, lòng ta chỉ có mẫu thân của con mà thôi. Nhưng là nam nhân không thể không màng thể diện, con nghìn vạn lần không được nói với nương..."

Duẫn Tịnh Hán chỉ ra cửa "Con không nói gì, nương ở ngoài nghe được hết ráo rồi."

Duẫn vương gia sợ đến tái mặt, vội vàng nhìn ra ngoài, phát hiện Duẫn vương phi đã đứng ở cửa, không biết đã ở đó bao lâu, chỉ thấy bà lẩm bẩm:

"Trong lòng ngươi đã rõ ràng là không có ta, ta còn ở lại đây làm gì? Không bằng xuống tóc đi theo bồ tát."

Duẫn vương phi thương tâm quay đầu bỏ đi, Duẫn vương gia vội vàng đuổi theo.

Thôi lão tướng quân cười ha hả "Rõ là cẩu nhát gan, mới vậy đã sợ, ta đã biết ngươi là một kẻ nhu nhược sợ vợ, thật vô dụng, dáng vẻ ta đây mới là nam tử hán đường đường chính chính, vợ vợ cái gì, sớm đã bị ta đánh cho phải rời nhà rồi."

"Cha, mẫu thân viết thư về nói bà ở biên cương chờ người, người nếu trong một tháng không tới đón bà, bà sẽ không bao giờ về nữa."

Nghe vậy, Thôi lão tướng quân lấy làm kinh hãi, nghẹn cả cười, cả khuôn mặt cũng biến đỏ. Ông nhỏ giọng nói "Con biết mẫu thân chưa chết sao? Cũng biết bà đang ở biên cương không chịu trở về?"

"Bằng không con vì cái gì phải phòng thủ ở biên cương lâu như vậy, Hoàng thượng gọi về cũng không về? Cũng nhờ con nói tốt an ủi mà bà cuối cùng cũng không tức người nữa, người mau đi đưa bà về đi thôi! Người nếu ở trước mặt bà đề cập tới chuyện về nữ nhân này nữa thì đến con không thể bảo vệ được đâu."

"Một đại nam nhân có tam thê tứ thiếp cũng có sao đâu? Loại phụ nữ có chồng thích ghen tuông này chết ở biên cương là được rồi, có gì nghiêm trọng đâu, ta không cần bà ta!" Thôi lão tướng quân vẫn mạnh miệng.

"Thế nhưng ở biên cương có rất nhiều người thích mẫu thân, cho rằng bà là quả phụ, lại vì bà còn trẻ đẹp, không ít người tới cầu thân, chuyện này cha không biết sao?"

Thôi lão tướng quân cái miệng há hốc cả nửa ngày cũng không đóng lại được, cả giận nói "Bà ấy dám tỳ bà biệt bão (ám chỉ việc bỏ chồng tái hôn) sao, cẩn thận ta một quyền đánh chết. Ta phải đi xem mới được, vạn nhất bà ta cho ta đội lục mạo, chẳng phải là ta oan uổng sao, ta phải chạy đi biên cương mới được."

Không đếm xỉa tới Thôi Thăng Triệt cùng Duẫn Tịnh Hán, Thôi lão tướng quân cấp cấp tốc tốc đi ra.

Duẫn Tịnh Hán không tin được, hỏi "Cha ngươi với cha ta vốn là bằng hữu?"

Thôi Thăng Triệt cười nói "Vốn là như thế, có điều bọn họ đều quá trọng thể diện, vì một nữ nhân mà trở mặt thành thù. Nữ nhân kia căn bản không thích hai người bọn họ, bọn họ lại cùng nhiệt tình cho rằng đã chiếm được nữ nhân đó, kỳ thực bà ta đã sớm lập gia đình rồi, mà mẫu thân ta vì tức giận mới chạy tới biên cương, trong lúc đó quan hệ của bọn họ mới ngày càng xấu đi."

"Ngươi... ngươi... sao lại biết được việc này?" Duẫn Tịnh Hán vô cùng kinh ngạc. Thôi Thăng Triệt nói "Ta vốn nghĩ quan hệ giữa bọn họ rất kỳ quái. Năm đó cha ta tới biên cương cầu xin mẫu thân trở về, trong triều có kẻ dám vu cho cha ta có âm mưu tạo phản mới đợi ở biên cương không trở về, người đầu tiên đứng ra bảo vệ cho cha ta là Duẫn vương gia. Mà nhiều năm trước Duẫn vương gia đắc tội một gian thần trong triều, người đầu tiên bảo hộ cho ông cũng là cha ta. Ngươi không cảm thấy bọn họ dường như không phải thù địch, trái lại như bằng hữu sao, có điều thấy mặt cái là chửi nhau liên tục vậy nên ta mới muốn nói giữa họ nhất định là có vấn đề gì đó, mới biến thành như vậy."

"Ngươi thật là lợi hại, đến loại sự tình này cũng điều tra ra." Duẫn Tịnh Hán có chút bội phục nói.

Thôi Thăng Triệt ôm lấy hắn "Muốn cưới ngươi, thế nhưng phải hao tổn không ít công sức, thừa dịp bọn họ đang phải bận việc riêng đến tối tăm mặt mũi, ta lập tức tới diện thánh thỉnh cầu ban hôn. Một khi Hoàng thượng đã ban hôn, bọn họ không thể phản đối nữa."

Duẫn Tịnh Hán cau mày nói "Thế nhưng ta... ta là nam a! Sao có thể thành thân?"

Thôi Thăng Triệt cười nói "Để cho tất cả bọn họ đều thành đồng lõa của chúng ta không phải là được rồi sao?" Tiếp đó, hắn đem mưu kế của mình nói rõ ràng "Hoàng thượng một khi ban hôn, Duẫn vương gia sao có thể diện thánh nói ngươi không thể gả đi? Đó không phải là tố cáo với Hoàng thượng ông phạm vào tội khi quân, kỳ thực ngươi từ trước đến nay là một nam nhân, không phải nữ nhân sao? Nhất là ngươi đã từng vào hậu cung, tham gia một tương thân yến hội, đó chẳng phải là muốn biến Hoàng thượng thành kẻ ngu si sao, Duẫn vương gia sao dám không cho ngươi thành thân."

"Vậy còn cha ngươi?"

"Ta là bảo bối nhi tử của ông, sao mà đi tố giác được, hại ta mất hết thể diện, để thế nhân nói ta ngay cả nam nữ cũng không phân biệt được đi lấy ngươi, phải chịu ngàn ngàn vạn vạn người chế nhạo sao? Cha tha rất là trọng thể diện, sao dám làm thế?"

Nghe hắn nói có tình có lý như vậy, liền biết hắn kỳ thực đã lên kế hoạch rất lâu, Duẫn Tịnh Hán không khỏi ngẩn ngơ "Có phải ngươi đã lên kế hoạch từ lâu rồi không?"

Thôi Thăng Triệt cười "Đây là kế 'ám độ trần thương', ngày mai ta lập tức đi diện thánh, nói thêm mắm thêm muối rằng ta vì sao lại yêu ngươi, mới từ quỷ môn quan mà chạy thoát được. Ngươi yêu ta thế nào, mới khiến Diêm vương phải thả ngươi. Cố sự thê mỹ như thế, chắc chắn sẽ gây cảm động, hoàng thượng tuyệt đối lập tức ban hôn."

(Ám độ trần chi kế tức là 'làm việc gì đó dưới lốt một việc khác')

Tịnh Hán cười nói "Ngươi thật gian trá a, đến chuyện cường điệu như vậy ngươi cũng nói được?"

Thôi Thăng Triệt ôm Duẫn Tịnh Hán, hôn thật nồng liệt "Nếu không sao có thể khiến Hoàng thượng lập tức ban hôn được? Hơn nữa chúng ta chết đi sống lại, nếu không muốn để người khác coi chuyện chúng ta như quái vật loạn truyện, không bằng chúng ta tự bịa ra, tuyệt đối bịa so với người khác nói còn thê mỹ động nhân hơn."

Duẫn Tịnh Hán giấu mặt trong lòng hắn, cười nhẹ nói "Vậy Hoàng thượng nhất định sẽ tìm ta để hỏi, chuyện hay ho như vậy cũng đâu thể thiếu ta."

"Đợi đến đêm tân hôn còn có một chuyện hay ho hơn chờ ta và ngươi cùng thưởng thức đó."

Khuôn mặt xinh đẹp như thiên tiên của Duẫn Tịnh Hán không khỏi đó lên "Ngươi không đứng đắn, thật xấu a! Tô Liên Liên nếu biết ngươi hư hỏng như thế, khẳng định là bỏ chạy mất dép..."

"Cho nên cũng chỉ có ngươi mới dám lấy ta, không phải sao?"

Tay Duẫn Tịnh Hán lập tức đánh tới, Thôi Thăng Triệt thì ôm chặt hắn, không bao giờ buông tay nữa.

***

Hôm sau sau khi diện thánh xong, Hoàng thượng quả nhiên là vô cùng cảm động, còn rơi vài giọt lệ, bởi vì Thôi Thăng Triệt ăn nói bịa đặt đáng nể từ miệng tuôn ra một câu chuyện thê mỹ, chuyện đó có thực hay không căn bản không cần hoài nghi, thậm chí đám cung nữ thái giám thân cận với Hoàng thượng còn khóc liên tục. Hoàng đế không nói hai lời lập tức ban hôn, còn ban cho ngàn lượng hoàng kim, trăm cuộn gấm thêu để cho bọn họ tổ chức hỉ sự. Lúc hoàn thành công việc Thôi Thăng Triệt khoái mã gia tiên (ngựa đã nhanh còn thêm roi thúc) chạy tới Vương gia phủ thông báo tin vui với Duẫn Tịnh Hán.

Duẫn Tịnh Hán cười đến như mộc xuân phong, ôm Thôi Thăng Triệt reo hò một trận. Thôi Thăng Triệt nâng hắn lên ôm lấy, không ngừng hôn, bất chấp đang có thị tỳ ở đó.

Chờ hắn hôn xong, Duẫn Tịnh Hán cười đến không thở nổi muốn hắn đặt mình xuống. Một nam nhân tóc trắng từ lâu đã nghiêm túc đứng chờ một bên.

Duẫn Tịnh Hán giới thiệu "Đây là Miêu Cương Dược sư, là hắn đã cứu chúng ta, hôm qua còn chưa giới thiệu với ngươi."

Thôi Thăng Triệt nghiêm chỉnh nói lời tạ ơn.

Dược sư lạnh lùng không nói một từ, tựa hồ cũng không hiếm quý gì lời cảm tạ của người ta, lạnh lùng nói "Tịnh Hán, hôm qua ta nói với ngươi đã nhớ kỹ chưa?"

Duẫn Tịnh Hán vừa nghe khẩu khí của hắn liền biết ngay hắn nói chính là chuyện động băng kia, gật đầu ngoan ngoãn nói "Được, ta sẽ không nói ra ngoài, cũng sẽ không tới đó nữa."

Miêu Cương Dược sư bỗng cầm cổ tay Duẫn Tịnh Hán bắt mạch, mạch tượng cũng không có gì dị thường. Dược sư lại hỏi "Ngươi sau khi thấy nam nhân kia, có phát sinh chuyện gì không? Không thấy thân thể khó chịu sao?"

Duẫn Tịnh Hán ra sức lắc đầu "Người kia không nhìn ta, chỉ nhìn ngươi thôi."

Dược sư cười nhạt "Hắn không phải người, là cổ thú, là cổ thú độc nhất trên đời, chỉ cần bị hắn nhìn qua sẽ mệnh tang cuồng loạn. Hắn là do cổ vương hao hết tâm trí tạo ra, có điều trong mắt ông ta vẻ ngoài của cổ thú quá đáng sợ, vậy nên mới bị dọa chết. Mỗi người sẽ thấy dáng vẻ hắn khác nhau, mà Thần tử thì không nhìn thấy, bởi vì Thần tử thái minh thần thánh, vậy nên không thể nhìn thấy thứ tà ác huyết tinh kia."

Miêu Cương Dược sư tiếp nhận địa vị dược sư cùng cổ độc sư, là người duy nhất như vậy trong lịch sử Miêu Cương, lời hắn nói đương nhiên là khỏi phải nghi ngờ.

Trong lòng Duẫn Tịnh Hán kinh hoảng không thôi "Vì sao ta thấy lại là một nam nhân phi thường anh tuấn?"

Miêu Cương Dược sư không đáp, kỳ thực có thể là hắn cũng không có câu trả lời.

Duẫn Tịnh Hán đánh bạo hỏi "Vậy Dược sư thấy hình dạng như thế nào?"

Diện mạo thê lãnh mị lệ của Miêu Cương Dược sư lập tức như lửa bốc cháy, mái tóc trắng như ánh trăng tung lên, như thể hoả băng kết hợp, mị lệ nhưng băng lãnh tới không giống người trên nhân gian. Hắc điêu trên vai vẫn liên tục đùa bỡn với những sợi tóc của Dược sư. Hắn rất nhanh quay đầu bỏ đi, như thể vấn đề này không đáng trả lời, cũng không cần phải trả lời.

Thôi Thăng Triệt mặc dù đứng một bên nghe xong cuộc đối thoại của bọn họ, nhưng không hiểu rốt cuộc bọn họ đang nói cái gì. Khí vị từ trên người bạch phát nam tử kia khiến hắn không tự chủ mà chú ý tới, mãi đến khi nam nhân đã quay đầu đi rồi, hắn mới quay sang nói với Duẫn Tịnh Hán "Khí trên thân nam nhân này thật là lạnh lẽo, như thể muốn đâm người khác."

Duẫn Tịnh Hán cầm tay hắn "Người Miêu Cương chỉ có hắn là như thế, thế nhưng hắn ngoài lạnh trong nóng, là người tốt, tuy rằng quái lạ, có điều hắn đối với người Miêu Cương rất tốt, đám người cần kéo dài tuổi thọ như chúng ta thường được nhận sự quan tâm của hắn."

Thôi Thăng Triệt lúc này mới nghĩ đến một việc "Ta vẫn muốn hỏi ngươi một việc, vì sao ngươi lại có võ công?"

Duẫn Tịnh Hán cười nói "Ta không phải đã nói ta từng ở Miêu Cương một thời gian sao? Ở đó có rất nhiều người giống ta cần phải kéo dài tính mệnh, có một người nhỏ hơn ta một tuổi, nhưng hắn là một võ công kỳ tài, chỉ cần nhìn qua chiêu thức một lần là có thể học được, chính hắn đã dạy cho ta. Hắn gầy đây dường như tới kinh thành, tìm một kẻ gọi là... là..."

Duẫn Tịnh Hán nghĩ một hồi lâu mới nghĩ ra "Một người gọi là Phùng Ngọc Kiếm."

Hắn không biết người đó là ai, nhưng Thôi Thăng Triệt biết, còn lấy làm ngạc nhiên.

"Là tân khoa trạng nguyên hôm nay thành thân?"

Nghe vậy, Duẫn Tịnh Hán nở nụ cười "Hôm nay thành thân hả, vậy thật là tốt, có trò hay để xem. Chúng ta mau đi xem đám đón dâu, ngày hôm nay nhất định phát sinh chuyện lớn. Tiểu sư phụ kia của ta a, không khiến mọi việc phải ngừng lại, bằng không thì cũng sẽ làm tới oanh oanh liệt liệt, ngày hôm nay nhất định có trò hay để xem."

"Xem cái trò gì a?"

Duẫn Tịnh Hán nắm tay Thôi Thăng Triệt, cười ngọt ngào nói "Xem cao thủ võ công đệ nhất đi cướp tân khoa trạng nguyên muốn thành thân a, cái màn này nhất định là náo nhiệt phi phàm."

Thôi Thăng Triệt nhìn bàn tay bị nắm, lập tức cầm lại lòng bàn tay Duẫn Tịnh Hán, thấy mặt hắn nóng lên, Thôi Thăng Triệt thấp giọng dịu dàng nói "Ta đi xem với ngươi, có điều, thời gian rỗi buổi tối phải dành cho ta."

Duẫn Tịnh Hán đỏ mặt đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn một cái. Thôi Thăng Triệt thấy hắn nhìn ngọt ngào động lòng người như vậy, đem hắn ôm lấy hôn một trận mãnh liệt, hai người rơi vào trong lửa ái tình ngọt ngào.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro