Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Vài lời của edithor trước khi  vào chương: chương trước là tớ cop cả chương 1 và chương 2 nên hơi dài. Giờ là chương 3 nhé. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ nahh~ #luclac

Thế giới này, còn có người bì được với Ngô Thế Huân không biết xấu hổ trong giới thượng lưu sao? Đáp án là: không có. Đừng nói Lâm Duẫn Nhi ta ăn nói bừa bãi, ta nói nhưng đều có căn cứ cả. Ta vọt tới trước tầng cao nhất của tập đoàn Diệp thị, vừa bước ra khỏi thang máy, chỉ thấy nữ thư ký bộ dáng xinh đẹp động lòng người nhưng sắc mặt có vẻ xanh xao, chấn động đứng lên từ sau bàn thư ký, liều mạng hướng ta vọt tới, tiếng nói ngọt ngào nhu tình vang lên giữa một loạt tiếng ồn phía sau: "Lâm tiểu thư, tiểu thư đợi một chút, tôi thay cô thông báo một tiếng!" Ta đứng ở cửa thang máy dùng cổ ra sức lắc phải lắc trái, căn bản còn không đợi nàng tới trước mặt, một bên ra sức chạy, một bên thuận tay đẩy nàng ra, khóe mắt dư quang thoáng nhìn ở đằng sau nàng không ngừng xoay vòng 360 độ. Vừa đến cửa văn phòng, nhấc chân dùng một cước đá bay cánh cửa đang khép hờ, hướng bên trong rống to: "NND,Ngô Thế Huân! Đem hồ ly tinh giao ra đây cho ta!" Ta tức giận quá mức, giọng cũng không hề nhỏ.
Chít chít, nguyên nhân do trợ lý vô cùng nhiều!
Sáng sớm đã bị liên hoàn cước điện thoại từ trợ lý số một đến trợ lý số 7 điên cuồng gào thét đem ta đánh thức không thương tiếc, nói là đều nhận được bát quái điện thoại cho biết có người chụp được ảnh Ngô thiếu gia sáng sớm tinh mơ một mình ra sân bay đón người, đối phương là siêu cấp người mẫu Phác Tú Anh*, hỏi ta về việc này ta có hay biết gì không? Cuối cùng, trợ lý số 8 cho một nhát chí mạng, tổng kết chắc chắn rằng: "Lâm Duẫn Nhi,ngươi đừng cho là việc không đáng lo. Ngô tam công tử từ trước đến nay cực kỳ ít lên tiếng, làm sao có thể biết rõ Phác Tú Anh sáng sớm ngay cả lái xe, thư ký cũng không mang, tự mình chạy ra sân bay đón đón đưa đưa? Gian tình! Khẳng định là có gian tình!"

*Phác Tú Anh: Joy (Red Velvet) mình chỉ ngẫu nhiên chọn nhân vật thôi,không có ý gì nhé

Trên thế giới này, còn có việc gì có thể so được với việc bị tám trợ lý đang trong trạng thái phấn khích cực độ vây quanh thúc giục không kể thời tiết đâu? Ta cuối cùng bị JQ (gian tình) kia đâm vào đến run run, nhất thời đem nộ khí rời giường, điên cuồng hét lên một tiếng chụp lấy điện thoại liền vội vàng tới bắt J. Trong văn phòng trừ Ngô Thế Huân, mọi người đều đem ánh mắt khinh thường gắt gao bắn về phía ta. Ta nhìn xung quanh một vòng, trừ bỏ mấy ánh mắt lãnh ngạo cùng khinh thường chuuyển hóa thành khinh bỉ, tuyệt không thấy bóng dáng Phác hồ ly.  thực ra rất bình tĩnh, nhướng mày một cái, tâm tình rất tốt hướng ta hỏi: "Như thế nào, sáng sớm đã có hứng thú như vậy chạy đến đây xem người mẫu?"
Đây là châm chọc, trắng trợn châm chọc!!! Ta giận, một cước thẳng đến ghế sopha, một vị nguyên lão sợ tới mức vốn đang hảo hảo bày ra trạng thái khinh bỉ bỗng dưng ngồi im không tiếng động, chỉ dám chảy nước mắt, cái mông liều mạng dịch về phía bên cạnh, thẳng tới khi không thể dịch được nữa mớii bất đắc dĩ dừng tay. "Thế Huân, anh xem như thừa nhận?" Ta chất vấn, không cẩn thận liếc đến một người đang rón rón rén rén quay số điên thoại, lập tức một chưởng chụp lấy ghế sopha bên cạnh bàn trà, chỉ nghe 'oành' một tiếng nổ: "Lương quản lý, ông dám gọi điện thoại cấp Ngô lão đầu thử xem! Tôi thề, nguyền rủa nữ nhi nhà ông cả đời cỡ A!" Một phòng nguyên lão nhất thời hiện ra bộ mặt cùng tư thế vô cùng vặn vẹo, Lương quản lý vừa bị điểm danh vẻ mặt oán giận đem điện thoại cất vào trong túi, phi thường ôn nhu đối với người bên cạnh giải thích: "Nha đầu đó là A+, tuyệt đối không phải A!" Ngô Thế Huân bình tĩnh nhìn ta khi dễ mấy bảo bối cấp cao của hắn, yên lặng không lên tiếng. Cuối cùng còn có điểm nhân tính.
Ngô lão đầu, cũng chính là cha chồng vạn ác của ta, đại boss tiền nhiệm của tập đoàn Ngô thị, là địch nhân chung duy nhất của ta và Ngô Thế Huân. Lão nhân kia luôn luôn không đợi gặp ta, ta cùng Thế Huân muốn kết hôn, hắn tận tình khuyên bảo trong 3 tiếng đồng hồ muốn dập tắt ý niệm muốn kết hôn cùng Ngô Thế Huân trong đầu ta, ta thật sự không chịu nổi, đứng một bên ngủ gà gật. Mộng đẹp đang đến, bỗng bên tai uỳnh một tiếng thú rống đánh thức, chỉ thấy Diệp Hy khinh phiêu phiêu một câu: "Đôi ta đã đăng ký." Bên trong, quải trượng (gậy như kiểu batoong) run run, lệ nóng tràn đầy.
Phong cảnh biệt thự lưng chừng núi bỗng dưng trở nên giống một bức tranh trăng sương lạnh lẽo, rước lấy một đám người hầu vây xem, mơ hồ nghe được trong đám có người cảm thán: "Lão Ngô tiên sinh quả thực là thủy tinh tâm a!"
Sau hôm đó thủy tinh tâm đại nhân liền oán giận chuyển ra khỏi biệt thự, tuyên bố chỉ cần có ta ở đó, hắn sẽ không về. Lại sau đó, hắn chân trước vừa mới bước đi, phi thường bất hiếu Ngô tam công tử chân sau liền đem hết thảy phòng ngủ, thư phòng của thủy tinh tâm lão nhân gia biến thành phòng giữ quần áo của ta. Một bên ép buộc còn một bên mỉm cười, Lâm Duẫn Nhi, ta đã xem qua báo cáo khám sức khỏe trước khi kết hôn của ngươi rồi, ngươi khẳng định sẽ so với hắn không chết sớm. Lại lại sau đó, ta chỉ có thể từ vô tội đến phải phụ trách tổng kết: "Dựa vào số người điên thấy được bao năm qua, ta chưa thấy có ai điên được như hắn!" Lại lại lại sau đó, thủy tinh tâm đại nhân phát hiện chính mình mất đi một chỗ dựa, từ nay về sau lấy việc chia rẽ hôn nhân của nhi tử làm mục đích theo đuổi tuổi già. Nhưng chẳng cần lời nguyền rủa của thủy tinh tâm đại nhân, ta cũng có mục đích về già của chính mình. Ta lại đem bàn trà chụp rung trời: "Anh nói, anh nói, anh nói, anh nói, anh sáng nay có phải hay không đi đón cô ta ở sân bay?" Ta hốc mắt đều đỏ, gả cho Thế Huân ba năm, hắn còn cho tới bây giờ không có tiếp nhận ta đâu. Này rõ ràng, không phải JQ thì là cái gì? Thế Huân mím môi, không nói chuyện. Bên cạnh mấy nguyên lão thức thời lập tức đứng lên cáo từ. Một bên lướt qua người ta, một bên hướng ta mắt trợn trắng. Ta không quan tâm, chỉ nhìn chằm chằm Ngô Thế Huân. Bọn người đi hết, hắn mới đứng lên, lôi ngăn kéo lấy ra một cái bàn chải đánh răng mới đưa cho ta: "Lâm Duẫn Nhi, mau đánh răng, còn không có ăn cái bữa sáng đi! Tôi mang cô ra ngoài ăn!" Ta ngẩn người, cảm thấy cổ họng nhất nhất nghẹn. Ngô tam công tử, cho tới bây giờ chỉ có thời điểm không muốn trả lời, mới có thể ngoảnh đầu đi nơi khác. Cũng cho tới bây giờ, chỉ khi đối mặt với sự thật hắn mới không muốn trả lời. Hắn từ trước tới nay luôn khinh thường việc lấy lòng ta, trừ phi là hắn đuối lý. Làm sao bây giờ? Tuy rằng vẫn biết ăn xong rau hẹ bánh trẻo đánh răng đổi lấy hôn nhân là không bền chắc, nhưng là, thật sự bắt J, ta nên làm cái gì bây giờ? Ta cố gắng dùng sức thanh thanh cổ họng, nhưng thế nào cũng thấy dường như có cái gì mắc nghẹn lại. Ta hít sâu, lại thanh, vì thế ta nghe thấy chính mình thanh âm phát ra: "Ngô Thế Huân, chúng ta ly hôn đi!"

End chap 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro